Chương 13: Không thuộc về thế giới này
Sở Phong lắc đầu, hắn không đồng ý.
Con nghé này tuy chỉ cao hơn một thước, coi như còn nhỏ, nhưng tuyệt đối không đơn giản, tùy tiện làm bừa có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Trong sơn lâm, ánh trăng mờ tỏ.
Hoàng kim tiểu ngưu rất hưng phấn, sau khi thành công xông ra ngoài, nó vặn vẹo uốn éo cái đầu, lắc lắc cái đuôi, nhảy cẫng lên, kêu to” Ùm..ụm bò…ò… “
Trong núi rừng có rất nhiều cây cỏ, tất cả kết xuất không ít đóa hoa.
Con hoàng kim tiểu ngưu sau khi thấy được, khẩn trương một hồi, nó thu liễm hung phấn, cẩn thận tiếp cận, di chuyển từng li từng tí, như lâm đại địch., hiển nhiên nó cảm giác mình còn chưa hoàn toàn thoát khỏi tình huống nguy hiểm.
Nó chậm rãi lê bước, cái chân màu vàng đặt xuống rất nhẹ, như lo sợ gì đó, tiếp cận đám hoa kia, nó nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó đứng bất động tại chỗ.
Hai cái sừng màu vàng bóng lưỡng vừa ngắn vừa nhỏ phát sáng, nó cảm thấy bản thân không có việc gì, sau đó bước chân, hướng về địa phương có nhiều thực vật hơn nữa.
“Phấn hoa, chất xúc tác” Sở Phong có điều suy nghĩ.
Hắn nhìn thấy rõ, nghé con là hít phấn hoa, hình như đang thăm dò gì đó, thập phần khẩn trương, nó vòng qua vòng lại, di chuyển một vòng lớn, chạm rất nhiều hoa trên núi.
Mấy ngày qua, thiên địa dị biến, thấy nhiều nhất chính là các loại cây cỏ nhanh chóng sinh trưởng, đại lượng cây cỏ nở hoa, mà nụ hoa lại khác với thường ngày.
Hoàng kim tiểu ngưu dạo qua một vòng, thân thể nó phát ra kim sắc hỏa diễm.
“Ùm..ụm…ò..ọ...”
Nó gầm nhẹ, thân thể run rẩy, hết sức e ngại, dấu hiệu cho thấy nó có thể giống mấy con hung thú lúc trước, bị thiêu đốt thành tro.
Tại sơn khẩu, mấy đôi mắt lãnh lệ đều tập trung vào nó, sát khí nặng nề đáng sợ, rét lạnh thấu xương.
“Nó sắp chết rồi à?” Chu Toàn kinh ngạc.
Quang diễm lượn lờ, nghé con vô cùng bối rối, nó không ngừng gầm nhẹ, không cam tâm, toàn thân da lông run run, nổi lên từng cơn gợn sóng, như là muốn xua tan liệt diễm.
Mà lúc này, cũng không giống lúc trước, con hoàng kim tiểu ngưu cũng không bị thiêu đốt thành tro, quang diễm mới dân lên, lại rất nhanh tắt đi, không làm nó bị thương.
« Rống ! »
Bên trong sơn mạch, tiếng thú rống ầm ầm bốn phía, nhưng con mãnh thú hung cầm kia xao động từng mảng lớn.
Sở Phong bịt hai lỗ tai, nhưng vẫn bị chấn cho khí huyết cuồn cuộn, Chu Toàn lại càng tệ hơn, đầu óc choáng váng, đặt mông ngồi bệt xuống đất, mém chút nữa thì ngất xỉu.
Con hoàng kim tiểu ngưu vừa mới lượn quanh quỷ môn quan, cũng không hề tỏ ra sợ hãi,, bốn vó đạp đạp, bò…ò.. âm thanh không dứt.
Sau khị thấy được kết quả này, như bị kích thích, trong sơn mạch liên tiếp có sáu bảy con sinh vật lao ra, có giương cánh bay ra, có chạy bạt mạng ra, gió lớn cuồn cuộn, núi rừng hỗn loạn.
Nhưng mà, kết cục của chúng, rất thảm, đều thất bại, từng đóa lại từng đóa hỏa diễm lóe lên, giải thể ngay biên giới sơn mạch, để lại từng đống từng đống tro tàn.
Cuối cùng, sơn khẩu lại yên tĩnh, không còn hung thú lao ra nữa.
Con vật duy nhất còn sống, hoàng kim tiểu ngưu, lúc này vẫy vẫy đuôi, rất cảm xúc, sau đó, nó làm động tác khiến Sở Phong và mập mạp nghẹn họng nhìn trân trối.
Nó như là con người, đứng thẳng lên bằng hai chân, mặc dù không được tự nhiên , lung la lung lay, không vững.
Rồi, hai cái móng trước nó giơ lên, một chỉ hướng lên trời, một chỉ hướng mặt đất, trong miệng thì cứ : « Ùm..ụm…ò..ọ…,Ùm..ụm…ò..ọ..,Ùm..ụm…ò..ọ… »
« Hình như, nó từng đọc qua kinh phật rồi nhỉ ? » mập mạp bộ mặt hiện lên vẻ kỳ quái.
« Cái thằng này, nó muốn diễn đạt tư thế khi Phật Đà đến thế gian, một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn ! » Chu bàn tử trừng to con mắt.
Một con nghé con, lại có thể làm ra loại động tác thế này, làm cho hắn buồn cười khó tả.
(dịch giả : ta đọc lúc này tưởng tượng mà buồn cười, cả con bò và thằng mập )
Chu Toàn đụng đụng Sở Phong, thì thầm : « ta cảm thấy chắc có thể bắt được nó, dù sao nó cũng còn nhỏ, dễ thu thập »
Lời nói chưa dứt, còn không đợi đến lúc Sở Phong trả lời hắn, con nghé con đã nghiêng người, bốn vó chạm đất, chậm chạp đi tới.
« Bị phát hiện rồi ! » mập mạp hết hồn.
« Đừng hành động thiếu suy nghĩ » Sở Phong thủy chung cảm thấy. con kỳ thú này tuy còn nhỏ nhưng cũng không tầm thường.
Hoàng kim tiểu ngưu khịt khịt, cái mũi mấp máy, đến bên người mập mạp , rồi sau đó cắn cái ba lô hắn đang đeo trên lưng, dùng sức kéo mạnh.
« Đoạt đồ đạc của ta ? » Chu bàn tử dùng sức kéo lại, tranh thủ thời gian bảo vệ cái ba lô, rồi ngay lập tức phi thường lanh lẹ, xoay người một cái, muốn leo lên lưng con nghé con.
Đáng tiếc, con hoàng kim tiểu ngưu này rất linh hoạt, mạnh mẽ run lên, đem hắn bỏ qua, hơn nữa thân thể bỗng đứng thẳng lên, hai chân sau chạm đất, hai chi trước duỗi ra, giống như tư thế đấu vật, đem chu bàn tử hất tung lên.
Mập mạp giật mình, con này là con gì thế, còn biết đấu vật nữa ! nhỏ vậy mà ép hắn thở không nổi rồi,
« Gia liều mạng với ngươi ! » Chu Toàn vừa lăn lông lốc lại đứng lên, mạnh mẽ xông về phía trước, ôm lấy con hoàng kim tiểu ngưu, cùng nó vật lộn.
Chứng kiến tràng diện thế này, Sở Phong có chút im lặng, hắn rút thanh hắc kim đoản kiếm ra, chuẩn bị tiến qua trợ giúp mập mạp.
Nhưng hắn rất nhanh thu tay lại, vì hắn thấy được con nghé con này không có sát ý, cặp mắt nó chuyển động, chớp chớp, vô cùng có linh tính.
Hắn cảm thấy nó không giống một con dã thú, mà giống một loại sinh vật cao cấp hơn, cảm giác được nó không có ác ý.
Bất quá, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn mập mạp bị hại, rất nhanh hắn tiến lên hỗ trợ, nắm lấy hai sừng của con nghé con, định đem nó đè xuống đất.
« Con nghé con này, nó nhắm vào trái cây của ta » Chu Toàn kêu to.
Lúc này, con hoàng kim tiểu ngưu kia, hai chân sau đứng trên mặt đất, hai chân trước ôm Chu bàn tử, vật hắn té ngã.
Chu bàn tử bị chọc điên, nếu như bị con con trâu lớn đụng ngã thì cũng không nói, đằng này lại là một con bê con ôm hắn như đấu vật, đem hắn vật ngã, người đầy bụi đất, mũi cũng muốn lệch đi.
Sở Phong hỗ trợ, dùng sức nắm sừng nó, đem nó hướng sang bên khác.
Hắn nhìn ra được, con hoàng kim tiểu ngưu nếu nổi điên thật, dùng đôi hoàng kim giác của nó đâm vào mập mạp, chắc chắn có mấy lỗ máu rồi, khí lực của nó quá lớn, nhưng nó không có bao nhiêu địch ý, chưa từng làm vậy.
Nhưng mà, đối với mập mạp, hắn đang tức giận vô cùng, bởi vì hắn thấy được, con nghé con rõ ràng đang cười, cười toét cả miệng, cái miệng của nó đã mở rộng đến mang tai rồi, cứ nhìn hắn mà cười.
« Tiên sư bố mày, đè ta, còn cười ngây ngô với ta, đứng lên cho ta ! » Chu bàn tử nổi khùng.
« Hự » một tiếng, con hoàng kim tiểu ngưu đã giật được balo của hắn mở ra, muốn đem cái trái cây đỏ tươi, tỏa hương thơm ngào ngạt kia nuốt vào.
Chu Toàn nóng nảy, dốc hết sức bình sinh đẩy đầu nó ra, trái cây này hắn không dám ăn, nhưng cũng không có ý định đem vứt đi, cứ cân nhắc mãi. Thanh niên mọc ra đôi cánh bạc kia, thấy thế nào cũng giống siêu nhân, nếu không cao tầng của Thiên Thần Sinh Vật sao lại đi đón hắn, còn dùng lễ nghênh tiếp khách quý.
Có Sở Phong giúp sức, hắn bỏ qua sừng của nó, ôm lấy cổ của nó, dùng sức xoay chuyển, không có khả năng nhìn trái cây bị con nghé con này nuốt mất.
Con hoàng kim tiểu ngưu bất chấp tất cả, giương miệng rộng táp mạnh về phía trước.
« Póc!»
Màu quang đỏ rơi vãi, chỗ này một mảnh thánh khiết, hương trái cây nồng đậm xông vào mũi.
Sở Phong hoảng sợ, trái cây bị con hoàng kim tiểu ngưu nuốt rồi ?
Tuy nhiên, lúc hắn cúi đầu xuống, lại thấy mập mạp đang nằm trên mặt đất ho khan, khuông mặt nghẹn đỏ bừng, không ngừng đấm vào ngực của mình.
Thời khắc mấu chốt, mập mạp tương đối bưu hãn, trực tiếp đem trái cây màu đỏ kia nhét thẳng vào trong miệng, nuốt luôn, hột cũng không nhả ra, làm hắn nghẹn đến trợn trắng mắt.
Hoàng kim tiểu ngưu buông móng trước, không ôm mập mạp nữa, bốn vó chạm đất, đứng ở nơi đó, xem ra nó rất tức giận, cái trái cây kia có sức hấp dẫn quá lớn, mũi nó phun khói trắng, thở phì phì.
Hiển nhiên, nó không phải ác thú, thất vọng như vậy mà cũng không động sát ý.
« Nghẹn chết ta rồi, nước, nước, nước ! » Chu Toàn kêu to, không ngừng ho khan, nước mắt nước mũi tèm nhem.
Sở Phong đưa tay kéo hắn lên, đưa cho hắn chai nước, lại giúp hắn đập đập sau lưng, mập mạp cuối cùng cũng thoải mái.
« Cùng ta tranh giành , ngươi còn non lắm » Hắn hung dữ nhìn về phía hoàng kim tiểu ngưu, nhưng dường như chưa hạ hỏa, lại nói : « Ngươi cái con bê con này, vật ta xuống, còn lăn qua lăn lại, tức chết ta mà,.. »
« Ngươi tức giận cùng một con nghé con làm gì, trái cây mùi vị ra sao, hiện tại có cảm giác gì không ? »Sở Phong hỏi, hắn thât sự sợ mập mạp xảy ra vấn đề gì.
« Hương vị ngọt ngào, nhưng chưa kịp thưởng thức, đã trực tiếp nuốt xuống rồi. » Chu Toàn tiếc nuối, không ngừng chậc chậc miệng.
« Cảm giác thân thể có chút lạnh, có một cỗ lực lượng bên trong đang xông lung tung »
Con hoàng kim tiểu ngưu lúc này vẫn trừng mắt với hắn, lại nhìn vào gốc cây xanh mơn mởn trên tay hắn, đây vốn là một cái cây dại bình thường, nhưng lại kết xuất được trái cây đỏ, sau đó, liền có sinh sơ bừng bừng, mang theo sinh mệnh khí tức rất mạnh.
« Còn muốn đoạt tiếp sao ? » mập mạp trừng mắt, vừa nói vừa bứt một phiến lá, bỏ vào trong miệng, cắn một cái.
« Oèo, đó là lá cây, không thể ăn, ngươi cũng đừng so đo như vậy » Sở Phong nhắc nhở.
« Phi, đắng chết đi được, thật khó ăn mà » Chu bàn tử cảm giác mình bị con nghé con kia làm cho điên rồi, sao tự nhiên làm chuyện ngu xuẩn thế này, vô duyên vô cớ đi ăn lá cây.
Con hoàng kim tiểu ngưu cũng khùng rồi, không riêng cái mũi phun khói , mà lỗ tai cũng bắt đầu bốc lên khí trắng rồi, thiếu chút nữa là dùng đầu cụng tới.
« Đừng có qua đây, cho ngươi nè » mập mạp có điểm sợ sợ, đem cái gốc cây kia đưa qua.
« ngoạm »
Con hoàng kim tiểu ngưu một táp hết phân nửa, thiếu chút nữa táp trúng tay hắn, Chu bàn tử bị hù, vội vàng buông cây cỏ ra, lùi về phía sau.
« Cái cây này cho ngươi ăn hết, đừng có trừng mắt với ta nữa, còn nữa, đem khói trăng ở trong lỗ mũi và lỗ tai của ngươi thu lại đi, đừng bốc lên nữa, ngươi tức giận cái gì, Chu gia ta bây giờ cả người rã rời ra rồi » mập mạp càu nhàu.
Con hoàng kim tiểu ngưu bình tĩnh lại.
« Ngươi, có thể nghe hiểu được chúng ta ? » Sở Phong muốn cùng nó trao đổi, Thái Hành sơn dị biến, hắn muốn hiểu rõ tinh tường, con nghé con này từ bên trong xông ra, có lẽ nó hiểu rõ tất cả chân tướng.
Con hoàng kim tiểu ngưu không gật đầu, cũng không lắc đầu, ngược lại bắt đầu dò xét hắn.
« Nó nghe không hiểu đâu » Chu bàn tử nắm một nắm cỏ xanh, cười cười ác ý, « tiểu gia hỏa, ăn đi, chúng ta thân cận một tí, chút nữa làm tọa kỵ cho Chu gia, mỗi ngày cho ngươi ăn tiên thảo »
Giờ khắc này, con hoàng kim tiểu ngưu ngẩng đầu, liếc xéo hắn, ánh mắt kia để lại cho Chu bàn tử hoài nghi về nhân sinh quan của hắn.
Bởi vì, con hoàng kim tiểu ngưu như là ẩn chứa ý khinh thường, khinh bỉ hắn.
« Ngươi thấy thế nào ? » mập mạp hỏi Sở Phong « sao ta có cảm giác nó đang miệt thị ta »
« Đúng rồi » Sở Phong gật đầu.
« Ta bị một con nghé con xem thường hả ? » mập mạp giận dữ.
Rồi sau đó, hắn chỉ vào con hoàng kim tiểu ngưu , nói « ăn hết tiên thảo, rồi làm tọa kỵ cho ta, có nghe hay không ? »
« vèo »
Sau một khắc, con hoàng kim tiểu ngưu bốn vó đạp đạp, tốc độ rất nhanh, xuấ hiện sau lưng Chu Toàn, đứng thẳng lên, ghé sát người của hắn, hai chi trước khoác lên vai hắn, ôm cổ hắn.
« Ta @#$%$%... » Chu bàn tử tức giận run người, con nghé con này điên rồi,, tự dưng dính sát vào người hắn.
« Tình huống gì thế này, ta kêu ngươi làm tọa kỵ của ta, ngươi làm gì vậy ? » Hắn hổn hển kêu lên.
« Sao ta cảm thấy, nó muốn ngươi làm tọa kỵ cho nó » Sở Phong ha ha cười không ngừng.
Chu bàn tử sựng người, con nghé con này hình như thật sự có ý tứ này.
Đặc biệt là, khi hắn quay đầu lại, thấy nó toét miệng cười, cười một cách ngây ngô, hơn nữa còn gật đầu, đối với mập mạp mà nói, biểu lộ này quá mức ghê tởm.
« Ngươi đi xuống mau »
Trong rừng bát nháo loạn cả lên.
Sau nửa khắc, Chu Toàn thở hồng hộc, hắn chạy trốn phía trước, con hoàng kim tiểu ngưu đuổi theo ở phía sau, đã vậy nó còn đứng thẳng mà chạy, nhào vào trên người mập mạp, muốn leo lên lưng hắn bắt hắn cõng.
« Cứu mạng ahhhhh ! »
Chu bàn tử hết cách rồi, giằng co một thời gian dài, không đối phó được nó, còn bị nó ngược lại muốn cưỡi hắn.
« Ta không biết ngươi từ đâu tới, nhưng ta biết rõ, cái thế giới đang dị biến của chúng ta, đối với ngươi có sức hấp dẫn vô cùng to lớn » Sở Phong mở miệng.
Trong nháy mắt, con nghé con khựng lại, không đuổi theo mập mạp nữa, mà nhìn về phía Sở Phong.
« Dù là biết rõ sẽ chết, nhưng những con hung cầm quái thú kia vẫn xông vào phiến đại địa này của chúng ta, có thể hiểu được đó là hấp dẫn lớn thế nào. » Sở Phong tiếp tục.
Hắn thành công hấp dẫn lực chú ý của con hoàng kim tiểu ngưu, khiến nó an tĩnh.
Chu bàn tử mới vừa rồi bị khi dễ đến thảm thương, hiện tại được giải thoát, trốn ra sau lưng Sở Phong, cả người mồ hôi nhễ nhại, ngồi bệt xuống đất.
« Ta lại bị một con nghé con khi nhục, mất mặt quá đi… ! » hắn nguyền rủa, thanh âm rất bé, không dám trêu chọc nó nữa.
Đồng thời, hắn cũng bị lời nói của Sở Phong hấp dẫn, chú ý lắng nghe.
« Thế giới của chúng ta, sau khi dị biến, một gốc cây cỏ dại ven đường đều có thể kết xuất kỳ quả, mà người sau khi ăn dị quả, có thể phi thiên độn địa, ta nghĩ, ngày sau chắc còn có các loại kỳ quả kinh người khác, cho nên các ngươi vì vậy mà đến » Sở Phong nói xong.
Hắn lại tiếp tục phòng đoán, « Ta nghĩ bây giờ, là giai đoạn mới bắt đầu, kịch biến cũng là kịch liệt nhất, có khả năng trong thời gian ngắn tạo ra được..vương ? cho nên, ngươi đến đây đúng không ? »
Vương, là Sở Phong cố ý dùng từ, hắn hiểu rõ, chỉ có vật con hoàng kim tiểu ngưu mới có thể minh bạch.
Mà con hoàng kim tiểu ngưu càng yên tĩnh.
« Các ngươi, tột cùng là đến từ đâu ? » Sở Phong nhẹ giọng hỏi.