Chương 4137: Quái Thụ
Lăng Hàn sẽ không thương hại với kẻ như thế.
Đầu tiên, dùng thi thể của người khác luyện thành dầu đã là một chuyện không công bằng, thứ hai, chẳng phải đối phương dùng bảo khí trước? Thứ ba, Lăng Hàn là cảnh giới gì?
Trúc Nhân Cơ đấu với Trúc Cực Cơ đã là một việc không công bằng, dùng bảo khí thì như thế nào?
Hắn cường thế áp chế, chiêu chiêu đoạt mạng.
- Ngươi là ai? Ngươi là ai?
La Huyễn giận dữ hét lên.
- Người giết ngươi, Ngưu Kiếm Hoa.
Lăng Hàn thản nhiên nói, cái tên này đã gánh vác rất nhiều thù hận thay hắn, cũng không kém đi một việc lần này, về phần Lăng Hàn… Hắn chưa từng rời khỏi Huyền Nguyệt tinh.
Sẽ không có qua liên hệ Lăng Hàn Đan sư Nhân cấp hạ phẩm với tên đạo tặc chứ?
- Ngưu Kiếm Hoa! Ngưu Kiếm Hoa!
La Huyễn cắn răng, hắn biết mình hôm nay không có khả năng may mắn sống sót, hắn đang thi triển một thủ đoạn ghi khắc cái tên “sát hại” mình, vào lúc hắn chết thì cái tên sẽ xuất hiện trên mệnh bài của hắn trong sư môn.
Mối thù của hắn, sẽ có người báo thay hắn.
- Ha ha ha ha, Ngưu Kiếm Hoa, ngươi cho rằng trong bí cảnh này, ngươi giết ta thì không ai biết hay sao?
La Huyễn cười to,
- Ngươi sai rồi, ta tự có thủ đoạn thông tri sư môn.
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Lăng Hàn không ngừng công kích, đến lúc này, hắn làm sao có khả năng bỏ dở nửa chừng.
- Không sai.
La Huyễn lãnh đạm nói:
- Ngươi không muốn bị Quỷ Môn truy sát vĩnh viễn, tốt nhất lập tức dừng tay! Ta và ngươi cùng thế hệ, nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ kết tử thù với Quỷ môn!
Lăng Hàn cười ha ha và nói:
- Ta chính là Đạo Tử Phật tộc, ta sẽ sợ loại yêu ma quỷ quái như ngươi sao?
Khốn kiếp, không phải ngươi lúc trước nói không phải người Phật tộc sao, tại sao hiện tại biến thành Đạo Tử Phật tộc rồi?
La Huyễn ngây người, hắn càng dao động, không biết Lăng Hàn báo thân phận lúc trước là thật hay giả.
Lăng Hàn lại sử dụng Chiến Thần tam thức tấn công La Huyễn.
La Huyễn còn trong trạng thái toàn thịnh, hắn muốn đỡ ba chiêu còn phải phí sức, hiện tại bị phế một tay, hắn làm sao cản nổi?
Miễn cưỡng ngăn cản hai thức đầu, hắn lại trúng chiêu ở thức thứ ba, Hỗn Độn Cực Lôi tháp cũng sử dụng lôi đình lực cùng hỗn độn khí oanh kích, uy lực bảo tháp vô cùng kinh khủng.
Ầm!
La Huyễn ném xuống đất, trên người hắn phát ra mùi khét, cũng gãy mấy chục khối xương.
- Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?
Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lăng Hàn.
- Ngưu Kiếm Hoa nha.
Lăng Hàn nói, hắn đấm ra một quyền, Thiên Đạo Hỏa cuốn qua và đốt La Huyễn thành tro tàn.
Keng, một chiếc nhẫn rơi xuống mặt đất, đây là pháp khí không gian của La Huyễn.
Lăng Hàn không khách khí thu lại, sau đó sử dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp trấn áp, lại thu Quỷ Minh đăng vào pháp khí không gian.
La Huyễn vừa chết, thần thức hắn lưu lại trong Quỷ Minh đăng cũng chôn vui, không cách nào tạo thành uy hiếp với Lăng Hàn.
- Xử lý tà khí như thế nào cũng là vấn đề.
Lăng Hàn cau mày, hắn không có khả năng cầm tà khí ra bán, chính hắn cũng không dùng.
Được rồi, về sau dung luyện lấy vật liệu, có lẽ có thể dùng chế tạo bảo khí khác.
Lăng Hàn thu liễm tâm tình, hắn tiếp tục tiến lên và đuổi theo đám người phía trước.
Hắn đại chiến với La Huyễn cũng chậm trễ không ít thời gian, sau khi đi chừng nửa canh giờ, cuối cùng hắn đã rời khỏi vùng núi, phía trước xuất hiện một bình nguyên, hắn chưa đi bao xa đã tới cuối bình nguyên.
Nơi này có một gốc cây, gốc cây rất kỳ quái, phiến lá nhỏ đến thương cảm, chỉ lớn như hạt đậu nành, nhưng phía trên lại kết ra rất nhiều quả to.
Quả này thật sự lớn hơn lá cây rất nhiều, hơn nữa hình thù thiên kì bách quái, có giống người, có giống sói, có giống ưng, có giống cá, chúng nằm trên cây, ép nhánh cây cong xuống, làm cho mọi người lo lắng nhánh cây không chịu nổi sức nặng mà đứt gãy.
Thân cây đen nhánh như sắt, lá cây là màu đỏ thắm như nhiễm máu tươi, quả của nó lại thuần trắng, so sánh với nhau, nó càng nổi bật hơn lúc trước.
Dưới cây có rất nhiều người đang đứng, Hồng Thiên Bộ, An Cửu Dạ và những người tranh đoạt Băng Nguyên thạch.
Bọn họ đều ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên cây, không ai động đậy, dường như không ai sợ mình gãy cổ.
Lăng Hàn hiếu kỳ, hắn sảy bước tiến lên nhưng không ai chú ý tới hắn.
Đúng lúc này, ba, một quả rơi xuống mặt đất.
A, không có người cướp sao?
Lăng Hàn nhìn sang hai bên, hắn nhìn thấy mọi người vẫn ngồi đó, cũng không ai có ý tranh đoạt.
Ba, trái cây vỡ ra, ngay sau đó có thần quang vô tận phun trào ra ngoài.
Nhìn kỹ, trong ánh sáng có những ký hiệu kỳ diệu.
Lúc này, tất cả mọi người lộ ra vẻ kích động.
Xèo, một tia thần quang bay về hướng tây bắc.
Lúc này người ở hướng đó tranh đoạt, đều nhảy vào tranh đoạt thần quang, giống như muốn nhận lấy thần quang kia.
Lúc mọi người đánh nhau túi bụi, lại có một đạo thần quang bay về hướng đông.
Lăng Hàn cũng đứng ngay hướng này, thấy mọi người đều tranh cướp thần quang hắn cũng thuận theo trào lưu, gia nhập vào trong hàng ngũ tranh đoạt.
- Cút cho ta!
- Đó là của ta!
- Người nào ngăn ta, giết không tha!
Tất cả mọi người rống to, ngay sau đó mọi người công kích lẫn nhau.
Lăng Hàn hừ một tiếng, sát khí xung kích bộc phát, mọi người cảm thấy đầu óc đau đớn, công kích cũng dừng lại trong nháy mắt.
Chỉ trong nháy mắt đó, Lăng Hàn chỉ cần một nháy mắt mà thôi, hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ của hắn cực nhanh, hắn đụng vào thần quang, tia thần quang kia dung nhập vào trong người hắn.
Lăng Hàn lập tức lĩnh ngộ, dường như hắn thông minh hơn trước gấp trăm lần, đồ vật lúc bình thường không nghĩ ra, ngộ không thấu nhưng hiện tại lại rõ ràng.
A, thần quang có thể trợ giúp ngộ đạo.
Lăng Hàn kinh ngạc, đây là cây gì, nó có hình dáng cổ quái như thế, quả rơi xuống không thể ăn, lại tỏa ra thần quang trợ giúp ngộ đạo.
Khó trách mọi người tranh đoạt như thế, thần quang là đồ tốt.
Đừng nhìn quả to đến kinh người, nhưng trên thực tế nó chỉ bắn ra năm đạo thần quang là hết, vỏ trái cây mở ra, bên trong trống rỗng.
Năm đạo thần mang cũng đã có kỳ chủ, Lăng Hàn cướp được một đạo, Hồng Thiên Bộ cướp được một đạo, An Thất Dạ cướp được một đạo, còn có Trình Đạo Hà, Hồng Tinh Hán, hai người này đều tranh được một đạo, Lăng Hàn nghe người khác goi mới biết tên của hai người kia.
Không quản đạt được hay không đạt được thần quang, mọi người đều ngồi xuống
Nếu không có người làm loạn, Lăng Hàn cũng vui vẻ tiến hành lĩnh ngộ.
Trong thức hải của hắn hiện từng trận văn phức tạp, cho dù hắn đã nhập môn nhưng các trận văn này quá khó hiểu, cũng cực ký lĩnh ngộ.
Hiện tạo ngộ tính Lăng Hàn được thần quang trợ giúp, hắn lập tức sử dụng vào lĩnh ngộ trận văn.
Kỳ thật võ đạo và đan đạo của hắn không cần loại kỳ ngộ như hiện tại.
Chỉ mười phút đồng hồ, hiệu quả tăng cường biến mất không thấy đâu nữa, Lăng Hàn chỉ nắm giữ một trận văn mà thôi.