Chương 228: Lăng Gia Kinh Biến (1)
Chỉ thấy, toàn thân lão kim mang đại thịnh, trường thương trong tay tản ra tiếng vang ông ông.
Kim Thương quyết đệ ngũ thức: Thương Phách Thiên Hạ!
Hơn mười đạo kim thương ảnh hiện ra, bay thẳng đến cụ phong kia oanh tới.
Ầm!
Cường chiêu đối onah, hai người đều tránh không được, đều bị chấn bay ra ngoài.
Song Thái thượng trưởng lão không để ý đến thương thế nặng thêm ngay cả
đan dược cũng chẳng cần phục dụng, cắn răng hướng phương hướng Hồn Minh
kia vọt tới.
Hồn Minh lúc trước bị Thái thượng trưởng lão oanh trúng một cái đồng
dạng bị trong thương, hiện nay bị phản chấn ảnh hưởng đến, đồng dạng là
thương càng thêm thương, đang ở sau khi hắn bị nện rơi xuống đất, khó
khăn đứng lên, toàn thân cũng trở nên vết máu loang lổ, cái mặt nạ quỷ
trên mặt kia bị đánh rách tả tơi, lộ ra nét mặt già nua dữ tợn đáng sợ ở bên trong, nhìn đến dọa người chí cực.
Đang ở lúc hắn muốn phục dụng đan dược, một đạo kim ảnh đánh tới.
Hắn muốn tránh ra, tuy nhiên phát hiện mình không thể động đậy, hiển
nhiên đã bị khí thế của Thái thượng trưởng lão tập trung vào.
- Không!
Đạo kim ảnh kia như điện quang xuyên qua, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân, hắn còn chưa kịp tránh ra, cổ họng bị trực tiếp xỏ xuyên qua thành một
cái lỗ thủng lớn.
Hai tay hắn che cổ họng, hai mắt lồi ra ngoài, không cam lòng ngã xuống.
Thái thượng trưởng lão dùng hết lực lượng cuối cùng đánh chết Hồn Minh, trạng thái của lão cũng không tốt đi đâu được.
Lão giờ phút này như lão nhân bình thường gần đất xa trời, không có nửa
điểm khí thế của cường giả, lão liên tục ho mấy cái, mấy ngụm máu tươi
tràn ra.
Tay lão run run từ trong không gian giới chỉ lấy ra mấy viên đan dược,
còn chưa kịp ăn vào, đan dược từ trong bàn tay khô héo kia run run rơi
xuống mặt đất.
- Tiếu... Tiếu nhi... Ngươi... Ngươi nhất định phải trọng chấn Lăng...
Thái thượng trưởng lão hai mắt vô thần nhìn phương hướng Vẫn Thạch
thành, trong miệng lẩm bẩm nói cái gì đó. Song lời còn chưa nói hết liền chậm rãi ngã trên mặt đất.
Lăng Tiếu ở trong sân tỷ thí không biết vì sao tâm thần một trận hoảng hốt, tâm tình không yên.
- Lão thái gia, chẳng lẽ ngươi thật đã xảy ra chuyện gì sao?
Lăng Tiếu chẳng biết tại sao nghĩ tới Thái thượng trưởng lão gần đây vẫn không gặp, ở trong lòng tự hỏi.
Trong nội các Lăng gia, Nhị trưởng lão triệu tập hội nghị khẩn cấp.
Trừ tộc trưởng Lăng Thương cùng với Ngũ trưởng lão ra, tất cả mọi người đều đến đông đủ.
Trừ người ủng hộ Nhị trưởng lão ra, những vị trưởng lão khác đều không
minh bạch Nhị trưởng lão cấp bách triệu tập hội nghị là vì chuyện gì.
- Nhị trưởng lão, hôm nay là gia tộc đại bỉ trọng đại, tộc trưởng đi
tham gia hội nghị rồi, không biết ngươi là vì sao phải triệu tập mọi
người tới đây, có việc gì quan trọng cần nghị sự sao?
Tam trưởng lão Lăng Viên chất vấn.
Ở Lăng gia, bình thường trong một tháng quy định thời gian đều là do tộc trưởng chủ trì hội nghị, mà Nhị trưởng lão đột nhiên hành sử đặc quyền
khẩn cấp hội nghị, triệu tập đồng loạt bọn họ, Tam trưởng lão mơ hồ phát hiện có chuyện gì đó không ổn.
Tứ trưởng lão Lăng Uy cũng nhận thấy được quỷ ý, lúc này cũng dò hỏi:
- Đúng vậy a, hiện tại mọi người đến đông đủ, có lời gì cứ việc nói thẳng đi.
Nhị trưởng lão nhìn mọi người một cái, sau đó rời đi vị trí nguyên lai
của hắn, từng bước từng bước hướng tới vị trí trung ương nhất mà đi.
Chúng trưởng lão đều là cả kinh, tất cả mọi người đoán được dụng ý cử động lần này của Nhị trưởng lão rồi.
- Lăng Mạc ngươi muốn làm gì?
Tam trưởng lão hướng Nhị trưởng lão lớn tiếng quát.
Lúc này, Thất trưởng lão cùng Cửu trưởng lão thân là dòng chính của Lăng Thương cũng lần lượt đứng lên.
Chỉ có Lăng Uy ở chính giữa trong ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp.
- Lăng Mạc, ngươi thật to gan, lại dám mưu đoạt vị trí tộc trưởng, chư vị trưởng lão mời theo ta cùng nhau bắt lấy tặc tử này.
Tam trưởng lão một chưởng phách toái bàn trà ở bên cạnh chấn thanh quát lên.
Trong lúc nhất thời chúng trưởng lão lấy Tam trưởng lão cầm đầu lập tức
giăng sẵn trận địa sẵn sàng đón địch, mà tên Bát trưởng lão đi theo Nhị
trưởng lão kia lập tức thối lui đến bên cạnh hắn, Tứ trưởng lão cùng Lục trưởng lão ngồi bất động, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
- Lăng Viên, ngươi thật muốn cùng ta là địch.
Nhị trưởng lão lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tam trưởng lão hỏi.
- Ngươi dã tâm lang sói cũng không phải là một hai ngày, Lăng Mạc ngươi
đừng đem chúng ta xem là kẻ ngu, gia tộc dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng
uy danh đại thịnh, ngươi thức thời một chút liền sớm đầu hàng, nếu không đừng trách chúng ta không để ý đến tình thủ túc.
Lăng Viên nói.
Cho tới nay lòng dạ của Nhị trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão cũng đã rõ
rành rành, cho nên Lăng Thương sớm có làm phòng bị, Lăng Viên tự nhiên
không sợ hãi lúc này Lăng Mạc làm khó dễ. Chỉ là hiện tại Ngũ trưởng lão không có ở chỗ này, xem ra Lăng Mạc còn có hậu chiêu...!
- Lang Vương, ngươi đối với Lăng Thương trung thành không sai, nhưng mà
các ngươi chẳng lẽ không biết cha ta mới là tộc trưởng đời trước sao, là hắn chiếm vị trí của ta, ta hôm nay chỉ là muốn lấy trở về hết thảy,
cái này thì có gì sai?
Nhị trưởng lão kích động nói.
Nhớ ngày đó phụ thân của hắn là tộc trưởng đời trước, mà Lăng Mạc là nhi tử lớn nhất của phụ thân hắn, tu luyện cũng là người nổi bật trong đó.
Lúc ấy hắn cùng Lăng Thương còn là bằng hữu vô cùng tốt, hai người cùng
nhau chơi đùa, cùng nhau thiết tha tu luyện, quan hệ của hai người như
tình thủ túc.
Tu vi của hai người vẫn là sàn sàn như nhau, mà Lăng Mạc là con tộc
trưởng cho nên vẫn được coi là người nối nghiệp tộc trưởng đời sau. Đầu
đội lên hào quang tộc trưởng đời sau để cho hắn vô cùng hưởng thụ, hắn
vô cùng thích loại cảm giác cao cao tại thượng này, cảm giác phát ra
mệnh lệnh, hắ cảm giác được mình nhất định có thể làm một gã tộc trưởng
so với phụ thân còn xuất sắc hơn.
Song, sau khi phụ thân hắn đi ra ngoài bị trọng thương, lại là tuyên bố do Lăng Thương tiếp nhận tộc trưởng chi vị.
Lúc ấy Lăng Mạc bị đả kích rất lớn, hắn làm sao cũng không nghĩ tới vị
trí tộc trưởng lại không phải là do hắn tới thay thế, ngược lại là do
hảo bằng hữu Lăng Thương của ahwns tới tiếp vị.
Lăng Mạc không để ý phụ thân của hắn bị trọng thương mà chất vấn, vì sao không đem vị trí tộc trưởng truyền cho hắn, hắn bất luận ở trên một
phương diện nào cũng đều không kém Lăng Thương a!
Phụ thân hắn chẳng qua là áy náy nhìn hắn nói một câu:
- Vị trí này vốn nên thuộc về Lăng Thương!
Sau đó liền vẫn lạc.
Từ đó, giữa Lăng Mạc cùng Lăng Thương sinh ra một đạo ngăn cách cực lớn, từng đã là hảo bằng hữu trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo, càng biến
thành lửa giận cừu hận, bởi vì Lăng Mạc cảm thấy nhất định là Lăng
Thương dùng quỷ kế gì mới để cho phụ thân hắn truyền lại vị trí. Thế cho nên những năm này Lăng Mạc trăm phương ngàn kế muốn đem vị trí tộc
trưởng của mình đoạt lại.
Hắn chịu nhục 20 năm, trù bị kế hoạch đoạt vị nhiều năm, hôm nay hắn
tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá hư kế hoạch của hắn.