Chương 9: Kinh Dị

Mặc dù bình minh sắp đến nhưng sắc trời vẫn u tối như cũ, sương mù vẫn tràn ngập khắp nơi khiến người ta không thể nhìn rõ ràng được gì.

Không khí vốn đã khẩn trương, bất chợt một tiếng thét to của người trẻ tuổi kia vang lên, lại càng khiến mọi việc càng trở nên căng thẳng.

.“. Ah..”

Đám người cùng nhau di chuyển ra ngoài thùng xe, có hai người bị hù đến phát sợ mà lùi lại, thiếu chút nữa là ngồi bệt xuống đất, miệng thét to, âm thanh tràn ngập sợ hãi.

“Muốn hù chết người hay sao mà la to thế? “ Chu Toàn nhìn gằm gằm, bản thân hắn cũng bị hù không nhẹ, lông tơ trên người đều dựng đứng.

“Ngươi thấy gì à? “ Sở Phong hỏi, hắn đi cùng với tên mập, cách mấy người khác một đoạn, sương trắng mập mù khiến hắn không ngoài mấy thước là không nhìn thấy gì.

“Cách cách... Cách cách... “ người kia run cầm cập, nghe rõ tiếng răng va vào nhau, hắn chỉ lên không trung, hai chân hắn dường như không nghe theo hắn nữa, khuỵu xuống, muốn lùi lại cũng không được:“một bóng đen lớn, ở giữa không trung kìa! “

“Cái... Cái gì vậy? “

Hai người kia lúc đầu đã sợ hãi, sau khi nhìn lên không trung thì mặt mày trắng bệch, nhanh chóng lùi về sau, thân thể lảo đảo, bị hù dọa đến nỗi toàn thân phát run.

Giờ phút này trong xe không thể nào yên tĩnh được, sau khi nghe tiếng bên ngoài, có tiếng nữ nhân ré lên khiến không khí càng khẩn trương, một mảnh bối rối.

Nơi này vốn đã là một chiến trường cổ, giờ phút này sương mù trắng xóa, đã vậy điện thoại còn không hoạt động, cùng ngoại giới mất đi liên hệ, sao có thể không khiến người ta hoảng sợ!.

“Còn không thấy rõ cái gì, kêu gì mà kêu.” Sở Phong hô to, ổn định mọi người.

Sở Phong cùng Chu Toàn đi tới, mơ hồ thấy một bóng đen ở giữa, bị treo lên, rất mông lung nhưng không thấy rõ là gì do bị sương mù ngăn cản.

“Aa.. “

Người kia lại kêu to, hắn đứng ngay phía dưới, cách bóng đen gần nhất, ngồi bệt xuống đất rồi lộn nhào, dường như đã thấy điều gì kinh khủng nhất.

“Máu, máu, ta thấy a! “

Hai chân hắn vốn cương cứng, giờ gặp phải kích thích, có thể cử động, vội vàng trườn ra, thoát khỏi nơi đó.

“Trời ạ, trên mặt ngươi có máu! “

Hai người cách đó không xa nhìn thấy máu trên mặt hắn, sợ hãi hét to, da đầu run run dường như sắp nứt ra, nơi này cực kỳ quỷ dị.

“Không phải máu của ta, là trên người hắn chảy xuống! “Người kia chấn kinh quá độ, chỉ vào giữa không trung mà nói.

“Thật là có mùi máu tươi! “Chu Toàn nói nhỏ.

Sở Phong bước dài mấy bước, đến nơi đó, nhìn rõ thật sự có người bị xâu ở nơi đó, đen xì, toàn thân chảy máu.

“Lệ quỷ, a.., lệ quỷ giữa không trung! “

Bị kinh sợ nghiêm trọng, người kia hô to rồi hướng thùng xe chạy về, hai người khác cùng ra ngoài với hắn lúc này cũng vậy, vội vã chạy về, cùng nhau thoát đi.

Chu mập mạp cảm thấy có chút lành lạnh sau lưng, nhưng hắn cũng không bỏ chạy quay về mà là tiếp tục theo sau lưng Sở Phong, xem ra cũng có chút lá gan.

“Thật sự có người chết, đây là mưu sát sao? “Mập mạp ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Trên mặt đất có một vũng máu, giữa không trung lại treo một khối đen xì, đó là một thi thể, máu từ trên người đang không ngừng chảy xuống.

“Hắn làm sao có thể bị treo lên không trung? “Sở Phong cũng có chút lạnh, cho dù lá gan hắn rất lớn, nhưng đối diện với vấn đề này cũng cảm thấy kinh hãi.

“Đúng nhỉ? Nơi này cách cây cối một đoạn , hắn làm sao mà lơ lửng được. “ Chu Toàn trừng to mắt, hướng về sau liên tiếp lui lại, hắn cũng chấn kinh rồi.

Người trên xe nghe được tiếng họ nói chuyện lại càng thêm sợ hãi, có tiếng thét chói tai của nữ nhân, lại có tiếng khóc nức nở lộ vẻ yếu ớt, không khí trên xe tràn ngập sợ hãi.

“Lệ quỷ, giữa không trung treo một đầu lệ quỷ! “ người trẻ tuổi trốn về thùng xe đầu tiên mặt mày trắng bệch, miệng lầm bầm, mặt hắn toàn là máu, nhìn rất dữ tợn.

Hắn làm bầu không khí trên xe càng trầm trọng nặng nề hơn.

Đoàn tàu dừng lại ở vùng núi, nơi đây đã từng chết rất nhiều người, bây giờ sương trắng tràn ngập, quỷ dị như vậy sao có thể không khiến người ta chấn kinh.

“Đừng sợ, chỉ là một cỗ thi thể thôi, có phải lệ quỷ gì đâu” Sở Phong hô to, thanh âm rất lớn, trấn định tâm thần mọi người.

Chu Toàn cũng trấn định lại, vì đứng ở nơi này cũng không nguy hiểm gì, hắn thu chút dũng khí quát to”hắn mà còn nói lung tung dọa người khác trong đó nữa thì các ngươi cứ ném hắn ra ngoài”

Trên thực tế thì cả Sở Phong và Chu Toàn đều trong lòng không rõ ngọn nguồn.

Thi thể treo giữa không trung kia, tóc rất dài, che cả khuôn mặt, lơ lửng, theo gió lắc lư, cảnh tượng khiến người ta rùng mình.

“Mấy người thanh niên khỏe mạnh xuống đây cùng nhau đem cỗ thi thể này lấy xuống, nhìn xem hắn chết thế nào, chỉ là một cỗ thi thể, làm gì mà phải sợ.” Chu Toàn hét to.

Thật ra hắn cũng sợ, gọi nhiều người đến để cho có can đảm.

Mọi người thấy hai người họ trấn định như vậy, không chút sợ hãi, tâm lý cũng trấn định theo, không còn hoảng sợ như lúc trước nữa.

Qua một lúc, có vài thanh niên đi xuống, tụ tập lại một chỗ, cùng nhau nghiên cứu bóng đen giữa không trung.

Sở Phong trèo lên thùng xe, nơi này có thể nhìn rõ hơn một chút, nếu muốn lấy thi thể xuống thì nơi này là nơi khả dĩ nhất.

Khi đứng ở chỗ này, Sở Phong hơi hồi hộp, vì phục sức của người này cùng người hiện đại không giống nhau, nhìn giống như thuộc về thời cổ.

Lại thêm một đầu tóc dài, che khuất đầu lâu, càng thêm kinh dị.

Muốn phát sinh sự tình yêu dị nữa hay sao, trong lòng hắn kiêng kị.

Chu Toàn cũng theo sau mà trèo lên, nhìn hắn mập mạp mà thể năng lại tương đối tốt, không có cảm giác ục ịch, qua mấy lần liền trèo lên.

Mấy tên đô con phía sau thấy thể, lá gan cũng lớn hơn, tuần tự leo lên.

“Đùa nhau à, hắn mặc thứ đồ gì thế? “Sau khi nhìn rõ tử thi, Chu Toàn thiếu chút nữa là phun tục rồi.

“Hắn,... Làm sao mà lại ăn mặc như thế?” một người trẻ tuổi thần sắc mất tự nhiên.

“Nhìn thế nào cũng giống cổ nhân, mà hắn chôn tại nơi chiến trường này sao? Làm sao mà hắn treo trên không được? “ một người khác nói.

Lời này vừa ra khiến mọi người trong thùng xe toàn thân cảm thấy bao phủ một tần hàn khí, phiến không khí càng lạnh lẽo hơn.

“Trên người hắn,... dây xích bằng sắt sao, làm sao mà từ trên không rủ xuống, không có khả năng! “

Mập mạp cũng không thể trấn định, giật giật tay áo Sở Phong, thấp giọng:“ huynh đệ, gặp được sự tình không thể giải thích như vậy, việc này chúng ta không thể trêu vào, nhanh đi thôi! “

Sương mù dày đặc, hết thảy đều không rõ ràng.

Giữa không trung, lờ mờ, tình cảnh hư hư thực thực, một đoạn xích sắt to bằng cánh tay rủ xuống từ không trung, treo cỗ tử thi lên, để cho người ta cảm giác tê dại da đầu, có phần tương tự với địa ngục cực hình.

Mấy người khác nghe Chu bàn tử nói, sắc mặt liền thay đổi, quay đầu nhảy xuống xe, nơi này làm bọn hắn cảm thấy bất an, run rẩy.

“Không có việc gì, là dây leo, không phải xích săt. “

Sở Phong mở miệng, để mọi người chấn động.

“Dây leo, sao lại dài như vậy? Mập mạp hồ nghi, hắn nhìn kĩ lại, bên trong sương mù, trên xích sắt quả thật là các phiến lá.

“Quả thật là dây leo” một người nhận ra, khẽ thở phào.

“Chắc người này từ trên núi rơi xuống, những diễn viên này cũng thật lều, đem cả mạng mình ra đánh cược” một thanh niên cao lớn lắc đầu.

Sở Phong cởi áo, nắm một đầu, dùng sức hất một đầu lên, quấn quanh dây leo bên trên, rồi dùng sức giật mạnh xuống.

Thi thể kia lắc lư, theo đó mà xuống.

“A.. “ có hai người bị hù không nhẹ.

“Huynh đệ, lá gan ngươi lớn vậy, cứ vậy mà động thủ? “ Chu bàn tử giật nảy mình, nhưng nhanh chóng trấn định lại, tiến lên hỗ trợ.

“Tranh thủ thời gian, mọi người giúp một tay nào” hắn kêu gọi.

Những người khác đi tới, không nguyện ý tiếp xúc với tủ thi.

Sở Phong khẽ giật mình, bởi vì khi đem dây leo kéo tới, đồng dạng có một đồ vật, phong cách cổ xưa kinh người.

Đó là một thanh đoản kiếm, toàn thân không có phát sáng, giống như từ hắc kim đúc thành, được tử thi nắm trong tay, đến chết cũng không buông.

Bọn hắn đem dây leo quấn quanh mở ra, đặt tử thi xuống.

“Còn có một thanh kiếm? “ Mọi người giật mình.

Sở Phong đem tay tử thi đẩy ra, nắm thanh hắc kim đoản kiếm, khẽ giật mình, kiếm này dài hơn một thước, nhưng lại rất nặng.

“Ta xem một chút, .. Á.. “ Chu bàn tử cầm lấy, tay run một cái, thiếu chút nữa làm rớt thanh kiếm, hắn cả kinh:“làm sao nặng như vậy? “

Mấy người khác thì không muốn động vào thanh kiếm, bu lại quan sát thi thể.

“Đem hắn đặt trên mặt đất thôi.” mập mạp kêu gọi mọi người cùng nhau vận chuyển tử thi.

Sau đó không lâu, trong xe lục tục có mấy người bước ra vây quanh cỗ thi thể, kinh hãi không thôi, đồng thời mang theo vẻ không hiểu.

Đây là một người đàn ông cao lớn, phục sức khác xa người hiện đại, vết thương trí mạng rất lớn, trước ngực hắn là một lỗ to bằng nắm đấm, xuyên suốt, máu vẫn còn rỉ, chưa khô cạn.

“Giống như bị lợi khí thô to xuyên qua, ngay cả xương ngực cũng cắt đứt, lưu lại một lỗ máu rất lớn.” có người nói nhỏ.

Một số nữ nhân không dám nhìn.

“Huynh đệ, làm sao còn chưa chịu xuống? “ Chu Toàn nghi hoặc, hướng về phía Sở Phong gọi lớn.

Sở Phong hướng hắn ngoắc ngoắc, ra hiệu đi lên.

Mập mạp một lần nữa leo lên thùng xe, đi theo sau Sở Phong tiến về phía trước.

“Nhìn kìa! “ Sở Phong chỉ ngón tay.

Giữa không trung, từng sợi từng sợi dây leo to bằng cổ tay đang rủ xuống, hơi khẽ với tay liền có thể chạm lấy.

“Sao nhiều sơn đằng vậy, dài xuống tới nơi này, nếu mà tiếp tục còn nhiều dây leo như thế thì làm sao tàu có thể xuyên qua. “ Chu Toàn lẩm bẩm.

“Cái này không giống như mọc từ núi ra, vì hôm qua lúc đoàn tàu dừng lại, ta có quan sát, nơi này cách hai ngọn núi một khoảng cách khá xa, không thể nào là dây leo mọc từ núi rủ tới được.” Sở Phong quả quyết, hắn nhìn lên bầu trời.

Mập mạp mở to hai mắt, giật mình :“không phải sơn đằng, chẳng lẽ ngươi nói là dây leo rủ xuống từ trên trời”

Hắn ngẩng đầu, cũng giống như Sở Phong nhìn lên bàu trời.

Nhưng mà, sương mù phủ kín, không thấy được gì.

Sở Phong tay nắm đoản kiếm, gạt dây leo qua một bên, giần lên mui xe, tiếp tuck bước về phía trước.

Bỗng nhiên, hắn dừng bước, thân thể căng cứng, con ngươi co rút, biểu tình chấn kinh cực độ.

“Sao không đi tiếp?” Mập mạp thắc mắc, cất bước tới phụ cận.

Một sát na, hắn dường như căng cứng cả người, sau đó nhịn không được mà phun tục.

“@#%*”', đập con muỗi, không phải nó chứ, lúc nửa đêm chính nó đập lên mui xe làm chấn động kịch liệt,“ hắn đơn giản không dám tin vào hai mắt mình, cùng Sở Phong một dạng ngốc ra đó.

Đồ vật bị dây leo quấn lấy, rủ xuống mui xe.

Chu Toàn ngẩng đầu, như nói sảng;”một cái vệ tinh,... bị dây leo quấn lấy từ trên trời rớt xuống... “

Hắn biểu tình khó tin, thật sự không thể nào chấp nhận được.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện