Chương 236: Cắn Chết Những Thứ Vương Bát Đản
Ấu Kỳ Lân chẳng qua là trạng thái thú con, thoạt nhìn rất là khả ái,
nhưng mà cặp ánh mắt đỏ ngầu kia tản ra vẻ hung hãn khiến cho người ta
không dám đến gần.
Lăng gia đệ tử ở một bên sớm nghe đồn được Lăng Tiếu có tam giai linh thú, hôm nay xuất hiện ở trước mắt vẫn là bị giật mình.
- Các ngươi bảo vệ mình cho tốt.
Lăng Tiếu nói một tiếng, sau đó hướng một đời thanh niên của Lý, Lam hai nhà giết tới.
- Mau... Mau nhìn, Lang... Lang linh thú thật to.
Một gã thanh niên của Lý gia nhìn thấy Kim sắc Lang Vương không khỏi hoảng sợ kêu lên.
Thanh niên của Lý, Lam hai nhà cũng đều nhìn qua, tất cả mọi người đều kinh hãi.
- Mọi người chạy mau, là linh thú của Lăng Tiếu.
Một gã thanh niên khác của Lý gia vội vàng kêu to nói.
- Các ngươi ai cũng trốn không thoát, Tiểu Kim ăn bọn chúng cho ta.
Lăng Tiếu âm sâu nói một câu, thân thể chớp lên hướng Lý Thiên Hào cùng Lý Viêm bị thương lướt tới.
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Thiên Hào bây giờ đối với Lăng Tiếu sợ hãi đến cực điểm.
- Ta muốn làm gì, ta muốn con mẹ ngươi, các ngươi dám xâm phạm Lăng gia chúng ta còn dám hỏi lời này.
Lăng Tiếu nói một câu, Bài Vân chưởng hướng lồng ngực của Lý Thiên Hào oanh tới.
- Đừng vội càn rỡ!
Hai gã Lý gia chấp sự từ một bên giết ra ngoài kêu lên.
Song bọn họ còn chưa có giết đến, Kim sắc Lang Vương lập tức đem bọn họ đều đụng ngã trên mặt đất, cắn xé lên.
Song chưởng của Lăng Tiếu quán chú huyền lực, lập tức giết chết Lý Thiên Hào, còn đem Lý Viêm ở một bên bẻ gãy cổ, nhân tài kiệt xuất của một
đời Lý gia vẫn lạc tại chỗ.
Lý Thiên Trọng liếc thấy một màn tôn tử của mình bị giết, không khỏi gầm hét lên:
- Đồ hỗn tạp chết tiệt, ta nhất định sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
Lý Thiên Trọng giận điên lên, bỏ qua vây giết Lăng Thương cùng Lam Chấn Phong, hướng Lăng Tiếu bay quá giết tới.
- Hắc, chỉ sợ ngươi không có cái mạng kia, bại gia tử bắt lấy lão nhân kia cho ta!
Lăng Tiếu chỉ thị ấu Kỳ Lân nói.
ẤU Kỳ Lân không chút do dự, thân thể trong nháy mắt to lớn, lần này nó
cũng không chỉ là cao lên một thước rưỡi nữa, mà là trực tiếp tăng tới
hai thước, bộ dáng thần thú càng thêm uy vũ bất phàm, ngay cả Kim sắc
Lang Vương ở một bên cũng muốn phủ phục xuống.
Sau khi ấu thú Kỳ Lân trở nên to lớn, bay thẳng đến Lý Thiên Trọng nhanh chóng bắn xuyên qua.
Lăng Tiếu không có lại để ý tới Lý Thiên Trọng, hắn tin tưởng ấu thú Kỳ
Lân có thể giải quyết rụng gã, cho nên hắn đem Liệt Viêm Kiếm ở bên cạnh Lý Viêm lấy vào trong tay, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí vọt lên trên.
- Linh tính không tệ!
Lăng Tiếu lẩm bẩm một tiếng, vận khí Hỏa thuộc tính cùng Liệt Viêm kiếm dung hòa ra làm một thể.
- Sát!
Lăng Tiếu cầm Liệt Viêm kiếm trong tay, sát khí cực nồng, bay thẳng đến người của hai nhà Lý, Lam đang chạy trốn giết tới.
Thời gian cấp bách, Lăng Tiếu nhưng không có thời gian ở chỗ này chậm trễ.
Người của Lý, Lam hai nhà thối lui đều bị hù dọa cho mềm nhũn, cái con
kia nhưng là tam giai linh thú, có thể so với cao thủ Linh Sư giai, mà
Lăng Tiếu lại tay cầm Huyền khí, đây căn bản là không có cách nào đánh
lại.
Phốc phốc!
A a!
Lăng Tiếu lợi dụng Liệt Viêm kiếm, huy vũ hỏa mang cường đại mà tới,
trong nháy mắt cướp đi tính mạng của hai người; mà Kim sắc Lang Vương
căn bản không cần công kích thuộc tính, đều là trực tiếp bổ nhào qua cắn xé, cực kỳ hung tàn giết chết dưới trảo.
Lăng Tiếu cùng Kim sắc Lang Vương đem một đời thanh niên tinh anh của
hai nhà Lý, Lam đều giải quyết, mà nhóm chấp sự kia tới bảo vệ cũng là
một tên không để lại.
Lăng gia đệ tử ở không xa nhìn thấy Lăng Tiếu giống như sát thần, trong lòng không khỏi sinh ra ý sùng kính đói với hắn.
Bên kia chiến trường, bởi vì Lý Thiên Trọng đi qua đuổi giết Lăng Tiếu,
lại bị ấu Kỳ Lân chặn lại, Lam Chấn Phong một mình chống lại Lăng Thương lộ ra vẻ vô cùng cố hết sức.
Lăng Thương có thể lên làm tộc trưởng, thực lực của bản thân đương nhiên là có chỗ hơn người, nếu như Lý Thiên Trọng cùng Lam Chấn Phong hợp
lực, Lăng Thương hắn có thể ngay cả mệnh cũng không còn dài rồi, nhưng
bây giờ chỉ là chống lại Lam Chấn Phong so với hắn còn thấp hơn một cấp, áp lực giảm nhiều, đánh cho Lam Chấn Phong liên tiếp bại lui.
Về phần Lệ Không mặc dù bị hai tên trưởng lão của Lý gia dây dưa, nhưng
mà lão cũng là một người nhẹ nhàng nhất, bởi vì... hai tên trưởng lão
này của Lý gia chẳng qua là đê giai Linh Sư, mà hắn lại là trung giai
Linh Sư, lấy một địch hai vẫn là dư thừa.
Lý Thiên Trọng chống lại ấu Kỳ Lân, mặc dù hắn cảm thấy con vật ở trước
mặt này rất giống Kỳ Lân thần thú, nhưng mà hắn đánh chết cũng sẽ không
tin tưởng Lăng Tiếu sẽ có một con thần thú đi theo/ Hắn vốn tưởng rằng
bằng thực lực cao giai Linh Sư của mình rất nhanh có thể đem con linh
thú này thu phục, đáng tiếc hắn sai lầm rồi, tốc độ cùng lực lượng của
con linh thú này đồng dạng đều vượt qua hắn .
Lý Thiên Trọng mấy lần thiếu chút nữa bị thương dưới trảo của nó, để cho hắn phải khởi lên toàn bộ tinh thần, trong lòng thầm mắng:
- Tạp chủng này lại có linh thú lợi hại như thế.
Lăng Tiếu giết chết một đời thanh niên của Lý, Lam hai nhà, đem ánh mắt bỏ lên đài cao.
Hắn nhảy lên lưng sói, quát to một tiếng:
- Tiểu Kim đi tới, cắn chết những vương bát đản kia.
Kim sắc Lang Vương hống khiếu một tiếng, trong đôi mắt thú tràn đầy thị
huyết hung tính, trong nháy mắt liền chạy đến trên đài cao.
- Lệ gia gia ta tới giúp người.
Lăng Tiếu hét lớn một tiếng, cưỡi Kim sắc Lang Vương hướng một gã đê giai Linh Sư của Lý gia đánh tới.
Tốc độ của Kim sắc Lang Vương nhanh như tia chớp, tên đê giai Linh Sư
kia căn bản không có thời gian phản ứng, trực tiếp bị một trảo của Kim
sắc Lang Vương chụp tới, một khối lớn huyết nhục bị trảo ra.
- Tốt, hôm nay liền giết thống khoái!
Lệ Không hào hùng quát một tiếng, song chưởng tung bay, từng hỏa mang phiến lớn hướng đê giai Linh Sư của Lý gia áp tới.
Kém một cấp, khác biệt một trời một vực!
Không có đồng bạn hỗ trợ, đê giai Linh Sư kia ở dưới không tới hai chiêu của Lệ Không liền bị oanh thành trọng thương, rất nhah liền chết.
Lam Chấn Phong ở bên kia cũng bị Lăng Thương liên tiếp oanh mấy chiêu, nội thương rất nặng, lực chiến đấu mãnh liệt rơi xuống.
- Lý huynh mau tới giúp ta!
Lam Chấn Phong đã không trụ được rồi, hướng Lý Thiên Trọng cầu cứu nói.
Lý Thiên Trọng làm sao có thời giờ tới trợ giúp Lam Chấn Phong, hắn
nhưng bị con xích hồng linh thú ở trước mắt bức đến không còn sức hoàn
thủ rồi.
Lý Thiên Trọng biết, dưới mắt là đã không giết được Lăng Thương nữa rồi, lúc này quát một tiếng:
- Lam huynh rút lui!
Không chút do dự, Lý Thiên Trọng bay thẳng đến phương hướng Lăng gia bỏ chạy.
Lam Chấn Phong cũng không dám chậm trễ, cùng Lăng Thương liều mạng một
chiêu, lại phun ra một ngụm máu tươi, nhân cơ hội hướng phương hướng của Lý Thiên Trọng đuổi tới.