Chương 3101: Mặc kệ
Tất cả mọi người hiếu kì, vừa rồi Lăng Hàn cùng Hồng Vân Thiên Tôn lẫn nhau liều một kích, ở trên thực lực là không hề rơi xuống hạ phong, vậy ít nhất cũng nên từ Nhị Bộ Thiên Tôn cất bước đúng hay không?
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Không phải.
Hồng Vân Thiên Tôn tràn đầy nghi hoặc, đối phương rõ ràng không có rút ra lực lượng bản nguyên của Nguyên Thế Giới, chỉ dựa vào lực lượng bản thân liền có thể cùng hắn so sánh, thậm chí càng hơn một bậc, như vậy tu vi của đối phương khẳng định phải là Tam Bộ trở lên.
Nhưng vấn đề là, vì cái gì đối phương không sử dụng toàn lực?
Ngươi vì con báo thù, đại náo ở trong võ viện, còn có cái gì cố kỵ?
Chẳng lẽ?
Ánh mắt của hắn nhảy một cái, trong lòng hiện lên một khả năng, toàn thân để hắn run rẩy.
- Chuẩn Thiên Tôn!
Hắn nói ra.
Lời vừa nói ra, đám người xôn xao.
Chuẩn Thiên Tôn? Làm sao có thể, mở cái siêu cấp trò đùa gì.
Chuẩn Thiên Tôn có thể đối đầu Nhị Bộ sao?
Ha ha.
Vấn đề là, một câu thiên đại trò đùa như vậy từ trong miệng Hồng Vân Thiên Tôn nói ra, một vị Nhị Bộ Thiên Tôn chân chính.
Người ta sẽ nhìn lầm? Nhãn lực của người ta sẽ không cao minh? Người ta sẽ cố ý nói láo?
Lăng Hàn ngược lại không muốn giấu diếm, gật gật đầu:
- Không sai.
- Ngươi là Lăng Hàn, Lăng Hàn ở một kỷ nguyên trước kia?
Hồng Vân Thiên Tôn lại nói, hắn nghĩ, một kỷ nguyên trước, hắn vẫn là Nhất Bộ Thiên Tôn, nghe nói tầng không gian chiến trường thứ nhất tới một mãnh nhân, nhẹ nhõm liền giết vào tổng bảng.
Lúc đó hắn còn nghĩ, đợi Lăng Hàn rảo bước tiến lên Thiên Tôn, tiến vào tầng thứ hai, liền xem nhân tài mới nổi này một chút.
Kết quả... Lăng Hàn lại mất tích.
Nhưng mà, Ngô Hạo Dương cùng Lăng Hàn nổi danh lại là lực lượng mới xuất hiện, hiện tại đã là Tứ Bộ Thiên Tôn, cùng Tân Khí Hổ, Lâm U Liên đặt song song, hợp xưng tam vương, là nhân vật hắn chỉ có thể ngưỡng vọng.
Vốn cho rằng Lăng Hàn chỉ có thể làm đá kê chân cho Ngô Hạo Dương, nhưng không nghĩ đến cách nhiều năm như vậy, hắn lại xuất hiện.
Chuẩn Thiên Tôn có thể địch Nhị Bộ, vậy hắn đạt tới Tứ Bộ... Tê!
Hồng Vân Thiên Tôn không dám nghĩ, vị này ngày sau sẽ trở nên cường đại cỡ nào?
- Lăng Hàn, cái này dù sao cũng là võ viện, ngươi cũng lui một bước được không?
Hắn khuyên nhủ.
Một là hắn xem trọng tương lai của Lăng Hàn, thứ hai Lăng Hàn cũng dùng thực lực chứng minh có được năng lực địch nổi Nhị Bộ, có thể cùng hắn ngồi ngang hàng, tự nhiên để hắn giải trừ xấu hổ.
Ngự Vô Địch cùng Trình Phi Văn thì vô cùng phiền muộn, bọn hắn là người bị hại, ngươi ở ngay trước mặt bọn họ hảo ngôn hảo ngữ với người hành hung?
Lăng Hàn lắc đầu:
- Không có khả năng, hôm nay ta nhất định phải cho người hành hung trả giá đắt!
Ngươi mới là người hành hung!
Ngự Vô Địch cùng Trình Phi Văn thầm kêu lên, trong miệng lại chỉ có thể rên rỉ, đau nhức a.
Lăng Hàn kéo lấy hai người tiếp tục đi tới, mà Hồng Vân Thiên Tôn thì sắc mặt khó coi.
Hắn hẳn là ngăn cản, nhưng hắn vừa vặn tới tọa trấn võ viện, toàn bộ võ viện chỉ có hắn là Thiên Tôn, nhưng hắn có tự mình hiểu lấy, mình không phải đối thủ của Lăng Hàn, làm sao ngăn cản được?
Đi lên lằng nhằng, kia là tự rước lấy nhục, đừng tuôn ra tin tức Nhị Bộ Thiên Tôn không địch lại chuẩn Thiên Tôn a.
Trong mắt hắn, mình một thế anh minh vượt xa tính mệnh của đám người Ngự Vô Địch.
Chết thì chết, dù sao hắn đã ngăn trở, nhưng không thể ngăn trở mà thôi.
- Lăng huynh, ngươi tự giải quyết cho tốt!
Hồng Vân Thiên Tôn nghiêm nghị nói, sau đó xoay người rời đi, hắn sẽ báo cáo chuyện này lên, về phần sau đó sẽ xử lý Lăng Hàn như thế nào, vậy thì nhìn ý tứ của những đại nhân vật kia.
Đi... Đi!
Tất cả mọi người há to miệng, nói không ra lời.
Ngươi không phải tọa trấn võ viện sao, hiện tại có người công nhiên hành hung, ngươi lại mặc kệ?
- Không phải Hồng Vân đại nhân không muốn quản, mà là... Người này quá cường đại, ngay cả Hồng Vân đại nhân cũng không áp chế nổi!
Có người nói ra tình hình thực tế.
- Lăng Hàn, Lăng Hàn...
Hồng Vân đại nhân nói, đây là nhân vật một kỷ nguyên trước.
- A, ta nghĩ ra, một kỷ nguyên trước xác thực có mãnh nhân! Các ngươi nhìn thấy Trương Tam Lý Tứ trên Vạn Cổ thạch kia sao? Chính là Lăng Hàn lưu lại!
- Còn có, nghe nói thời điểm hắn ở Ngoại Vực chiến trường, chỉ dùng mười mấy vạn năm liền giết vào Top 100 của tổng bảng, tuyệt đối là quái vật.
- Ngô Hạo Dương các ngươi biết a? Lúc trước Lăng Hàn là lực áp Ngô Thiên vương, được phong một đời mạnh nhất.
Tê!
Tất cả mọi người nhe răng, nói cái khác đều rất trừu tượng, nhưng uy danh của Ngô Hạo Dương quá cường thịnh, chỉ dùng một kỷ nguyên liền trở thành Tứ Bộ Thiên Tôn, nhưng từ Tứ Bộ tới Ngũ Bộ vượt qua quá khó khăn, cho nên mới một mực dừng lại ở Tứ Bộ.
Đây là thiên kiêu vạn cổ mạnh nhất, cùng Tân Khí Hổ, Lâm U Liên tịnh xưng Tam Đại Thiên Vương, tương lai cũng có thể thành tựu Thất Bộ, là hi vọng của Nguyên Thế Giới.
Mà Lăng Hàn lúc trước... còn cao hơn Ngô Hạo Dương một chút, vậy hắn yêu nghiệt như thế đương nhiên có thể hiểu được.
Thần sắc của Lăng Hàn không hề ba động, hắn ở trong võ viện đi lại, tìm được người khi dễ nhi tử.
Có ít người còn không có nhận được tin tức, bị hắn bắt được ở trong động phủ, có ít người lại nhận được tin tức chạy ra, nhưng căn bản không có khả năng từ trong tay Lăng Hàn đào tẩu, bị hắn bắt lại, bắt trở về võ viện.
Trên xiềng xích buộc lấy người đã có mười hai tên, mà đây cũng là toàn bộ hung thủ.
Lăng Hàn treo mười một người ngoại trừ Ngự Vô Địch, sau đó giẫm Ngự Vô Địch ở dưới chân, ép lấy mặt của đối phương.
Thời điểm ở Tiên Vực, người này còn có thể xưng là đối thủ của hắn, nhưng bây giờ lại ngay cả tư cách chiến một trận cũng không có.
- Lăng Hàn, ngươi ỷ vào tu vi cao hơn khi dễ ta có gì đặc biệt hơn người, chờ cha ta trở lại, nhất định chém thủ cấp của ngươi!
Ngự Vô Địch lớn tiếng kêu lên, hai mắt phun lửa.
Lăng Hàn gật đầu:
- Ta cùng Ngự Hư cũng có một chút sổ sách, hắn trở lại, ta liền chém hắn.
- Ngươi...
Ngự Vô Địch không khỏi khí thế suy yếu, ngay cả Hồng Vân Thiên Tôn cũng không địch lại, mà Ngự Hư Thiên Tôn rảo bước tiến lên Nhị Bộ không bao lâu, càng không thể nào là đối thủ của Lăng Hàn.
- Ta hỏi ngươi, nhưng hối hận không?
Lăng Hàn hỏi.
Ngự Vô Địch không còn dám gượng chống, tạm thời cúi đầu, liền gật đầu:
- Hối hận.
- Biết mình sai lầm chưa?
Lăng Hàn lại hỏi.
- Biết.
Ngự Vô Địch thành thật.