Chương 919: Truyền Thuyết (2)
- Tà Đế... Tà Đế...
Tàn Báo liên tục lẩm bẩm nói. trong đầu càng không ngừng suy tư, cuối cùng con ngươi trở nên co rút lại, sau đó lại vô hạn lớn lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì:
- Chẳng lẽ là hắn?
- Người nào?
Lăng Tiếu nghi ngờ nói.
Tàn Báo hít sâu một hơi, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc sùng bái nói:
- Ở thời đại của ta có bốn truyền thuyết theo thứ tự là Đao Phách thị huyết, Tà Đế phong lưu, Kiếm Si chuyên nhất, Cuồng Tăng vô địch, bốn người này ngay từ vài ngàn năm trước đã là tồn tại đỉnh phong ở Trung vực, bọn họ lưu lại vô tận truyền thuyết, quét ngang thiên hạ chưng từng có một bại, ở hơn sáu nghìn năm trước, bọn họ bốn người tồn tại gần với thần nhất ước hẹn Thiên Tuyệt phong luận võ để tìm ra danh tiếng đệ nhất bá giả của Trung vực, một trận bốn người kia đại chiến qua bảy ngày bảy đêm, quả nhiên là kinh thiên địa khiếp quỷ thần, bên trong vạn dặm đều bị oanh thành bột phấn, lúc ấy tất cả đại phiệt thế lực đều tham dự xem cuộc chiến, tuy nhiên lại không người nào biết được kết quả, cũng chính là sau một trận này bốn người tuyệt tích khỏi Trung vực, sau đó hơn một nghìn năm ta cũng không có nghe nói qua tin tức của bọn hắn, chuyện sau đó ta liền không biết được.
Nói tới đây hắn bỗng nhiên một chút lại nói:
- Nói năm đó ta sùng bái nhất đúng là hai vị lão nhan gia Đao Phách cùng Tà Đế, cho nên ta cũng tự đặt tên là Ma Đế, hi vọng có một ngày có thể cùng hai người bọn họ sánh vai, chỉ tiếc...
- Đao Phách thị huyết, Tà Đế phong lưu, Kiếm Si chuyên nhất, Cuồng Tăng vô địch.
Lăng Tiếu lẩm bẩm nói, tiếp theo trong mắt nháy lên tinh quang:
- Chẳng lẽ Tà Đế chính là người mà năm đó ngươi biết?
- Cái này ta cũng không biết, có nói Tà Đế lão nhân gia hắn cả đời phong lưu, lưu xuống vô số khoản nợ tình, nhưng chỉ là không nghe nói qua lão thu qua bất cứ đồ đệ nào, huống chi đã mất tích nhiều năm, nghĩ đến cũng là có một cái hạng người mạo danh đi, bất quá có thể đem Giao Long một chiêu oanh bại, thực lực ít nhất cũng là Đế giai.
Tàn Báo nói.
Lăng Tiếu hối hận nói:
- Đúng vậy a, thực lực ít nhất cũng là Đế giai, sớm biết trước hết bái ông ta làm thầy, đến lúc đó ở Phong gia cũng có thêm trợ lực a!
Tàn Báo đối với Lăng Tiếu quả nhiên là bội phục chí cực, thậm chí ngay cả bái người làm sư phụ cũng muốn tính toán a!
- Đúng rồi, nếu như ta đem linh hồn của ngươi toàn bộ trả lại cho ngươi, thực lực của ngươi có thể khôi phục đến đỉnh phong không?
Lăng Tiếu hỏi.
Hắn hiện ở bên người thiếu hụt siêu cấp cao thủ nghiêm trọng, nếu có một cái Đế giai đỉnh phong mà nói, chỉ sợ Phong gia cũng phải tính toán một điểm mới dám làm địch với hắn rồi.
Tàn Báo khẽ lắc đầu nói:
- Cho dù linh hồn của ta đầy đủ cũng không đạt tới trạng thái đỉnh phong.
- Tại sao?
Lăng Tiếu không hiểu hỏi.
- Năm đó ta cơ hồ muốn bị diệt tuyệt, chỉ còn lại vài tia tàn hồi dựa vào chiến đao mà sống, tuy nói ở dưới sự giúp đỡ của thiếu gia đạt được nhục thân, lại có Bổ Hồn đan trợ giúp khôi phục một ít thực lực, nhưng mà ở trong quá trình khôi phục thực lực thiếu một phần hồn lực, căn bản không thể phát huy đến tác dụng lớn nhất, còn nữa linh hồn lực của ta cho dù đầy đủ cũng không thể khôi phục đến trạng thái đỉnh, dĩ nhiên cũng không thể tẫn phục rồi.
Tàn Báo nói.
Lăng Tiếu bừng tỉnh đại ngộ, xem ra trông cậy vào Tàn Báo cứu tràng là có chút khó làm rồi.
- Quên đi, có thể khôi phục được bao nhiêu liền bấy nhiêu đi!
Lăng Tiếu khẽ thở dài.
Tàn Báo hai mắt hiện lên ánh sáng nói:
- Thiếu gia... Ngươi... Ngươi nói thật?
- Chẳng lẽ ta còn lừa ngươi, nhìn ở ngươi trung thành đi theo ta lâu như vậy, liền trả trói buộc cho ngươi, chỉ bất quá đợi linh hồn lực toàn bộ trả lại cho ngươi, sau khi thực lực đại trướng chớ ngược lại giết ta là tốt.
Lăng Tiếu nói.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, ở Trung vực cao thủ quá nhiều, người ở bên cạnh mình có thể sử dụng lại không nhiều lắm, chỉ có thể đem thực lực của Tàn Báo đề thăng lên rồi, huống chi trải qua mấy ngày nay quan sát, hắn có thể cảm giác được Tàn Báo trung thành như một, nghĩ đến đem linh hồn thật trả lại cho Tàn Báo, hắn chắc có lẽ sẽ không làm phản đi!
Cái quyết định này của Lăng Tiếu rất mạo hiểm.
Tàn Báo nhưng mà Ma Đế hung danh hiển hách, thủ đoạn tàn nhẫn thích giết chóc.
Hắn một khi mất đi trói buộc, không biết còn có thể hay không nghe theo phân phó của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không muốn lại băn khoăn nhiều như vậy, dù sao có Địa Liệt Viêm Hổ ở đây, một khi Tàn Báo làm phản vậy cũng chỉ có thể trách chính hắn muốn dâng mạng.
Lăng Tiếu, Tàn Báo cùng Bại gia tử ba người chạy tới trong sơn lĩnh ở ngoài Phong Đô.
Linh hồn chuyển vận cũng không phải là đơn giản như vậy, cần một cái địa phương cực kỳ an tĩnh, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào quấy rầy.
- Tử Tử, ngươi thay chúng ta hộ pháp!
Lăng Tiếu đối với Bại gia tử giao phó nói.
- Yên tâm đi lão đại, có ta ở đây ai cũng đừng nghĩ tới gần ngươi!
Bại gia tử vỗ ngực nói.
Lăng Tiếu gật đầu liền cùng Tàn Báo vào bên trong động phủ.
Tâm tình của Tàn Báo cực kỳ kích động, hắn có thể lần nữa khôi phục tinh thần lực hay không liền nhìn lần này rồi.
Một khi linh hồn lực của hắn khôi phục, cho dù lực lượng chưa khôi phục đến đỉnh phong, nhưng mà hắn có thể trọng tân tu luyện, bằng vào trí nhớ cùng kinh nghiệm vốn có, tốc độ kia tuyệt đối sẽ không chậm, không cần trăm năm lại nhập đỉnh phong là ở trong tầm tay.
Trong động phủ ở sơn lĩnh, Lăng Tiếu cùng Tàn Báo tương đối ngồi xuống.
Hai người đều là thu liễm tâm thần, đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất.
- Thiếu gia, chỉ cần ngươi buông lỏng thức hải, đừng để cho thiên hỏa kia nhích tới gần ta là được.
Sau một lúc lâu, Tàn Báo hướng về phía Lăng Tiếu nói.
- Ừ, ngươi yên tâm đi!
Lăng Tiếu gật đầu nói.
Lăng Tiếu câu thông với tam đại dị vật ở trong thức hải của chính mình, khiến cho chúng nó đều an tĩnh ở lại chỗ đó, tùy ý Tàn Báo đem một nửa linh hồn lực khác lấy ra.
Linh hồn kia của Tàn Báo từng điểm từ trong thức hải của hắn tràn lan đi ra ngoài, từng điểm trở về trong thức hải của Tàn Báo.
Theo sau khi linh hồn lực của Tàn Báo toàn bộ được rút ra, Lăng Tiếu thở nhẹ ra một hơi, nhìn Tàn Báo đang xếp bằng, Lăng Tiếu đi ra khỏi động phủ.
Thời gian kế tiếp chính là Tàn Báo đem linh hồn của hắn dung hợp khôi phục, đến lúc đó xem một chút có thể đạt tới cảnh giới gì.
Ban đêm sao sáng, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng gào thét của linh thú.
Lăng Tiếu cùng Bại gia tử đều ngồi ở cùng một chỗ.
- Lão đại, nhanh như vậy liền đi ra?
Bại gia tử hỏi.
- Ừ, vốn là chuyện của ta cũng không nhiều!
Lăng Tiếu đáp, tiếp theo hắn còn nói:
- Tử Tử, ngươi có hối hận cùng lão đại đi ra ngoài xông xáo không?
Bại gia tử lắc đầu nói:
- Làm sao lại như vậy, ta cảm thấy ở chung một chỗ với lão đại rất vui vẻ.