Chương 1575: Sát Thiên Thánh Hoàng
Linh vật quang thuộc tính khó tìm, nếu như đi tới nơi khác chỉ sợ cũng khó tìm được.
Có tên Huyền Đế Thạch Ý dẫn đường, đi chừng một tháng và trải qua nhiều truyền thâu trận cuối cùng tới Dương gia thành.
Tòa thành này rộng rãi phồn hoa, từ xa nhìn lại nó vô cùng bất phàm.
Một kiến trúc cổ xưa, từng đạo quan đạo rộng trăm mét có nhiều võ giả lui tới, hai bên có nhiều cửa hàng...
Sau khi đám người Lăng Tiếu tới chỗ này cũng phải than thở.
Chỗ nầy hùng vĩ, chỗ nầy phồn hoa, bọn họ khó tưởng tượng nổi.
Đoàn người Lăng Tiếu đi dạo cả buổi chỉ mới đi được một phần mười tòa thành.
Đối với Dương gia thành bọn họ cũng tìm hiểu sơ bộ.
Chỗ nầy có quá nhiều Thiên Tôn giai, những Thiên Tôn giai này đi làm các công việc hạ cấp, còn cung cấp các loại thịt linh thú cho khách nhân, cung cấp linh quả quỳnh tương.
Lúc này Lăng Tiếu thu Sát Thiên vào dược đỉnh.
Hắn không muốn quá mức cao điệu khiến người ta chú ý.
Một gã Thánh Hoàng là tồn tại hung hãn, nhưng mà lại chưa quen cuộc sống nơi đây, vẫn có không ít Thánh Hoàng tồn tại, nên điệu thấp là tốt nhất.
Lăng Tiếu, Ngọc Nhu Phỉ, Phong Thanh Duyên và tên Huyền Diệu đi vào tửu lâu ăn cái gì đó, bên ngoài có người chen vào.
Sau khi những người kia đi vào, những thực khách bên trong náo động lên.
Một gã thiếu nữ chừng mười bảy tuổi mang theo một đám người đi vào..
Nàng có diện mạo mặt trái dưa, có đôi mắt hạnh sáng ngời, cái mũi rất tinh xảo, đôi môi dụ người, phát dục rất tốt, đôi tay mịn màng hiện ra, đoàn người này có khí thế cường đại phát ra, cũng biết là người bất phàm.
Sau lưng của nàng có một trung niên và sáu nam tử trẻ tuổi, nhìn qua trẻ tuổi anh tuấn, suất khí bất phàm.
- Đã tới, nơi chuyên môn vẫn giữ cho các vị!
Một gã Thiên Tôn chưởng quầy cung kính với với thiếu nữ mỹ mạo.
Nữ tử này là đệ tử dòng chính Dương gia, là cháu gái của tộc trưởng hiện tại, Dương Bích Hương, năm nay gần mười tám tuổi đã là Địa Hoàng giai, thiên phú tu luyện cực cao, là đối tượng Dương gia bồi dưỡng trọng điểm.
Mà trung niên truy tùng nàng chính là trưởng lão Dương gia, là nửa bước Thánh giai.
Đám công tử ca kia đều là thiếu gia các gia tộc, bọn họ có tu vị Địa Hoàng giai, đều đánh chủ ý lên Dương Bích Hương, hy vọng có thể bắt được tâm hồn thiếu nữ của nàng, vì thế đáp lên thuyền lớn Dương gia.
Dương Bích Hương kiêu ngạo giống tiểu công chúa, nàng nói:
- Theo quy củ cũ, nhớ kỹ là phải có một đàn Thanh Diệp Tửu ngàn năm.
- Vâng, mời các vị nhập tọa, đồ ăn sẽ mang tới ngay!
Chưởng quầy ứng tiếng nói ra.
Dương Bích Hương ngồi vào vị trí, những người kia đều ngồi vào chỗ.
- Các ngươi đi theo làm gì, nhìn thật đáng ghét!
Dương Bích Hương nhìn qua đám người này thì khó chịu.
Nàng thật vất vả ra khỏi gia tộc một lần, đã bị vài con ruồi này quấn lấy, thật khó chịu.
- Hương Hương, nếu ngươi không ngại ngồi qua một bên không cản tầm mắt của ngươi.
Một tên áo lam cười nói.
- Hương Hương, tâm ý của ta ngươi cũng biết rõ, ngươi nói đi, ngươi thích nam nhân dáng vẻ gì, ta nhất định sẽ cố gắng làm được!
Một tên trẻ tuổi cường thế nhìn Dương Bích Hương.
- Tiêu Hàn dựa vào ngươi cũng xứng với Hương Hương sao? Cũng không soi mặt mình đi!
Một tên trẻ tuổi khác cao ngạo nói ra.
- Hứa Chính, có đảm lượng thì đi ra ngoài, ta không sợ ngươi!
Tên Tiêu Hàn quát to lên.
Hứa Chính không chịu yếu kém, nói:
- Đến đến, hôm nay chúng ta phải phân cao thấp, ai thua phải rời đi, về sau không được dây dưa với Hương Hương, các ngươi cảm thấy thế nào?
- Tốt, ta đồng ý, bằng không thì Hương Hương đều ghét chúng ta đấy!
Có một người trẻ tuổi khác ứng tiếng.
Có mấy người trẻ tuổi nói vào, thế nhưng mà ai không có ai động thủ ở đây.
Ngay sau đó Dương Bích Thanh nhàm chán nhìn qua hướng khác, đôi mắt dễ thương thoáng sáng ngời.
Nàng đứng dậy đi qua một bên, chỗ đó rõ ràng là đám người Lăng Tiếu đang ngồi.
Lúc này Dương gia bán thánh ngăn cản trước mặt Dương Bích Thanh.
- Thất tiểu thư không nên đi qua, thực lực bọn họ không rõ ràng!
- Vượng thúc sợ cái gì, ta cũng không phải trêu chọc cái gì, ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với bọn họ!
Dương Bích Thanh nói.
Nói xong Dương Bích Thanh tránh tên bán thánh, đến chỗ đám người Lăng Tiếu và nói:
- Hai vị tỷ tỷ nhìn thật xinh đẹp, không biết Bích Thanh có thể uống một chén với các ngươi không?
Phong Thanh Duyên nois:
- Vị tiểu muội muội này có nhã hứng, vậy không có vấn đề.
- Hắc hắc, đa tạ vị tỷ tỷ này!
Dương Bích Thanh cười một tiếng, không khách khí ngồi vào chỗ trống.
Lăng Tiếu có chút không vui, bởi vì nha đầu này tới đây thì mấy tên trẻ tuổi cũng đi qua, không khí lập tức biến hóa, muốn ăn cũng không có vị.
Nhưng mà hắn nhìn ra trung niên bên cạnh nha đầu này là bán thánh, lại nhìn qua thái độ của nha đầu này, nhất định là người có thân phận, cũng không nên ném mặt mũi của nàng.
- Tiểu muội muội ngươi tên là gì, ngươi không sợ chúng ta là người xấu sao?
Phong Thanh Duyên nhìn Dương Bích Thanh hỏi.
- Nhìn tỷ tỷ không giống người xấu, huống hồ đây là địa bàn của Dương gia chúng ta, không ai dám làm loạn, ta tên là Dương Bích Thanh, các ngươi xưng hô thế nào?
Dương Bích Thanh ngây thơ hỏi thăm, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua Lăng Tiếu, tâm hồn thiếu nữ của nàng đập mạnh, trong nội tâm nàng nói thầm:
- Hắn thật tuấn tú, xem ra còn cường đại hơn mấy gia hỏa nhàm chán kia, khó trách hai vị tỷ tỷ này nguyện ý đi theo hắn!
Lúc này tên trẻ tuổi Hứa Chính nhìn qua Lăng Tiếu cùng Huyền Diệu nói:
- Uy, hai các ngươi ngồi chỗ khác, không nên cản trở bản thiếu gia!
Trong địa bàn của Dương gia thì dù gia tộc bọn họ độc đại, thế nhưng mà vẫn có không ít thế lực cường đại theo sau.
Mà sáu người trẻ tuổi đang theo đuổi Dương Bích Hương chính là người của các thế lực này.
Hứa Chính là đệ tử dòng chính của Hứa gia, cũng được gia tộc cho phép mới dám lớn mật truy cầu Dương Bích Hương.
Hắn thấy Dương Bích Hương càng không ngừng nhìn qua Lăng Tiếu thì trong lòng đầy đố kỵ.
Hắn cảm giác trên người Lăng Tiếu không có chút linh lực ba động nào, cho rằng hắn là võ giả bình thường, dù là hắn là Thiên Tôn hoặc Huyền Đế cũng không nằm trong mắt của hắn.
Huống hồ hắn cũng nhìn thấy Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên hai người này là mỹ nữ cực phẩm, chỉ sợ còn thêm mê người hơn cả Dương Bích Hương nhiều.
Cho nên hắn muốn đuổi hai nam nhân này đi, chính mình nói không chừng có thể chiếm được tiện nghi.
Không chỉ có Hứa Chính, đám trẻ tuổi khác nhìn thấy Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên thì con mắt sáng ngời, hai chân không động đậy, giống như khi nhìn thấy hai mỹ nữ cực phẩm này thì năng lực di động đã biến mất.
Lăng Tiếu đưa mắt nhìn qua Hứa Chính, trực tiếp không đếm xỉa tới hắn và uống rượu.
Huyền Diệu thì lắc quạt vài cái, nói:
- Bên kia còn nhiều chỗ trống, muốn ngồi thì các ngươi tự tiện.
Hứa Chính không nghĩ tới hai người này chẳng thức thời như thế, lúc này hung ác nói:
- Các ngươi nên thức thời, bằng không các ngươi đừng mong còn sống rời khỏi đây!