Chương 959: Sơ Cấp Tinh Thần Khế Ước Chú

- Nói thì nói như vậy, nhưng ngươi xem người ta còn có mấy người không hề động thủ, thoạt nhìn chỉ có thực lực vương cấp, nhưng nhìn bộ dáng thong dong bình tĩnh, dáng vẻ không giống như một vương cấp, nghĩ đến đều là cao thủ ẩn giấu thực lực.

Ngay lúc Bại Gia Tử đang đối chiến, thần sắc Lăng Tiếu biến thành lạnh lùng, tinh thần lực trong thức hải giống như nước biển đang sôi trào cuồn cuộn.

Giờ phút này hắn đang điều động tinh thần lực sử dụng sơ cấp tinh thần khế ước chú ngữ mới lĩnh ngộ chưa lâu.

Trải qua một phen điều động, Lăng Tiếu đem tinh thần lực ngưng tụ thành một nhóm phù văn cổ xưa kỳ dị, từng đợt tinh thần lực cường đại nương theo phù văn tràn ra thức hải, không gian trên đỉnh đầu Lăng Tiếu đều bị phù văn chèn ép đi sang một bên.

Phù văn vô ảnh vô hình, nhưng nó chân thật tồn tại, chỉ có những người tu luyện tinh thần lực hoặc là thực lực siêu cường mới có thể cảm ứng đến.

Phù văn rút ra, thần sắc Lăng Tiếu thoáng tái nhợt, trên trán tuôn đầy mồ hôi, thoạt nhìn như vừa vận động thật kịch liệt.

- Để cho ta thử xem uy lực như thế nào!

Lăng Tiếu hiện lên tia cười đắc ý lẩm bẩm, tiếp theo thở nhẹ một tiếng:

- Đi!

Phù văn phong cách cổ xưa hướng tên đầu trọc oanh tới.

Hưu!

Tên đầu trọc đang đánh thật hung hãn, căn bản không phát hiện phù văn vô ảnh vô hình oanh thẳng vào trong thức hải của hắn.

Phù văn vừa nhập vào thức hải của tên kia, động tác hắn chợt cứng đờ, dừng tấn công, tinh thần lắc lư, toàn thân như kẻ say lảo đảo nghiêng ngả, làm cho người ta nhìn vào như đang múa túy quyền.

Ba sửu còn lại đang đối chiến với Bại Gia Tử, chứng kiến đại ca đột nhiên dừng tay, hơn nữa làm ra động tác quái dị, làm bọn hắn không biết xảy ra chuyện gì.

- Đại ca ngươi làm sao vậy, mau…mau cùng diệt hắn ah!

Độc nhãn long rống to kêu lên.

Nhưng tên đầu trọc vẫn mắt điếc tai ngơ, vẫn nhảy nhót chẳng khác gì một tên hề.

Tình cảnh này làm mọi người chung quanh đều ha ha phá lên cười.

Lăng Tiếu hài lòng nhìn thoáng qua tên đầu trọc, sau đó hạ lệnh cho Bại Gia Tử:

- Xử lý những người khác, lưu trữ tên đầu trọc kia!

Bại Gia Tử tuân lệnh, lập tức lộ ra sức chiến đấu đáng sợ.

Phanh phanh!

Chiêu thức cường hãn nhất của Bại Gia Tử vẫn là dùng nắm đấm đi giải quyết vấn đề.

Sửu Dâm Ngũ Quái, trong đó có bốn người bị Bại Gia Tử trực tiếp oanh vỡ đầu chết tại chỗ!

Những người vây quanh nhìn xem đều phát lạnh, tứ sửu bị giết chết đều là cao thủ hoàng cấp, không ngờ lại bị một quyền đánh vỡ đầu, thực lực kia không khỏi làm họ nghĩ thầm:

- Thì ra thiếu niên kia cũng là hạng người hung hãn độc ác!

Tại Bắc Thủy Giới, giết người là niềm vui của toàn bộ ác nhân, bọn hắn cũng không hề cảm thấy sợ hãi, nhưng khi giết người phải xem thủ đoạn của ai tàn nhẫn, chỉ có thủ đoạn càng tàn nhẫn càng có thể làm kinh sợ những ác nhân kia.

Cách giết người của Bại Gia Tử chỉ mới nhập vào trong mắt của bọn hắn, còn chưa thể chân chính hù dọa được bọn hắn.

Nhưng ngay sau đó bọn hắn đã hoàn toàn kinh ngạc.

Chỉ thấy Bại Gia Tử đi tới trước tên đầu trọc, sau đó nắm lấy hai lỗ tai hắn, trực tiếp xé rách xuống.

Người bình thường nếu bị tổn thương như vậy đã đau đớn kêu thét tê tâm liệt phế, nhưng tên đầu trọc tựa hồ như không cảm nhận được đau đớn, lại không ngừng phát ra thanh âm tiếng cười thật ngu ngốc.

Người chung quanh đều choáng váng, trong lòng không ngừng dâng lên dấu chấm hỏi:

- Chẳng lẽ hắn điên rồi?

Trong mắt Lăng Tiếu cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.

Theo sau Bại Gia Tử đem tứ chi của tên đầu trọc xé mở, huyết tinh nồng đậm nháy mắt tràn ngập khắp bốn phía.

Mọi người đứng chung quanh có chút biến sắc, có chút người nhát gan còn nôn mửa tại chỗ.

Khi tứ chi của tên đầu trọc bị tê xuống, hiệu quả phù văn trong thức hải của hắn dần dần biến mất, đầu óc hắn nháy mắt khôi phục trong sáng.

A a!

Từng thanh âm tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng tận trời!

Thanh âm tiếng thét thảm thiết đến chậm làm người ta hoảng sợ nổi da gà!

- Chuyện gì xảy ra vậy, vừa rồi bị xé tứ chi vẫn luôn ngây ngô cười không hô đau, như thế nào đã xé xuống rồi mới kêu đau?

- Chẳng lẽ hắn bị điên rồi sao? Hay là hắn có bệnh?

- Ta nghĩ không phải như vậy, hẳn là những người đó có cổ quái, bọn hắn nhất định dùng biện pháp gì đem tên đầu trọc kia làm choáng váng!

- Nhưng dù là người ngu ngốc cũng biết đau ah, vừa rồi hắn hoàn toàn không kêu đau!

- Thủ đoạn như vậy mới thật sự đã ghiền thôi, xem ra người ta thật sự là chuyên gia giết người!

- Xử lý hắn đi!

Lăng Tiếu thản nhiên nói một câu, sau đó mang theo những người khác tiếp tục tiến về phía trước.

Bại Gia Tử đánh vỡ đầu tên đầu trọc, sau đó đem không gian giới của ngũ sửu thu lấy, cuối cùng đuổi theo Lăng Tiếu.

Lúc này đại bộ phận mọi người chung quanh không còn dám công khai nhìn ngắm ba nữ tử đi sau Lăng Tiếu.

Ác nhân tuy nhiều, nhưng không có mấy người có thực lực vượt qua tôn giai, bọn hắn đương nhiên không còn dám tiến lên khiêu khích.

Nhóm người Lăng Tiếu tùy tiện tìm một chỗ đặt chân.

Lăng Tiếu hồi tưởng lại vừa rồi thi triển sơ cấp tinh thần khế ước chú ngữ, chỉ cảm thấy so sánh với việc dùng tinh thần lực công kích trực tiếp tựa hồ kém không ít!

Nhưng nó cũng có thể làm tinh thần người tan rã, khiến người tạm thời biến thành kẻ ngu ngốc, như vậy cũng rất thú vị.

- Xem ra chỉ có thể nhanh chóng đem khế ước chú ngữ tu luyện tới giai đoạn trung cấp, như vậy mới có thể đem phù chú khắc trong thức hải đối thủ, như vậy mới có thể khống chế như khôi lỗi đi! Nhưng muốn dùng tinh thần lực ngưng tụ thành phù văn thật quá cố sức!

Lăng Tiếu nghĩ thầm.

- Tàn Báo, ngươi nói chúng ta lúc nào mới có thể giết lên Minh Thủy môn?

Lăng Tiếu hỏi thăm Tàn Báo.

Tàn Báo cung kính nói:

- Thiếu gia không nên gấp, hiện tại ta đi bắt giữ thành chủ Minh thành, nhìn xem có thể thu được tin tức gì từ trong trí nhớ của hắn hay không.

- Được, vậy ngươi đi nhanh đi, ta cũng không muốn tiếp tục kéo dài thêm nữa.

Lăng Tiếu đáp.

Tàn Báo cung kính khom người, liền biến mất.

Huyền Diệu nhìn theo thân ảnh biến mất của Tàn Báo thản nhiên nói:

- Hắn vẫn còn tâm kết chưa giải quyết, ngươi không cần quá mức sốt ruột!

- Phải, ta cảm giác được hắn có cảm tình đặc thù với nơi này!

Lăng Tiếu khẽ đáp, tiếp theo lại nói:

- Thần côn, chờ ta cứu ra Mộng Kỳ, ngươi nói ta nên bắt đầu cất bước từ đâu?

Lăng Tiếu luôn muốn thành lập thế lực của mình, nhưng hiện tại hắn không biết nên bắt đầu từ đâu, trong địa phương lớn như Trung Vực, chung quanh đều có các thế lực cắt cứ, chẳng lẽ muốn hắn đi đoạt địa bàn của người khác hay sao?

Huyền Diệu lộ dáng tươi cười nói:

- Cách Vong Hồn sơn mạch không xa có một tòa thành cổ, gọi là Địa Ngục thành, nghe nói là thành trì thượng cổ, đã tồn tại hơn mười vạn năm, sở dĩ được xưng là Địa Ngục thành, bởi vì nó hỗn loạn hơn bất kỳ địa phương nào, là nơi đóng quân thường xuyên của dong binh, giặc cướp, ác nhân, cơ hồ hàng năm đều đổi mấy lần thành chủ, mỗi khi đổi một lần máu nhuộm thành trì, cho nên xưng là Địa Ngục thành, bởi vì nơi đó cách Vong Hồn sơn mạch quá gần, mà Vong Hồn sơn mạch âm khí quá nặng, hung địa nổi danh, vì vậy ngay cả Hắc Ma môn cũng không muốn thu Địa Ngục thành về quản hạt, tùy ý cho những hạng người lưu lạc tùy thời khắc tranh đoạt, ta cảm thấy nơi đó thích hợp cho thiếu gia bắt đầu.

Co

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện