Chương 2169: Mã Đồng Quang khó chịu (Hạ)
Được lắm. Chờ tới lúc ngươi thần phục, liền cho ngươi mỗi ngày khom lưng cúi đầu, lấy phong thái vô cùng khiêm tốn quỳ xuống nghênh đón mình.
Tất cả mọi người xuống khỏi không hạm. Phía dưới thực sự chỉ là một cái hồ nhỏ mà thôi. Gần đó đã có vô số người đang tập trung. Phần lớn là người trẻ tuổi tư thế oai hùng. Nhưng cũng có số ít lão già tóc trắng. Có vài người tóc đều đã rụng hết. Đó là những người bị thiên nhân ách sắp mài hết thọ nguyên. Nếu không đột phá Phân Hồn, tính mạng còn thừa lại thực sự có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Lăng huynh!
Chỉ nghe có một người kêu lên. Đó không phải Nghiêm Tiên Lộ thì còn là ai?
Hắn đi nhanh tới, bộ dạng giống như rồng đi hổ nhảy.
- A, tiểu tử này là ai, lại có thể khiến cho Nghiêm Tiên Lộ tự mình đi ra ngoài nghênh đón như vậy!
- Khẳng định không đơn giản. Tuy rằng Thái An Thiên chỉ là một địa phương nhỏ, nhưng Nghiêm Tiên Lộ chính là thiên tài ra đời ở trên Tiên Lộ, thực lực không thể khinh thường.
- Dừng. Vậy thì tính sao? Thả tới Tinh Long Quận chúng ta, có khả năng ngay cả trước một trăm cũng không tiến vào được.
- Ha ha, ngươi nói vậy cũng quá khoa trương đi. Nghiêm Tiên Lộ người ta lại là Đế giả. Tinh Long Quận các ngươi có thể có mấy Đế giả?
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, mọi người mồm năm miệng mười. Dù sao Nghiêm Tiên Lộ chính là người đứng đầu trong thế hệ trẻ ở Thái An Thiên. Cho dù trình độ võ đạo của Thái An Thiên có hơi thấp, nhưng có thể xưng hùng ở bên trong một thiên vực, đây là tồn tại rất kinh người.
- Nghiêm huynh.
Lăng Hàn cũng nhìn về phía Nghiêm Tiên Lộ gật đầu ra hiệu.
- Vị này chính là?
Nghiêm Tiên Lộ nhìn về phía Mã Đồng Quang, thoáng lộ ra một vẻ kinh ngạc. Bởi vì hắn phát hiện khí tức của Mã Đồng Quang đủ đặc biệt, khiến cho hắn nghiêm nghị.
Có thể làm cho hắn đều phát ra loại phản ứng này, người này tuyệt đối không tầm thường.
- Tại hạ là Mã Đồng Quang, đến từ Tây Tiên Vực.
Mã Đồng Quang mỉm cười, có vẻ vô cùng ôn hòa.
Tây Tiên Vực!
Nhưng ba chữ này thật ra giống như mang theo ma lực, thoáng cái khiến mọi người sôi trào.
Tuy rằng bên trong hai đại Đông Tiên Vực và Tây Tiên Vực đặt song song, nhưng từ trước đến nay là đông yếu tây mạnh. Chuyện này đã được công nhận.
Nếu như có thể đi Tây Tiên Vực, như vậy ở dưới bối cảnh không quá tệ, giới hạn võ đạo của mọi người cũng có thể nâng cao hơn về phía trước, như vậy xác suất có ít nhất hơn những ba thành.
- Mã huynh!
Nghiêm Tiên Lộ cũng không dám chậm trễ, nhìn về phía Mã Đồng Quang chắp tay nói. Nhưng Đế giả đương nhiên là có sự thận trọng của Đế giả. Một tiếng bắt chuyện này cũng không phải vô cùng nhiệt tình.
Mã Đồng Quang thoáng lộ ra một vẻ kiêu ngạo. Đây mới là Đông Tiên Vực trong sự tưởng tượng của hắn. Chỉ cần biết được hắn là thiên kiêu của Tây Tiên Vực, mỗi người đều nghe giống như là con ruồi ngửi thấy được mùi, liều mạng bắt đầu lao tới.
- A, lăng đại sư!
Một tiếng gọi tràn ngập sự ngạc nhiên vang lên. Chỉ thấy một người trẻ tuổi từ trong đám người chen lấn qua, nhìn về phía Lăng Hàn cung kính cúi đầu, giống như đệ tử gặp phải lão sư, thành kính vô cùng.
Ừ, đây là tình huống gì vậy?
Mã Đồng Quang lộ ra biểu tình không thể tiếp nhận được. Không nghe hắn nói, hắn đến từ Tây Tiên Vực sao? Nhưng ngươi có thể bày nịnh bợ ta. Nếu đối với một người khác lại cung kính có thừa, quả thực không thể tưởng tượng nổi, không thể nói lý nổi!
Nhất định là Lăng Hàn cố ý tìm người an bài.
Thực sự quá vô sỉ.
Vì biểu hiện ra cảm giác ưu việt ở trước mặt hắn, lại có thể để người ta giả trang làm người sùng bái hắn. Quả thực không có giới hạn nào có thể nói nổi.
Mã Đồng Quang cười lạnh. Cho rằng tìm một người giả trang, hắn lại có thể tin được sao?
Quá ngốc quá ngây thơ rồi.
Hắn nhìn lướt qua "vai diễn" này. Hhết sức trẻ tuổi, hơn nữa cũng chỉ là Đan Sư nhất tinh. Căn bản không có phân lượng gì đáng nói.
Xì, ngươi không thể tìm một người có chút phân lượng đến diễn kịch sao?
- Lăng đại sư!
Mã Đồng Quang còn chưa nghĩ xong, lại nhìn thấy có một người đã đi tới. Người này cũng hết sức trẻ tuổi, nhưng trên ngực gắn huy hiệu lại đại biểu cho thân phận của hắn chính là Đan Sư nhị tinh.
Lăng Hàn mỉm cười gật đầu. Trước đây hắn khai đàn luận đạo, giảng về cơ sở của đan đạo, không biết đã khiến cho bao nhiêu người được lợi ích. Ngay cả Đan Sư tam tinh đối với hắn cũng vô cùng cảm kích, gọi hắn là đại sư, có thể thấy được uy vọng của Lăng Hàn.
Chỉ có điều, người khác nhớ Lăng Hàn thì dễ. Nhưng muốn Lăng Hàn nhớ kỹ từng người sùng bái này ở trong lòng, vậy quá khó khăn. Hơn nữa hắn cũng không có tận lực ghi nhớ. Trước đây, sau khi giảng đạo xong hắn liền rời đi, cũng không lợi dụng cơ hội này để tạo uy vọng cho mình.
- Ta là Tôn Phong.
Người trẻ tuổi này vội vàng tự giới thiệu.
- Lúc đầu, sau khi nghe Lăng đại sư giảng đạo xong, ta liền tràn ngập cảm kích đối với lăng đại sư. Chỉ là không có cơ hội biểu đạt sự tôn kính đối với Lăng đại sư. Thật không nghĩ tới lần này có thể cùng lăng đại sư đi tới Dương Hồn Hải. Thật sự là vinh hạnh cho ta.
- Tôn huynh.
Lăng Hàn nhìn về phía đối phương mỉm cười.
- Không dám! Không dám!
Tôn Phong vội vàng khiêm tốn vô cùng, nói. Nhưng trong giọng nói của hắn lại lộ ra một sự hưng phấn. Có thể có được thần tượng tán thành, khiến cho hắn rất vui mừng.
A, diễn trò làm cũng thật đủ!
Mã Đồng Quang nhìn tất cả ở trong mắt, trong lòng không khỏi cười lạnh. Mới vừa rồi còn nói hắn tìm tới vai diễn không đủ phân lượng. Không nghĩ tới lập tức lại có người thứ hai đến.
Được, ngươi tiếp tục diễn cho tốt đi.
- Lăng đại sư!
- Lăng đại sư!
- Lăng đại sư!
-...
Càng lúc càng có nhiều người phát hiện ra Lăng Hàn. Bọn họ đều đi tới, nhiệt tình chào hỏi Lăng Hàn. Có thể được Lăng Hàn gật đầu chào lại, ở trên mặt ai cũng lộ ra vẻ hưng phấn, có vẻ vô cùng hài lòng.
Từ lúc mới bắt đầu mười mấy người đến mười mấy người, rồi đến trên trăm, mấy trăm, Lăng Hàn bên cạnh gần như là người ta tấp nập, thậm chí đem Mã Đồng Quang, Lỗ Tiên Minh đều chen lấn ra ngoài.
Ta nhổ vào. Đây là tình huống gì vậy?
Mã Đồng Quang có chút ngây người. Lấy trí nhớ của tiên nhân, trước có bao nhiêu người lên không hạm, hắn tất nhiên biết rõ ràng. Hắn có thể khẳng định, ở đây không có ai là từ trên không hạm xuống.
Vậy muốn an bài một hai vai diễn thì dễ. Nhưng hơn mấy trăm ngàn người lại rất khó khăn.