Chương 4359: Da người
Lúc này, mọi người lâm vào điên cuồng.
Cửu Thiên Hắc mộc, vạn mộc chi nguyên, đây là Đế cấp mẫu thụ, kết xuất trái cây có thể giúp Tổ Vương sống thêm một thế, có thể nói là tiên dược mạnh nhất thế gian.
- Thật sự là phung phí của trời!
Có người đấm ngực dậm chân, dáng vẻ như muốn giết người.
- Thân Đế cấp tiên thụ lại bị chặt xuống làm thành quan tài, đây là việc lãng phí cỡ nào?
- Thực sự là... Bại gia!
Tất cả mọi người đều nghiến răng nghiến lợi, mẫu thụ có thể dùng như vậy sao?
Rõ ràng có thể kết ra tiên dược mạnh nhất, có thể giúp Đại Đế sống thêm kiếp thứ hai, nhưng bây giờ lại bị chặt xuống làm quan tài, đừng nói bọn họ, cho dù là Thánh Nhân cũng tức giận.
- Trong này mai táng Đa Gia Phật sao?
Có người suy đoán nói.
Tám thành là như thế, bằng không ai có thủ bút lớn như thế này?
- Mở quan tài!
- Mở!
Đám người đồng ý mở nắp quan tài.
Nếu trong này mai táng Đa Gia Phật, bên trong có khả năng có truyền thừa của hắn, có được nội tình vượt qua Thánh địa.
Thánh dược trên quan tài bị lấy đi đầu tiên, trong thời gian ngắn còn chưa bộc phát tranh chấp gì, bởi vì có đồ vật càng mê người hơn.
Chỉ cần Chuẩn Đế truyền thừa xuất thế, khi đó sẽ dẫn phát gió tanh mưa máu, nơi này sẽ không có bao nhiêu người sống sót rời đi.
Quan tài đá bên ngoài rất nặng nhưng quan tài gỗ không nặng như thế, chỉ cần một người phát lực, nắp quan tài sẽ bị mở ra, nó bị vứt sang một bên.
Mặc dù Cửu Thiên Hắc mộc là mẫu thụ cao cấp nhất, thế nhưng chỉ có trái cây của nó mới có tác dụng, bản thân nó không có gì đặc thù.
Tất cả mọi người chờ mong nhìn vào trong quan tài, mỗi người bọn họ đều chờ mong.
- A?
- A!
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Trong quan tài không mai táng thi hài, mà là một tấm da người thật mỏng.
Chuyện này quá quỷ dị, theo lý, cho dù niên đại quá xa xưa, thi thể mục nát nhưng phải lưu lại xương cốt a?
Hiện tại, xương cốt biến mất, chỉ còn lại tấm da người, đây là chuyện quỷ quái gì?
Trong thời gian ngắn, mỗi người có cảm giác nổi da gà, cảm giác hàn khí bao phủ toàn thân và cảm xúc bất an dâng trào.
Trên thực tế, Hắc Thiên miếu cho người ta cảm giác cực kỳ quỷ dị.
- Truyền thừa đâu? Chuẩn Đế truyền thừa đâu?
Có người không thể tiếp nhận và gào lên.
Bọn họ tràn đầy chờ mong, cho rằng có thể đạt được Chuẩn Đế truyền thừa, nhưng bên trong chỉ có một tấm da người, người nào có thể tiếp nhận sự thật như vậy chứ?
- Được rồi, chí ít còn có lượng lớn Thánh dược, kiếm lời.
Có người nói.
Đúng thế, nơi này có hai ba mươi phần Thánh dược, cho dù một phần xuất thế cũng đủ làm Thánh Địa bạo động, không tiếc trả giá lớn tranh đoạt.
Không có biện pháp, ai bảo Thánh dược có giá trị quá cao.
Sau đó phải phân chia Thánh dược.
Làm sao chia?
Đương nhiên là đánh, ai thực lực mạnh sẽ được phân một chén canh.
Nhưng nơi này có quá nhiều Sinh Đan cảnh, cho dù có người mạnh nhất cũng không thể giải quyết tất cả mọi người và độc chiếm bảo vật, cho nên, nhiều lắm chia cho người mạnh nhất một ít mà thôi.
- Ha ha, lão phu muốn một gốc Thánh dược, không ai phản đối chứ?
Một lão giả hơn sáu mươi tuổi nói ra, hắn là Sinh Đan viên mãn, hơn nữa chiến lực vô cùng cao minh, cho nên hắn mới dám mở miệng như vậy.
- Bản tọa cũng muốn một gốc.
Lại có một tên Sinh Đan cảnh cường đại mở miệng, hắn mang theo tự tin không gì sánh kịp.
- Ta đây cũng muốn một gốc.
- Lưu một gốc cho ta.
Những người thực lực mạnh đều lên tiếng, ba mươi cây Thánh dược, không có ai nguyện ý chia sẻ.
Lăng Hàn đang suy nghĩ làm thế nào cướp đoạt Thánh dược, mặc dù Thiên Đạo Hỏa trâu bò không gì sánh kịp, nhưng nếu thả nó ra, cho dù là Thánh dược cũng sẽ hóa thành tro tàn, khi đó sẽ mất cả chì lẫn chài.
Đột nhiên, trong lòng hắn sinh ra khí lạnh đáng sợ, thân thể hắn không tự chủ lui về phía sau.
Không chỉ có hắn, thiên kiêu đỉnh cấp có cảm ứng bản năng với nguy cơ, trong nháy mắt đã nhìn thấy đám người rung động.
Ông, một đám khí tức khủng bố lưu chuyển, thân thể đám người muốn tranh đoạt Thánh dược run rẩy, bọn họ sợ hãi không nói thành lời.
Đúng lúc này, chỉ thấy Cát Tường Thiên lao ra ngoài, trên mặt có cảm giác chờ mong và mừng như điên.
Nữ nhân này muốn làm gì?
Lăng Hàn có phản ứng bản năng chính là lao ra theo, Thánh Nữ Phật tộc quá thông minh, tuyệt đối không đặt mình vào trong hiểm cảnh, nhưng bản năng lại nói cho hắn biết, làm như vậy quá nguy hiểm.
Hắn cuối cùng vẫn áp chế không cho mình di chuyển.
- Ngã phật từ bi, đại nhật phổ thiên, siêu độ chúng sinh!
Trước ngực Cát Tường Thiên phóng ra một tia sáng, cấp độ vượt xa Sinh Đan cảnh, thậm chí cũng không chỉ Chân Ngã cảnh, phía sau nàng xuất hiện phật hoàn, nàng như hóa thành Bồ Tát phổ độ chúng sinh.
Tăng y của nàng bồng bềnh, siêu nhiên tuyệt thế.
Đây là cơ duyên nàng đang tìm kiếm, là thời cơ giúp nàng trở thành cao thủ tuyệt thế, thậm chí, tương lai còn có cơ hội bước vào Đế vị, trở thành Phật Tổ thứ hai.
Nhưng cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Một cái tay vươn ra khỏi quan tài, năm ngón tay thon dài nhưng rất yếu ớt, trong quan tài tỏa ra khí tức đáng sợ không gì sánh kịp, khí tức đó bao phủ toàn bộ thạch thất.
Phốc!
Cát Tường Thiên phun ra một ngụm máu tươi, nàng rơi từ giữa không trung xuống đất.
Nàng kinh ngạc nhìn cánh tay kia, trên mặt lộ ra thần thái không dám tin.
Tại sao lại có thể như vậy?
Ba, lúc này, một cánh tay khác vươn ra khỏi quan tài, sau đó hai tay vịn thành quan tài, sau đó một người ngồi dậy.
Tê, nhìn thấy “người” kia xuất hiện, tất cả mọi người có cảm giác da đầu đang tê dại.
Bởi vì đây cũng không phải là một người, mà là một tấm da người!
Da người có thể bò dậy, hơn nữa giống như người sống, việc này có dọa người hay không?
Da người dùng ánh mắt trống rỗng nhìn mọi người, sau đó hắn nghiên đầu giống như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau, thân thể hắn bành trướng giống như có được thân thể huyết nhục.
Từng tia sáng lưu chuyển, tấm da người dần dần đầy đặn, thực thực tăng lên, đầu tiên là hai con mắt có thần, tóc đen như thác nước, từng sợi tóc như ngọc thạch điêu khắc thành.
A, Đa Gia Phật không phải người xuất gia sao, tại sao hắn còn giữ lại ba ngàn sợi phiền não?
Lăng Hàn cảm thấy thần kinh của mình không đủ dùng, tại sao hắn lại hiếu kỳ tóc của Đa Gia Phật chứ?
Đó là một nam tử khôi ngô, dáng vẻ đường đường, khí thế kinh người, phong thần tuấn lãng không cách nào hình dung.
Ba ba ba, tất cả mọi người quỳ xuống, người này giống như đế vương, bất kỳ người nào ở trước mặt hắn đều phải cúi đầu xưng thần.
Thiên kiêu giống Cát Tường Thiên còn miễn cưỡng kiên trì, nhưng toàn thân đổ mồ hôi lạnh như mưa, hai chân run rẩy như co giật, hiển nhiên không có khả năng duy trì bao nhiêu thời gian.
Chỉ có Lăng Hàn mới có thể đứng bình thản, Tiên Đỉnh trong cơ thể hắn giống như viễn cổ tiên môn đúc thành, hắn có thể đối kháng với tất cả uy áp.
Sinh Đan có thể giết hắn nhưng Đại Đế không thể làm hắn khom người.