Chương 1156: Phản Sát, Cửa Ải Cuối Cùng! (1)

Nếu đối thủ đánh lén nghe hắn nói như thế, chỉ sợ đã lập tức rơi lệ đầy mặt lui lại rồi.

Bọn hắn nhất định sẽ buồn bã hô "Chúng ta đều là cường giả Thiên Tôn giai

ah! Đánh lén tên Đệ Nhất Hoàng Tọa như ngươi đã xem như để mắt lắm rồi! "

Trong tốc độ ánh sáng, trường kiếm kia quả thật đã đâm trúng vào eo bụng Lăng Tiếu.

Đinh!

Chỉ là trường kiếm cũng không như suy nghĩ mọi người, đâm vào trong bụng

Lăng Tiếu, mà bị tầng Long Lân chiến giáp kia của Lăng Tiếu ngăn bên

ngoài, khó có thể tổn thương hắn một chút nào.

Thích khách kia kinh hãi, đang muốn bứt ra lui về thì Lăng Tiếu đã trở tay nắm lấy trường kiếm của hắn.

- Đã đến thì đừng mong chạy thoát nữa!

Lăng Tiếu rống lớn một tiếng.

Sóng âm cường đại ẩn chứa vài tia Long tộc thiên phú thần thông, chấn cho

tên thích khách kia ngay cả cơ hội quăng kiếm cũng không có, nắm đấm

Lăng Tiếu đã nện tới ngay mặt hắn.

Phanh!

Đầu thích khách kia lập tức bị Lăng Tiếu dùng một quyền đập nát.

Cũng vào thời khắc này, trên không trung lại có một bóng đen cực lớn rơi xuống.

Chỉ là bóng đen lần này lại không phải cự thạch, mà là một cây búa tạ đen

nhánh, cây búa tạ này xen lẫn uy thế vô cùng cường đại, như núi cao đè

xuống vậy.

Đối phương đánh một kích dốc hết toàn lực, Lăng Tiếu cũng không tự tin có thể cứng rắn ngạnh kháng

Ngay một khắc khi búa tạ rơi xuống, Lăng Tiếu đã hóa thành mấy đạo tàn ảnh tránh nhanh ra.

Ầm ầm!

Búa tạ đập xuống, trên quan đạo bị nện ra một hố to sâu không thấy đấy, qua đó đủ thấy uy lực một búa kia kinh khủng cỡ nào rồi!

Người nọ tựa hồ cũng biết một chiêu này cũng không đắc thủ, kéo búa tạ muốn toàn lực trốn đi.

Đáng tiếc, một đạo nhân ảnh đã ngăn ở trước mặt hắn.

Lăng Tiếu nhìn chằm chằm vào tên hán tử xấu xí kia nhàn nhạt nói:

- Ai phái ngươi tới?

- Mẹ ngươi phái ta tới đấy!

Gã hán tử xấu xí kia gào rú một tiếng, búa tạ trong tay vung ra từng đợt

công kích mãnh liệt, những hạt mưa đều bị quét ngang khiến bay đi thật

xa.

- Dám ô nhục mẹ ta!

Lăng Tiếu sát cơ đại thịnh.

Ô nhục hắn có thể, nhưng ô nhục thân nhân của hắn chính là sờ vào nghịch lân của hắn, tất phải trảm sát!

Lăng Tiếu thân hình như gió, tránh thoát công kích của đối phương, ngay khi

gã hán tử xấu xí kia suy diễn ra tiểu phương thế giới thì Lăng Tiếu đã

lấn đến trước người hắn.

Bang bang!

Một hồi quyền ảnh như mưa to gió lớn đánh xuống hắn ta.

Hán tử xấu xí có mặc phòng ngự vệ giáp, tựa hồ nắm đấm của Lăng Tiếu cũng

không gây bao nhiêu tổn thương cho hắn, hán tử xấu xí sau khi bị đánh

rơi xuống dất, rõ ràng còn có thể mượn lực tháo chạy!

- Nhanh tiêu diệt hắn, đừng để cho hắn chạy!

Bọn người Cốc Lực ở một bên vẫn còn sững sờ phục hồi tinh thần lại, hắn hét quát to một tiếng, muốn đuổi theo tên thích khách kia

Thế nhưng

thân thể tên thích khách chạy trốn kia bỗng nhiên tự bộc phát, từng đoàn từng đoàn máu tươi không ngừng vẩy ra, thân hình cũng nặng nề từ trên

không trung rơi xuống.

Lăng Tiếu lạnh lùng quét mắt bốn phía, sau khi phát hiện không có bất kỳ dị thường nào cũng đáp xuống mặt đất.

Đúng lúc này, chấp pháp đội cũng từ trên trời giáng xuống.

Không thể nói bọn hắn tới chậm, mà là Lăng Tiếu giải quyết quá mức nhanh.

Từ ám sát đến phản sát cũng chỉ diễn ra trong tầm vài chục tức ngắn ngủi.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Vẫn là tên Chấp Pháp trưởng lão Lăng Tiếu trông thấy trước đây đặt câu hỏi.

- Ta cũng muốn biết có chuyện gì đây!

Lăng Tiếu tức giận đáp.

Mặc cho ai ở bên đường bị tập kích tâm tình cũng sẽ không tốt chút nào.

Nếu như là người khác nói chuyện như vậy với tên Chấp Pháp trưởng lão này thì chỉ sợ đã bị giáo huấn cho một trận rồi.

Chỉ là tên Chấp Pháp trưởng lão này cũng không dám đơn giản đắc tội Lăng

Tiếu, chỉ có thể đi xem thân phận của hai người chết kia.

- Lão đại, ngươi không sao chứ?!

Cốc Kiều Kiều chạy tới ân cần hỏi.

Lăng Tiếu khẽ lắc đầu nói:

- Không có việc gì, chúng ta đi thôi, cửa ải cuối cùng đã đến giờ rồi, đừng để bên ngoài hiểu nhầm!

Người Chấp pháp đội cũng không dám cản trở bọn người Lăng Tiếu, mặc kệ bọn hắn rời đi

Chấp Pháp trưởng lão kiểm tra hai thi thể kia một lần mới thì thào nói:

- Lại là người của Sát Thiên, rốt cuộc là ai thỉnh động bọn hắn chứ?

...

Khi bọn người Lăng Tiếu đuổi tới quảng trường thì đại bộ phận người đã đến rồi.

Thời gian cũng không bị lỡ, ai bảo Lăng Tiếu giải quyết chiến đấu nhanh như vậy chứ.

Hoàn Nhan Liệt ở trên quan đài trông thấy bọn người Lăng Tiếu trong mắt liền lộ vẻ tức giận, trong nội tâm thầm nói:

- Phế vật vô dụng!

Lúc này, trên quan đài cũng nhiều hơn trước hơn hai mươi mấy người.

Những người này đều là đại biểu trưởng lão đến từ các thế lực, bọn họ đều đến đây để quan lễ.

Đan Hội Đại Bỉ là một chuyện lớn, ai cũng muốn biết một chút về về phong thái của lớp Luyện Dược Sư mới.

Ở bốn phía đã sớm đứng đầy người, bọn hắn cũng không vì mưa to mà giảm

bớt nhiệt tình, bọn hắn đều vận khởi thuộc tính hào quang, ngăn cản

những hạt mưa kia qua một bên, không để cho chúng xối vào trên người.

Tình cảnh quanh thân tạo thành một mảnh ngũ quang thập sắc lộ ra phi thường náo nhiệt.

Lần này, chỗ đứng không còn lấy bài danh mà sắp xếp như cửa thứ hai nữa, mà là dùng bài danh điểm tích lũy ở cửa thứ hai để phân chia.

Lăng

Tiếu hoàn toàn xứng đáng đi tới vị trí phía trước nhất, mà ở bên cạnh

hắn thình lình chính Hỏa Trần của Dược Môn cùng với Tần Tư của Đan Tông.

Lăng Tiếu sau khi đàm luận với Cốc Uy về bí văn trong thập phương luyện dược thế lực, hắn mới biết được "Dược Tông" ghi lại trong Luyện Đan Quyết rõ ràng không có bao nhiêu quan hệ với Dược Môn cả.

Lăng Tiếu vẫn cho rằng "Dược Tông" chính là Dược Môn, giờ mới được biết hóa ra mình đã nhầm to.

Thì ra vạn năm trước Dược Tông cũng là đại tông môn số một số hai Đan Minh, cùng Dược Môn, Đan Tông được xưng là "Luyện dược tam tông" .

Về

sau Dược Tông cũng không biết đắc tội với ẩn thế lực nào, rõ ràng bị đối thủ diệt đi tông môn, hủy căn cơ, đến tận đây Dược Tông đã biết mất

khỏi lịch sử Trường Hà.

Có người một mực hoài nghi, Dược Tông có phải đã bị Dược Môn và Đan Tông cắn nuốt sạch hay không.

Nhưng người khác cũng chẳng có chứng cớ rõ ràng, cho nên việc này cũng dần

dần bị người quên lãng, mà Cốc Uy thân là người của luyện dược thế gia

nên cũng hơi nghe qua việc này, nhưng hiểu không sâu lắm.

Trên quan đài, Dược Môn trưởng lão đứng dậy nhàn nhạt nói:

- Các ngươi có thể đứng ở chỗ này, đều là người trẻ tuổi đứng đầu,

Luyện Dược Sư xuất sắc nhất, hôm nay các ngươi có thể thỏa thích phát

huy ra trình độ luyện đan của mình, tùy ý các ngươi luyện chế đan dược

gì, không có bất kỳ hạn chế, để tất cả mọi người được thấy năng lực cao

nhất của các ngươi đi. Cửa ải này mỗi người có hai lần cơ hội, thất bại

một lần có thể luyện lại một lần nữa, người lọt vào top 10 có thể được

bổn minh cung cấp cho một phần ban thưởng phong phú! Hiện giờ các ngươi

có thể bắt đầu rồi!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện