Chương 17
Vài ngày sau, mẫu thân Triệu Phi Huân đã trở lại.
Gặp mặt mới biết, bà cùng mẹ tôi là chị em, hình dáng giống mẹ tôi như đúc, cùng tôi có năm phần tương tự. Bà nhìn thấy tôi rất vui mừng, hỏi thăm chuyện mẹ tôi, lại cảm khái nửa ngày.
Bà lôi kéo tôi nói: “Chúng ta trước kia cũng không hiểu “tình cảm” là gì, mặc dù cùng mẹ con là chị em nhưng lại rất lãnh đạm với nhau, đến nơi này cũng là mỗi người mỗi ngả. Đến khi ta cùng cha Phi Huân một chỗ, bỗng khát vọng tình thân nên muốn tìm mẹ con, lại nghe nói cha con tái giá, mẹ con mang theo con trở về. Mấy năm nay, ta thường tiếc nuối khi không thể làm tròn tình thân chị em. Ngày đó nhận được tin tức của Phi Huân nói con đến đây, ta thực sự rất cao hứng. Không chờ được cha hắn xong việc, ta liền về đây trước. Đứa nhỏ, con có bằng lòng gọi ta một tiếng “dì” không?”
Tôi nhìn bề ngoài của bà cùng ánh mắt hiền hậu giống mẹ, gật gật đầu, kêu một tiếng: “Dì!”
“Ha.” Dì mỉm cười và nói: “Tốt! Về sau gia đình ngoại nhà ta cũng có người rồi. Nếu cha Phi Huân dám làm khó ta, ta cũng có thể có người đứng lên bênh.”
Triệu Phi Huân ở một bên cười nhạo: “Đúng là “vừa ăn cướp vừa la làng” mà! Từ trước tới nay toàn là cha bị khi dễ.” (=]] tình bà mẹ này hay lắm mọi người ạ!)
Dì oán trách đập cho Triệu Phi Huân một phát: “Tiểu tử thúi! Dám vạch trần ta! Lại nói, về sau chị con cũng nhà mẹ đẻ rồi, nếu nhà chồng dám khi dễ chị, chị cũng sẽ có người đứng lên bênh!”
Lời này chạm tới chỗ đau của tôi, tôi im lặng không nói,
Triệu Phi Huân hầm hừ nói: “Đều tại mẹ không tốt, không nói sớm cho con biết, nếu con sớm biết chị là biểu tỷ của con (chị họ), làm gì có chuyện để nàng bị làm khó?” Nói xong đem mọi chuyện của tôi nói cho dì.
Tôi một lần nữa nhớ lại, trong lòng vẫn rất buồn, âm thầm rơi lệ.
Nghe xong chuyện của tôi, dì ôm tôi vào lòng, thở dài nói: “Chẳng lẽ trên đời này thật sự có số mệnh? Con cùng mẹ con đều gặp chuyện như nhau? Bất quá Thanh Mai ah, ta không tán thành con đi khỏi nhà.
Tuy rằng xưa nay đàn ông hay phụ bạc, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có trái tim si tình, chúng ta sẽ không nhìn lầm người.”
“Giống như chúng ta vậy, có thể tìm hiểu tâm tư người khác, nếu không phải 100% xác nhân người kia là thật tâm, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng động tình. Cha Phi Huân cũng không để cho ta thất vọng. Mà cha con, khi mẹ con đi rồi, trở nên gần như điên cuồng, không quá hai năm liền buồn bực mà chết. Khi ta đi tìm, có nhìn thấy hắn cầm cây lược mẹ con để lại, cứ lặp đi lặp lại một lời nói ‘vì sao nàng không nói? Nếu sớm biết rằng nàng sẽ ra đi, ta thà chết cũng không tái giá!’
Thanh Mai ah, kỳ thật nam nhân đôi khi có điểm giống trẻ con, một số việc con không nói hắn sẽ không biết. Hơn nữa thời đại của chúng ta và họ khác nhau, rất nhiều quan niệm tồn tại khác nhau. Chúng ta nếu nghĩ việc này nghiêm trọng, có khi họ lại coi thường. Con nên cho hắn cơ hội để hắn biết suy nghĩ của con.”
“Với tình huống trước mắt, xem ra tình yêu của Trương Giới Thụ đối với con chưa có thể nói là sâu. Nếu con không phải một mặt nhường nhịn, mà là nói trước cho hắn biết, chỉ cần tái giá con sẽ rời đi. Có lẽ, vấn đề đã được giải quyết. Con thử suy nghĩ kĩ lại xem, con có từng tranh giành hết sức chưa? Chính con không tranh giành, đem hy vọng đều đặt lên người khác, kết quả hiện tại còn có thể trách ai?”
“Thanh Mai, là con ủy khuất nhưng cũng có cái sai, nghĩ ra đi lại càng sai. Con không quay về thì người bị trừng phạt là ai? Là chính con, là Trương Giới Thụ. Rõ ràng hai người có thể vui vẻ mà sống qua ngày, hai người lại tự đả thương trái tim mình. Con nhẫn tâm để hắn giống cha con buồn bực mà chết sao? Con đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, đừng để bi kịch của cha mẹ con tái diễn.”
“Có cái gì không thể trở về đối mặt? Mẹ chồng ác thì sao? Không vung tay đánh người đang tươi cười. Lòng vả cũng như lòng sung, con đối với bà ta thật tốt, bà ta sẽ bị con làm cảm động. Con người như chúng ta, không thấy thỏ thì không thả ưng. Bà ta không tôn trọng con, mà con thực sự cũng không để ý đến bà ấy. Ta đoán trước kia con đem con dâu như một nghề nghiệp để làm? Nhưng ai quy định nhất định phải là bà ta chủ động? Bà ta không có cảm giác về sự chân thành của con thì tự nhiên sẽ không dùng chân tình đốix ử với con. Khi bà ấy đối với con không có tình cảm thì đương nhiên dễ dàng trở mặt thành vô tình.”
“Lại nói đứa A Hỉ kia, kỳ thật đứng trên lập trường của nàng ta thì nàng ta cũng không có sai. Ở thời đại này, năm thê bảy thiếp là rất bình thường, nàng từ nhỏ đã chịu loại giáo dục này, đương nhiên sẽ không biết đã đem lại cho con loại tổn thương gì. Nàng khẳng định cũng sẽ không nghĩ gạt bỏ con. Ở thời đại này xem ra nàng ta làm như vậy thật bình thường.”
“Vấn đề của nàng cũng dễ giải quyết, Trương Giới Thụ không phải đã nói muốn coi nàng là em gái mà đưa gả ra ngoài sao? Kêu thủ hạ của Phi Huân chọn lấy một quan viên trẻ đi cầu hôn nàng. Nàng kỳ thật là ước một cuộc sống yên ổn, gả ai cũng được.
Rất nhiều chuyện khi khơi ra thì rất đơn giản. Thanh Mai, không phải ta cậy già lên mặt, con còn trẻ, làm người là một môn học cao thâm. Thế giới này con còn nhiều thứ phải học.”
(Hức! Bà ấy nói nhiều vậy mà không uống nước sao =.=”)
Nghe dì giải thích, tôi thay đổi góc nhìn, cũng hiểu mình có nhiều chuyện không thỏa đáng, rất nhiều ủy khuất do tự mình tìm. Chuyển tầm mắt, trước mắt cũng mở rộng và sáng sủa hơn, nghĩ đến Trương Giới Thụ còn lo lắng cho sống còn của tôi, lại càng cảm thấy muốn về nhà ngay.
Tôi nín khóc, xấu hổ nói: “Con đã biết, cảm ơn dì! Con cũng nên trở về.”
“Đừng!” Dì giữ chặt tôi: “Nếu sự tình đã vỡ lỡ, liền náo loạn một chút. Những thứ này nam nhân cũng khó phản kháng, lỡ hắn được thể, lại không biết quý trọng. Thà làm cho hắn chịu chút đau khổ, về sau nghĩ lại đau khổ kia, hắn cũng không dám đối với con không tốt. Với cả chúng ta hai mẹ con mới gặp lại, như thế nào thì cũng phải ở lâu lâu vài ngày để bồi dưỡng tình cảm chứ!”
Vài ngày sau, dì hỏi kĩ chuyện của tôi đến từng việc nhỏ, rồi đưa ra cái nhìn của bà, vạch ra những thiếu sót của tôi.
Đối với việc tôi từ nhỏ bị cách, bà thực oán giận: “Đúng là thế giới kì dị! Không biết ai có đầu óc bệnh hoạn muốn ức chế gien E, đem con người biến thành người máy. Con là một tiểu cô nương, cần có một trưởng bối ở bên cạnh chỉ giúp, đem kinh nghiệm của nàng giáo huấn cho con, con có thể bớt đi bao nhiêu đường vòng? Về sau, con có chuyện gì không rõ cứ hỏi dì. Dù sao, ở trên đời này ta vẫn sống nhiều hơn con vài năm, có thể dạy dỗ được con.”
Bà đối với Computer cười nhạt: “Cái vật chết nhãi kia có thể đưa ra đề nghị gì chứ? Ta nói nha, con căn bản không cần để ý cái vật chó má ấy. Vật đó là do người phát minh, những lời nó nói đều là lời của con người, làm sao có thể chỉ đạo con ngưới chứ? Nhân sinh không phải là giải phương trình, làm sao có thể 1234 mà nói rõ ràng? Kinh nghiệm cuộc sống phải không ngừng tìm kiếm, không ngừng tu chỉnh mới được.”
Đối với sự nhẫn nhục chịu đựng của tôi, bà nói: “Con biết không? Người thích bắt nạt kẻ yếu, con ủy khuất như vậy bà ấy chưa chắc đã biết, thời gian dài bà ấy sẽ tập thành thói quen, thậm chí còn ‘một tấc lên giời’. Ngày nào đó, con muốn tranh giành quyền lợi của mình thì bà ấy sẽ cảm thấy con đi vào đường sai lầm. Có đôi khi không ngại tùy tâm sở dục (tùy theo lòng mình), làm cho bà ta biết tính cách của con, bà ta làm gì cũng phải quan tâm cảm nhận của con. Nhân sinh bất quá trăm năm, nói cho cùng cũng nên sống vì chính mình vài năm.”
Đối với hình thức ở chung của tôi với Trương Giới Thụ: “Tương kính như tân (vợ chồng kính nhau như khách) là tốt, nhưng một mặt như vậy chỉ sợ lại thành lạnh như băng. Phong mạo (phong cách và diện mạo) của nữ nhân của rất nhiều, hoặc nhăn mày, hoặc cười, hoặc tức giận, hoặc kiều diễm… Mỗi loại đều rất đẹp, con không cần keo kiệt mà không cho hắn nhìn. Cho dù biểu hiện mềm mại của con là đẹp nhất, năm rộng tháng dài cho hắn ăn một loại đồ ăn, cho dù là sơn hào hải vị cũng ngấy. Con phải thỉnh thoảng cho hắn đổi khẩu vị, làm cho hắn lúc nào cũng thấy mới mẻ.”
“Mấy lời lẽ “lấy chồng là trời” sai trái đó trăm ngàn lần đừng tin, ngay cả nam nhân mình cũng không cần thiết phải tin tưởng. Chỉ có nam nhân vô dụng mới thích nữ nhân bất tài khúm núm. Nhìn vào những trang sử, người mê hoặc những nam nhân kia không phải phần lớn đều là “hồng nhan họa thủy” sao? Vì muốn giành được nụ cười của mỹ nhân mà không tiếc bỏ mạng, mất nước. Nữ nhân muốn cao hứng, hoàn toàn có thể khiến nam nhân tạo phản.”
“Ví như ở đâu đó bị mẹ chồng gây uất ức thì không ngại trở về đá cho hắn vài cái, đá xong rồi nếu đau chân còn bắt hắn giúp con xoa bóp. Rồi sau đó lại làm nũng đối với hắn, ăn vạ bắt chiều chuộng. ~Hự!~ Cứ như vậy đánh một cái, xoa hai cái thì hắn lại thấy rất hưởng thụ. Trở lại con thử xem, đảm bảo hắn yêu chết con!!”
Đối với việc tôi dùng A Mộc dò xét tâm tư người khác, bà nói: “Ta không tán thành con dùng cái đó. Không ai là hoàn mỹ, con cũng không nên hoàn mỹ. Nghĩ muốn mọi chuyện chu toàn là không có khả năng. Con làm tốt ngược lại người khác sẽ đối với con quá mức yên tâm, tương ứng, ý nguyện của con sẽ dễ dàng bị xem nhẹ. Đến cuối cùng con xứng đáng bị hành đến mệt chết. Hơn nữa, con người vốn rất phức tạp, thường xuyên có những âm mưu gì gì đó, biết nhiều chỉ khổ mình. Có một số việc không biết lại là cẩn thận, không có ngoài ý muốn, con người sẽ vô vị.”
Quả nhiên là nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm. Những điều dì nói cho tôi biết đều không có trong sách vở, là từng giọt từng giọt kinh nghiệm sống của dì, làm tôi có cảm giác tỉnh táo hơn.
Cùng lúc đó, Triệu Phi Huân tìm một nhà tướng Lưu gia đến Trương Gia cầu hôn.
Ban đầu người nọ còn có chút bất đắc dĩ, lúc đến thấy A Hỉ xinh đẹp, lập tức mừng rỡ, vội vàng định ra ngày thành thân. Mà A Hỉ ở trong hôn lễ bị mất mặt, ở Trương gia rất xấu hổ, nhìn tướng mạo, nhân phẩm gia tướng đều xuất sắc, chức quan cao hơn Trương Giới Thụ, cũng nguyện ý gả đi sớm một chút. Lại thêm Triệu Phi Huân ở giữa chu toàn, không quá vài ngày, A Hỉ khoác giá y, thành người phụ nữ của người khác. Trương Giới Thụ lấy thân phận ca ca, sử dụng hết khả năng vì nàng đặt mua một phần đồ cưới, nổi dàn trống và sáo đưa nàng ra cửa.
Trong ngõ phố khắp nơi đang bàn luận ầm ĩ một trận lại nhận được một tin mới kinh khủng hơn.
Nghe nói, nữ nhi lưu lạc dân gian của Vĩnh Định Hầu đã tìm thấy, mà tân tiểu thư của Hầu phủ nghe chuyện của Trương Giới Thụ, cảm thấy hắn có tình có nghĩa, nhất định phải gả cho hắn.
Lúc này, tôi đang ngồi cùng dì trong mật thất. Bên ngoài mật thất Triệu Phi Huân đang bức hôn, người bị buộc kia chính là Trương Giới Thụ.
Đây là lần đâu tiên gặp mặt của tôi cùng Trương Giới Thụ sau chuyện kia, chỉ thấy hốc mắt hắn hõm sâu, dáng hình mệt mỏi, toàn thân đều lộ ra một điệu bộ bi thương. Tựa hồ một đả kích nhẹ nhàng cũng có thể đánh bay hắn. Trong lòng tôi vừa đau vừa hối hận, nước mắt ngăn không được mà chảy ra, hận không thể lập tức cùng hắn gặp lại, lại bị dì đè xuống, ý bảo tôi ngồi xem một chút rồi nói sau.
“Trương Giới Thụ, tỷ tỷ của bản Hầu chẳng lẽ còn không xứng với một tên như ngươi sao? Ngươi dám kháng hôn?”
“Không dám, chính là hạ quan đã có vợ, không xứng với tiểu thư Hầu gia.”
“Thê tử kia của ngươi chẳng phải đã qua đời rồi sao? Tỷ Tỷ của ta cũng không ghét bỏ ngươi là quan phu (người góa vợ), ngươi còn không mau đáp ứng!”
Thần sắc Trương Giới Thụ trở nên thống khổ, như là biết rõ là lời nói dối, lại bướng bỉnh phải tin tưởng: “Không! Nàng nhất định không có việc gì, sẽ có một ngày nàng trở về. Hạ quan không thể lại có lỗi với nàng!”
“Nếu cả đời này nàng không trở lại, ngươi vẫn chờ đợi sao?”
Trương Giới Thụ kiên định nói: “Dạ, thẳng đến khi hạ quan chết.”
“Nếu xác định được nàng đã ra đi thì sao?”
Trương Giới Thụ lung lay sắp đổ, giống như không thể chấp nhận cái ý nghĩ này, sau một lúc đau kịch liệt mới nói: “Nếu thật là như vậy, chỉ đợi cha mẹ sau trăm tuổi, hạ quan sẽ làm người hầu của nàng dưới đất.”
Vô luận Triệu Phi Huân uy hiếp, đe dọa, dụ dỗ thế nào, Trương Giới Thụ thủy chung không chịu đáp ứng hôn sự.
Cuối cùng, Triệu Phi Huân giận tím mặt: “Ngươi không thích rượu mời lại thích uống rượu phạt! Ngươi cũng biết chọc giận ta thì sẽ có kết cục gì sao? Muốn mạng ngươi cũng có thể.”
Trương Giới Thụ bất động, bình tĩnh nói: “Dân thường không thể thay đổi chí hướng, chính là cái mạng này cũng không tiếc.”
Triệu Phi Huân cười lạnh, ném giấy bút: “Ngươi cho là ta hù dọa ngươi sao? Viết cho ta hưu thư (đơn ly hôn), bất kể nàng sống hay chết, một mực bảo nàng không được ngăn cản sự tình. Không viết thì chờ chết đi.”
Trương Giới Thụ tập trung suy nghĩ, giống như hạ quyết tâm rồi cầm lấy giấy bút bắt đầu viết.
Triệu Phi Huân dùng sóng não nói chuyện với tôi: “Vẫn là đệ thắng, đệ đã nói hắn đỡ không nổi, tỷ xem còn chưa đánh, hắn đã trúng chiêu.”
Tôi chỉ nói: “Ta tin tưởng hắn!”
“Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Lúc này Trương Giới Thụ đã viết xong, vứt bút đi, thi lễ nói: “Trương mỗ nguyện lĩnh tội.”
Triệu Phi Huân cầm lấy tờ giấy vừa viết, biến sắc, chửi thầm một tiếng: “Gặp quỷ! (cũng có thể hiểu là “quái lạ”)”. Quay đầu gọi người: “Người đâu, đem hắn kéo đến địa lao! Cho hắn giấy bút, không viết đừng nghĩ đến việc còn sống mà đi ra!”
Đợi Trương Giới Thụ bị mang đi, chúng ta từ mật thất đi ra.
Tôi cầm tờ giấy kia lên.
“Nhận tội lừa gạt tình yêu của tôn giá (quý ngài – tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện), xấu hổ không dám nhận.
Sống cùng vợ hiền, hiểu nhau từ thuở nghèo hèn, ân ái rất dày. Đã từng thề kiếp này, lập ước hẹn kiếp sau . Ân thâm tình nặng, chớ có dám quên. Chẳng nề hà mất thiện cảm của cha mẹ, không thể yêu thương tất cả. Lệnh của mẹ, đành phụ lòng. Làm ôm nỗi hận mà đi, sinh tử không rõ.
Tự biết bạc tình phụ nghĩa, xấu hổ với đất trời. Nhưng cha mẹ vẫn còn, sinh tử không tự chủ. Khó mà lệnh cho Khổng Tước bay về Đông Nam, cho dù lưỡng lự bóng nàng cô độc. Phụ lòng phụ bạc như vậy, lời thề đã phụ.
Tình cũ đã phụ, vui mới được sao? Chi Lan vào nhà rỗng, trong phòng u oán hơn. Hy vọng Lưu quân tinh mắt, nhận biết châu ngọc, sẽ có lúc về, giảm bớt tội nghiệt.
Tình ý nhưng đã mất, hiếu nghĩa cũng khó toàn. Tội trước không thể thứ, tình yêu tự nhiên tan. Khiến vô vọng nối dõi, cha mẹ lo lắng, càng thẹn với tổ tiên.
Lại nữa, vì tư tình của mình, bàng hoàng mất điều độ, chí hướng chán chường, công vụ rỗng tuyếch, làm mất tư cách quan, thực áy náy bổng vua, khó báo ơn vua.
Giống như bực này vô tình vô nghĩa, kẻ bất trung bất hiếu sao xứng hái cành hoa, sợ làm ô mỹ ngọc?
Thân này vốn là sống tạm, chết cũng không tiếc. Duy xin chớ làm khó người nhà, Hoàng Tuyền đi không ngại.
Nếu như báo mộng nơi giam giữ, quan ải vạn dặm dễ tìm nàng. Nguyện xuống U Minh, bái tạ thành toàn.”
Tôi nắm chặt tờ giấy, mắt rưng rưng lệ nóng. Trương Giới Thụ, thiếp quả thật chưa từng nhìn lầm chàng.
Dì cũng rất đắc ý, hướng Triệu Phi Huân nói: “Như thế nào? Ta đã nói mà.”
Triệu Phi Huân phẫn nộ nói: “Đánh cuộc đến tối mới có hiệu lực, trước đó con nhất định bắt hắn viết hưu thư!”
Dì chính là lắc đầu châm biếm: “Tiểu tử, mẹ ngươi đã sống đến giờ không phải sống uổng phí, con cứ chờ thua đi!”
Mà tôi chỉ nhớ đến Trương Giới Thụ: “Làm sao đệ có thể đưa hắn vào địa lao, nơi đó hoàn cảnh kém như vậy, thân thể hắn sao chịu được?”
Triệu Phi Huân khoát khoát tay: “Yên tâm, tỷ tỷ, đệ đã trao đổi với bọn họ rồi, hình cụ (dụng cụ tra tấn) đã được lau sạch sẽ.” (:]])
Tôi vừa nghe liền đứng ngồi không yên: “Sao còn tra tấn? Như vậy được sao?”
“Aizz! Yên tâm, chỉ là hù dọa hắn thôi. Nhà của đệ cũng không còn thực hiện những việc đó nữa, thật vất vả mới mượn từ nha môn tới đó.”
Tôi còn lo lắng, lại bị mẹ con hắn cản trở, không thể cùng tới thăm hắn.
Tới buổi chiều, hình cụ được bày ra vài lần nhưng Trương Giới Thụ vẫn không đầu hàng.
Triệu Phi Huân đánh cuộc thua dì, bị yêu cầu một năm cưới vợ, hai năm sinh con.
Lời tác giả: Về tính cách của Thanh Mai, xin chú ý, tương lai nàng sống không phải thế giới bây giờ của chúng ta, nơi nàng sinh trưởng không có nghĩa là nơi quyết định cá tính của nàng. Tôi nghĩ, chúng ta cũng nên thông cảm một chút với cổ nhân, ở dưới mái hiên của họ, cúi đầu cũng không sao.