Chương 1005: Ngay Phế Vật Cũng Không Bằng (2)
Thật sự cường đại như vậy?
Tên bán đế kia nghi ngờ nói.
- Ta đoán Tiêu Hâm không qua ba chiêu khẳng định phải bại trận.
Vương Trọng Thu cười nói.
- Được rồi, hãy để cho chúng ta xem thử những tiểu tử kia có kỹ năng gì đi!
Đao mang đại thịnh, kim duệ khí cắt mặt mà đến!
Lăng Tiếu nhìn đao mang chém tới, trên mặt không chút dao động gợn sóng, chỉ thấy hắn giẫm nhẹ chân, thân hình hướng đao mang nghênh tới.
Hưu!
Bỗng nhiên quanh thân Lăng Tiếu nổi lên quang mang cường đại, năng lượng còn thịnh vượng hơn cả hoàng cấp cao giai thật nhiều.
- Phá cho ta!
Ánh mắt Lăng Tiếu lóe tinh quang, quyền đầu hướng đao mang oanh tới.
- Cái gì, dám dùng nắm tay đón đỡ đao kình của ta, thật sự là liều lĩnh!
Tiêu Hâm kinh hô một tiếng, ngay sau đó lộ ý khinh thường, hắn không tin Lăng Tiếu tiếp được một đao này.
Ngay lúc hắn nghĩ nắm tay của Lăng Tiếu sắp bị hủy diệt, truyền ra một thanh âm chói tai.
Phanh!
Kim quyền của Lăng Tiếu tiếp xúc đao mang phát ra thanh âm va chạm bén nhọn, kim đao cường đại bị nắm tay oanh vỡ nứt nẻ, cuối cùng tan biến.
- Cái gì! Điều này sao có thể?
- Thân thể thật cường đại, khó trách có thể xông vào cuộc chiến ngàn cường giả.
- Có chút thú vị, xem ra Tiêu Hâm gặp phải đối thủ.
- Đáng tiếc thực lực còn kém một chút, nếu hắn đạt tới hoàng cấp cao giai, chỉ sợ danh ngạch Chiến Hoàng hoặc Sát Hoàng đều có tên hắn đi!
Những người chung quanh đều kinh ngạc, ngay cả nhóm bán đế cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
- Tiểu tử kia tên gọi là gì?
Một bán đế hỏi thăm Vương Trọng Thu.
- Lăng Tiếu, đến từ tây bắc.
Vương Trọng Thu cũng không giấu diếm, sớm muộn gì những tin tức này cũng phải công khai.
- Lại đến từ tây bắc? Thật không nghĩ tới nơi đó cũng xuất hiện thiên tài như vậy, không tệ không tệ.
Một bán đế lộ vẻ hân thưởng nói.
- Sao vậy, Hoàng huynh cảm thấy hứng thú đối với hắn?
Vương Trọng Thu hỏi.
- Ha ha, chờ khi hắn vào tới trăm cường giả rồi nói sau!
Người kia cười đáp.
- Ha ha, chờ hắn thành Chiến Hoàng chỉ sợ không tới phiên các ngươi.
Người còn lại cười nói.
Tiêu Hâm nhìn đao mang bị Lăng Tiếu đánh nát, thần sắc kinh hãi, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ nghiêm nghị:
- Có chút bổn sự, khó trách hung hăng càn quấy như thế, nhưng đừng tưởng rằng cứ như vậy là có thể không xem ai ra gì!
Quát xong kim đao trong tay hắn lại lóe lên, một chiêu sắp đánh ra.
- Nghĩ ta là quả hồng mềm tùy ý bị ngươi nắm sao?
Lăng Tiếu nở nụ cười lạnh nói.
Ngay sau đó hắn lướt nhanh tới bên người Tiêu Hâm.
Ánh mắt Tiêu Hâm nhảy dựng, hắn không nghĩ tới tốc độ của Lăng Tiếu lại nhanh tới như vậy, kim đao vội vàng chém ra.
Lăng Tiếu tiếp tục dùng nắm tay nghênh đón.
- Bổn hoàng cũng không tin ngươi chịu được kim đao của ta!
Tiêu Hâm hét lớn một tiếng, đại đao bắn ra quang mang huyễn lệ, một đao này ngưng tụ toàn bộ năng lượng của hắn.
Đinh đương!
Đao quyền giao nhau, phát ra thanh âm như kim loại ma xát.
Chỉ thấy kim đao của Tiêu Hâm lại bị một quyền của Lăng Tiếu đánh ra một lỗ hổng.
Không đợi Tiêu Hâm kịp phản ứng, chiến ý của Lăng Tiếu bừng lên quát:
- Tiểu đệ của ta chỉ có ta mới có thể giáo huấn, thứ như ngươi ngay cả phế vật cũng không bằng có tư cách gì giáo huấn hắn!
Quát xong tàn ảnh vẫn lưu tại chỗ, chân thân đã đi tới bên cạnh Tiêu Hâm, nắm tay đánh thẳng vào mặt hắn.
Phốc!
Tiêu Hâm trúng đòn nghiêm trọng, thân thể bay sang một bên phun ngụm máu tươi.
Nhưng Lăng Tiếu cũng không nghĩ buông tha hắn, thân ảnh chớp động nhanh như tia chớp, đuổi theo Tiêu Hâm điên cuồng đánh xuống.
Phanh phanh!
Nắm tay Lăng Tiếu không ngừng giáng vào mặt Tiêu Hâm.
Tiêu Hâm nháy mắt bị đánh tỉnh mộng, hắn làm sao nghĩ đến tốc độ Lăng Tiếu nhanh như vậy, hơn nữa mỗi quyền đánh ra khiến hắn choáng váng đầu óc, căn bản không còn chút lực đánh trả.
Cuối cùng hắn bị Lăng Tiếu hung hăng đá một cước, thân hình như viên đạn pháo bay thẳng về hướng Hoàn Nhan Thuật.
- Lớn mật!
Bên cạnh Hoàn Nhan Thuật một hoàng cấp cao giai kinh hô một tiếng, thân hình bay lên, dùng nhu kình bao vây Tiêu Hâm, muốn tiếp đón hắn.
Ai biết một cước của Lăng Tiếu thật khủng bố, lại đem nhu kình của hắn đánh tan.
Người kia chỉ có thể tự tay tiếp nhận Tiêu Hâm sau đó rơi xuống bật lui ra sau vài bước mới có thể đứng vững, trong lòng liền nổi lên sóng to gió lớn.
Những người chung quanh thần sắc đại biến.
- Mấy người các ngươi cùng lên đi, bổn thiếu giải quyết đám tiểu tử ngay cả phế vật cũng không bằng như các ngươi cho xong.
Lăng Tiếu lạnh lùng nhìn đám người Hoàn Nhan Thuật nói.
Thanh âm Lăng Tiếu như sấm sét, khiến toàn bộ mọi người nơi này đều có thể nghe rõ.
Đôi mắt đẹp của Cốc Kiều Kiều dừng trên thân ảnh thon dài cao ngất, tâm hồn thiếu nữ run rẩy lên, nhủ thầm:
- Thực lực nhìn qua như không cường đại, nhưng chiến lực lại kinh người, thực sự hấp dẫn!
Tên hoàng cấp cao giai tiếp được Tiêu Hâm liền mang hắn về bên cạnh Hoàn Nhan Thuật.
Chỉ thấy gương mặt Tiêu Hâm đã bị đánh thành đầu heo, ngũ quan đều biến dạng.
Thấy một màn như vậy sắc mặt bốn người đều xanh mét.
Tiếp theo hoàng cấp cao giai đưa tay lên thăm dò dưới mũi Tiêu Hâm, thần sắc biến đổi nói:
- Hoàn Nhan đại sư, Tiêu Hâm hắn…hắn đã chết?
- Cái gì?
Không chỉ riêng Hoàn Nhan Thuật, hai gã khác cũng kinh hô lên.
Tiêu Hâm thực lực hoàng cấp đỉnh, hơn nữa còn có thực lực tiến vào trước năm trăm danh, lại bị Lăng Tiếu dùng tay không đánh thương tích đầy mình, thậm chí còn tắt thở?
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lăng Tiếu đều biến đổi.
Hoàn Nhan Thuật cau mày, khẽ thở dài một hơi, nhìn Lăng Tiếu trên không trung nói:
- Ta thật chán ghét có người thải phân trên đầu ta, Mạnh Ly, Mạnh Phong, giết hắn báo thù cho Tiêu Hâm!
Hai gã hoàng cấp đỉnh bên cạnh Hoàn Nhan Thuật đều xông thẳng lên chỗ Lăng Tiếu.
Hai người này tu luyện một hỏa một phong thuộc tính, mang theo hào quang mãnh liệt, khí thế bộc phát không kém hơn Tiêu Hâm, thậm chí còn cường thịnh hơn vài phần.
- Tiểu tử chịu chết đi, đừng tưởng rằng giết được Tiêu Hâm thì không xem ai ra gì!
Mạnh Ly lộ vẻ dữ tợn quát một tiếng, song luân trong tay phát ra trận trận hỏa mang, từng đoàn hỏa mang hình thành vòng lửa hướng Lăng Tiếu bao trùm tới.
Mạnh Phong nổi lên từng đợt cuồng phong quanh người, cuốn lấy vòng lửa nhanh chóng thiêu đốt tới chỗ Lăng Tiếu.
Mạnh Phong cùng Mạnh Ly vốn là huynh đệ, hai người tu luyện thuật hợp kích, một chiêu này nhờ sức gió trợ lửa giáp công, cho dù gặp đối thủ cùng cấp cũng khó thể lẩn tránh.
Bồng!
Hơn mười vòng lửa cường đại thiêu hủy Lăng Tiếu bên trong, thế lửa cường đại giống như hình thành biển lửa thiêu đốt cháy rực.
- Cho dù thiên tôn gặp phải một chiêu này cũng phải tổn thương, càng khỏi nói một địa hoàng nho nhỏ như ngươi!
Mạnh Ly thập phần tự tin lẩm bẩm nói.
Thần sắc Cốc Kiều Kiều biến thành lo lắng.
Nhìn Lăng Tiếu chiến đấu nàng biết hắn tu luyện kim hệ, mà hỏa hệ vừa lúc khắc chế kim hệ, nàng thật sợ hãi Lăng Tiếu trúng độc thủ.
Nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một màn thật quỷ dị.
Chỉ thấy Lăng Tiếu mở miệng hét lớn một tiếng:
- Hấp cho ta!