Chương 195: Thu Được Nhân Tình (1)
- Tập trung lực lượng đối kháng của ta Âm Phong Sát Khí của ta, thật sự rất tốt, bản thiếu gia xem ngươi có bao nhiêu năng lực.
Lăng Tiếu sau khi thì thào một câu liền đẩy nhanh tốc độ vận chuyển
Huyền lực, Tiên Thiên Âm Phong Sát Khí như thủy triều vọt mạnh qua.
Lệ Dương lúc này càng không ngừng kêu lạnh, thân thể như muốn co lại,
tuy nhiên lại bị khóa sắt một mực khóa lại, khiến hắn khó chịu tới cực
điểm, nếu không phải ý chí của hắn kiên cường thì chỉ sợ đã bị hành hạ
đến chết rồi.
Lăng Tiếu đẩy nhanh tốc độ vận chuyển, Tiên Thiên Âm Phong Sát Khí cuồn
cuộn không dứt đánh về phía dương độc trong đan điền Lệ Dương.
Trải qua nửa canh giờ tiêu hao, cuối cùng cũng khu trừ sạch sẽ dương độc trong cơ thể Lệ Dương.
Lăng Tiếu thu hồi Tiên Thiên Âm Phong Sát Khí, thần sắc trở nên tái nhợt đi nhiều, trên mặt đổ ra mồ hôi do tiêu hao quá độ.
- Cuối cùng cũng xong.
Lăng Tiếu lau mồ hôi bước ra ngoài cửa.
Lệ Không ở ngoài cửa đi qua đi lại, bộ dáng thập phần sốt ruột, vừa nhìn thấy Lăng Tiếu liền lập tức bắt lấy tay hắn hỏi:
- Tiểu gia hỏa, Lệ Dương nhà ta thế nào rồi?
Lăng Tiếu lộ ra nụ cười sáng lạn nói:
- May mắn không làm nhục mệnh!
- Thật sự, cái này. . . Xin nhận lão phu cúi đầu!
Lệ Không kinh hỉ đáp, tiếp theo hắn lại hướng Lăng Tiếu bái tạ một cái.
Lăng Tiếu tranh thủ nâng thân thể Lệ Không lên nói:
- Lệ gia gia, ngươi đây không phải là muốn tiểu tử tổn thọ sao, chuyện
này nếu để ông nội ta biết rõ, vậy không phải sẽ bị lột da sao, ngài bây giờ vẫn nên nhanh thả Lệ thúc ra đi.
- Ân, ta quên mất, tiểu gia hỏa ngươi ở bên dưới chờ ta, ngàn vạn không được đi đấy.
Lệ Không vỗ trán nói một câu, lập tức liền lách người đi vào trong nhà.
Lăng Tiếu cười khổ lắc đầu, trong nội tâm cảm thấy, hiện tại vị đệ nhất
luyện khí đại sư của Vẫn Thạch Thành này không khác gì một người bình
thường cả, chỉ như một lão nhân cực kỳ quan tâm đến con mình thôi.
Lăng Tiếu xuống lầu dưới chỉ được một lát liền nghe trên lầu truyền đến một hồi tiếng nổ.
- Cái gọi là đại nạn không chết tất có hậu phúc, lời này thật đúng không giả.
Lăng Tiếu nhìn đại động bị đánh ra trê lầu cũng không kỳ quái, ngược lại thì thào nói một câu, tựa hồ đã sớm ngờ tới rồi vậy.
Tiếp theo bên trên truyền đến một hồi tiếng cười to:
- Ha ha, ta tốt rồi. . . Rốt cục tốt rồi. . .
Cũng không lâu lắm, trên lầu liền bình tĩnh lại, tiếp theo Lệ Không và Lệ Dương cùng nhau đi ra.
Lệ Dương lúc này đã hoàn toàn không còn thái độ chán chường trước kia,
cả người so với trước kia không biết tinh thần hơn gấp bao nhiêu lần,
trong đôi mắt hiện lên tinh quang rạng rỡ, màu da toàn thân khôi phục
bình thường, hơn nữa tựa hồ như thoáng cái đã trẻ lại hơn mười năm, tu
vị cũng từ Huyền Sĩ trung giai trước kia đột phá đến Huyền Sĩ cao giai,
có thể nói là nhân họa đắc phúc.
Hai cha con đi nhanh đến trước mặt Lăng Tiếu, Lệ Dương càng phi thường chăm chú khom người nói với Lăng Tiếu:
- Đa tạ ân cứu mạng của ân công, Lệ Dương ta cả đời khó quên, ngày sau
dù bảo ta lên núi đao xuống biển dầu thì Lệ mỗ cũng tuyệt không một chút nhíu mày.
Lệ Dương và phụ thân hắn bình thường đều là nhân vật ân oán rõ ràng, lập tức hứa hẹn với Lăng Tiếu.
- Lệ thúc lời này của ngươi khách khí rồi, về sau gọi ta là Lăng Tiếu
là được rồi, ta cũng chỉ may mắn gặp phải thôi, cũng không hỗ trợ cái
gì.
Lăng Tiếu khó được khiêm tốn nói.
Lệ Không ở một bên đối với cử động này của Lăng Tiếu càng xem càng thoả mãn, lúc này liền nói:
- Tốt, hai cha con chúng ta cũng không khách khí nữa, về sau ngươi chính là cháu nuôi của Lệ Không ta, ngày sau có gì cần Lệ gia gia hỗ trợ thì
cứ tới tìm ta, trong thành gia gia ta còn có mấy phần tình mọn.
- Như thế liền cảm ơn Lệ gia gia.
Lăng Tiếu lúc này vui vẻ đáp. Có thể được Lệ Không tán thành, làm cháu nuôi của hắn cũng là chuyện rất có mặt mũi, ngày sau ở Vẫn Thạch Thành
cũng là một đại trợ lực. Lần này tới tại đây thật sự không tệ.
Dương độc của nhi tử bị khu trừ, Lệ Không tâm tình rất tốt, lôi kéo Lăng Tiếu, bắt hắn phải lưu lại uống vài chén mới bằng lòng bỏ qua.
Lăng Tiếu cũng không chối từ, vì vậy lưu lại cùng phụ tử Lệ Không đối ẩm mấy chén.
Trong khi uống rượu Lăng Tiếu mới biết được, nguyên lai Lệ Dương là lúc ở sơn mạch gặp được một đầu Xích Lân Xà biến dị, tuy rằng chém giết nó
nhưng lại bị nó cắn bị thương.
Xích Lân Xà là linh thú hỏa thuộc tính, mọi người đều biết nó là một loại xà linh thú không có cự độc.
Nhưng đầu Xích Lân Xà biến dị này lại ngoại lệ, nó rõ ràng ẩn chứa dương độc thật nhỏ, mới đầu cũng không tạo thành cho Lệ Dương tổn thương gì,
chỉ là thân thể ngẫu nhiên nóng lên, phát nhiệt.
Thế nhưng dương độc kia rõ ràng lại chậm rãi lớn mạnh trong cơ thể Lệ
Dương, mỗi lần độc phát đều khiến Lệ Dương thống khổ, gần đây thời gian
phát độc càng ngày càng nhiều lần, hơn nữa mỗi lần độc phát đều như tên
điên vậy, khắp nơi phá đồ, thậm chí còn tàn bạo giết người.
Về sau, mỗi lần trước khi độc phát Lệ Không đành bất đắc dĩ khóa Lệ Dương lại.
- Đến, tiểu Tiêu, hôm nay nếu không có ngươi, ta đã quy thiên rồi, lão
đầu tử cũng không còn truyền nhân y bát nữa, Lệ thúc mời ngươi ba chén.
Lệ Dương làm người tiêu thoát, nhưng bị dương độc tra tấn nhiều năm, hôm nay được giải trừ nên tâm tình thật tốt, nói một câu với Lăng Tiếu liền tự mình làm liền ba chén.
- Đó là mệnh Lệ thúc chưa đến tuyệt lộ.
Lăng Tiếu đáp lễ uống một ly nói.
Tiếp theo, ba người vừa uống vừa trò chuyện lấy.
Cuối cùng, Lăng Tiếu đưa ra muốn cáo từ, Lệ Không nói với hắn:
- Tiếu nhi, ngươi trước tiên chờ đã.
Lệ Không nói một câu, sau đó liền xoay người đi vào một gian phòng, không bao lâu cầm trong tay một kiện vũ khí đi ra.
Lăng Tiếu nhìn nhìn kiện vũ khí kia liền biết rõ đây chính là Huyền khí mà Lệ Không đã trân tàng nhiều năm.
- Thanh Hỏa Vân Kiếm này là t đỉnh phong chi tác cả đời của ta, Kiếm khí tam cấp trung giai, hôm nay liền tặng cho ngươi đấy.
Lệ Không giới thiệu nói một câu, không chút do dự trực tiếp đưa tới trước mặt Lăng Tiếu.
- Lão đầu tử. . .
Lệ Dương biết rõ thanh kiếm nầy đối với phụ thân hắn có giá trị kỉ niệm
rất lớn, hôm nay vì hắn lại muốn tặng cho người khác, trong nội tâm rất
cảm động.
- Cái gì cũng đừng nói nữa, mạng của ngươi sao một kiện Huyền khí có thể so sánh được.
Lệ Không khoát tay nói ra.
Lăng Tiếu tiếp nhận Hỏa Vân Kiếm, đánh giá vỏ kiếm ẩn ẩn hiện ra hỏa khí, không chút dự lập tức rút trường kiếm.
XÍU... UU!
Một đạo hành hỏa kiếm khí bay nhào ra, kiếm khí trên không trung ngưng
thành hình một Hỏa điểu đua tiếng, nhiệt tính bức người, kiếm sáng lóng lánh, chỉ một kiếm đơn giản cũng có thể khiến một gã cao thủ Huyền Sĩ
giai phải táng mệnh tại chỗ.
- Quả nhiên không hổ là Huyền khí.
Lăng Tiếu trong nội tâm thầm khen.