Chương 1860: Tranh phạt
Đây là một loại quả như dệt hoa trên gấm. Chủ yếu nhất vẫn là phải dựa vào lĩnh ngộ của bản thân.
Ba người Lăng Hàn nguuợc sông mà đi, bọn hắn phải mau chóng tìm được cây chế thuyền, nếu không đi xa nữa, bờ sông biến mất, căn bản không có cách nào thông hành được.
Vận khí của bọn hắn rất không tồi, rất nhanh tìm được một gốc đại thụ. Lăng Hàn tế ra Tiên Ma kiếm, một kiếm chặt đứt đại thụ, sau đó gọt sạch vỏ vây, đem đại thụ chém thành từng đoạn, sau đó dùng vỏ cây bện thành dây thừng, buộc những đoạn cây vào một chỗ, chế thành một cái bè gỗ giản dị.
Việc nặng như vậy đương nhiên là do một mình Lăng Hàn làm. Chỉ là hắn còn chưa hoàn thành xong thì đột nhiên có bốn người đi tới. Lúc nhìn thấy bè gỗ sắp thành, trên mặt bốn người này hiện lên vẻ vui mừng.
- Buông bè gỗ ra, các ngươi có thể lăn.
Một gã nam tử trẻ tuổi trong bốn người ngạo nghễ nói.
Tỏng bốn người có ba người là Sáng Thế cảnh, cuối cùng là một vị Trảm Trần lão tổ. Bởi vì yếu nhất là Nhất Trảm cho nên lần này tới đây Nhị Trảm. Nếu không, tiến hành ở bên ngoài, bản thân hắn có thể còn chưa ngưng tụ đủ Trảm Trần chi lực.
Cho dù chỉ là Nhất Trảm yếu nhất, nhưng mà đã có thể Trảm Trần là Trảm Trần, đối với Sáng Thế cảnh tuyệt đối là nghiền áp, bởi vậy bọn hắn tự nhiên có thể không kiêng nể gì cả.
Nhất Trảm lão tổ kia nhìn qua chừng hơn năm mươi tuổi, râu ngắn, hai tay đặt ở sau lưng, bộ dáng không thèm để ý tới mọi chuyện.
Lần này chẳng những hắn muốn Nhị Trảm, mà còn có một nhiệm vụ, đó chính là hộ tống ba người trẻ tuổi trong gia tộc Trảm Trần. Đây cũng là thời khắc huy hoàng nhất của Tề gia bọn hắn. Không ngờ lại có ba tiểu bối cùng lúc tiến hành Trảm Trần, nếu như đều thành công, như vậy thực lực Tề gia sẽ tăng vọt.
Đáng tiếc Trảm Trần nào dễ dàng thành công như vậy, một vạn người tiến hành Trảm Trần, có thể có một người thành công đã rất không tệ rồi.
Đây là con đường gian nan, cửu tử nhất sinh.
Lăng Hàn quét mắt nhìn bốn người rồi nói.
- Các ngươi muốn làm cường đạo sao?
- Cường đạo cái rắm. Chúng ta cường đại hơn các ngươi, các ngươi phải nghe theo lời chúng ta làm việc. Nếu không... Chết.
Người trẻ tuổi lúc trước nói chuyện lại lên tiếng, trên mặt có sát khí lành lạnh.
Nơi này chính là Thiên địa bí cảnh, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài. Vô luận mang bí bảo nào đều không thể bắt được liên lạc với bên ngoài. Bởi vậy nếu không có ai tận mắt nhìn thấy, bọn hắn hoàn toàn có thể giết người diệt khẩu.
Lăng Hàn lắc đầu, nhìn về phía nhị nữ nói:
- Xem ra khó tránh khỏi phải chiến một trận.
- Đánh thì đánh.
Đương nhiên Nữ Hoàng không sợ.
Lăng Hàn thu Thiên Phượng Thần Nữ vào Hắc tháp trước, sau đố nói:
- Nàng muốn lớn hay là nhỏ?
- Lớn.
Nữ Hoàng chiến ý hừng hực.
- Tốt, không chịu được thì bảo ta.
Lăng Hàn cười nói, Nhất Trảm lão tổ, kỳ thực hắn không sợ. Dù không giết được thì cũng không có cách nào uy hiếp được tính mạng của hắn.
Nữ Hoàng xuất thủ trước, chém về phía Nhất trảm lão tổ kia. Sưu Sưu Sưu... Chín phân thân đều xuất hiện, là mười Nữ Hoàng. Bất quá chín phân thân đều không có khăn che mặt, dung nhan vô song lập tức khiến cho con mắt bốn người này trợn lên.
Muốn chết, quá mức muốn chết. Trên đời này sao lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy chứ?
Chỉ là, Nữ Hoàng vừa mới ra tay, Nhất Trảm lão tổ kia hơi rung động. Bởi vì nàng cường đại như vậy vượt xa cấp độ Sáng Thế cảnh. Tuy rằng còn có khoảng cách rất lớn với Nhất Trảm, nhưng mà đủ để xưng là bán bộ Trảm Trần.
Tuyệt đỉnh thiên tài.
- ha ha.
Nhất Trảm lão tổ này cười lớn, tiên nhân tuy rằng chặt đứt trần duyên, nhưng mà cũng không có nghĩa trảm luôn thất tình lục dục. Hắn vươn tay chộp về phía Nữ Hoàng, cho dù Nữ Hoàng là bán bộ Trảm Trần thì thế nào? Trước mặt Trảm Trần chính thức vẫn không chịu nổi một kích.
Thế nhưng sự thực lại vượt quá dự đoán của hắn. Nữ Hoàng rất dẻo dai, Nhất trảm lão tổ kia không thể nào trấn áp Nữ Hoàng trong vòng vài chiêu.
Bất quá mấy chiêu trấn áp không nổi thì lại thêm mấy chiêu nữa.
Lăng Hàn cũng ra tay, đập về phía ba gã Sáng Thế cảnh kia.
- Muốn chết?
ba tiểu bối Tề gia đều hừ lạnh, liên tục ra tay đánh trả.
Lăng Hàn đánh ra một quyền. Phanh, một tiểu bối Tề gia lập tức bị đánh bay. Trực tiếp hóa thành mưa máu, ngay cả một khối huyết nhục nguyên vẹn cũng khó có thể tìm được.
Trong mắt hắn, bốn người này so với những tên cướp đường kia còn đáng hận hơn.
Cho nên hắn hạ thủ lưu tình với đám cướp đường, chỉ cướp sạch lại bọn hắn. Nhưng bây giờ hắn lại ra tay vô tình.
- Ah...
Hai hậu bối trẻ tuổi Tề gia đều phát ra tiếng gào thét, lại phẫn nộ và sợ hãi. Bởi vì chuyện này cũng có thể xảy ra với bọn ho.
Làm sao lại mạnh như vậy được?
Nhất Trảm lão tổ kia cũng quá sợ hãi, hai người trẻ tuổi này đều quá siêu phàm, người sau còn mạnh hơn người trước. Làm sao có thể? Nếu như thực sự là cấp bấc Vương giả, có lẽ hắn nên nghe nói mới đúng chứ?
- Các ngươi đáng chết.
Nhất Trảm lão tổ dùng một chưởng bức lui Nữ Hoàng rồi quay đầu giết về phía Lăng Hàn. Nếu không ngăn cản, hai tiểu bối còn lại nhất định sẽ chết dưới tay đối phương.
Lăng Hàn không thèm để ý, tiếp tục đánh tới hai tiểu bối kia.
Phốc.
Thừa dịp Nhất Trảm lão tổ kia còn chưa giết tới, lại có một hậu bối Tề gia bị Lăng Hàn đánh chết, chết tới mức không thể nào chết hơn được.
- A a......
Nhất Trảm lão tổ kia sắp phát điên, nhưng mà rốt cuộc cũng phi thân tới. Một chưởng chộp về phia tiểu bối cuối cuunfg kia, thu hắn vào trong không gian Thần khí. Như vậy hắn sẽ không còn gì cố kỵ nữa. Hắn quay người, điên cuồng đánh về phía Lăng Hàn.
- Cho ngươi một trăm chiêu, nếu như có thể đánh ta bị thương, coi như ngươi thắng
Lăng Hàn cười nói.
Phanh phanh phanh.
Nhất Trảm lão tổ này nén giận ra tay, lực công kích vô cùng cuồng bạo. Thế nhưng lúc đánh vào trên người Lăng Hàn lại khiến cho hắn có cảm giác đánh vào đống dây, không có một chút tổn thương thực chất nào.
Hắn không khỏi hoảng sợ, đây là quái vật gì chứ?
Đừng nói là Sáng Thế cảnh, cho dù là Nhất Trảm lão tổ cũng không có khả năng để mặc hắn đánh loạn như vậy.
Lăng Hàn cũng không có để bị đánh không, hắn vận chuyển Cửu Thiên Hỏa, oanh một cái, liệt diễm thiêu đốt.
Nhất Trảm lão tổ kia lập tức rút lui. Hắn có cảm giác, nếu như bị ngọn lửa này đụng phải, nhất định hắn sẽ bị đốt cho không còn gì. Mãi tới khi rút lui ra ngoài trăm trượng hắn mới dừng lại. Hai mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa kia, sắc mặt âm tình bất định.