Chương 3057: Đánh cho thoải mái (1)
Trên mặt Thiên Sinh lập tức biến sắc, cái chiến lực này cũng quá cường đại đi, hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
Đồng dạng là Tiên Vương tầng chín, hắn vẫn là thiên địa ý chí hóa thân, thế mà không bằng Lăng Hàn?
- Ta càng ngày càng hối hận!
Thiên Sinh nói.
- Lúc trước dù cho ngươi bị Không Gian Loạn Lưu cuốn đi, ta cũng nên tiếp tục truy kích, triệt để oanh sát ngươi.
Lúc trước hắn cũng bị Không Gian Loạn Lưu ảnh hưởng, nhưng nếu hắn liều mạng bị thương, tiêu hao bản nguyên, vẫn có thể đuổi theo, nhưng hắn cho rằng cái này không đáng, mới mặc cho Không Gian Loạn Lưu cuốn Lăng Hàn đi.
Ở hắn nghĩ đến, Lăng Hàn hẳn là không tránh được một kiếp, không nghĩ tới đối phương chẳng những không chết, hiện tại đã cường đại đến tình trạng vượt qua hắn.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Hiện tại tất cả mọi người là tầng chín, tới đi, công bằng chiến một trận, nhìn xem ai mạnh hơn.
Thiên Sinh cười lạnh:
- Ta thừa nhận ngươi rất yêu nghiệt, nhưng mà, ngươi vĩnh viễn không cách nào so sánh với Thiên Địa!
Hắn đột nhiên mở miệng, trở nên vô cùng to lớn, nuốt về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn gặp qua chiêu này, tuyết quái chuẩn Thiên Tôn cũng bị hắn nuốt, quả thực rất lợi hại.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không muốn đón đỡ, thân hình trốn tránh:
- A, vị diện hóa thân lại như thế nào?
- Ngươi đoán!
Thiên Sinh cũng không trả lời, chỉ không ngừng cắn Lăng Hàn.
Trong lòng Lăng Hàn bốc lên, trầm ngâm nói:
- Vị diện có thể thôn phệ lẫn nhau, tăng lên cấp độ bản thân, nói như vậy, ngươi khả năng cũng có được năng lực như vậy.
Thiên Sinh không khỏi cứng lại, không nghĩ tới thật bị Lăng Hàn nói trúng.
- Vừa rồi ngươi ăn một chuẩn Thiên Tôn, nghĩ đến là muốn luyện hóa nó, nhưng bị chúng ta cản trở, cho nên không thể không gián đoạn.
Lăng Hàn thuận theo mạch suy nghĩ này tiếp tục đoán xuống.
- A, chẳng lẽ có một ngày ngươi có thể trở thành Cuồng Loạn thứ hai?
Đây cũng không phải là ý nghĩ chỉ Thiên Sinh mới có, Hà Phong cũng như thế, hắn đạt được một cây xúc giác của Cuồng Loạn, bỏ ra mấy kỷ nguyên nghiên cứu, để cho mình bị Cuồng Loạn đồng hóa, cũng có được năng lực thôn phệ.
Cho nên, Lăng Hàn rất dễ dàng liền có suy đoán như vậy.
Nhưng Thiên Sinh lại không biết, hắn trợn mắt hốc mồm, ở trong mắt hắn, đây là đại bí mật chỉ có một mình hắn biết, không nghĩ tới lại bị Lăng Hàn tùy tiện đoán ra, để hắn trong lúc nhất thời không có phản ứng.
Cái này rất giống một người thật vất vả mới đào được một khối bảo thạch, muốn cùng tiểu đồng bọn khoe khoang một chút, kết quả lại phát hiện trong nhà tiểu đồng bọn đều là dùng loại bảo thạch này trải đường, loại cảm giác mất mát đột nhiên kia thật khiến người ta không thoải mái.
Hắn hít một hơi thật sâu, lúc này mới đè xuống cảm xúc, quát to:
- Coi như ngươi biết lại như thế nào, ta ăn ngươi, ngươi cũng chỉ có thể trở thành dinh dưỡng của ta!
- Thật sao?
Lăng Hàn cười ha ha, tế Tiên Ma kiếm ra.
- Ngươi ngược lại thử một chút xem!
Thiên Sinh không khỏi run rẩy.
Hắn là thiên địa ý chí hóa thân, sức cảm ứng vượt xa cảnh giới, liếc mắt liền nhìn ra nội tình của Tiên Ma kiếm.
Đây là Thiên Tôn Bảo Khí!
Khí lực của mình xác thực cường hoành, ngay cả lực lượng của chuẩn Thiên Tôn đánh lên cũng chỉ lưu lại một cái hố nhỏ, nhưng mà, nếu hắn bị Thiên Tôn Bảo Khí chém một phát, tuyệt đối là cắt ra thành hai.
Hắn không khỏi âm thầm may mắn, vừa rồi nếu thật nuốt Lăng Hàn vào bụng, bây giờ mình đoán chừng đã bị mở ngực mổ bụng rồi.
Sức khôi phục của hắn xác thực cường đại, nhưng lực phá hoại của Thiên Tôn Bảo Khí kinh người cỡ nào, muốn phục hồi như cũ không biết cần bao nhiêu thời gian chữa thương.
- Vận khí của ngươi cũng tốt đến quá mức đi!
Thiên Sinh cắn răng nói, hắn chính là Thiên Địa hóa thân, cũng không thể đạt được một khối Phệ Kim thiết, mặc dù Hắc Tháp là Thiên Tôn Bảo Khí, nhưng không phải là hắn tự tay luyện chế, hơn nữa bây giờ còn đang tổn hại nghiêm trọng, căn bản không cách nào phát huy chiến lực vốn có.
- Cho nên, ngươi vẫn là ngoan ngoãn chịu chết đi!
Lăng Hàn giết tới.
- Chả lẽ lại sợ ngươi!
Thiên Sinh cũng tế ra Hắc Tháp, ông, lập tức biến lớn, hóa thành giống như một cây gậy, nghênh đón về phía Lăng Hàn.
Oanh!
Hai kiện Thiên Tôn Bảo Khí va chạm, lập tức lóe ra quang mang để thiên địa thất sắc.
Lăng Hàn dùng sức vẩy một cái, bành, Thiên Sinh bị hắn đánh bay ra ngoài.
Tiên Ma kiếm chỉ là ở trên chất liệu bước vào Thiên Tôn cấp, nhưng không có lạc ấn xuống ý chí võ đạo của Thiên Tôn cấp, bởi vậy, nó vô cùng sắc bén, vô cùng kiên cố, trừ cái đó ra, kỳ thật nó vẫn chỉ có thể coi là Tiên Khí.
Mà Hắc Tháp đâu?
Nó đúng là Thiên Tôn Bảo Khí chân chính, nhưng bây giờ trọng thương, căn bản không có cách khôi phục.
Kỳ thật Thiên Tôn Bảo Khí không có khôi phục cũng sắc bén hơn Tiên Khí rất nhiều, về mặt sức chiến đấu thậm chí còn không bằng.
Cho nên, Tiên Ma kiếm cùng Hắc Tháp va chạm, kỳ thật là hai khối Phệ Kim thiết va chạm, vậy dĩ nhiên là không có một phương có thể chiếm được thượng phong.
Quyết định thắng bại, còn phải nhìn chiến lực bản thân của Lăng Hàn cùng Thiên Sinh.
Cái này tự nhiên là Lăng Hàn mạnh hơn.
Bành!
Lăng Hàn đuổi theo, bổ sung một quyền, đánh vào trên mũi của Thiên Sinh, dù khí lực của Thiên Sinh cường hoành lại như thế nào, dưới một quyền cái mũi sai lệch, để hắn chảy ra máu tươi.
Hắn thừa thắng truy kích, một kiếm gọt ra, đâm tới trái tim của Thiên Sinh.
Đinh!
Thiên Sinh quất ngang Hắc Tháp, ngăn ở trước ngực.
Một kiếm này bị chặn, nhưng lực lượng khổng lồ trào lên, Thiên Sinh lại bị đánh bay ra ngoài.
Hắn không khỏi ngạc nhiên, lực lượng của mình mạnh hơn tầng chín phổ thông quá nhiều, bởi vì trước đó hắn cũng có thể rút ra lực lượng thiên địa rèn luyện bản thân, bất quá cái này chỉ có thể ở Tiên Vực vị diện, đến Viêm Sương Vị Diện, Thiên Địa hóa thân như hắn tự nhiên là “thất sủng”.
Ngay cả hắn cũng như thế, dựa vào cái gì Lăng Hàn có thể lực lớn hơn hắn?
Hắn là Tiên Vực vị diện hóa thân, vì cái gì ngược lại không bằng một con rệp ra đời ở trong vị diện?
Bành!
Hắn lại bị đánh một quyền, bị đánh đến lảo đảo trở ra, mặt mũi tràn đầy máu tươi màu vàng kim, vô cùng thê thảm.
Đây là lực lượng của Lăng Hàn quá lớn, vượt ra sức khôi phục của hắn, bất quá, đây cũng chỉ để hắn thụ một chút vết thương nhỏ, thân thể Tiên Kim không có dễ dàng sụp đổ như vậy.
- Lăng Hàn, ngươi không làm gì được ta!
Thiên Sinh quát.