Chương 22: Nụ hôn đầu
Chẳng mấy chốc, Thang Viên đã trở lại thành phố R được một tháng, trong khoảng thời gian này cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ, rời khỏi thành phố J nơi đầy những chuyện phiền lòng, cả người cảm thấy thoải mái hơn. Huống chi, còn có cả ba mẹ cùng bạn tốt giúp đỡ mình. Những thứ yêu mến này, kiếp trước cô cũng chưa từng biết đến, hiện tại Thang Viên cảm thấy vô cùng may mắn khi quyết định chuyển về chi nhánh của công ty.
Quan hệ của cô cùng Viên Tiêu ngày càng tốt, chính xác có thể nói là thân thiết gắn bó. Hai người không một chút để tâm, cả thành phố R đang điên khùng chạy, cho dù là chính xác hay là chuyện đùa thì cũng làm cho bọn họ dò thăm dò một lần. Ở trong mắt người khác, họ nghiễm nhiên trở thành một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, đến mức bản thân họ không ý thức được điều này, ai mà ngờ được! Có thể trong lòng hết sức mà nắm được, chỉ là không muốn nói thẳng ra, tình nguyện duy trì mối quan hệ mập mờ. Lớp vải vỏng mơ hồ kia không một ai muốn vén lên trước, một là sợ, hai là trốn tránh.
Năm mới càng ngày càng gần, thời điểm 29 tết, Thang Viên nói dối, nhưng Viên Tiêu nói cô phải đem thời gian đêm giao thừa đó để trống, Thang Viên mặc dù không muốn biết anh rốt cuộc muốn làm gì, đêm ba mươi, ba mẹ Thang dùng ánh mắt mập mờ nhìn Viên Tiêu đang ngồi trên xe, cô bị anh mang theo đi ra ngoài.
“Viên Tiêu này, hơn nửa đêm chúng ta đi đâu?” Thang Viên nhìn Viên Tiêu đang hết sức chăm chú lái xe có chút khó hiểu, bọn họ giống như càng đi càng lệch rồi, hướng mà Viên Tiêu đi rõ ràng là đi đến ngoại ô. Bọn họ mới qua năm mới đến ngoại ô làm cái gì?
“Đến nơi cậu sẽ biết.” Viên Tiêu khẽ nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cố ý không nói trước. Thang Viên chỉ có thể nhìn thấy gò má có lúm đồng tiền của anh. Người nào nha! Còn muốn làm thần bí, Thang Viên trong lòng giống như mèo tóm lấy một dạng, ngứa ngáy tê tê, không nói cho liền không nói. Thang Viên dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ say. Viên Tiêu thừa dịp đèn đỏ dừng lại len lén liếc nhìn một cái khuôn mặt điềm tĩnh của Thang Viên, ánh mắt dịu dàng tựa như có thể chảy ra nước, năm mới này, anh cuối cùng có cô ở bên người rồi.
Thành phố R không lớn, tối nay vừa giao thừa, cho nên Viên Tiêu lái xe rất nhanh đến ngoại ô, Thang Viên cảm thấy xe dừng lại, vội vàng mở mắt, không ngờ không nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy liền bị vô số người ở phía bên ngoài dọa cho sợ hãi. “Muốn làm gì vậy?” Thang Viên chuyện hướng sang Viên Tiêu.
“Năm nay, năm mới ở đây bắn pháo hoa, vừa nhìn thấy cậu biết ngay là chưa nhìn tin tức.” Viên Tiêu cười nhẹ, nghiêng người sang tháo dây an toàn cho Thang Viên rồi tháo của mình, “Tốt lắm, chúng ta xuống xe đi, nếu không sai thì mười phút nữa là đến mười hai giờ rồi.”
“Đã trễ thế này?” Thang Viên lấy điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên, còn kém hơn mười phút nữa là đến không giờ rồi.
“Đợi đã nào...!” Viên Tiêu từ sau xe đi ra nhét thứ gì vào trong ngực cô: “Mặc vào, bên ngoài rất lạnh.” Thang Viên định thần nhìn lại trên tay mình không phải là áo khoác ngoài của Viên Tiêu hay sao, cô vươn tay cảm nhận gió lạnh bên ngoài, vội vàng đem áo khoác của Viên Tiêu khoác lên. Thời tiết rất lạnh, còn không mặc, đến lúc đó lại bị cảm. Chỉ là Viên Tiêu thực sự ngày càng thành thục, Thang Viên vừa cúi đầu cài nút áo, vừa nghĩ, hình như trong trí nhớ của cô người thiếu niên đơn thuần ngây thơ kia đã dần biến mất, sẽ không còn được gặp lại rồi. Cô nhẹ nhàng thở dài, hít một ngụm khí lạnh, không có chuyện gì đã hình thành thì không thay đổi, ngay cả một năm đều có bốn mùa phân chia, huống chi, Viên Tiêu cần thích ứng với xã hội này.
“Chúng ta đi ra giữa sân rộng!” Viên Tiêu nói xong liền kéo Thang Viên đi về phía trước. Thang Viên sững sờ, muốn tránh, giữa bọn họ không thích hợp làm loại động tác thân mật này. Nhưng mà Viên Tiêu hình như đã nhìn thấu ý tưởng của cô, đem tay cô giữ chặt hơn trong lòng bàn tay của mình, thấp giọng nói vang lên bên cạnh Thang Viên: “Chớ lộn xộn! Nhiều người lắm, lát nữa lạc đường thì làm thế nào?”
Hóa ra là như vậy, Thang Viên ở trong lòng tự giễu, mình luôn là qua nhạy cảm, tật xấu này phải sửa lại mới được. Lập tức cũng nghĩ thông rồi, mặc cho Viên Tiêu dắt đi về phía trước. Viên Tiêu nâng môi lên, bóng dưới đèn đường, cặp con ngươi đen nhánh dính vào tầng ấp áp kia.
Chỉ ở trên quảng trường đứng mấy phút mà thôi, Thang Viên đã cảm thấy khí lạnh đã xâm nhập toàn thân, vẫn may là Viên Tiêu đem áo khoác chuẩn bị trước, nếu không phải là như thế, cô thế nào cũng phải đông lạnh. Thang Viên đem bả vai nho nhỏ rụt lại một cái, cố gắng đem chính mình vo thành một cục, cố gắng giữ lại khí nóng muốn tiêu tán. Viên tiêu nhìn cô cái bộ dáng đáng cười này, Thang Viên như thế thật trẻ con, là anh chưa từng nhìn thấy qua, cô cho tới bây giờ đều là tỉnh táo, anh ít khi nhìn thấy có thứ gì đó làm cho cô lộ vẻ xúc động. Như vậy đem tất cả vẻ mặt viết lên trên mặt, Thang Viên ở trong mắt Viên Tiêu thức sự là đáng yêu tới cự điểm, anh không tự chủ dược sát lại gần cô, chính mình cũng không thể phản ứng lại khi anh trực tiếp ôm cô vào ngực.
“Viên Tiêu! Cậu ở đây làm gì?” Thang Viên bị Viên Tiêu ôm chặt hết sức, âm thanh nghe buồn buồn, cô mặc quá nhiều áo, tay chân cũng trở nên to lớn, mặc dù dùng sức đẩy mình ra khỏi lồng ngực của anh, nhưng như cũ đẩy không ra. Ban đêm ở nơi này rất lạnh, Thang Viên thế nhưng đầu lại đầy mồ hôi, cũng không biết là gấp cái gì.
“Đừng động!” Viên Tiêu lực trên tay một phần cũng không có giảm, anh cúi đầu ghé vào bên tai Thang Viên, thở ra tất cả khí nóng phun lên lỗ tai cô: “Thang Viên, cậu có phải hay không rất lạnh, ta ôm liền không lạnh.”
Thang Viên ở trong lòng anh mắt trợn trắng, ôm ư, động tác này tùy tiện có thể làm sao? Anh lại dám cứ như vậy tùy tiện ôm người! Chẳng lẽ người nào lạnh anh cũng muốn ôm sao? Này trên quảng trường nhiều người lạnh như vậy, anh đều đi ôm hết đi! “Viên Tiêu, cậu có nghe thấy không, mau buông tớ ra, như vậy không được!”
“Thế nào là không được? tớ chính là không muốn cậu bị lạnh thôi, Thang Viên cậu không phải không biết?”
Thang Viên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, là cô không biết phân biệt! Đều là cô sai! Cô bị chiếm tiện nghi lại còn bị mắng! Thôi, ôm đi, thích ôm thì ôm đi! Dù sao bị anh ôm như vậy cũng ấm áp, huống chi cô cũng không có bị tổn thất. Nghĩ tới đây, Thang Viên bình nứt không sợ vỡ, giống như tượng gỗ dựa vào lòng Viên Tiêu. Viên Tiêu thấy cô không còn vùng vẫy, trong lòng hiện ra một tia vui mừng, hai cánh tay ôm cô ôm chặt cô hơn. Cằm anh đặt trên vai Thang Viên, hai người dán vào nhau chặt chẽ không một kẽ hở.
Chưa từng có loại thân mật như vậy, Viên Tiêu cơ hồ là đem thành kính đi cảm tạ trời cao, cảm tạ trời cao tặng cô đến bên anh. Lúc học lớp mười, bé trai ở giữa nói đùa đem anh với cô cột lại với nhau, anh măc dù sẽ cười với cô, nhưng chỉ là vì nhàm chán đánh cuộc. Nhưng sau đó, dần dần lại bị cô hấp dẫn.
Cô không giống với những cô gái bình thường, cô trầm mặc an tĩnh. Tất cả bạn học đều cho rằng tính cách của cô chính là an tĩnh, chỉ có anh ngồi cũng bàn mới biết, cô chỉ là muốn một mình một thế giới mà thôi. Khi đó, anh mặc dù không hiểu rõ, nhưng cũng có thể cảm nhận được cô cũng như anh thật cô đơn lạnh lẽo.
Anh biết rõ mùi vị của cô đơn lạnh lẽo, đó là một người cô đơn hết hy vọng, sẽ đem người hành hạ điên, anh chợt thấy không nỡ lòng rồi, một cô gái an hòa (*) mà điềm tĩnh như cô không nên có cảm xúc như vậy, cho nên anh bắt đầu quấn lấy cô, dùng đủ mọi phương pháp, chỉ vì để cho cô lộ ra một chút vui vẻ. Mà mỗi nụ cười của cô, từng cái xoi mói cảu cô đều bị anh cẩn thận cất giấu ở trong trí nhớ, về sau tách ra trong cuộc sống không ngừng mà xuất hiện, càng nhớ lại càng nhớ nhung.
(*) an hòa: an tĩnh hòa bình.
Ở trên thế giới này, anh không nghĩ lừa gạt cô là đúng, nhưng trừ lời nói dối anh không biết phải làm sao để đến gần cô nữa. Lúc còn rất nhỏ anh đã biết, muốn có được vật mình muốn nhất định phải có thêm lớp vỏ ngụy trang. Giống như anh cố ý từ trên tầng ngã xuống sẽ được mẹ quan tâm.....
Viên Tiêu hô hấp thật sâu, nhẹ nhàng thở dài, trong hơi thở quấn lấy mùi dầu gội thơm ngát của cô, anh rúc vào bên cổ cô từ từ nhắm mắt, muốn để cho thời khắc này vĩnh viễn không bao giờ trôi qua, để cho anh ôm cô nhiều thêm một giây.....
Đáng tiếc luôn luôn không như mong muốn, thời điểm Viên Tiêu say mê, trên bầu trời chợt truyền đến tiếng nổ vang dội, tiếng pháo hoa nổ ra trên bầu trời, sử dụng tất cả vốn liếng phóng ra vẻ đẹp của mình, đem bầu trời đen tối trở nên nhiều màu sắc khác nhau, đoàn người truyền đến tiếng thán phục, Thang Viên không kịp đẩy Viên Tiêu ra mà ngẩng đầu lên.
Màu sắc của pháo hoa đua tranh lên đỉnh đàu nở rộ, ánh sáng kia so với bóng đèn neon không biết đẹp gấp bao nhiêu lần, ngay cả những ngôi sao trong đêm cũng phải buồn bã phai mờ. Thang Viên mở to hai mắt nhìn chăm chú, không phải là không có thấy qua, nhưng chưa lần nào chấn động như vậy, đây giống như sinh mạng sáng lạng của pháo hoa.
Cõ lẽ con người cũng không chỉ cảm thấy pháo hoa là đẹp, mà chỉ có chính cô ta biết, đây là một loại hy vọng, hy vọng còn sống. Cô đã chết qua một lần người của nơi nào sẽ không hướng tới cái đẹp như vậy? Không để ý bên ngoài lạnh, Thang Viên đưa tay ấm áp từ trong túi quần đưa ra ngoài, cảm thụ được thế giới này mang đến tất cả. Thật tốt, cô có cảm giác.
Trên quảng trường tất cả mọi người đều rất vui vẻ, mặc kệ là trong quá khứ một năm nay bọn họ đã trải qua những gì, có lẽ chỉ là bất hạnh, có lẽ còn có bi thương, nhưng thời khắc này, tất cả những phiền muộn đều bị ném ra xa, chỉ còn lại cuộc sống tốt đẹp. Bọn họ ngẩng đầu, cố gắng duỗi thắng cổ, thưởng thức này khiến cho người ta rung động, chiếu vào mắt họ là pháo hoa so với bầu trời còn đẹp hơn.
Nhưng trong tất cả moih người ở đây, chỉ có một mình Viên Tiêu là không ngẩng đầu, anh chỉ tham lam mà ngắm nhìn cô gái bên cạnh đang rất ngạc nhiên, trong con mắt chật ních bóng dáng của cô, một phân nào cũng không có phần cho những màn pháo kia. Anh nhìn từng những thay đổi nhỏ trên mặt cô, cảm nhận được tâm tình tình cô đã tốt lên. Khối kia quanh năm nặng nề tâm cũng biến đổi thành nhẹ.
“Thang Viên nhi?” Anh gọi cô, âm thanh thật thấp, mang theo vài phần cẩn thận, hình như là sợ kinh động đến tâm tình tốt của cô. Đáng tiếc âm thanh này không kịp truyền đến tai cô đã bị âm thanh pháo hoa kia lấn áp. Anh mấp máy môi, tiến lên một bước, dán vào lỗ tai cô: “Thang Viên nhi!”
Lần này Thang Viên rốt cuộc nghe thấy, cô quay đầu lại hướng anh mà kêu: “Cái gì?” Gương mặt thanh tú bên trên còn lưu lại mấy phần rung động cùng mừng rỡ, ở dưới ánh lửa có vẻ ấm áp và vẻ mê hoặc lòng người.
Lông mi thon dài từ từ ép xuống, Viên Tiêu nữ khép con mắt, một tay đi vòng qua giữ chặt cái đầu của cô, đột nhiên ấn cô hướng mình, hơi lạnh của môi che ở trên môi cô.