Chương 759: Lời Khuyên (2)
Hứa Kiếm Nam ở bên cạnh khí chịu nói:
- Hai vị sư đệ chẳng lẽ một chút tình cảm đối với tông môn cũng không có sao? Lăng Tiếu không trở về, chúng ta làm sao đấu lại với Trọng Kiếm môn, ngươi đây là muốn để cho atông môn bị hủy hoại trong chốc lát, ngươi cam nguyện làm tội nhân của tông môn sao?
Mộc Hòe còn chưa nói, Mộc Ân ở một bên đã nghênh tiếp ánh mắt của Hứa Kiếm Nam nói:
- Hứa sư huynh, lời này của ngươi sai lầm rồi, hai người chúng ta nguyện ý trở về tông môn cùng đại gia chiến đấu, cho dù có chết chúng ta cũng không sợ, nhưng mà Tiếu nhi có trở về hay không là thuộc về chuyện của hắn, hay là hai chúng ta trở về căn bản là không trọng yếu? Các ngươi coi trọng chẳng qua là thực lực của Tiếu nhi mà thôi.
Mộc Ân có thể hiểu rõ tâm tư của Mộc Hòe, hắn đơn giản là muốn Lăng Tiếu nhanh rời khỏi, bởi vì thực lực chân chính của Trọng Kiếm môn khong thể nào là một người Lăng Tiếu có thể chịu nổi.
Là một người sư phụ, người nào không hi vọng đệ tử của mình có thể sống tốt.
Đay là một phen khổ tâm của một người làm sư phụ như Mộc Hòe.
- Lăng Tiếu không trở về tông môn, mọi người chúng ta đều phải chết, các ngươi dã suy nghĩ đến hậu quả này chưa?
Hứa Kiếm Nam vẫn đang bất phẫn nói.
- Gieo nhân gì gặt được quả ấy, đừng đem trách nhiệm đều đổ lên trên người Tiếu nhi, hắn không cần thiết phải đi chịu chết.
Mộc Ân cùng Hứa Kiếm Nam đối đầu lên.
- Đủ rồi, đừng ầm ĩ nữa!
Vân Hùng lớn tiếng quát, tiếp theo hướng về phía người ở phía sau khoát tay áo nói:
- Các ngươi đều đi ra ngoài, ta cùng Mộc sư huynh một mình hàn huyên một chút.
Lời nói của Vân Hùng hạ xuống, những người khác rối rít đi ra khỏi phòng.
Mộc Hòe nhìn thoáng qua Mộc Ân, Mộc Ân do dự một chút vẫn là đi ra khỏi phòng.
- Sư huynh, lần này coi như là ta cầu xin ngươi, tông môn không có Lăng Tiếu tuyệt đối là tai ương diệt môn, ngươi liền nhìn ở tính mạng của mấy ngàn đệ tử, để cho hắn lưu lại đi!
Vân Hùng xúc động nói, đồng thời muốn hướng Mộc Hòe quỳ xuống.
Hắn có thể đem tất cả mặt mũi để xuống, cũng là biết lần này cùng Trọng Kiếm môn nhất định là không chết không thôi, nếu như không có Lăng Tiếu trấn tràng, quả thật sẽ theo như lời của hắn, Tử Thiên tông sẽ bị hủy diệt chỉ trong chốc lát, vậy hắn cái tông chủ này mới thật sự là tội nhân thiên cổ a!
Mộc Hòe nhanh tay nhanh mắt, đem Vân Hùng đỡ lấy, trong con mắt có chút không đành lòng nói:
- Tông chủ ngươi như vậy là muốn tổn thọ ta a, nhưng mà... ngươi nên biết Tiếu nhi mặc dù đáp ứng cùng ta trở về tông môn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không tiếp tục lưu lại chỗ này, điểm này ngươi hẳn là rõ ràng nhất, hắn là một hài tử chấp nhất.
Vân Hùng đáp:
- Không sai, hắn là một hài tử chấp nhất, mà Mộng Kỳ lại không phải là thế sao?
Mộc Hòe nghe lời này khẽ nhíu mày.
Vân Hùng dĩ nhiên nhìn ở trong mắt, lúc này thở dài nói:
- Có lẽ các ngươi cũng không rõ ràng lắm, Mộng Kỳ đáp ứng gả cho La Phách Thiên là vì báo thù cho Lăng Tiếu nên mới làm như vậy.
- Cái gì?
Mộc Hòe lộ ra vẻ khiếp sợ không giải thích được.
- Hiểu con gái không ai bằng cha, sau khi Mộng Kỳ từ Vạn Thú thành trở về liền tiến vào trạng thái bế quan, rất nhanh đã đột phá trung cấp Vương giai, nàng liều mạng tu luyện như vậy chính là muốn sớm ngày có thể thay Lăng Tiếu báo thù, đồng thời hi vọng có thể đem Lăng Tiếu từ trong bí cảnh cứu ra, nhưng mà tu luyện không phải là việc ngày một ngày hai, nàng muốn có thực lực đem Trọng Kiếm môn diệt trừ chỉ sợ không biết đến năm nào tháng nào, cho nên Trọng Kiếm môn tới cửa cầu hôn, nàng không chút suy nghĩ liền đáp ứng, mục đích đúng là sau khi gả vào Trọng Kiếm môn, lại lợi dụng vị trí tông chủ phu nhân tương lai nghĩ biện pháp đem Trọng Kiếm môn làm hỏng.
Vân Hùng giải thích nói.
Mộc Hòe vẫn thật không nghĩ tới Vân Mộng Kỳ lại có nỗi khổ tâm bực này, quyết đinh trong nội tâm có chút dao động.
Bất quá hắn vẫn là nghi ngờ nói:
- Vậy nàng sao không sớm đem chuyện này nói rõ ràng.
- Nàng tính tình chấp nhất, sợ nói ra, không có ai ủng hộ cách làm của nàng, cho nên chỉ có thể chính mình chịu đựng, sau khi Lăng Tiếu trở về, nàng đã đến bên cạnh Lăng Tiếu, đáng tiếc hắn không nghe nàng giải thích, đến khi các ngươi rời đi nàng liền ngất rồi, thẳng đến bây giờ còn chưa có tỉnh lại, hài tử này thật đáng thương.
Vân Hùng nói, cuối cùng còn khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt tịch lạc nói không ra lời.
Nghe được Vân Hùng giải thích, Mộc Hòe lâm vào trong mâu thuẫn.
Rốt cuộc để cho Lăng Tiếu trở về tông môn ay không, thật là làm cho hắn khó có thể lựa chọn.
Lúc này, ở ngoài sân lại tới một người khiến cho người ta không nghĩ tới.
Sau khi thấy người này, Lăng Tiếu cũng là rất vui mừng.
Một gã thanh niên gầy gò mặc áo choàng Luyện dược sư xuất hiện ở trước viện tử mà Lăng Tiếu mua.
Thanh niên nhân này voc dáng không coa, tướng mạo không tính là anh tuấn, tuy nhiên lại lộ ra một cỗ cảm giác thanh tú, bộ dạng xấu hổ kia thoạt nhìn rất thật thà.
Hắn dáo dác hướng chung quanh biệt viện của Lăng Tiếu nhìn.
Sau khi thấy một đám trưởng lão của Tử Thiên tông, co đầu lại muốn chuồn đi.
- Hiểu Quế, ngươi làm sao lại chạy tới nơi này rồi.
Nam Cung Thương Nhạc liếc mắt liền nhìn thấy tên đệ tử muốn chuồn đi kia.
Rõ ràng là đệ tử Hoa Hiểu Quế của Dược phong, cũng chính là cháu nuôi của Nam Cung Thường Nhạc.
Năm năm không thấy Hoa Hiểu Quế, hôm nay đã là đê cấp Linh Sư, bất quá nhìn đi nhìn lại cũng không phải là rất vững chắc, có thể thấy được thực lực này của hắn là dùng đan dược chồng chất mà đến, chân chính muốn đối chiến với đê cấp Linh Sư khác, chỉ sợ hắn không phải là đối thủ của người ta.
Hoa Hiểu Quế chỉ có thể kiên trì đi ra, hướng về một đám trưởng lão đều hỏi thăm một lần, mới gãi đầu cười ngây ngô nói:
- Ta... Ta là tới tìm lão đại.
- Tìm lão đại?
Tất cả mọi người nghi ngờ nhìn Hoa Hiểu Quế, bọn họ cũng không rõ "lão đại" ở trong miệng Hoa Hiểu Quế là ai.
Ngược lại là Nam Cung Thường Nhạc trong lòng mơ hồ đã đoán được là ai.
- Tiểu Quy!
Lăng Tiếu từ không xa nghiêng đầu qua nhìn lại, phát hiện Hoa Hiểu Quế lập tức vui mừng kêu lên.
- Lão đại!
Hoa Hiểu Quế thấy Lăng Tiếu liền kích động đáp lại.
Lăng Tiếu trong nháy mắt đến trước mặt Hoa Hiểu Quế, Hoa Hiểu Quế lại là chủ động hướng Lăng Tiếu nhào tới.
Hai người đều hung hăng ôm nhau một cái.
- Ngươi cái tên này cút cho ta, bản thiếu gia đối với nam nhân nhưng không có hứng thú!
Lăng Tiếu đem Hoa Hiểu Quế đẩy ra cười mắng một câu, tiếp theo lại ở trước ngực Hoa Hiểu Quế nhẹ nhàng đánh một quyền.
- Hắc hắc, lão đại ngươi cũng biết ta không thích nam nhân.
Hoa Hiểu Quế cười khan đáp một tiếng, trong lòng ấm áp, hắn thầm than:
- Lão đại vẫn là lão đại kia, hắn một chút cũng không thay đổi.