Chương 510: Ta Tiêu Diệt Ngươi Trước (1)
Nhưng Kiếm Lưu Tinh càng bá đạo hơn hai thức kia không ít, huống chi với thực lực hiện tại của Lăng Tiếu đem ra sử dụng, cho dù là vương cấp đê
giai cũng phải nhượng bộ lui binh.
Ly Minh làm sao nghĩ đến Lăng Tiếu còn có thể sử dụng công kích hỏa hệ,
ám hệ của hắn sợ nhất là gặp phải hai loại thuộc tính quang cùng hỏa,
lúc này không do dự lựa chọn lui về phía sau.
Tông Đức phản ứng không nhanh như Ly Minh, hai bào đệ của hắn bị giết
chết, trong lòng chỉ còn một ý niệm phải bằm thây Lăng Tiếu thành vạn
đoạn.
Đại đao của Tông Đức quay cuồng hướng Lăng Tiếu chém tới.
Liệt hỏa cực nóng khiến quanh thân sản sinh cảm giác áp bách thật lớn,
đổi lại là linh sư cao giai bình thường không còn khả năng phản kháng.
Đáng tiếc hắn đối mặt chính là Lăng Tiếu, hơn nữa còn là Lăng Tiếu tu luyện thiên hỏa.
Chỉ thấy tinh mang từ thanh kiếm của Lăng Tiếu chém ra xé rách trường không hướng đại đao va chạm tới.
Hoa lửa văng khắp nơi, hai phe nhân mã đang đối chiến vội vàng lẫn ra thật xa.
Tông Đức vốn cho rằng một kích toàn lực của mình có thể giết chết Lăng
Tiếu, nhưng phát hiện chiêu thức của mình lại bị lam sắc hỏa diễm bao
phủ.
Không chỉ như thế, lam sắc hỏa diễm tựa hồ không hề ngừng lại, lại hướng thân thể hắn lao tới.
Lam sắc hỏa diễm hừng hực, làm Tông Đức hoảng sợ tới mức nhanh chóng lách mình tránh sang bên, bộ dáng vô cùng chật vật.
Ly Minh nhìn chằm chằm Lăng Tiếu xuất ra thủ đoạn bất tận không ngừng, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới Lăng Tiếu lại là võ giả song thuộc tính, hơn nữa huyền kỹ biến thái như vậy, có thể đánh cho bọn hắn chỉ còn
nước tránh né.
- Nhất định phải tiêu diệt tiểu tử này, bằng không ngày sau nhất định thành họa lớn.
Ly Minh hạ quyết tâm, nhất định phải trừ bỏ Lăng Tiếu.
Khóe mắt Ly Minh liếc nhìn đám người đang đánh nhau cách đó không xa,
trên mặt hiện lên tia cười lạnh, thân ảnh nhất thời biến mất tại chỗ.
Lăng Tiếu chỉ vội vàng muốn giết chết Tông Đức, trong lúc nhất thời không bận tâm được tới Ly Minh.
Lăng Tiếu dùng tốc độ vô song, trên thân kiếm tản ra hỏa diễm màu lam
đáng sợ không ngừng công kích làm Tông Đức không khả năng chống đỡ, rất
nhanh đã bị Lăng Tiếu đánh cho choáng váng.
Ngay khi Tông Đức ngày càng rối loạn, Lăng Tiếu tiến sát bên người hắn, Băng Hỏa kiếm chém xuống.
Kiếm quang như lưu tinh rơi nhanh.
A!
Cánh tay cầm đại đao của Tông Đức bị Lăng Tiếu hung hăng chém xuống, làm cho hắn không nhẫn nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt
phế.
Cánh tay máu chảy đầm đìa vẩy ra, hai phe nhân mã dừng phắt lại kinh hãi nhìn thấy một màn này.
Lăng Tiếu chém đứt một cánh tay của Tông Đức, trên mặt dính không ít máu tươi, hắn không nhịn được khẽ liếm, dữ tợn nói:
- Nửa bước vương cấp cũng chỉ như vậy!
Dứt lời Lăng Tiếu định hạ sát thủ…
Lúc này một thanh âm kinh hô hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Chỉ thấy Ly Minh đã ôm một người lắc mình xuất hiện trước mắt Lăng Tiếu lạnh lùng nói:
- Không muốn nữ nhân này chết thì ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống chịu trói đi!
Chẳng biết lúc nào trong tay Ly Minh đã nắm một nữ nhân, nữ nhân kia chính là Ôn Khả Điệp.
Ôn Khả Điệp bị nắm lấy cổ, toàn thân không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Lăng Tiếu với vẻ chờ đợi.
Lăng Tiếu hít sâu một hơi, thu lại Băng Hỏa kiếm thản nhiên nói:
- Đây chính là phong thái của Thái Ly tông các ngươi? Động một chút lấy nữ nhân làm uy hiếp, có xấu hổ hay không?
Ly Minh âm hiểm cười nói:
- Ngươi không cần quản, tóm lại chiêu số có thể giết địch chính là chiêu số tốt, chính nhân quân tử như ngươi cũng không muốn nhìn thấy nữ nhân
này hương tiêu ngọc vẫn chứ?
- Ha ha, ngươi không cảm thấy quá đề cao ta sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng vì một nữ nhân lại có thể làm cho ta thay nàng đền mạng? Lấy năng lực
cùng thân phận của ta nghĩ muốn dạng nữ nhân thế nào mà không có?
Lăng Tiếu lộ vẻ cười nhạt nói.
Lăng Tiếu vừa nói ra lời này, sắc mặt Ôn Khả Điệp vô cùng tái nhợt, mà những nữ tử khác đều nhìn hắn với vẻ phức tạp.
Ánh mắt Ly Minh nhảy dựng, tựa hồ cảm giác mình bắt nữ nhân uy hiếp Lăng Tiếu là chuyện sai lầm.
Nếu đổi lại là hắn tuyệt đối sẽ không nguyện ý vì một nữ nhân mà khoanh
tay chịu chết, dù là ai chăng nữa cũng không quan trọng bằng chính mạng
sống của mình.
Không thể không nói Ly Minh khá hiểu biết về tính ích kỷ của nhân loại.
- Nữ nhân vô dụng thì đi chết đi!
Ly Minh có chút thẹn quá hóa giận, vì vậy chuẩn bị hạ độc thủ với Ôn Khả Điệp.
Lăng Tiếu tự nhiên không thể bỏ mặc Ôn Khả Điệp, vừa rồi hắn nói vậy chỉ muốn kéo dài thời gian để bản thân có điều chuẩn bị.
Tinh thần lực diễn biến thành chưởng ảnh, nháy mắt lao vào thức hải Ly Minh đánh tới.
Cùng lúc đó Lăng Tiếu vì phòng ngừa ngoài ý muốn phát sinh, thân hình nhanh như tia chớp lướt tới.
A!
Ly Minh phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh người, trong tay vô ý thức buông lỏng Ôn Khả Điệp.
Phốc!
Một chưởng của Lăng Tiếu ẩn chứa Si Mị Lam Diễm, nặng nề nện lên lồng
ngực Ly Minh, đồng thời một tay thật nhanh tháo xuống không gian giới
của hắn.
Động tác này quá nhanh nên không người nào phát hiện.
Ly Minh phun ra ngụm máu tươi, lồng ngực bị đánh lõm vào, toàn thân như viên đạn pháo văng ngược ra xa.
- Tam ca!
- Thiếu tông chủ!
Đệ tử Thái Ly tông đều phát ra tiếng kinh hô.
Mọi người vội vàng chạy tới chỗ Ly Minh.
Nhưng bọn hắn còn chưa chạy tới gần, thân hình Ly Minh đã bị lam sắc hỏa diễm thiêu đốt thành tro bụi.
Toàn bộ ngừng chân lại, trơ mắt nhìn Ly Minh biến mất, toàn thân tràn một cỗ lãnh ý.
Lúc này một thanh âm hét to vang lên:
- Ta liều mạng với ngươi!
Tông Đức muốn liều chết tới cùng, nhẫn nhịn đau đớn, một tay còn lại hội tụ toàn bộ linh lực mạnh nhất cả đời mình.
- Liều mạng sao? Ngươi không có tư cách!
Lăng Tiếu thở ra một hơi, lạnh lùng nhìn lướt qua Tông Đức, ngón tay nhẹ nhấc lên.
Hưu!
Một đạo lam sắc hỏa diễm hướng lồng ngực Tông Đức lao vào.
Ách!
Tông Đức phát ra thanh âm uất nghẹn, hai mắt nhìn chằm chằm lỗ máu trước ngực, thân hình vô ý thức té xuống, rất nhanh cũng bị thiêu thành tro
như Ly Minh.
- Không…không có khả năng, tam ca cùng ba vị sư huynh làm sao bị giết chết được đây? Không có khả năng!
Ly Du nhìn thấy Tông Đức bị giết chết, sắc mặt biến thành trắng bệch, một cỗ hàn ý tràn tới, hắn hoang mang lo sợ thì thào nói.
- Thập tam thái tử trốn mau, tên kia thật là đáng sợ.
Một linh sư cao giai Thái Ly tông run rẩy nói.
- Phải…đúng rồi, chúng ta chạy mau, trở về nhất định bẩm báo tông môn, phải để tông môn tiêu diệt đám hỗn đản Tử Thiên tông!
Ly Du phục hồi lại tinh thần âm tàn nói một câu, muốn xoay người bỏ chạy.
Nhưng Lăng Tiếu đã lướt tới trước mặt hắn, lạnh lùng nói:
- Diệt Tử Thiên tông chúng ta? Ta trước tiên diệt ngươi!
Dứt lời hắn vung tay chuẩn bị xử lý cả Ly Du.
Ai ngờ lúc này có vài tên linh sư cao giai Thái Ly tông đồng thời lao
tới chắn ngang trước người Ly Du, huyền khí đánh thẳng về hướng Lăng
Tiếu.