Chương 872: Diệp Thủy Thanh Gặp Rủi Ro (1)

Bởi vì cái gọi là hảo nam nhân không đấu với nữ nhân! Lăng Tiếu hiện tại cũng không có thời gian cùng cô gái ngốc kia dây dưa.

Hắn nhảy lên mấy cái liền vào trong rừng rậm, sau đó lại vận khởi lên

Tiềm Tức công toàn bộ thu liễm khí thế của mình, trốn đến trên một gốc

cây đại thụ chọc trời.

- Đầu năm nay cứu người còn muốn bị người đuổi giết, quả nhiên là năm hạn bất lợi a!

Lăng Tiếu nằm ở trên cành cây thở dài nói, tiếp theo hắn lại mắng:

- Tiểu long, Tiểu Kim chết tiệt, một điểm hữu dụng cũng không có.

Bất quá vừa nghĩ tới bọn họ chẳng qua là ở phụ cận cảnh giới, phòng ngừa người khác đi tới nhìn lén chúng nữ tắm rửa, đối với dưới mặt nước có

cái gì xảy ra, bọn họ cũng không có biện pháp a!

Lăng Tiếu không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy, ở trên tàng xây bắt đầu nằm ngủ.

Trong lúc mơ hồ, Lăng Tiếu còn nghe được tiếng la mắng của Diệp Thủy Thanh.

Song hắn nhưng lại không biết, Diệp Thủy Thanh bởi vì tìm hắn mà lâm vào trong một loại nguy cơ khác.

Hơn nửa đêm, Lăng Tiếu cảm giác được có người đang kêu gọi hắn.

- Thiếu gia ngươi ở đâu? Phu nhân tìm ngươi!

Thanh âm của Tàn Báo ở trong thức hải của hắn vang lên.

Lăng Tiếu đánh một cái lạnh run từ trên cành cây tung mình nhảy xuống.

Lăng Tiếu trở lại địa phương mọi người trú đóng, phát hiện tất cả mọi

người đã tập trung lại với nhau, nhìn dáng dấp ít nhiều có chút lo lắng.

- Các ngươi tìm ta?

Lăng Tiếu đi tới trước mặt mọi người nói.

- Phu quân, ngươi đã chạy đi đâu, còn có Thủy Thanh muội muội đâu rồi?

Thải Hà Nguyệt lập tức tiến lên hỏi.

- Ta làm sao biết nàng đã chạy đi đâu, nàng chă có trở về sao?

Lăng Tiếu buông tay ra nói.

Vi Lâm Nghiệp lập tức đi tới khẩn trương hỏi:

- Tiểu ca ngươi... Ngươi thật không thấy khuê nữ nhà ta?

Lăng Tiếu đàng hoàng đáp:

- Nàng mới vừa rồi muốn tới truy sát ta, ta trốn ở trên tàng cây ngủ một giấc, chẳng lẽ nàng chưa trở về?

Sau khi Vi Lâm Nghiệp nghe xong nặng nề thở dài một tiếng nói:

- Nguy rồi, nàng khẳng định là lạc đường!

Lăng Tiếu nghe lời này thì sửng sốt, có chút xem thường nói:

- Một người đã lớn như thế còn có thể lạc đường?

Vi Lâm Nghiệp đáp:

- Tiểu ca có điều không biết, cháu gái kia của ta từ nhỏ cảm ứng phương

hướng liền không tốt, lạc đường là chuyện thường xảy ra, hiện tại lại là nửa đêm, chính nàng vào rừng rậm muốn tìm đường trở lại sợ rằng... Ai,

không nói nữa, ta phải nhanh chóng đi tìm nàng.

Vi Lâm Nghiệp hết sức lo lắng xông vào phương hướng mà Lăng Tiếu mới vừa đi ra.

Nếu như lạc đường ở chỗ khác thì không tính, nhưng nơi ày chính là Huyết Ma vực, một khi gặp phải cao giai linh thú vậy thì thảm rồi.

- Tiếu, chúng ta cũng cùng đi tìm xem sao!

Phượng Tiêm Vận ở một bên lo lắng nói.

- Đúng vậy thiếu gia, Thủy Thanh muội muội đã không nhìn thấy một thời

gian ngắn rồi, chúng ta cho là nàng cùng ngươi ở chung một chỗ.

Bạch Vũ Tích nói.

Chúng nữ cũng là ở một bên khuyên Lăng Tiếu đi tìm người.

Lăng Tiếu do dự một chút nói:

- Nàng hẳn là không đi được bao xa, muốn tìm nàng không khó, các ngươi cũng đừng nóng vội.

Lăng Tiếu nói một tiếng lập tức ngồi xếp bằng xuống, tinh thần lực bắt đầu khuếch tán đi ra ngoài.

Bất kỳ một người lạc đường nào tuyệt đối đều sẽ không chạy quá xa, khẳng định còn đang ở phụ cận di chuyển.

Cho nên lấy năng lực cảm ứng cường đại hiện tại của Lăng Tiếu ở trong phạm vi mấy ngàn thước đều có thể đem nàng tìm ra.

Lăng Tiếu vốn tưởng rằng có thể dễ dàng tìm được người, nhưng mà hắn tìm tòi hai lần lại không có cảm ứng được khí tức tương ứng của Diệp Thủy

Thanh.

Chân mày của hắn không khỏi nhảy lên:

- Chẳng lẽ thật là đã xảy ra chuyện?

- Các ngươi trước vào không gian giới đi, chúng ta lập tức đi tìm nàng, tránh cho đến lúc đó lại lạc đường.

Lăng Tiếu hướng về phía mọi người nói.

Lăng Tiếu cũng không muốn để cho người của mình tách ra đi tìm Diệp Thủy Thanh.

Vạn nhất tìm tản mát, vậy phiền toái có thể to lắm.

Hắn chỉ để lại Tàn Báo, Bại gia tử, còn lại đều vào trong không gian giới.

Lăng Tiếu tin tưởng có hai người bọn họ ở bên người đã đầy đủ rồi, cho

dù là gặp phải cao giai linh thú cũng có năng lực tự vệ, nhưng người

khác thì không được.

Lăng Tiếu mang theo Tàn Báo cùng Bại gia tử hướng phương hướng lúc trước hắn ẩn nấp lướt tới.

...

Trở lại thời điểm trước đó Diệp Thủy Thanh đuổi theo Lăng Tiếu, nàng cơ hồ bị giận điên lên.

Chính mình chưa bao giờ bị bất kỳ nam nhân nào tiếp xúc qua thân thể, cư nhiên bị nam nhân mà mình ghét nhất nhìn cái sạch sẽ.

Tuy nói hắn cứu nàng, nhưng mà nàng không thở ra một hơi thật ở trong lòng khó chịu.

Lăng Tiếu trốn rất nhanh, nàng cũng từ phía sau mau chóng đuổi theo/

Nhưng mà nàng biết mình là một người không biết phân biệt phương hướng,

hơn nữa lại là hơn nửa đêm, một mnahr đen nhánh, tùng lâm dày đặc, muốn

phân biệt phương hướng cơ hồ rất khó.

Nàng đuổi theo phía sau một lúc lâu, không có phát hiện ra Lăng Tiếu, tức giận tới mức dậm chân.

Lúc ấy nàng còn chưa đuổi theo ra quá xa, thời điểm nàng muốn trở về lại phát hiện một gốc ngũ giai trung cấp linh thảo.

Diệp Thủy Thanh cũng không biết có phải là bị Lăng Tiếu làm cho tức váng đầu hay không, lại không có suy nghĩ địa phương có loại linh thảo này

bình thường sẽ có linh thú ở đó canh giữ.

Nàng không nhịn được đi qua ngắt lấy, cũng chính là ở lúc này một đầu linh thú hung hãn ở trong bóng tối chui ra.

Diệp Thủy Thanh mới ý thức được mình lỗ mãng, nàng bị dọa đến hao dung

thất sắc, xoay người liền chạy trốn, tốc độ kia quả thật là chạy đến rất nhanh.

Song linh thú kia lại vượt ra ngoài tưởng tượng không có truy kích, có

thể là vì linh thảo của mình chưa bị ngắt lấy, nó lại một lần nữa biến

mất ở trong bóng tối.

Diệp Thủy Thanh cũng không biết là linh thú kia không đuổi theo, nàng

một mực chạy trốn, trốn đến ngay cả chính nàng cũng không biết mình đang ở đâu.

Trên đường còn kinh động đến những linh thú khác, bị dọa đến nàng thật giống như chim sợ cành cong trốn đến xa hơn nữa.

Cuối cùng nàng mệt mỏi không chịu được, lúc dừng lại nghỉ ngơi mới biết mình thật giống như đi nhầm phương hướng.

Nàng bắt đầu kinh hoảng rồi, nhìn sắc đêm đen nhánh, nàng không biết nên đi như thế nào mới trở về chỗ của mọi người.

- Ta... Ta lại lạc đường!

Trong mỹ mâu của Diệp Thủy Thanh nhộn nhạo ra hơi nước, linh tiên trong tay nàng dùng sức vung lên.

Ầm!

Mấy cây cự thụ ở phụ cận lập tức ngã rạp.

- Dâm tặc chết tiệt, lần sau gặp lại được ngươi, nhất định phải giết chết ngươi!

Diệp Thủy Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.

Nàng cảm thấy nếu không phải là Lăng Tiếu, nàng mới sẽ không bị lạc đường.

Trong nội tâm nàng đối với Lăng Tiếu càng thêm oán hận rồi!

Vừa lúc đó, ở trong bóng tối vang lên một đạo thanh âm âm trầm:

- Huynh đệ, ngươi nói chúng ta hôm nay có phải là gặp được vận khí đặc

biệt tốt hay không, đầu tiên là tìm được hạ lạc của Ma Hoàng Hoa, hiện

tại lại có một mỹ nhân đưa tới cửa, sách sách, quả nhiên là vận may va

vào đầu a!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện