Chương 2282: Bồi thường tiền (Thượng)
Lăng Hàn lại há có thể tiếp thu uy hiếp như vậy, hơn nữa càng có người muốn uy hiếp hắn, tính cách của hắn lại càng muốn đối nghịch, lúc này ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nói:
- Há, ngươi muốn làm sao đối phó ta?
- Lăng Hàn, tại sao không chấp nhận khuyên bảo?
Phan Lạc Linh mở miệng, ngữ khí rất nhu hòa, nhưng lời nói ra liền không khiến người ta thích nghe.
- Nguyên thiếu chính là hậu duệ của Trưởng lão Cổ Đan Tháp, nói thiếu chủ cũng không quá đáng, ngươi cùng chủ là địch, không phải tự rước lấy nhục là cái gì?
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, có chút bừng tỉnh:
- Cái tên này là vì ngươi a?
Sớm nghe Phó Nhạc nói, Phan Lạc Linh lắp lên Nguyên Đồng Quang, đã nội định ba tiêu chuẩn, nhưng từ hiện tại đến xem, dã tâm của đối phương không chỉ như vậy, mà là nhằm vào thứ nhất.
Bởi vậy, khuyên lùi kình địch như Lăng Hàn, tự mình từ bỏ thi đấu, Phan Lạc Linh tự nhiên phần thắng tăng nhiều.
- Không biết ngươi đang nói cái gì!
Phan Lạc Linh lập tức sương lạnh đầy mặt.
- Chỉ có một cơ hội, bằng không, ta để ngươi ngay cả Cổ Đan Tháp cũng tiến vào không được!
Nguyên Đồng Quang uy nghiêm đáng sợ nói.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Nếu như Cổ Đan Tháp có thể bị loại bỏ đi như ngươi một tay che trời, loại địa phương chó má kia ta đi tới làm gì, tự tìm khổ ăn sao? Đến, có chiêu gì đều phóng ngựa lại đây, ta tiếp!
- Ngươi thực sự là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
Nguyên Đồng Quang vỗ bàn một cái, đùng, mặc dù cái bàn này là dùng tài liệu tốt làm thành, nhưng hắn là cao thủ Âm Hồn, làm sao có khả năng chịu đựng được, nhất thời liền tan vỡ.
- Sớm nói, không cần phiền toái như vậy, ta đến đánh bại hắn là tốt rồi.
Lâm Vĩnh Xương đột nhiên mở miệng.
Nguyên Đồng Quang liếc mắt nhìn hắn nói:
- Nhưng mà ta nghĩ để Lạc Linh thành thứ nhất!
- Ta và ngươi cùng một chỗ mở miệng, lẽ nào người khác dám đối nghịch?
Lâm Vĩnh Xương cực kỳ khinh thường nói.
Lăng Hàn kinh ngạc, nghe khẩu khí của Lâm Vĩnh Xương này tựa hồ địa vị bản thân không thua Nguyên Đồng Quang a.
Đúng rồi, tên này tất nhiên cũng xuất từ Cổ Đan Tháp, chính là tinh tướng trong truyền thuyết, cố ý ẩn giấu thân phận, nhưng bất luận là thực lực hay thân phận đều cao đến đáng sợ.
- Được rồi!
Nguyên Đồng Quang gật gù, Lâm Vĩnh Xương chính là đời sau của một trưởng lão khác trong Cổ Đan Tháp, hơn nữa còn là con trai độc nhất, so địa vị còn vượt qua hắn quá nhiều, hơn nữa bản thân là thiên tài đan đạo, hắn nhất định phải nể tình.
- Lăng Hàn, lại qua bốn ngày, ngươi sẽ ở dưới con mắt mọi người bị ta đánh cho thất bại thảm hại!
Lâm Vĩnh Xương ngạo nhiên nói, càng có một loại không phục, ở phương diện nhận biết linh dược hắn lại thua Lăng Hàn, điều này làm cho hắn cảm thấy thật mất mặt.
- Đi!
Ba người này muốn rời khỏi.
- Chậm!
Lăng Hàn mở miệng.
Khóe miệng của Nguyên Đồng Quang lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ.
Nhìn, sợ chưa, muốn mở miệng xin tha.
Có điều, hắn cũng không có lập tức xoay người, muốn kéo khẩu vị của Lăng Hàn một hồi, ai bảo tiểu tử này trước lại dám từ chối đề nghị của mình?
- Bồi thường tiền!
Âm thanh của Lăng Hàn từ phía sau truyền tới.
Ta đệt!
Nguyên Đồng Quang nhất thời quẹo thân, mặt hướng Lăng Hàn, trong ánh mắt muốn nhảy ra lửa.
Ngươi nói hưu nói vượn cái gì?
Lăng Hàn không nói gì, chỉ chỉ cái bàn… hiện tại đã thành một đống mảnh vỡ, mà kẻ cầm đầu chính là Nguyên Đồng Quang.
Biểu cảm trên mặt Nguyên Đồng Quang cực kỳ đặc sắc, hắn vạn lần không ngờ Lăng Hàn lại sẽ bởi vì một cái bàn mà muốn hắn bồi tiền.
Hắn là Cổ Đan Tháp đi ra, có một lão tổ tông Ngũ Tinh Đan Sư, quyền thế có thể nói là ngập trời, đừng nói chỉ đập nát một cái bàn, ngay cả đập Bách Long Thành thì đã có sao, ai dám tìm hắn gây sự?
Hắn cảm giác chịu đến nhục nhã rất lớn, lẽ nào mặt mũi, thân phận của hắn ngay cả một cái bàn cũng không bằng?
- Ngươi, ngươi, ngươi…
Hắn đỏ cả mặt, phẫn nộ đến muốn giết người.
- Không có tiền?
Lăng Hàn cười cợt.
- Không tiền cũng chỉ có thể bắt ngươi lại, mỗi ngày làm cu li đến bồi thường.
- Nguyên thiếu, không cần để ý đến hắn.
Phan Lạc Linh lập tức nói.
- Hắn căn bản không thể so với ngươi, tính toán với hắn chỉ là tự hạ thân phận.
- Không sai.
Nguyên Đồng Quang gật gù, đúng vậy, hắn làm sao có thể tự hạ thân phận, đánh với một nhà quê?
- Đi!
Ba người lần thứ hai cất bước, nhưng lúc này Lăng Hàn liền không phải lên tiếng đơn giản như vậy, hắn trực tiếp ra tay, tóm tới cái cổ của Nguyên Đồng Quang.
- Lớn mật!
Ba người Nguyên Đồng Quang đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, dồn dập ra tay đánh tới Lăng Hàn.
Ba người đều là Âm Hồn cảnh, mà Phan Lạc Linh cùng Lâm Vĩnh Xương càng là Hoàng giả, mặc dù Nguyên Đồng Quang là nhị thế tổ, nhưng cũng là Vương giả, bởi vậy, ba người liên thủ uy lực tự nhiên không giống người thường.
Dương Hồn nho nhỏ, bọn họ tùy tiện người nào cũng có thể ung dung trấn áp.
Đáng tiếc, bọn họ gặp phải Lăng Hàn, không chỉ là Đế giả, hơn nữa còn là siêu cấp Đế giả.
Oành!
Lăng Hàn chỉ rung nguyên lực lên, quy tắc phát uy, oành oành oành, Phan Lạc Linh cùng Lâm Vĩnh Xương liền bị chấn bay ra ngoài, mà Nguyên Đồng Quang thì bị Lăng Hàn xách cổ nâng lên.
Ở trước mặt hắn, không có sức chiến đấu cấp bậc Thiên Hồn đỉnh cao, căn bản không đỡ nổi một đòn.
- Xem ra lỗ tai của ngươi có vấn đề, nói cho ngươi, bồi thường tiền!
Lăng Hàn vỗ mặt của Nguyên Đồng Quang.
- Người từ Cổ Đan Tháp đi ra, sẽ không ngay cả một cái bàn cũng không đền nổi chứ?
- Lăng Hàn, ngươi thật quá mức!
Nguyên Đồng Quang hai mắt phun lửa, hắn chưa từng bị người xách cổ bạt tai a?
- Một chút tiến bộ cũng không có!
Lăng Hàn lắc đầu, đùng đùng đùng, hắn đánh lên mặt của Nguyên Đồng Quang, mỗi một lần đánh qua liền làm cho Nguyên Đồng Quang kêu thảm thiết.
Sắc mặt của Phan Lạc Linh trắng bệch, nàng làm sao cũng không nghĩ ra lá gan của Lăng Hàn lại to lớn như thế, hơn nữa thực lực còn mạnh như vậy, ở ba người liên thủ không những không có bại tẩu, trái lại dễ dàng bắt Nguyên Đồng Quang.
Cái tên này làm việc kích động, quả thực chính là một tên thô lỗ, nhưng vạn nhất tên thô lỗ này làm thịt Nguyên Đồng Quang thì sao?
Mặc dù người là Lăng Hàn giết, nhưng chân chính tra cứu, nàng cũng khó tránh tội lỗi, tuyệt đối không có quả ngon ăn.
Vì lẽ đó, nàng sợ.
- Không nên vọng động, tuyệt đối không nên xằng bậy!
Nàng nói.
Lâm Vĩnh Xương thì vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Thả người!
Tuy thực lực của Lăng Hàn đạt đến trình độ nghiền ép, nhưng hắn không kinh sợ chút nào.