Chương 2602: Hơn một chút (Hạ)
Tuy chỉ là một chút xíu, nhưng không ngừng tích lũy, như vậy liền thành ưu thế, cũng chậm rãi biến thành thế thắng.
Đi tới ngày thứ 13, Hoài Kiếm cùng Lăng Hàn liều mạng một kích, cuối cùng thân hình lay động, đặt mông ngồi trên mặt đất, vô lực tái chiến.
Thương thế của hắn quá nặng.
Trong lòng Lăng Hàn dựng lên một luồng sát ý, Hoài Kiếm thật đáng sợ, tương lai thật sự có thể trở thành Thiên Tôn, đây đối với Tiên Vực mà nói tuyệt đối không phải một tin tức tốt. Hắn có kích động muốn trực tiếp xóa đi đối phương, nhưng thứ nhất chiến lâu như vậy, hắn có chút tiếc tài, thứ hai nơi đây có Tổ Vương tọa trấn, hắn không thể ra tay.
Nghĩ tới đây, hắn chậm rãi đánh tan sát ý.
- Bá, thắng!
Tổ Vương mở miệng, âm thanh bình tĩnh không có một tia gợn sóng, muốn thăm dò đến tâm tình của Tổ Vương hầu như là không thể.
Chiến trường mở ra phong chế, Lăng Hàn vẫn chưa ra khỏi võ đài, liền thấy giữa bầu trời mây đen cuồn cuộn, có chớp giật khủng bố hiện lên.
Thiên kiếp!
Hắn kinh ngạc nhìn về phía Hoài Kiếm, thứ này ở sau chiến đấu đột phá.
Cũng thật là gan to bằng trời, kỳ thực sức chiến đấu của người này không thua mình, chỉ là thể phách không bằng, cuối cùng mới sẽ kỹ kém một chút. Đương nhiên, Lăng Hàn cũng không có vận dụng thể lực của hắn, đây chính là cấp bậc Thăng Nguyên đại thành đỉnh cao, mạnh hơn lực lượng quy tắc một đoạn.
Hiện tại Hoài Kiếm vết thương đầy rẫy, lại còn dám đột phá, không phải gan to bằng trời là cái gì?
Nhưng nếu như dưới tình huống như vậy còn có thể chịu nổi, vậy đối với tự tin của Hoài Kiếm mà nói chính là thúc giục to lớn, thậm chí là một loại tâm tình sống lại.
Không hổ là Hoài Kiếm!
Lăng Hàn lắc đầu, ra khu vực chiến đấu, chuyện thứ nhất chính là thẳng đến chỗ trứng Thượng cổ Chiến Thú, hiện tại có là của hắn.
- Bá, ta muốn cùng ngươi tái chiến một hồi!
Tỉnh Trung Nguyệt nhẹ nhàng đi đến, trong tay nàng đã có thêm một bảo kiếm, như lưu ly, tỏa ra khí tức khiến người ta sợ hãi.
Có kiếm ở tay, mới là trạng thái mạnh nhất của nàng.
- Ta cũng muốn đánh với ngươi một trận!
Huyết Qua trầm giọng nói, hắn hoá hình thành một đại hán đầu trọc, da dẻ cả người đỏ như máu, cực kỳ bóng loáng, bảo đảm không có một lỗ chân lông.
Khư Tinh cũng đứng ở bên cạnh, không nói lời nào, nhưng chiến ý trong ánh mắt nói rõ tất cả.
Lăng Hàn thu hồi trứng Chiến Thú, sau đó quăng qua ánh mắt cảnh giác với ba người:
- Các ngươi muốn cướp trứng Chiến Thú của ta sao?
Đệt!
Ba người Tỉnh Trung Nguyệt đều có loại kích động muốn hành hung Lăng Hàn, bọn họ cần thiết như vậy sao?
- Sau ba ngày, Nhật Lạc Sơn Mạch.
Tỉnh Trung Nguyệt bỏ xuống câu nói này liền nghênh ngang rời đi.
Huyết Qua cùng Khư Tinh bị Tỉnh Trung Nguyệt đoạt trước, không thể làm gì khác hơn là lau mũi, không có ước chiến.
Lăng Hàn cùng Tỉnh Trung Nguyệt ai thắng ai thua còn khó nói, hơn nữa cho dù Lăng Hàn thắng cũng có khả năng bị trọng thương, thắng không vẻ vang gì.
Bọn họ muốn thắng Lăng Hàn dưới trạng thái mạnh nhất.
Lăng Hàn trở lại bên người ba nữ Hổ Nữu, lập tức nhìn thấy Thất Sương cùng Uyên đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, đám người Tốn Phong thì sắc mặt thúi đen, bọn họ tự nhiên không muốn nhìn thấy Lăng Hàn ánh sáng vạn trượng như thế.
- Nữu muốn ăn trứng!
Hổ Nữu nhìn chằm chằm Lăng Hàn, ngụm nước đã chảy ròng.
Nghe Hổ Nữu nói như vậy, Thất Sương cùng Uyên đều sợ hết hồn, vội vã ngăn cản, chỉ lo Lăng Hàn thật đầu óc nóng lên, cầm trứng Chiến Thú nướng ăn.
Kia chỉ cần ấp ra, ngày sau tất nhiên thành Tổ Vương, có thể nói tương đương với một Tổ Khí nắm giữ ý thức của mình!
Quý giá bực nào?
Lăng Hàn không khỏi cười, cho dù không có Thất Sương cùng Uyên ngăn cản, hắn cũng sẽ không lấy trứng Chiến Thú cho Hổ Nữu ăn.
- Ngoan, cái trứng này ăn không ngon.
Dưới vài lần khuyên bảo, Hổ Nữu mới lòng không cam tình không nguyện mà bỏ đi ý nghĩ ăn trứng.
Bọn họ trở lại, hơi chuẩn bị một chút, liền muốn lên đường quay lại.
Nhưng Lăng Hàn lấy lý do muốn du lịch thiên hạ, xin nghỉ với Thất Sương cùng Uyên.
Điều này làm cho hai người cực kỳ khó xử, Lăng Hàn được cao thủ bảng thứ nhất đây đối với Bách Chiến Học Viện mà nói chính là vinh quang rất lớn, sau khi trở về đương nhiên phải chúc mừng, hai người bọn họ lãnh đạo có công, tự nhiên cũng dính quang, vinh dự cực lớn, nhưng nếu như Lăng Hàn không trở về, cái hiệu quả này liền mất giá rất nhiều.
Bọn họ mọi cách khuyên bảo, nhưng Lăng Hàn quyết định chủ ý, ngược lại thực lực của hắn đặt ở đó, cho dù Thất Sương cùng Uyên đánh, hắn cũng có thể thong dong phá vòng vây.
Lăng Hàn cũng không có đi ấp trứng Chiến Thú, mà là trước tiên bế quan minh tưởng, hoàn toàn tiêu hóa lĩnh ngộ sau khi chiến đấu với Hoài Kiếm, sau ba ngày, hắn đi Nhật Lạc Sơn Mạch ước hẹn.
Tỉnh Trung Nguyệt đã chờ ở đó, một người một kiếm, phong hoa tuyệt đại.
Phụ cận cũng đứng đầy người, thậm chí có người không có chỗ đứng, chỉ có thể bay vút trên không trung.
- Ngươi đến muộn!
Nhìn thấy Lăng Hàn khoan thai đi đến, Tỉnh Trung Nguyệt bất mãn nói.
- Hiện tại người quá nổi tiếng, một đường lại đây quá nhiều người chào hỏi, không trả lễ thì ý tứ không tốt, sợ bị người nói ta thành danh, cái giá lớn, cho nên tới chậm.
Lăng Hàn cười nói.
Khuôn mặt của Tỉnh Trung Nguyệt tối sầm lại, cái thứ này cũng thật biết trợn mắt nói mò, nàng rõ ràng thấy, Lăng Hàn một đường lại đây nào có cùng người chào hỏi, rõ ràng là đùa nàng.
Nàng hừ một tiếng, rung trường kiếm lên nói:
- Thanh kiếm này của ta là Bảo khí cấp bậc Cửu Liên, ngươi cũng có thể sử dụng binh khí, miễn cho nói ta bắt nạt người.
- Thật.
Lăng Hàn gật đầu, không chút khách khí lấy Tiên Ma Kiếm ra, ở trong tay khe khẽ rung lên, nhất thời thân kiếm phát ra hí dài, phảng phất như một vị Vương giả vô địch đang cảnh cáo.
Nhất thời, Lưu Ly Bảo Kiếm trong tay Tỉnh Trung Nguyệt như rắn vặn vẹo, thật giống như gặp phải ma đầu khủng bố, hãi sợ run rẩy.
Tỉnh Trung Nguyệt kinh hãi, đây là Bảo khí của nàng, cùng tâm thần của nàng liên kết, nàng liền cảm giác được, kiếm trong tay đang hãi sợ, mà đối tượng sợ sệt chính là kiếm trong tay Lăng Hàn.
Kháo, còn chưa đánh cũng đã sợ?
Tỉnh Trung Nguyệt vừa giận vừa sợ, vội vàng rung bảo kiếm lên, muốn cưỡng ép chiến một trận.
Đùng, chỉ thấy kiếm trong tay nàng lại từ bên trong xuất hiện một cái khe, sau đó cấp tốc mở rộng, đứt thành hai.
Cái này!
Tỉnh Trung Nguyệt hoàn toàn nói không ra lời, lại bởi vì sợ hãi kiếm trong tay Lăng Hàn, Lưu Ly Kiếm của nàng tự nát!
Thà rằng tự nát cũng không dám chiến, đây là áp chế thế nào?