Chương 4394: Át Chủ Bài Va Chạm

Phùng Thiệu Lâm không phải làm bằng sắt.

Hắn chạy trốn ba ngày, thương thế của hắn không những không được trị liệu, ngược lại đang không ngừng tăng lên, ba ngày qua, hắn đã đạt tới cực hạn, hiện tại lại trúng một đại chiêu, hắn đã không chịu nổi nữa.

Bành, Phùng Thiệu Lâm té xuống đất, nhưng ngay sau đó trên người hắn tỏa ra sinh mệnh lực kinh người, hắn đã khôi phục trạng thái đỉnh phong của mình.

Nhưng nhìn thấy cảnh này, mọi người lại lắc đầu.

Phùng Thiệu Lâm đã thiêu đốt Tiên Đan, hắn cưỡng ép khôi phục trạng thái toàn thịnh.

Chuyện này không kéo dài, một khi thoát ra khỏi trạng thái này, tu vi của hắn sẽ biến thành Phàm cảnh.

Xong đời, một tên cường giả Sinh Đan viên mãn chỉ có thể sống tạm trên đời, cũng biến mất trong vũ đài võ đạo.

Cho dù Phùng Thiệu Lâm khôi phục trạng thái mạnh nhất, hắn vẫn không ham chiến, hắn co chân chạy như bay.

Ba ngày trước đó, không phải hắn cũng ở trạng thái mạnh nhất hay sao, nhưng hắn vẫn bị Lăng Hàn đánh trọng thương, cho nên, hắn hiện tại không có dũng khí đánh một trận, hắn chỉ có ý niệm bỏ chạy trong đầu.

Lăng Hàn không đuổi theo.

Đã không cần, từ nay về sau, Phùng Thiệu Lâm không còn là cường giả Sinh Đan viên mãn, hắn sẽ biến thành Phàm cảnh nho nhỏ, Phùng gia còn nhiều địch nhân, bọn họ sẽ đánh chó rơi xuống nước.

Hắn nhìn sang Phong Kế Hành, trong ánh mắt mang theo sát khí không che giấu.

Ba phen mấy bận, hắn đã nhịn Phong Kế Hành thật lâu, mà lần này, hắn muốn giải quyết Phong Kế Hành.

Bị hắn nhìn chằm chằm, Phong Kế Hành sinh ra hàn ý.

Hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Phùng Thiệu Lâm, chẳng lẽ hắn muốn bước theo gót đối phương, bị bức bách thiêu đốt Tiên Đan cầu mạng sống?

- Nhịn ngươi rất lâu, hôm nay quả báo của ngươi tới rồi!

Lăng Hàn lạnh lùng nói xong, hắn lao tới.

Oanh!

Phong Kế Hành va chạm với Lăng Hàn một cái, lực lượng của hắn không kém Lăng Hàn, trong tình huống Lăng Hàn không sử dụng đại chiêu, hắn có thể không sợ.

Hắn cẩn thận đề phòng, phải biết, hắn không phải không có át chủ bài.

- Lăng Hàn, ngươi không nên ép người quá đáng, cùng lắm ta liều lưỡng bại câu thương với ngươi!

Phong Kế Hành nói, hơn nửa năm qua, liên quân đã thanh lý rất nhiều nơi trong Ác Ma Thâm Uyên, cho nên, cho dù hắn bóp nát lệnh bài quay về cũng không tiếc.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

- Ngươi xứng sao?

Lời này đầy xem thường.

Phong Kế Hành siết chặc nắm đấm, hắn từng là Chú Đỉnh đệ nhất nhân, khi đó hắn tâm cao khí ngạo cỡ nào? Từ trước đến nay cũng chỉ có hắn dùng tư thế cao cao tại thượng đối đãi người khác phần, có bao nhiêu người có thể sánh vai với hắn?

Nhưng còn bây giờ thì sao, hắn bị Lăng Hàn khinh bỉ đến tận xương tủy, hắn không cam lòng.

Nhưng hắn không cam lòng thì thế nào, không thấy một tên Sinh Đan viên mãn bị Lăng Hàn ép thiêu đốt tiên đan? Hắn rất mạnh, vừa đột phá Sinh Đan đã có được lực lượng tam trọng thiên, đáng tiếc, hắn còn kém Sinh Đan viên mãn rất xa.

Lăng Hàn sử dụng sát khí xung kích áp chế Phong Kế Hành, sau khi đại chiến một lúc, hắn vận dụng đại chiêu của mình.

Tốt.

Hắn vươn tay vận dụng Hỗn Độn Thần Lôi.

Thần lôi còn mang theo ảo cảnh, Phong Kế Hành lập tức trúng chiêu, hắn lâm vào ảo cảnh, mặc dù bản năng phản ứng ngăn cản công kích, nhưng tốc độ của lôi đình nhanh thế nào, thứ hai, uy lực của lôi đình còn vượt qua Đế thuật.

Với thực lực của Phong Kế Hành, hắn chỉ có thể bảo trì tốc độ di chuyển cực nhanh không cho Lăng Hàn khóa chặt, bằng không hắn không thể tránh né Hỗn Độn Thần Lôi ở khoảng cách gần.

Đây là công kích ngay cả Sinh Đan viên mãn cũng phải sợ hãi, một kích đánh vào người, chiến lực cao tới bát trọng thiên nghiền ép, tình cảnh khi đó đáng sợ thế nào?

Ba, trên người Phong Kế Hành tỏa ra hào quang rực rỡ, nhưng quỷ dị chính là, hắn không bị truyền tống đi, cũng không bị oanh sát thành cặn bã, hắn yên lành đứng tại chỗ.

Ân, đã xảy ra chuyện gì?

Lăng Hàn hiếu kì, nhưng Phong Kế Hành vừa giận vừa sợ.

Sở dĩ hắn bình yên vô sự là vì có một tấm bùa trên người, chính là bảo vật cứu mạng do cường giả Thánh Địa ban cho hắn, có thể thay thế hắn tiếp nhận công kích trí mạng, chỉ có thể vận dụng năm lần.

Thời điểm hắn luyện hóa tiên hà lần trước, hắn đã dùng hết một lần, trong chém giết suốt nửa năm qua, hắn lại dùng một lần, có thể nói đã phi thường tiết kiệm, không nghĩ tới lại bị Lăng Hàn tiêu hao một lần.

- Đây là Thế Tử Phù.

- Đúng thế.

- Thật không nghĩ tới Phong Kế Hành chưa kịp vận dụng át chủ bài đã bị ép dùng Thế Tử Phù.

- Ai, tên kia thật sự là Chú Đỉnh sao, tại sao mạnh như vậy?

Người xung quanh nghị luận ầm ĩ, nói ra Phong Kế Hành không có bị oanh sát cũng không có bị truyền tống đi sự thật.

Hiện tại Lăng Hàn mới hiểu ra, ai, hắn thật sự chưa va chạm với xã hội, hắn còn không biết tới bảo vật thế tử phù.

Phong Kế Hành khôi phục tinh thần, hắn siết chặc nắm đấm, sau đó vận dụng át chủ bài.

Đó là một tấm giấy vàng, năm tháng đã rất lâu, trên đó tỏa ra khí tức cổ xưa không gì sánh kịp, nhưng vừa lấy ra đã bộc phát khí tức trấn áp vạn cổ, đáng sợ không gì sánh được.

Phong Kế Hành rất không muốn, đây là bảo vật hắn đạt được trong di tích viễn cổ, cực kỳ có thể là phù binh do một tên Thánh Nhân luyện chế, nhưng bởi vì niên đại quá xa xưa, uy lực của phù binh giảm mạnh.

Nó vẫn có thể tiêu diệt một tên Sinh Đan cảnh.

Thật sự không nỡ bỏ ra, đây là át chủ bài hắn dùng uy hiếp lão quái vật Chân Ngã cảnh.

Át chủ bài có uy lực rất mạnh, nhưng không dùng mới là tốt nhất, bởi vì thứ này chỉ có thể dùng một lần, sau khi dùng xong, uy lực sẽ không còn.

- Chết!

Ý thức của Phong Kế Hành đã khóa chặt Lăng Hàn, hắn ném lá bùa đi.

Oanh, lá bùa màu vàng bay ra, nó tỏa ra uy áp vô tận giống như một vị bá chủ xuất thủ.

Lăng Hàn cũng biết mình không thể ngăn cản một kích này.

Hắn không chút do dự vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, sau đó bộc phát Thiên Đạo Hỏa.

Lá bùa tự động thiêu đốt, nó hóa thành thanh kiếm chém về phía Lăng Hàn.

Một kiếm này có tử khí bao phủ, giống như thanh kiếm có thể chém đứt thiên địa.

Sắc mặt đám người Tống Lam thay đổi, bọn họ có thể bảo toàn tính mạng trước một kích này hay không?

Cho dù bóp nát lệnh bài, bọn họ kịp chạy trốn hay không?

Còn Thế Tử Phù?

Ha ha, một kích này tỏa ra uy năng ngập trời, nó đủ sức chém giết ngươi mấy trăm lần, Thế Tử Phù có tác dụng bao nhiêu lần?

Nhìn ngang nhìn dọc, Lăng Hàn chết chắc.

Phong Kế Hành lộ ra vẻ mặt dữ tợn, có thể ép hắn dùng át chủ bài, Lăng Hàn chết cũng có ý nghĩa.

Xoát, một kiếm chém tới, uy lực không thể đỡ.

Oanh, Thiên Đạo Hỏa sôi trào, hỏa diễm bao phủ thiên địa.

Kiếm vừa bay tới đã bị hỏa diễm nung chảy, hóa thành năng lượng thiên địa thuần túy và biến mất.

Phải biết Thiên Đạo Hỏa thời kỳ toàn thịnh có thể luyện hóa Mẫu Kim, hiện tại Thiên Đạo Hỏa kém hơn một chút, nhưng phù binh của Phong Kế Hành không phải bảo vật do Đại Đế lưu lại, hơn nữa trải qua vô số năm tháng ăn mòn, uy lực giảm đi rất nhiều.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện