Chương 4007: Quan Sát Ngộ Đạo
Vô số năm sau, tảng đá kia đột nhiên có ý thức, lại ngây thơ vô số năm, nó vô ý thức hấp thu một tia lực lượng từ mặt trời, mở ra con đường tu luyện dài dằng dặc.
Lại trôi qua trăm triệu năm, rốt cục nó đủ cường đại, có thể thúc đẩy thân thể nhấp nhô và tiến vào trong đầm nước.
Bên cạnh đầm nước có một gốc bảo thụ, thời gian dài trôi qua, không biết bao nhiêu bảo quả rơi vào trong nước, cũng biến đầm nước thành ao bảo bối.
Bên trong đầm nước, tảng đá kia cũng bước ra một bước cực kỳ then chốt, nó vượt qua Tiên đồ và có được hình người.
Hắn bắt đầu chinh chiến, lúc đầu chân thật thiện lương nhận hết lừa gạt, đến sát phạt quả đoán, cảnh giới của hắn càng ngày càng cao, thực lực cũng càng ngày càng mạnh, chiến hết các cường giả trong thiên hạ, trải qua vô số sinh tử, cuối cùng bước lên đỉnh thế giới.
Đây chính là nửa đời trước của Bàn Thạch Tổ Vương, lúc hắn tuổi già dựa vào thực lực trấn áp tinh hải, vạn tộc ở chung bình đẳng, giúp võ đạo phát triển hòa bình trong ngàn vạn năm.
Hình tượng cũng dừng lại tại đây, sau đó là từng tràng chiến đấu của Bàn Thạch Tổ Vương, từ hắn cực kỳ yếu ớt, lúc trở thành thiên kiêu đỉnh cấp, lại đến quét ngang thiên hạ, chỉ có một ít thiên kiêu đỉnh cấp mới có thể chống lại hắn.
Đây là một vương giả đánh ra con đường của mình, vô địch một thời đại.
Bàn Thạch Tổ Vương không có quán thâu bất cứ bí pháp nào cho Lăng Hàn, cũng không có truyền đạo cho hắn, hắn chỉ cho Lăng Hàn nhìn thấy quá trình ngộ đạo của mình.
Đối với Lăng Hàn mà nói, việc này cực kỳ trân quý.
Trước Bàn Thạch Tổ Vương không có chuyện dùng thần thạch Trúc Cơ, mỗi người đều dựa vào lực lượng của mình vượt qua Tiên môn, dựng thành Tiên Đạo Cơ Thạch, ngay cả như vậy cũng có thể xuất hiện tồn tại trâu bò như Tổ Vương, Thánh Nhân.
Thần thạch Trúc Cơ xuất hiện, có lợi có hại.
Mặt có lợi, tự nhiên có thể giúp người ta càng lợi hại hơn sau khi bước vào Tiên đồ, mặt có hại chính là gạt bỏ sáng tạo cái mới, cho dù mạnh như Hồng Thiên Bộ, sau khi đạt được một viên thần thạch Trúc Cơ đỉnh cấp đã cực kỳ hưng phấn, dựa vào nó làm mấu chốt cường đại.
Làm vậy là lẫn lộn đầu đuôi.
Thần thạch Trúc Cơ chỉ có tác dụng phụ trợ, tại sao có thể trở đảo khách thành chủ, trở thành hạch tâm của Tiên Đạo Cơ Thạch?
Bản ý của Bàn Thạch Tổ Vương là tốt, kết quả lại biến thành như thế.
Lăng Hàn buông tạp niệm, hắn chỉ thể ngộ con đường của Bàn Thạch Tổ Vương đi qua, việc này rất trân quý, một vị Tổ Vương từ nhỏ yếu đến cường đại, đoạn đường này trải qua rất nhiều lịch trình.
Hắn sẽ không lại đi con đường này, cũng đang nhắc nhở bản thân mình, cho hắn tham khảo, ít đi đường quanh co.
- Tiểu tử, nên rời đi!
Giọng nói của tiểu Thạch Đầu Nhân vang lên, chỉ trong nháy mắt Lăng Hàn bay ra khỏi Chân Huyết Hải, xuất hiện ở hòn đảo bên cạnh.
Đây là khu vực bên ngoài Phiêu Miểu phong.
Lăng Hàn sững sờ, khốn kiếp, cứ ném mình ra ngoài như vậy hay sao?
Hắn còn có rất nhiều lời muốn hỏi.
Nhưng bây giờ cho dù gặp lại lần nữa, tin tưởng Tiểu Thạch Đầu Nhân cũng không có khả năng gặp hắn.
Hắn nhìn thấy rất nhiều người đứng trên bờ biển, tin tưởng đều bị đuổi ra ngoài, Phiêu Miểu phong đã kết thúc hiển hóa, hòn đảo này cũng nhanh chóng biến mất, sẽ đi tới tinh thể nào đó trong tinh không.
- Lăng Hàn!
Một tiếng quát vang lên, chỉ thấy một đạo kiếm quang đảo qua, Kim Ngọc Lộ dùng kiếm đâm tới, sau lưng nàng còn xuất hiện rất nhiều ánh sáng giống như tiên nữ, chiêu kiếm đằng đằng sát khí nhưng mỹ cảm mười phần.
Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn xuất một quyền, năng lượng tầng thứ cao bao phủ nắm đấm, hắn tin tưởng nắm đấm của mình có thể va chạm với pháp khí.
Ầm!
Nắm đấm đánh vào thanh kiếm, Lăng Hàn lảo đảo lui về phía sau, Kim Ngọc Lộ vô cùng cường đại, hơn nữa vô cùng có thể là thiên tài nhị tinh, chiến lực của nàng vô cùng kinh khủng.
Kim Ngọc Lộ khiếp sợ không nhỏ, một kiếm của nàng đủ sức miểu sát cao thủ Tầm Bí cảnh sơ kỳ phổ thông, Lăng Hàn ngăn cản một kiếm này chỉ lui lại vài bước, cũng không chảy giọt máu nào, chiến lực của hắn khủng khiếp cỡ nào?
- Không thể lưu người này sống sót!
Kim Ngọc Lộ nói thầm, bản năng của nàng ý thức được, đây là đối thủ mạnh mẽ của Hồng Thiên Bộ, cho nên, nàng muốn dọn sạch chướng ngại giúp Hồng Thiên Bộ.
Thiên tài giống như Hồng Thiên Bộ, ngày sau vô cùng khả năng siêu việt cấp độ Hóa Linh Chân Quân, trở thành đại năng cấp Giáo Chủ.
Cấp Giáo Chủ đấy, có thể thống lĩnh đại giáo, cũng là tồn tại danh tiếng trong tinh không.
Cho nên, Hồng Thiên Bộ độc nhất vô nhị, tuyệt đối không cần người tranh phong với hắn.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn cầm chiến chùy đấu với Kim Ngọc Lộ, tay trái hắn cầm Thiên Văn ngọc, dự định xuất thủ bất ngờ tiêu diệt kẻ địch.
- Cái gì!
Càng nhiều người chạy tới, không thiếu người có mặt ở ruộng rau, phát hiện Lăng Hàn đang kịch chiến với Kim Ngọc Lộ, mọi người sợ hãi khó có thể tưởng tượng nổi.
Tại sao chiến lực của tiểu tử này khủng bố như thế?
Kim Ngọc Lộ cường đại, đây là việc được mọi người công nhận.
Nàng là đệ tử của Hóa Linh Chân Quân, bản thân đã là thiên tài nhị tinh, nếu không phải trên Tầm Bí cảnh chính là Tiên đồ, chỉ sợ nàng cũng có thể chiến đấu vượt cấp.
Nhưng bây giờ nàng chỉ miễn cưỡng áp chế một tiểu tử Minh Văn cảnh?
Việc này không phải chuyện đầm rồng hang hổ hay sao?
Lăng Hàn cũng cố hết sức, Kim Ngọc Lộ quá cường đại, đã vượt xa Tầm Bí cảnh, hắn cảm thấy áp lực như núi.
Nếu như đổi thành trước khi vào Chân Huyết Hải, Lăng Hàn lúc này hoặc ném Thiên Văn ngọc ra, hoặc xoay người bỏ chạy, tuyệt đối không có khả năng ham chiến, lúc ở trong biển máu, hắn nhìn thấy đại chiến trong đời Tổ Vương, cũng dẫn dắt hắn thật lớn.
Hắn mở nhãn thuật triền đấu với Kim Ngọc Lộ, mặc dù hắn đang ở trạng thái phòng thủ, thỉnh thoảng vẫn phản công một chiêu, cũng không đến mức không có năng lực hoàn thủ.
Càng làm mọi người choáng váng chính là, từ xưa tới nay chưa từng tồn tại Minh Văn cảnh cường đại như thế.
Xèo, một bóng người bay tới, sau một lúc mới nghe được tiếng nói truyền vào tai:
- Lăng Hàn!
Hồng Thiên Bộ đến!
Lăng Hàn thu tay lại, một mình Kim Ngọc Lộ đã đủ áp chế hắn, huống chi còn phải đối mặt với Hồng Thiên Bộ.
Hồng Thiên Bộ không xuất thủ trước, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn:
- Giao thứ ta cần ra đây, nếu không, chết!
- Hồng Thiên Bộ, ngươi có uống lộn thuốc không?
Lăng Hàn nói, nếu hắn dễ bị uy hiếp như vậy, Lăng Hàn có thể sống sót tới bây giờ?
- Xem ra, ngươi nhất định ngoan cố chống lại đến cùng?
Hồng Thiên Bộ lạnh lùng nói, hắn chậm rãi giơ tay lên, trong mắt sinh ra một tia hung uy.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Hồng Thiên Bộ, nếu ngươi dùng độc nhãn, vậy ta cũng cho ngươi nếm thử lợi hại của Thiên Văn ngọc.
Hắn nâng Thiên Văn ngọc trong tay trái lên.
Đây chính là đại sát khí, pháp khí niệm lực cấp nhị tinh, có thể đánh chết cường giả Chú Đỉnh, huống chi hắn chỉ là Tầm Bí cảnh.
Hồng Thiên Bộ tràn ngập lòng tin vào chiến lực của mình nhưng đối đầu với Thiên Văn ngọc?
Hắn không dám bảo đảm mình tránh được, cho dù vận dụng con mắt, hắn có thể định trụ thứ này sao?
Cho nên, hắn không dám mạo hiểm.
- Đánh một trận công bằng?
Hắn thản nhiên nói.
- Ngươi là Tầm Bí cảnh nói đánh công bằng với ta? Có phải muốn ta buồn cười đến chết hay không?
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Hồng Thiên Bộ, giữa chúng ta sẽ có một trận chiến nhưng tuyệt đối không phải hiện tại, được rồi, không bồi chơi với ngươi nữa.
Hắn quay người, phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, cũng biến mất trong nháy mắt.