Chương 1487: Cường viện đến
Cung Tiếu Ngạo bên này, Hàn Khai cùng với hai người bằng hữu của lão, có thêm Phong Nha tổng cộng là bốn đại thánh. Cộng thêm ba vị đại thánh Linh Vũ Các nữa thì chẳng qua cũng chỉ là bảy đại Thánh Giả. So cùng đối phương ước chừng kém mười vị Thánh Giả. Bên phía đối phương còn có hai vị Cao Giai Thánh Giả, chênh lệch này thật sự là quá lớn, căn bản khó có thể tiếp tục đối chiến.
- Hàn Thánh Sư nhiều năm không gặp, phong thái của ngài vẫn như trước a!
Thiên Thông trưởng lão của Linh Vũ Các có hơi khom người cung kính nói với Hàn Khai.
Hàn Khai lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi
- Thiên Thông, sao ngươi lại tới đây? Còn có hai vị Thánh Giả Vũ Các này nữa, chẳng lẽ Phong Chinh ở gần đây sao?.
Hàn Khai không nghĩ tới người của Linh Vũ Các đột nhiên lại tới đây, lập tức hoài nghi liệu có đúng lão bằng hữu Phong Chinh của mình lại tới đây không.
Đương nhiên lão cũng không cho rằng Phong Chinh sẽ phái người đến trợ giúp mình. Tất nhiên lão cùng với Phong Chinh coi như là người cùng thời đại, ở giữa hai người vẫn còn từng có không ít lần tỷ thí Luyện Dược, kết quả là cũng không ai phục ai. Chỉ là sau khi bọn họ cùng đạt tới Bát Phẩm mới có đấu một lần, rồi liền chưa từng gặp mặt nhau. Ngẫm lại cũng có khoảng một ngàn năm.
Thiên Thông đáp
- Ha hả, Phong trưởng lão cũng không đến đây, chỉ là đồ đệ của ngài và sư điệt có tình bạn cố tri cùng Cung Chủ của quý cung, cho nên đặc phái bọn ta đến đây trợ giúp. Bây giờ nhìn lại chúng ta chỉ sợ cũng không giúp được cái gì a!.
Hàn Khai khẽ gật đầu, cũng không lại nói thêm gì, hiện tại đâu phải là lúc đi dây dưa việc này.
- Thì ra là Thiên Thông, các ngươi Linh Vũ Các chẳng lẽ muốn đứng ở bên phía cung Tiếu Ngạo sao?
Âu Dương Tiêu cau mày nhìn Thiên Thông mà hỏi.
Trong Trung Vực Thánh Giả cũng không có bao nhiêu, mọi người đều là nhân vật sinh sống vạn năm trở lên, nên tất cả cũng xem như đã gặp mặtvới nhau. Mặc dù không quen nhưng là cũng biết danh hiệu của đối phương.
Linh Vũ Các đại biểu cho thế lực lớn nhất Trung Vực. Nếu như bọn họ thật sự đứng ở bên cung Tiếu Ngạo, điều này không thể không khiến cho Âu Dương gia bọn họ băn khoăn.
- Tiêu huynh, các ngươi vì sao phải gây chiến cùng cung Tiếu Ngạo, cứ để một số tiểu đệ xem có thể làm được việc hay không là ổn?
Thiên Thông né tránh mà không đáp lại.
Bọn họ lần này xuất hành đâu phải là đại diện cho ý chí của Linh Vũ Các, chủ yếu là bảo vệ chu toàn cho Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh. Cũng không muốn tham gia vào cuộc chiến giữa Âu Dương gia cùng cung Tiếu Ngạo, nên biện pháp tốt nhất đó là có thể khiến cho hai nhà đình chỉ can qua.
- Việc này cũng đã là không sao cứu vãn nổi. Bằng không chúng ta cần gì phải cử lực toàn tộc tới bắt cung Tiếu Ngạo. Thiên Thông các ngươi có lẽ rút lui đi, hiện tại tình thế ngươi cũng nhìn rõ ràng, các ngươi là vô phương ngăn cản được nhiều người chúng ta như vậy!
Âu Dương Tiêu nói.
Vẻ mặt Thiên Thông có hơi khó coi liền nói
- Chẳng lẽ một chỗ lĩnh hoạt cũng không có sao? Lần này coi như là Âu Dương gia các ngươi thắng, nhưng mà các ngươi cũng là mất nhiều hơn được, hà tất phải như thế?.
- Ha ha, Thiên Thông, hai vị huynh đệ của ta đều chết ở trong tay Lăng Tiếu tiểu tạp chủng kia. Ngươi cứ nói khiến cho ta buông tha bọn họ như thế nào. Hôm nay thề không đạp bằng cung Tiếu Ngạo, Âu Dương gia chúng ta thề không đạt mục đích quyết không thôi!
Âu Dương Chấn lộ ra vẻ điên cuồng lên tiếng.
- Đến đây, đừng cho là chúng ta sợ ngươi, Âu Dương gia các ngươi mới đều là tạp chủng, bằng không Cung Chủ chúng ta sao lại giết chết bọn họ!
Phong Nha phẫn nộ quát.
Hắn chính là người trung thành nhất với Lăng Tiếu, khi nghe thấ Âu Dương Chấn chửi bới Lăng Tiếu, tự nhiên phi thường căm giận.
- Càn rỡ, xem ra ngươi còn không nhận rõ tình thế. Các vị xin vẫn trợ giúp Âu Dương gia chúng ta giết chết người cung Tiếu Ngạo. Âu Dương gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các vị!
Âu Dương Chấn nói với Thánh Giả của Hắc Ma Môn, tổ chức Sát Thiên cùng với Quỷ U Tông.
Cùng với âm thanh của lão vừa dứt, bầu không khí đều trở nên vô cùng căng thẳng.
Vừa lúc đó, mấy đạo khí tức dũng mãnh từ thật xa truyền tới, sự chú ý của tất cả Thánh Giả đều chuyển về phương hướng kia.
- Âu Dương Chấn ngươi thật là đại uy phong, muốn diệt cung Tiếu Ngạo thì ngươi đã hỏi Phong Thanh Duyến ta chưa!
Một đạo âm thanh mềm mại vừa dứt, một luồng gió xoáy ập đến. Một đạo bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở phía trước mọi người.
- Hưu hưu!
Cùng với bóng dáng này hạ xuống, lại có ba cơn xé gió vang lên. Có thêm ba bóng người rơi ở bên cạnh Phong Thanh Duyến.
Phong Thanh Duyến dung mạo vẫn như xưa, xinh đẹp đến làm cho người ta hoa mắt không thôi. Ở bên cạnh nàng là ba ông lão, một người Đê Giai Thánh Giả và hai vị Bán Thánh. Xem như trụ cột hiện nay của Phong gia, quả nhiên là trong số tất cả các thế lực lớn thì Phong gia xếp hạng thấp nhất không sai.
- Hừ, Phong gia các ngươi đến đây thì đã sao, chẳng lẽ cho là có thêm được mấy người các ngươi là có thể đấu cùng chúng ta bên này sao? Thức thời vội vàng cút ngay, bằng không ngay cả các ngươi đều diệt!
Âu Dương Chấn liếc liếc mắt nhìn Phong Thanh Duyến không thèm để ý chút nào mà mở miệng.
Chẳng qua là có nhiều hơn hai vị Thánh Giả mà thôi, vẫn không thể thay đổi sự thật là cục diện hiện tại Âu Dương gia bọn họ chiếm ưu thế.
Lúc này, Phong Thanh Duyến cũng mới chú ý tới tình huống hiện tại hai bên.
Cung Tiếu Ngạo bên này tuy có không ít trợ giúp, nhưng mà Âu Dương gia bên kia càng cường đại hơn.
Phong Thanh Duyến khẽ nhíu mày nói
- Cho dù thế nào, nếu muốn diệt cung Tiếu Ngạo nhất định phải đi qua cửa ải này của ta!.
Dứt lời, nàng đã qua tự triệu hoán ra Linh Thú hộ thân Bạch Phượng Loan của chính mình.
Ba người Phong gia bên người nàng cũng đồng thời đều tự triệu hoán ra Linh Thú. Linh Thú của hai vị Bán Thánh rõ ràng cũng đạt tới thực lực Bát Giai Đê Giai, gượng gạo có lực để đánh một trận.
- Đã như vậy, vẫn còn chờ cái gì, mọi người nhất loạt xông lên diệt bọn hắn!
Âu Dương Chấn lại lần nữa vung tay quát.
Chỉ là âm thanh của lão đã dứt, nhưng không ai động thủ. Mà ngay cả người Bổn gia của lão cũng không hề hành động.
Âu Dương Tiêu ở bên cạnh lão nhìn về phía một phương hướng mà lạnh lùng nói
- Xem ra người của Đông Phương gia cũng đã đến đây rồi!.
Quả nhiên, cùng với âm thanh của Âu Dương Tiêu vừa dứt, có vài bóng người lặng lẽ xuyên qua không gian xuất hiện.
Trong trận doanh cung Tiếu Ngạo, Đông Phương Tinh không nhịn được hưng phấn mà giật mình la lên
- Bà ngoại!.
Dẫn đầu đến đây rõ ràng là Đông Phương Mỗ Mỗ, tay bà nắm Long hình quải trượng, một cỗ khí tức đáng sợ tràn ngập lan tỏa ra xung quanh.
- Hay cho một Âu Dương gia, lại dám khi dễ chàng rể Đông Phương gia của ta, coi lão thân này không còn tồn tại sao?
Đông Phương Mỗ Mỗ hướng tới người của Âu Dương gia mà trợn mắt tức giận nhìn.