Quyển 2 - Chương 125: Bản lĩnh của Phượng Vũ Hoành
Edit: im_lnh
Beta: Shamin
Chương 125: Bản lĩnh của Phượng Vũ Hoành
Trâm đầu phượng vừa xuất hiện, tất cả ánh mắt mọi người đều đỏ lên. Một ngọn lửa ước ao, đố kị hừng hực thiêu đốt, trực tiếp muốn đốt Phượng Vũ Hành và Bộ Nghê Thường thành tro bụi.
Người người đều biết ý nghĩa của trâm đầu phượng là thế nào, truyền mấy đời, được sáu vị Hoàng Hậu đời trước cài qua, nếu người nào có được nó, không phải đồng nghĩa với công cáo thiên hạ nàng chính là Hoàng Hậu tương lai sao?
Nhưng hai người này..
Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận sôi nổi.
Cô nương Phượng gia hứa hôn với cửu hoàng tử, cô nương Bộ gia hứa hôn với tứ hoàng tử, mọi người đều biết cửu hoàng tử sau khi đánh giặc bị thương, con nối dõi vô vọng, ngôi vị hoàng đế không thể truyền cho người như vậy làm.
Như vậy nói cách khác..
Ồ!
Mọi người đều nghiêng đầu nhìn tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch.
Chẳng nhẽ ý Hoàng Thượng chính là tứ hoàng tử? Có khả năng này, nếu không không thể nào tứ hôn chất nữ của Bộ quý phi cho hắn, huống chi, ca ca của Bộ Nghê Thường đóng quân ở phía đông, trong tay lại nắm một phần tư binh quyền Đại Thuận.
Phượng Cẩn Nguyên gắt gao nắm tay thành nắm đấm, hắn không nghĩ rằng chuyện sẽ diễn biến thành như vậy, vẫn chưa từng xác minh thái độ của Hoàng Thượng, chẳng lẽ tối nay, muốn dùng cách này lập trữ? Phượng gia hắn đứng về phía Tam hoàng tử, nếu quả thật là như vậy, Phượng gia nên đi nơi nào?
Hắn theo bản năng nhìn về phía tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ, đã thấy người nọ vẫn là một bộ mặt giận dữ như cũ, tâm tình không chút ảnh hưởng chuyện đế hậu ban thưởng, thậm chí còn hơi gật đầu dùng ánh mắt yên tâm khi hắn nhìn sang.
Lòng Phượng Cẩn Nguyên từ từ bình ổn trở lại.
Đúng vậy, hắn quá nóng nảy, đương kim Hoàng Thượng mới năm mươi, cho dù lập thái tử, cũng vẫn còn cơ hội lật bàn. Nếu đã lựa chọn, Phượng gia cũng đã không còn đường lui, giống như các nhà quyền quý khác, các bên chỉ có thể thận trọng, không có đường cũng muốn mở một con đường để đi.
Phượng Cẩn Nguyên có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng lại có một người khác vô cùng gấp gáp. Không ai khác chính là Phượng Trầm Ngư được vị Tử Dương đạo sĩ phán mang mệnh phượng.
Trâm đầu phượng, đồ của nàng sao lại có thể rơi vào trong tay của người khác? Nàng gấp đến độ muốn nhảy dựng lên, nhưng hiện tại thân phận của nàng là nô tỳ của Thanh Nhạc, làm có thể nhấc chân một cái là có quyền. Huống chi Bộ Nghê Thường và Phượng Vũ Hành so tài bắn cung, cũng không phải đánh đàn, tuy nàng có tư cách tham dự, có năng lực thì sao? Ngay cả giương cung cũng không biết phải làm như thế nào, đừng nói làm tên bắn ra.
Phượng Trầm Ngư giận đến độ ánh mắt cũng có thể phun ra lửa, mặt cũng thay đổi, đúng lúc đó Thanh Nhạc nhắc nhở nàng: "Chú ý thân phận của ngươi." Nàng cắn răng, cố đè nén lửa giận trong lòng, không thể không cúi thấp đầu xuống. Vào giờ phút này, nàng hận chết mẫu thân Thẩm thị của nàng, nếu không phải vì ác phụ đó, sao lại có ý chỉ cấm nàng năm năm không thể vào cung? Vào cung cũng không thể quang minh chính đại đứng trước mặt mọi người? Nàng là Phượng Trầm Ngư, là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, nhưng lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, thật không cam lòng!
Tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch còn đang, vốn còn không chê trách ngôn ngữ khích tướng của Phượng Vũ Hoành với Bộ Nghê Thường, nhưng ai ngờ sự tình thay đổi trong nháy mắt, so với một trận tỷ thí bình thường, với có trâm đầu phượng làm phần thưởng, ý nghĩa đã bất đồng rồi.
Huyền Thiên Dịch quả là muốn khen ngợi Bộ Nghê Thường, nha đầu này đúng là phúc tinh của hắn! Nếu Bộ Nghê Thường thật sự có thể thắng lấy được trâm đầu phượng, vậy thì tương đương với việc thê tử tương lai của hắn là Hoàng Hậu. Cho dù từ trước đến tới nay hắn chưa từng cảm thấy hoàng thượng có ánh mắt tốt nhìn hắn, nhưng giờ phút này Huyền Thiên Dịch lại bắt đầu ảo tưởng có thể là phép khảo nghiệm mà phụ hoàng dành cho hắn, nếu không không thể trên sân chỉ có hai người tỷ thí đoạt trâm. Lão cửu bị đả thương, con cháu vô vọng, thì ra là phụ hoàng nhìn trúng hắn, vẫn là nhìn trúng hắn!
Huyền Thiên Dịch càng nghĩ càng kích động, thần thái trong mắt rạng rỡ, ánh mắt nóng rực đến độ có thể bay ra một con rồng. Hắn luôn mong đợi ngôi vị hoàng đế kia, hôm nay lại có thể tiến triển, không khỏi nhìn về phía Bộ Nghê Thường cho nàng một ánh mắt tán thưởng cùng nụ cười khích lệ.
Nhưng trong lòng Bộ Nghê Thường rất đau khổ!
Bốn mươi bước với nàng còn có chút khó khăn, Phượng Vũ Hành lại muốn cách xa trăm bước.
Mắt nhìn thái giám đem bia ngắm ra xa một trăm bước, ngay cả hồng tâm nàng còn không nhìn thấy nói gì bắn cung? Một cô nương có thể có bao nhiêu khí lực? Tuy từ nhỏ nàng đã luyện cưỡi ngựa bắn cung, rốt cuộc cũng không có võ công mạnh mẽ như nam nhân, Phượng Vũ Hành, là đang dùng nàng làm trò tiêu khiển sao?
Ánh mắt nhìn Phượng Vũ Hành, lại thấy Phượng Vũ Hành nhìn bia ngắm được tiểu thái giám đem ra xa, rồi gật đầu một cái, có vài phần hài lòng nói: "Không kém nhiều lắm, nhưng đây cũng chỉ là một buổi tỷ thí mang tính biểu diễn, ta cũng sẽ không yêu cầu cao hơn."
Bộ Nghê Thường cơ hồ bị nàng làm cho hộc máu.
Thôi! Nàng cũng không tin, nàng không bắn được thì Phượng Vũ Hành có thể bắn, một tiểu như nhà quan văn có thể mạnh hơn nàng sao? Không ngoại trừ việc cả hai cuối cùng đều bắn không trúng, chẳng qua chỉ là so sánh ai bắn xa hơn thôi.
Nghĩ như vậy, Bộ Nghê Thường sinh ra mấy phần tin tưởng, cầm cung tên trong tay một lần nữa, nói với Phượng Vũ Hoành: "Phượng tiểu thư, bây giờ có thể bắt đầu chưa?"
Phượng Vũ Hành gật đầu: "Mời người lớn tuổi trước."
Phụt!
Mọi người cười vang lên.
Hoàng Hậu cũng nhíu mày nhìn theo: "Đúng thật là giống Minh nhi."
Bộ Nghê Thường cảm thấy đây chẳng qua là chiến thuật của Phượng Vũ Hành, muốn nhiễu loạn lòng nàng, để cho nàng không thể phát huy hết.
Nàng cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng Phượng Vũ Hành nông cạn.
Sau đó giơ cung lên, hướng về phía bia ngắm xa xa dường như không nhìn rõ, hít sâu vài lần, điều chỉnh tâm trạng đến trạng thái tốt nhất, sau đó kéo căng dây cung, chỉ nghe "vèo" một tiếng, mũi tên nhọn rời dây cung, bay thẳng tới hồng tâm.
Tất cả mọi người đều nín thở, ánh mắt cùng nhìn theo mũi tên.
Bộ Nghê Thường trong lòng yên lặng cầu nguyện mũi tên có bắn xa hơn một chút, nàng đã sử dụng khí lực lớn nhất, chỉ vì có thể để mũi tên bắn ra xa hơn.
Nhưng mũi tên rơi xuống đất cách đó sáu mươi bước không hơn không kém.
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy mấy tên thị vệ chạy lên trước, tra xét một phen sau cùng bẩm báo với Thiên Vũ đế: "Bẩm Hoàng thượng, bắn xa sáu mươi ba bước, lệch khỏi quỹ đạo hồng tâm một thước ba trượng."
Phụt!
Huyền Thiên Minh không chút khách khí cười ra tiếng, Huyền Thiên Lăng cũng cười, chẳng qua là trông hắn phúc hậu, cười rộ lên cũng không chói mắt như Huyền Thiên Minh.
Nhưng dù không chói mắt cũng là cười, sắc mặt Bộ Nghê Thường khó coi, mặt Huyền Thiên Dịch cũng đen lại: "Nhị ca và cửu đệ không bằng xem thử tài bắn cung của cô nương Phượng gia trước, sau đó giễu cợt cũng không muộn."
Huyền Thiên Minh gật đầu một cái, "Được, chờ Hành Hành nhà chúng ta bắn trúng, bổn vương khen vẫn kịp."
Huyền Thiên Dịch muốn nói hắn bị thần kinh à, khoảng cách xa như vậy, nam tử luyện võ cũng không thể bắn trúng, nha đầu Phượng gia kia có thể thành công mới là lạ.
Nhưng Huyền Thiên Minh không phải dạng người tự đắc, đối với Phượng Vũ Hành, tuy hắn cũng cảm thấy có phần mạo hiểm, nhưng nha đầu kia từ trước tới nay chưa từng mạnh miệng, chỉ cần nàng có thể nói ra, nhất định có biện pháp làm được.
Đối với điểm này, Huyền Thiên Hoa cũng rất tin tưởng vào Phượng Vũ Hành, liền mở miệng khuyên Huyền Thiên Dịch một câu: "Tứ ca xem một chút đi, coi như là thưởng thức một cuộc biểu diễn bắn cung kịch tính."
Huyền Thiên Dịch hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa. Khi mọi người đưa mắt nhìn về phía sân, Phượng Vũ Hành đã cầm cung tên trong tay.
Nàng kém hơn Bộ Nghê Thường hai tuổi, nữ hài tử đang phát triển, kém một tuổi có thể kém hơn rất nhiều, thế nên nàng cầm cung đứng đó, tạo ra một loại cảm giác, Bộ Nghê Thường kia đang bắt nạt một đứa trẻ con.
Phượng Cẩn Nguyên thấy lo lắng, hắn cũng không phải là lo lắng cho Phượng Vũ Hành bắn không trúng, mà ngược lại, hắn bắt đầu lo lắng nhỡ Phượng Vũ Hành bắn trúng thì phải làm sao bây giờ?
Ám vệ không chỉ từng nói với hắn một lần, trên người Phượng Vũ Hành có võ công, hơn nữa không kém lắm, chẳng những không kém thậm chí còn quỷ dị đến mức ám vệ còn không nhìn ra.
Phượng Cẩn Nguyên tuy có lúc không nhìn thấy Phượng Vũ Hành, nhưng hắn cũng hết sức hiểu Phượng Vũ Hành... nha đầu này trước giờ chưa từng mạnh miệng.
Nếu Phượng Vũ Hành bày ra điều kiện kia, hắn tin rằng Phượng Vũ Hành có thể bắn mũi tên này thành công. Cho nên hắn đang rối rắm, nếu trâm đầu phượng quả thật đưa cho Phượng Vũ Hành, vậy Hoàng Thượng rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ thật sự đem ngôi vị hoàng đế cho cửu hoàng tử?"
Trong lúc Phượng Cẩn Nguyên còn đang suy nghĩ, Phượng Vũ Hành bên kia tra tên.
Mọi người ngạc nhiên, nhị tiểu thư Phượng gia chẳng những tra tên, nàng còn đồng thời lên ba mũi tên!
Muốn làm gì đây?
Ánh mắt Huyền Thiên Minh híp lại, tựa hồ hắn đã đoán được dụng ý của nha đầu này.
Phượng Vũ Hành khẽ mím môi, cho Huyền Thiên Minh một ánh mắt an tâm, sau đó kéo căng dây cung, ngắm tấm bia một hồi, trong vòng năm giây, vèo một tiếng, ba mũi tên cùng lúc bắn ra.
Không khí khẩn trương đến cực điểm, Bộ Nghê Thường còn cho là Phượng Vũ Hành sẽ thất bại, ba mũi tên dứt khoát bắn ra đánh cược xem vận khí tốt có thể bắn ra xa một chút hay không.
Nhưng những nam tử biết bắn cung cũng như Nhâm Tích Phong luyện võ lại thấy rõ kỹ thuật.
Chỉ thấy ba mũi tên bắn ra cùng một thời điểm, nhưng đến hai mươi bước bỗng chia làm ba đoạn trước sau. Tốc độ lúc bắt đầu có chút chênh lệnh, tức khắc đã tự điều chỉnh được.
Hai mắt Thiên Vũ đế sáng lên, nhìn ba mũi tên tách ra trong nháy mắt, cả người cũng run rẩy theo.
Hoàng Hậu tất nhiên không hiểu về bắn cung, nhưng theo Thiên Vũ đế mà khẩn trương.
Huyền Thiên Dịch chỉ cảm thấy tình thế hiện tại không đúng lắm. Ba mũi tên của Phượng Vũ Hành quá mức quỷ dị, một cỗ nguy cơ nồng đậm bắn tới, trực giác nói cho hắn biết lần này Bộ Nghê Thường chỉ sợ là thua rồi.
Lúc này âm thanh của Huyền Thiên Minh vang lên, lần đầu tiên không có thái độ lười biếng, ngược lại thâpk phần hăng hái, nhìn theo mũi tên, như vì mọi người ở đây giải thích quy tắc của ba mũi tên: "Ba tên cùng lúc bắn ra, hai mươi bước mũi tên chia ra ba đoạn, mũi tên đầu tiên yếu, mũi tên thứ hai nhanh, mũi tên thứ ba mạnh. Thuận theo hai mươi bước, bốn mươi bước đầu, mũi tên đầu tiên yếu dần, mũi tên thứ hai sẽ đẩy đuổi mũi tên đầu, xu thế hỗ trợ."
Ba mũi tên của Phượng Vũ Hành giống như có lỗ tai dài, thật sự như những gì Huyền Thiên Minh nói, tại thời điểm bốn mươi bước, mũi tên thứ hai thoáng cái "ầm" một tiếng đã đẩy đến đuôi mũi tên thứ nhất. Mũi tên phía trước tốc độ chậm dần lại bay nhanh mà mũi tên thứ ba phía sau vẫn duy trì tốc độ cùng tiến lên.
Huyền Thiên Minh tiếp tục nói: "Sáu mươi bước mũi tên thứ nhất bị chậm dần, mượn lực mũi tên thứ hai đẩy lên mười bước. Bảy mươi bộ hai mũi tên yếu đi, mũi tên thứ ba bộc phát sức mạnh, áp sát mũi tên thứ hai, đẩy lên mũi tên đầu, mũi tên đầu lại bắt đầu nhanh. Cái thứ hai, thứ ba, loại."
Hắn nói xong một hơi, hai mũi tên phía sau rơi xuống mặt đất, cuối cùng còn lại mũi tên thứ nhất vẫn duy trì tốc độ như cũ lao về phía trước.
"Tám mươi bước, chín mươi bước, trúng." Huyền Thiên Minh vừa dứt lời, mũi tên cắm phập vào bia ngắm, không nghiêng lệch, chính giữa hồng tâm!