Chương 389: Quyết Định Sai Lầm? (1)
- Mặc kệ trước kia ngươi có bao nhiêu nữ nhân, từ hôm nay trở đi ngươi phải quên các nàng đi.
Nữ Tế Ti đáp.
- Chẳng lẽ ngươi không biết với ngươi và ta đây là chuyện rất tàn nhẫn sao? Chúng ta sống như vậy có hạnh phúc hay sao? Huống chi chúng ta còn chưa biết tên của nhau thì làm sao có tình cảm được?
Lăng Tiếu ý đồ thuyết phục nữ Tế Ti nói ra.
Hắn biết rõ chỉ cần nói động nữ Tế Ti, nàng nhất định sẽ cầu tình với Đại Tế Tự.
- Đây là ý chỉ của ông trời, ta cũng không có biện pháp đi cải biến!
Thần sắc nữ Tế Ti đạm mạc như trước.
Lăng Tiếu hận tới nghiến răng, đáng tiếc hắn không đánh lại nữ Tế Ti, bởi vì người ta là cường giả Vương giai, một tay cũng có thể đùa bõn hắn trong tay.
Chẳng lẽ bản thiếu gia vào tròng rồi sao?
Trong đại điện hùng vĩ của thành Cổ Tế.
Trong một đại sảnh phong cách cổ xưa, khí thế rộng rãi bất phàm, một đạo sát khí vô hình bao quanh đại điện, từ xa nhìn nhìn lại thấy nó chẳng khác gì hung thú cổ xưa.
Trong đại điện hiện tại chính là nơi ở lại của Đại Tế Tự..
Trong một nơi giơ tay lên không thấy ngón tay, ở vị trí trung ương nhất có một lão giả.
Lão giả này chính là Đại Tế Tự.
Lúc này trên người của hắn còn có một con trùng đáng sợ.
Con trùng này có diện mạo rất cổ quái ghê rợn, toàn thân mập mạp, quanh thân phủ kín gai nhọn màu đen, thoạt nhìn chẳng khác gì con nhím cả, đôi mắt to xanh lớn như chuông đồng, trên trán còn có sừng lớn, trong miệng phát ra tiếng rít chói tai, cảm xúc càng vội vàng xao động.
Đại Tế Tự chậm rãi mở mắt ra, trên tay của hắn cầm quyền trượng, một tay khẽ vuốt trán con trùng.
- Ông bạn già, ta biết ngươi không nỡ Tiểu Phượng nhi, nhưng mà hài tử phải lớn lên, đã có nơi nàng quy túc, chúng ta cũng nên chúc phúc cho nàng đi.
Con trùng dường như nghe hiểu lời của Đại Tế Tự nói, cái râu lắc lư vài cái, rốt cục thối lui vào trong bóng tối không thấy.
Đại Tế Tự khẽ thở dài một cái, vuốt râu bạc trắng, nói:
- Hy vọng tiểu tử kia chính là chân mệnh thiên tử như dự đoán.
...
Trong nháy mắt, lại qua ba tháng.
Trên Tử Thiên Tông Mộc Kỳ Phong có một thân ảnh bay vút tới chỗ Phong chủ Mộc Hòe tu luyện.
- Sư huynh ngươi trở về, có tin tức Lăng Tiếu không?
Mộc Hòe từ trong động phủ bay ra ngoài.
Người này chính là sư huynh Mộc Hòe, Mộc Ân, hắn lắc lắc đầu nói
- Ta tìm gần Diễm Hỏa Cốc nhưng không thấy bóng dáng của tiểu tử kia ở đâu cả.
- Chẳng lẽ hắn bị người của Bái Nguyệt Tông làm hại?
Thần sắc Mộc Hòe biến hóa.
- Chắc có lẽ không, ban đầu ở Diễm Hỏa Cốc ta tnaaj mắt nhìn thấy tiểu tử này cưỡi tọa kỵ là một con Kỳ Lân, tốc độ phi hành còn nhanh hơn chúng ta vài phần, chắc không có chuyện gì đâu.
Mộc Ân phân tích.
- Nếu như vậy vì sao tiểu gia hỏa này còn chưa quay về?
Mộc Hòe khẽ thở dài nói một câu.
Nói thật ra từ khi hắn thu Lăng Tiếu làm đồ đệ, cơ hồ tất cả tâm linh đều ký thác vào Lăng Tiếu, hôm nay Lăng Tiếu đã nửa năm chưa về, trong lòng quá lo lắng, cho nên mới mời sư huynh đi một chuyến ra ngoài tìm kiếm Lăng Tiếu.
Thế nhưng mà vẫn không có tung tích của Lăng Tiếu, trong lòng quá lo lắng.
- Ta nghĩ có quan hệ tới Chư Như Thường!
Mộc Ân suy đoán.
Mộc Hòe hơi nhíu mày, nói:
- Sư huynh cảm thấy Chư Như Thường không muốn cho Lăng Tiếu trở về, cho nên phái người đi...
- Không tới mức này, nhưng mà hắn không muốn Lăng Tiếu ở lại trong tông môn.
Mộc Hòe lắc lắc đầu nói.
Trong lúc nhất thời, thần sắc Mộc Hòe trầm xuống.
- Nửa năm nữa chính là thệ tông đại hội, không biết tiểu tử kia kia có kịp quay về hay không?
Trong lòng Mộc Hòe đang suy nghĩ.
...
Lúc này ở trên Tử Thiên Tông, nơi ở của Dược Phong.
Hoa Hiểu Quế đang khom người khẩn cầu Nam Cung Thường Nhạc cái gì đó.
Nam Cung Thường Nhạc thở dài một hơi nói:
- Hiểu Quế, thực lực ngươi thấp kém, lại không có đạt tới Linh Sư giai, ta sẽ không cho ngươi ra khỏi tông môn nửa bước.
- Sư phó, Nam Cung gia gia... Ta cầu ngươi, cho ta ra ngoài tìm sư huynh đi, ta tin tưởng sư huynh hắn không có việc gì đâu.
Hoa Hiểu Quế hai đầu gối quỳ trên đất cầu khẩn.
- Ngươi đứa nhỏ này, đứng lên đi, ta nghe nói Mộc Hòe đã cho Mộc Ân trưởng lão đi ra ngoài tìm Lăng Tiếu, nếu như hắn tìm được, tự nhiên sẽ mang sư huynh của ngươi quay về, nếu như không tìm được, ngươi ra ngoài làm được cái gì?
Nam Cung Thường Nhạc nói ra.
- Mộc Ân trưởng lão tự mình đi tìm?
Hoa Hiểu Quế kinh ngạc nói.
Nam Cung Thường Nhạc gật đầu nói:
- Đúng vậy ah, Mộc Hòe xem sư huynh của ngươi như bảo bối, làm sao có thể nhìn thấy hắn gặp chuyện không may chứ, ngươi nên đi tu luyện đi.
Hoa Hiểu Quế đứng lên, vừa định quay người đi ra ngoài, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, xoay đầu lại nhìn Nam Cung Thường Nhạc nói:
- Nam Cung gia gia, ngươi thật sự quyết định trục xuất sư huynh ra khỏi Dược Phong sao?
- Đây là chuyện trưởng lão tông môn nhất trí thông qua, bọn họ cảm thấy sư huynh của ngươi một đồ hai sư không hợp, cho nên...
Nam Cung Thường Nhạc đáp.
- Ha ha, tốt, ta biết ngay sư huynh tài hoa hơn người không bị những người khác chào đón, thế nhưng mà Nam Cung gia gia, ngươi có nhận sư huynh vào Dược Phong không?
Hoa Hiểu Quế cười khổ nói.
- Đương nhiên không phải, Lăng Tiếu thiên phú luyện dược bất phàm, chỉ cần hắn bước qua Linh Sư giai, khẳng định có thể trở thành Tam phẩm Luyện dược sư, nghĩ lại hắn mới bao nhiêu tuổi chứ, hắn sẽ là tam phẩm Luyện dược sư, chỉ sợ phóng nhãn cả đại lục cũng như phượng mao lân giác, đệ tử như thế ta không thể cho chạy đi rồi, nhưng mà sư huynh của ngươi đắc tội Chư sư thúc, Chư sư thúc của ngươi quyết tâm đuổi hắn đi, bằng không hắn sẽ thoát ly Dược Phong, điều này ta không muốn nhìn thấy.
Nam Cung Thường Nhạc thở dài.
Lăng Tiếu có thiên phú luyện dược thì Nam Cung Thường Nhạc biết rõ, hắn mặc dù có suy nghĩ cho Lăng Tiếu ở lại Dược Phong, nhưng mà sư đệ của hắn cực lực phản đối, hơn nữa Mộc Kỳ Phong bên kia phóng lời, chỉ cần Lăng Tiếu không có bị trục xuất tông môn, bọn họ nhất định nhận hắn làm đệ tử Mộc Kỳ Phong. Vì chuyện này cho nên trưởng lão tông môn cho rằng, cho Lăng Tiếu thoát ly Dược Phong, làm đệ tử Mộc Kỳ Phong.
Đương nhiên Lăng Tiếu không biết những chuyện này rồi.
- Nam Cung gia gia, ngươi ngày sau ngươi sẽ biết quyết định này là sai lầm cỡ nào!
Hoa Hiểu Quế nói một câu, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Nam Cung Thường Nhạc nhìn qua Hoa Hiểu Quế rời đi thì tức giận nói:
- Xú tiểu tử, tốt xấu gì ta cũng là gia gia của ngươi, không ngờ dám nói chuyện với ta như vậy, không có lớn nhỏ mà!
Dù là ai cũng không biết, Nam Cung Thường Nhạc lại là gia gia của Hoa Hiểu Quế.
Đương nhiên hắn cũng không phải gia gia của Hoa Hiểu Quế, nhưng mà so với gia gia thì chẳng kém bao nhiêu.
Hai mươi năm trước, Nam Cung Thường Nhạc xâm nhập sơn mạch tìm kiếm linh thảo, không ngờ gặp gỡ một linh thú cao cấp công kích, thiếu chút nữa chết trong bụng thú, may mắn gia gia của Hoa Hiểu Quế xuất thủ cứu giúp.
Hai người bởi vậy trở thành bạn vong niên, vì vậy kết thành thâm giao.