Chương 200: Đạo thế gian – đại đạo thiên hạ
Tiếng ve sầu vang lên từng hồi, mặt trời dần khuất núi, vì bữa trưa ăn suýt nghẹn chết, Thịnh Hoành cho người chuyển lời ông ta muốn tập trung vào công vụ, muốn dùng cơm ở thư phòng, cho các con ăn riêng, không cần tụ họp. Hải thị hình như đã đoán chừng, bèn chia sẵn cơm canh thành mấy phần, chỉ huy bà hầu đặt ngay ngắn vào từng lồng riêng sau đó đem đi các nơi.
Công việc xong xuôi, chị ta vội bước về phía viện của mình, thấy chồng đã dùng xong cơm, đang ngồi cạnh bàn thổi một chén trà ấm. Hải thị lặng lẽ đi tới nói nhỏ, “Trời vẫn còn sáng, chàng ăn vội như vậy cẩn thận tiêu hóa không tốt.”
Trường Bách đặt bát chén xuống, đứng lên nói: “Càng nhanh kết thúc càng tốt.”
Hải thị nhìn vẻ mặt chồng mệt mỏi, lấy làm đau lòng, cũng không khuyên bảo thêm, bước tới giúp chồng chỉnh lại trang phục, chần chừ nói: “…Hôm nay bà ngoại bị chúng ta chọc giận không nhẹ, có thể nghe chàng khuyên sao?”
Trường Bách trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Không nghe ta cũng có cách đối phó.”
Hải thị gật đầu, lại nghe Trường Bách dặn dò: “Nàng ăn xong đi Thọ An đường hầu hạ lão phu nhân thay cho em Sáu. Ta nhìn sắc mặt con bé không tốt, mệt mỏi quá rồi.” Hải thị cười nói: “Còn cần chàng nói sao, em biết mà. Em mang theo mấy anh em thằng Toàn, cho lão phu nhân nhìn một cái, không chừng bà phấn chấn lại hồi phục nhanh.”
Trường Bách chêm một câu: “Cũng được, có điều bà nội còn bệnh, đừng để trẻ con ồn ào.”
Nói xong Trường Bách rảo bước. Cổng trong đã có xe ngựa và phu xe chờ sẵn, hai chủ tờ cùng mấy gia đinh ra khỏi cửa rồi đi thẳng về hướng Nam. Chưa tới nửa canh giờ đã tới cổng chính một tòa tứ hợp viện. Hai bên cột gỗ sơn mộc, tấm biển trên cửa chính ghi ‘Phủ Vương các bộ’. Quản sự gác cổng thấy Trường Bách tới tức khắc sai người đi báo tin, chính mình tự dẫn đường.
Vương lão phu nhân tinh thần không an ổn, cơm tối không ăn được mấy, tựa trên giường la hán thở dài liên tục. Cậu Vương bưng bát cháo tổ yến đứng hầu bên cạnh, ngập ngừng không biết khuyên nhủ thế nào. Hai mẹ con nghe thấy Trường Bách tới cửa, hai mặt nhìn nhau, một nhanh chóng ngồi dậy, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, một thả bát xuống, cho người hầu hạ lui hết ra.
Trường Bách bước vào nhà, chắp tay hành lễ thật sâu.
Vương lão phu nhân cười nhạt nói: “Cậu đã là thanh thiên lão gia, bà già này không dám nhận lễ. Chẳng nhẽ ban ngày dạy dỗ còn chưa đủ, còn muốn đuổi tới mắng tận đây!”
Trường Bách cúi đầu nói: “Hôm nay cháu vô lễ, bà ngoại muốn đánh muốn mắng đều được, nhưng việc của dì tuyệt đối không thể thay đổi. Cháu đã nhờ Cố hầu gia đi phủ nội vụ trình sổ, sẽ sớm đưa người đi, chỉ xin bà ngoại đồng ý.”
Thận giới ty không tùy ý giam giữ người, cần phải cả nhà chồng cùng nhà mẹ đẻ nữ quyến phạm tội đồng lòng mới cho tiến vào.
Cơn giận của Vương lão phu nhân vừa nguôi đi lại bùng lên, vỗ giường mắng to: “Chỉ cần ta còn sống tuyệt đối không cho các ngươi giày xéo con gái lớn của ta! Muốn ta đồng ý sao, nằm mơ!”
Đối mặt với phản ứng này, Trường Bách cũng không kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng nói: “Dì là do bà ngoại sinh ra, cháu thân là đàn ông, dù chưa trải qua mười tháng hoài thai khổ cực nhưng mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ ngây thơ dưới gối, chỉ thầm mong các con cả đời không chịu khổ đau, sao có thể không hiểu tấm lòng mẹ hiền của bà ngoại.”
Vương lão phu nhân đỏ viền mắt, vẫn tức giận quay mặt đi không chịu nhìn anh ấy: “Cháu nói thì êm tai nhưng vẫn sống chết ép buộc dì của cháu.”
Trường Bách chậm rãi bước lên mấy bước, đứng bên giường la hán, cất tiếng nói: “Năm đó ông nội đột ngột qua đời, ông bà ngoại vẫn ở trong kinh thành, hai nhà còn qua lại với nhau.” Vương lão phu nhân nghiêng người ngồi, im lặng không lên tiếng. Trường Bách tiếp tục nói: “Lúc bà nội mới ở góa chỉ hơn hai mươi tuổi, cụ ông cụ bà Dũng Nghị hầu vẫn còn, từ trên xuống dưới nhà họ Từ đều khuyên bà nội tái giá.”
Vương lão phu nhân nghiêm mặt, ánh mắt hơi có chút thay đổi.
“…Có một só việc, sau này cháu mới biết.” Trường Bách khẽ thở dài, “Kỳ thực họ Từ đã tìm được người rồi, là đại nhân đương chức tuần phủ Chiết Giang Đường An, tiếng sĩ hai bảng, dù tuổi khá lớn nhưng mới chỉ có hai con gái một con trai dòng thứ, bà nội gả vào đó nhất định có thể sống bình an mỹ mãn.”
Vương lão phu nhân vẫn im lặng, cậu Vương lại cảm khái nói: “Họ Đường là thế tộc Tùng Giang, Thịnh lão phu nhân thủ tiết vì ông cụ thông gia, nuôi dạy em rể, thật là…” Ông ta nhìn sắc mặt mẹ mình, ngưng lại giữa chừng.
“Mấy chục năm qua, bà nội không chỉ bảo vệ tổ sản cho cha con, còn lấy của hồi môn giúp cha con lo liệu, mời cả danh sư. Năm đó lúc nghị hôn cho cha, phủ Dũng Nghị hầu có ý muốn kết thông gia, bà nội lại không vừa mắt cháu gái trong họ, là con gái dòng thứ, tướng mạo cùng của cải đều không được như ý. Vì tiền đồ của cha, bà thà cắt đứt quan hệ với họ Từ cũng phải tìm cho cha một mối hôn nhân tốt. Còn có chị cả, cháu cùng mấy em gái, có ai mà bà nội không coi như cốt nhục chính mình để đối xử… Từng việc từng việc, họ Thịnh chịu ơn huệ như núi cao biển sâu của bà nội, nếu như cha và cháu không đòi lại công bằng cho bà nội, cha con cháu vẫn được coi là con người sao?”
Trường Bách nắm tay lại thành đấm nện xuống liên tục.
Vương lão phu nhận không nhịn được thở dài, bà thông gia thật sự là phẩm cách chính trực cao thượng, không hề tính toán cho riêng mình. Mẹ cả cưới cháu bên nhà mẹ đẻ cho con dòng thứ, vừa có thể gắn bó hơn với nhà mẹ đẻ, lại còn lôi kéo được con thứ, đúng là đạo lí hiển nhiên. Nói cách khác, nếu trước kia Thịnh Hoành cưới cháu gái họ Từ, Thịnh lão phu nhân cũng không phải chịu tội như ngày hôm nay.
“Cháu biết bà ngoại giận cái gì. Cháu vì một người không có huyết thống mà trừng phạt dì, chống đối bà ngoại, không để ý tới cốt nhục chân chính.” Trường Bách bình tĩnh nhìn, Vương lão phu nhân hừ một tiếng nhưng sắc mặt không phẫn nộ như trước nữa.
“Lúc đó, bao nhiêu người khuyên bà nội, không phải cốt nhục của mình, nuôi không quen. Không chỉ người đời như vậy, ngay cả dì cũng nghĩ thế đi, vì vậy dì mới không chút kiêng dè hại bà nội, dì đoán trước là cha con cháu sẽ giơ cao đánh khẽ!”
Trường Bách bỗng cao giọng, lạnh lùng nói: “Trên đầu ba thước còn có trời cao, lẽ nào thật sự để tới lúc bà nội ở dưới suối vàng mới ngậm ngùi biết vậy chẳng làm, để cho thần linh trên trời dưới đất đều biết người trên cõi đời đều là đồ vong ân phụ nghĩa sao?”
Cậu Vương thầm đồng tình, Vương lão phu nhân cuối cùng cũng than khóc bi thương, chậm rãi xoay người nói với Trường Bách: “Bà làm sao không biết dì cháu sai lắm rồi! Nhưng mà… nhưng mà nó… cuối cùng vẫn là cốt nhục của bà!”
“Cốt nhục của bà ngoại, chỉ có một mình dì sao?” Trường Bách vô cùng bình tĩnh.
Vương lão phu nhân giật mình.
Trường Bách nhìn thẳng bà: “Khi còn bé, mẹ thường nhắc tới ông trẻ Vương dù đối xử với mẹ vô cùng tốt nhưng điều đáng tiếc nhất của mẹ là không được hầu hạ bên cha mẹ ruột. Lúc chơi đùa cùng trẻ con nhà hàng xóm không thiếu lần bị người ta nói là đồ ‘bỏ đi cha mẹ không cần’.”
Vương lão phu nhân xót lòng, rơi lệ nói: “Bà có lỗi với mẹ cháu, luôn muốn bồi thường…”
Trường Bách nói: “Mẹ bị nuôi ở bên ngoài mười mấy năm, chưa từng được ông bà yêu thương, dì cũng không có nửa phần thương xót.”
Vương lão phu nhân há miệng, nói không được lời phản bác.
“Trở lại sự hôm nay, dì hoàn toàn không để ý tới an nguy của em gái ruột, còn chủ định hãm hại.” Trường Bách lộ vẻ mặt giận dữ, “Bà ngoại luôn mồm nói chuyện huyết thống cốt nhục, nhưng dì có nửa phần nghĩ tới mẹ cháu cũng là cốt nhục thân thích của dì?”
Cậu Vương lắc đầu: “Em ấy thật là quá đáng. Đến cậu nghe mà cũng cảm thấy đau lòng.”
Vương lão phu nhân nhìn con trai, lại nhìn cháu ngoại, yếu ớt nói: “Vậy cũng không cần phạt nặng đến vậy! Thận Giới ty kia thật sự không thể đi.”
Trường Bách nói: “Khi xưa đến chơi nhà ông bà ngoại, cháu cùng em Hữu leo cây sơn tra, khổ cực một hồi mới hái được non nửa giỏ. Ông ngoại lại vứt đi một nửa số quả chúng cháu hái được. Cháu thế nào cũng không nỡ, ông ngoại lại dạy chúng cháu ‘nếu không vứt bỏ quả giập nát, sâu thối, những quả còn lại dù tốt nhưng cũng không giữ được, đối với con người cũng là đạo lý này’, câu nói này đến giờ cháu vẫn còn nhớ.”
Nhắc tới bạn già đã qua đời, Vương lão phu nhân khó nhọc nói: “Ý của cháu là…”
Trường Bách nói: “Dì đã sớm là quả sâu thối, chỉ biết liên lụy người nhà.”
Vương lão phu nhân cả giận nói: “Sao cháu có thể nói bề trên như thế?”
“Những năm gần đây, cậu không ngừng giúp dì thu dọn cục diện rối rắm. Dù bà ngoại có khổ tâm chỉ bảo thế nào, dì vẫn làm theo ý mình, cay nghiệt với con dòng thứ, ngược đãi vợ lẽ hầu ngủ, đóng cửa lại động tí là đánh chửi, tra tấn, đòi mạng người… Lần này hẳn cũng không phải lần đầu dì hạ độc!” Trường Bách nhìn cậu Vương, “Để giúp dì khắc phục hậu quả, cậu bao nhiêu lần mặt dày đi cầu người, đút lót, tốn bạc, làm bao nhiêu việc không nên làm, theo tư lịch của cậu vốn nên sớm được điều về kinh làm quan, nhưng mười mấy năm nay vẫn chỉ đảo quanh ở bên ngoài.”
Dù tính là cùng cấp, quan kinh thành cũng cao hơn nửa bậc so với quan ngoại tỉnh. Trước kia cậu Vương có cấp quan cao hơn Thịnh Hoành, lúc Thịnh Hoành vào kinh hai người ngang nhau, giờ quan phẩm Thịnh Hoành đã cao hơn cậu Vương nửa cấp, thêm vào là quan trong kinh nên lại càng hơn một bậc.
Nghĩ tới đường làm quan của mình, cậu Vương không khỏi ảm đạm. Vương lão phu nhân nhìn con trai áy náy cúi đầu thở dài.
“Không chỉ có cậu, còn có em Hữu. Việc của em họ Nguyên Nhi cháu cũng có nghe nói.” Trường Bách tiến thêm một bước, “Tuy nói chị dâu Văn thị của chi cả nhà cháu mấy năm mới có con, nhưng nhà họ vẫn còn con trai khác để nối dõi. Mà ông ngoại là một mạch đơn truyền, kéo dài đến giờ, bà ngoại đã vô cùng tốt với dì rồi.”
Tốt với con gái nhưng lại có lỗi với họ Vương, Vương lão phu nhân nhớ tới ông chồng đã mất, trong lòng chột dạ.
“Em Hữu tuổi đã lớn rồi, bà ngoại cũng nên tính toán thay họ Vương.” Trường Bách nhẹ nhàng khuyên, “Chỉ cần dì còn đó, họ Vương lại tiếp tục vất vả thay dì, hôm nay giết người, ngày mai hạ độc, khi nào mới dừng? Lẽ nào bà ngoại vì che chở cho con gái làm nhiều việc độc ác mà không quản tới cậu, em Hữu, còn mấy chị họ sao? Bọn họ chẳng lẽ không phải cốt nhục của bà ngoại?”
Vương lão phu nhân càng nghĩ càng chột dạ.
Chồng quá cố tài năng trác tuyệt, công huân rực rỡ, linh vị được đặt trong điện danh thần, vang dội thiên hạ. Con trai tư chất chỉ ở mức trung bình, dù không thể con hơn cha nhưng vẫn giữ được cơ nghiệp, Vương Hữu vẫn còn được ơn tổ tông, nhưng đời sau của cháu thì sao?
Mắt thấy nhà họ Thịnh đang dần thịnh vượng, con cháu sum xuê, người người đều đọc sách tham gia khoa cử, thông gia phần lớn là nhà thanh quý có thế lực, so ra, chính mình không thể bằng. Huống hồ, cháu trai giờ vẫn chưa có con nối dõi.
“Lẽ nào… không đưa vào Thận Giới ty không được…” Nghĩ tới con trai thành thật hiếu thảo cùng với cháu nội, Vương lão phu nhân dần dao động.
“Không đưa không được!” Trường Bách quả quyết nói, “Dì dạy mãi không sửa, trước đây chỉ đóng cửa trong nhà làm loạn, giờ lá gan càng lúc càng lớn, chưa tính tới việc là thân thích với nhau, họ Thịnh cũng là nhà quan lại có mặt mũi, dì cũng dám ra tay. Lôi em gái ra gánh tội thay, không sợ gì cả! Dì chắc chắn bà ngoại sẽ cứu mình, giờ nếu không mạnh tay, lần tới gặp rắc rối càng không thể thu dọn.”
“Nhưng mà, nó không được ra ngoài nữa…” Vương lão phu nhân khóc lóc, dần đổi ý.
“Quân tử mắc tội cũng chém năm đời. Bao nhà thế gia thanh quý quản thúc con cháu càng nghiêm khắc, chính vì sợ họa từ trong nhà mà ra.” Trường Bách nhẹ đỡ lấy vai lão phu nhân khuyên nhủ, “Bà ngoại sau này quan tâm đến anh họ Khang là được.” Suy nghĩ một chút lại bỏ thêm một câu, “Nếu không, dượng Khang nhất định sẽ bỏ vợ, khi đó anh chị họ sẽ ra sao?”
Vương lão phu nhân rơi lệ, nói không nên lời, đầu óc xoắn xít rối mù.
Trường Bách tiến đến trước bà ngoại, gằn từng chữ: “Dù có mất hai mươi năm sĩ đồ, cháu tuyệt đối không để dì ở bên ngoài đâu.”
Vương lão phu nhân chậm rão thấm lệ, lòng biết ý cháu ngoại kiên định, do dự nói: “Dượng cháu chưa chắc sẽ đáp ứng đưa đi Thận Giới ty.” Con rể cả căm ghét con gái đã lâu, một khi biết việc này, nhất định không thể đợi được mà viết hưu thư.
“Không, dượng chắc chắn đồng ý.” Lần đầu tiên Trường Bách nở nụ cười.
…
“Sao ông ta lại đồng ý.”
Trong thư phòng, hai cha con ngồi đối diện, trên bàn bày một bình rượu nhạt, hai đĩa điểm tâm, thêm một đĩa vịt hầm tương.
Thịnh Hoành vô cùng ngạc nhiên, “Dì dượng con tuy là vợ chồng nhưng sớm đã như nước với lửa, hiện có lý do tốt như vậy, muốn bỏ vợ còn không kịp, sao lại chịu ngoan ngoãn nghe lời.”
Trường Bách vén tay áo, rót rượu cho cha, chậm rãi nói: “Trong phòng dượng có một bà lẽ họ Kim, rất có thủ đoạn, chẳng những có con trai con gái còn được sủng ái mười mấy năm không suy.”
Thịnh Hoành sững sờ, lập tức nói: “Chẳng nhẽ, trước kia làm lẽ cho vương gia là con gái dì Kim này?”
Trường Bách gật gù, đặt bình rượu xuống, nhẹ giọng nói: “Thủ hạ hầu gia có người giật dây truyền lời tâm phúc bên dì Kim. Bất kể là dì Khang bị hưu hay mất mạng, dượng không còn chính thất, tất nhiên phải tái giá. Nếu như cưới về một vị phu nhân trẻ đẹp, dì Kim nên làm gì?”
Thịnh Hoành thong thả tiếp lời, “Vì vậy, dì Kim này mong muốn nhất chính là thấy dì con chỉ còn là chính thất phu nhân trên danh nghĩa, vừa tránh cho phu nhân mới vào cửa, bà ta ở trong nhà có thể coi như chủ gia đình, con trai con gái được thuận lợi.”
Trường Bách nói: “Đưa dì vào Thận Giới ty, với người ngoài nói là dì đi thôn trang dưỡng bệnh, có thể giữ mặt mũi cả ba nhà.”
Thịnh Hoành nở nụ cười, rồi lập tức cau mày nói: “Nhưng dượng con muốn bỏ vợ không chỉ ngày một ngày hai, chịu nghe vợ lẽ khuyên nhủ sao?”
“Chịu. Thứ nhất, con gái dì Kim ở vương phủ đang được cưng chiều, dượng có nhiều việc phải dựa vào lão vương gia. Thứ hai, dượng được báo là, vì dì hạ độc, hai nhà Vương Thịnh tranh cãi ầm ĩ. Họ Vương quyết ý muốn bảo vệ dì, mà họ Thịnh…” Trường Bách khẽ mỉm cười, “Sắp bị thuyết phục.”
Thịnh Hoành hiểu ra, cười nói: “Dượng con nếu không đồng ý đưa người vào Thận Giới ty, việc này sẽ coi như chuyện lớn hóa nhỏ.”
Trường Bách nói: “Mà cha sẽ nói tiếp, lão phu nhân dù sao cũng đã tỉnh lại, bỏ vợ rồi sẽ ảnh hưởng tới mấy cháu trai, đến cùng là không đành lòng.”
“Cũng không thể bỏ vợ, đến lúc đó chỉ sợ dượng con còn thúc ép cha không thể nhường nhịn, nhất định phải đẩy người vào đó!”
Dượng Khang không có nhân chứng vật chứng, chỉ ước mau mau thoát khỏi Khang Vương thị, chỉ có thể hùa theo. Thịnh Hoành vỗ tay cười, khen ngợi nói: “Không nghĩ tới con trai ta lại có tài năng như Trần Bình(*)!” Lại trêu nói, “Sao con lại rõ ràng bên trong nhà họ Khang như vậy?”
(*)Trần Bình nguyên quán ở làng Hội Dũ, huyện Hương Vũ, là nhân vật chính trị thời Hán Sở và Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc, từng giữ chức thừa tướng triều Hán. Ông là người thông minh tuyệt đỉnh, trí tuệ siêu phàm. Người đời sau có câu ví: Bày mưu ngang Phạm Lãi, lập mẹo tựa Trần Bình.
Trường Bách nghiêm mặt nói: “Họ Khang là mối họa, sớm muộn gì cũng có chuyện. Cậu cùng cha đã nhiều lần giúp đỡ, con cảm thấy không ổn, sớm đã lưu tâm.”
Chuyện phiền toái đã giải quyết được, Thịnh Hoành cao hứng uống hai chén rượu, sau đó không đành lòng than thở: “Cuối cùng vẫn là dì ruột con, nếu không phải em con náo loạn đến tình trạng này, cha cũng không đành lòng nhẫn tâm”
Ai biết Trường Bách nghiêm nghị nói: “Lời của cha sai rồi, dù cho em gái không làm lớn, con nhất định cũng truy cứu.”
Thịnh Hoành ngẩn người, khóe môi khẽ nhếch: “…Đây là vì sao?”
“Chẳng lẽ cha muốn cả đời bị áp chế?” Trường Bách lại rót thêm rượu cho Thịnh Hoành, “Việc này lúc mới phát sinh, lý là ở chúng ta, sau này có nhắc lại, cha tránh khỏi mang tiếng ‘thất lễ với mẹ cả, lạnh bạc vong ân’. May nhờ chuyện đã vỡ lở ra, nếu không tới khi bà nội khuất núi, có người lôi chuyện này ra, không chết thì cũng thành họa.”
“Việc này đã bị che giấu, ai sẽ nhắc lại.” Thịnh Hoành không rõ, dì Khang cùng họ Vương đều ước muốn chôn biến đi ấy chứ.
“Họ Từ còn khối người.”
Thịnh Hoành bật cười: “Lão phu nhân đã đoạn tuyệt với nhà mẹ đẻ từ lâu, họ Từ sao tự dưng nổi lòng bất bình?”
“Nếu có người phía sau sai sử?” Trường Bách lạnh nhạt nói, “Lúc thuận lợi đương nhiên không có người nhắc. Nhưng nếu vào thời điểm quan trọng thì sao? Nếu là con thì sẽ giữ chuyện này lại, vào lúc quyết định xuyên cho một dao.”
Thịnh Hoành im bặt tiếng cười, ngẫm nghĩ lại, không khỏi rơi mồ hôi lạnh, nhớ tới chuyện xưa. Năm mình thi hội, Nguyên các lão cùng Tống các lão tranh chức thủ phụ, hai người cân sức cân tài, tiên đế cũng bị làm khó, lúc này chợt có ngôn quan bẩm lên, tố Nguyên các lão nuốt hết gia sản của anh cả quá cố, ép chị dâu tức chết.
Kỳ thực chị dâu thân thể vốn nhiều bệnh, lại không con không cái, cũng có khả năng buồn bã bi thương quá độ mà qua đời, nhưng mà nhà mẹ đẻ có người nhảy ra kêu oan, còn lôi tới rất nhiều nhân chứng như thật. Cắn trộm một cái ngập tận ba phần xương, Nguyên các lão bèn bại trận như vậy.
“Việc này vốn là không bưng bít được.” Trường Bách gằn giọng, “Đừng nói là dì Khang, người của dì biết chuyện cũng không ít. Mấy quản sự, bà hầu, chỉ một ngày là em Sáu tra hỏi ra, huống hồ là người có mưu đồ.”
Từ thời niên thiếu Thịnh Hoành đã có lòng muốn làm rạng danh cửa nhà, mong con cháu tương lai có tiền đồ, có địa vị, sao lại để việc này liên lụy? Nghe con trai nói xong càng nghĩ càng sợ.
“Không chỉ như vậy, còn có dì Khang, tương lai bà ta lấy ra để áp chế cha? Đến lúc đó nhân chứng vật chứng không còn tra được, dì vu cáo là mẹ hạ độc, cha vì danh vọng quan trường nên che giấu chân tướng.”
Thịnh Hoành vỗ bàn giận dữ: “Mụ đàn bà điêu ngoa đó sao dám?”
“Bà ta đến hạ độc nhà thân thích cũng dám làm, còn có gì mà không dám?”
Theo Trường Bách, đầu óc bà Khang đã đảo điên, ác độc điên cuồng khó mà tưởng tượng, theo độ ngông cuồng của bà ta, phàm là đắc tội bà ta tất phải chịu khổ, phàm là chắn đường bà ta cũng phải tiêu diệt, từ mấy năm trước đã nên nhốt lại rồi.
“Tính về lâu dài càng phải giải quyết nhanh chóng. Đến phủ nội vụ một chuyến, tương lai có người nhắc lại, cha liền có lời giải thích, thủ phạm đã đền tội, phu nhân ở từ đường sám hối nhiều năm, mọi người ở quê đều có thể làm chứng. Sau này bà ngoại lấy thân khế, xử lý người bên dì sạch sẽ, việc này coi như thỏa đáng.”
Thịnh Hoành ngơ ngác nhìn con trai, lòng vừa vui mừng lại vừa kiêu ngạo. Càng nhìn con trai càng giống ống bố vợ đã qua đời. Xưa nay miệng kín như hồ lô, lúc cần lại nói mạch lạc rõ ràng, có tình có lí, khiến người ta phải tâm phục, khẩu phục, khâm phục.
Tuy hợp tính với con thứ Trường Phong nhưng ông ta nể trọng tín nhiệm nhất vẫn là con cả. Dù là làm người hay làm quan, bàn về độ lão luyện tháo vát, hai đứa con nhỏ đều kém xa thằng cả, tương lai mình về già, gia tộc đều dựa vào con cả chống đỡ. Dù Vương thị có bao nhiêu chỗ không tốt, có thể sinh cho ông một đứa con trai có khả năng như vậy đã là lãi lắm rồi.
“Vì vậy, cha không thể nhượng bộ, mấy ngày tới nhất định phải vững vàng.” Trường Bách dặn đi dặn lại.
Ý Thịnh Hoành đã vững, vỗ ầm lên bàn, cắn răng nói, “Khang Vương thị không nhốt lại không được!”
Trường Bách thư thái thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy hiểu cha mình còn hơn ông ta hiểu chính mình, về mặt tình cảm xưa nay Thịnh Hoành vẫn luôn không phân phải trái, chỉ có lợi ích thực tế mới có thể làm kiên định lòng quyết tâm của ông ta.
Rời khỏi thư phòng, đón gió mát chậm rãi bước tới, trong vô thức đã tới sân của mẹ, Trường Bách suy nghĩ chốc lát, xua tay bảo đứa ở bà hầu không thông báo, nhẹ nhàng tới bên cửa sổ phòng mẹ, đang muốn mở miệng gọi, chợt nghe bên trong có tiếng thổn thức.
“Phu nhân của tôi ơi, đừng khóc nữa.” Vợ Lưu Côn khuyên nhủ.
Vương thị khóc ròng ròng nói: “Tôi không đi, không đi không đi chính là không đi! Mười năm, còn không bằng cho tôi cây kéo tự kết liễu cho xong! Đồ nghiệp chướng đó, tôi vất vả mười tháng bụng mang dạ chửa sinh nó ra, nó cũng nhẫn tâm!”
Vợ Lưu Côn khẽ thở dài: “Phu nhân hay là đi thôi, cậu Cả cũng là vì bà.”
“…Sao lại nói thế… Tôi xem nó một lòng chỉ nghĩ tới Thọ An đường, quên hết mẹ ruột! Thằng nhóc không có lương tâm!”
Vợ Lưu Côn nói, “Phu nhân nghĩ mà xem, người không phải là dì Khang, có thể phủi tay là xong. Lão phu nhân tốt lên rồi, người còn phải hầu hạ dưới gối. Sau này lão phu nhân nói thế nào, làm thế nào cũng chỉ đành cảm tạ mà chịu đựng. Vì lẽ đó không bằng chịu phạt nặng một hồi. Mấy năm sau trở về, sự tình đã qua từ lâu, ngài cũng đã nhận lỗi, chịu phạt, coi như cho qua.”
Vương thị nức nở hồi lâu, ngập ngừng nói: “…Nói thật, tôi cũng cảm thấy vô cùng lúng túng; Nếu như, sau này trở lại, bà ấy vẫn làm khó dễ tôi?”
Vợ Lưu Côn cười nói: “Tôi thấy lão phu nhân không phải người cứng rắn. Hơn nữa ngài chịu phạt rồi, lão gia cùng cậu cả cũng hiểu trong lòng. Huống chi…” Bà ta cười khổ: “Ngài không đi, cậu Cả đành phải từ quan.”
Vương thị cả giận nói: “Nó thích từ thì từ, còn dám đem chuyện này đi ép uổng mẹ nó!”
Vợ Lưu Côn khuyên nhủ: “Phu nhân đừng nói vậy. Phu nhân cũng thấy, dù là họ Vương hay lão gia thì thế nào, thể diện nửa đời sau phu nhân phải dựa vào cậu Cả. Giờ cậu Phong đang ngày đêm khổ công học tập đấy. Nếu cậu Cả nhất định không lay chuyển, sau này họ Thịnh chẳng phải là dựa toàn bộ vào cậu Phong? Không chừng dì Lâm còn muốn quay lại đây này.”
Vừa nghe tới mấy chữ dì Lâm, Vương thị lập tức ngừng khóc mắng: “Tiện tì kia nằm mơ!”
“Phu nhân hiểu là tốt rồi. Chúng ta đi Hựu Dương nơi thôn dã, coi như bảo dưỡng thân thể. Nói thật, chỉ cần đường làm quan của cậu cả thênh thang, tiền đồ vẫn tốt đẹp, ở quê ai dám ngạo mạn bất kính với phu nhân. Ngay cả bác dâu trưởng cũng kính ngài không phải sao?”
Vương thị dao động, nghĩ trái lo phải, gục xuống bàn khóc ròng: “Tôi thật không muốn đi, nơi đó tôi không quen, chỉ mình tôi đơn độc…”
“Tôi đi theo phu nhân…”
Vương thị vừa mừng vừa lo: “Chị…”
Làm bà hầu quản sự có thể diện như bà ta lại sẵn lòng bỏ nơi kinh thành phồn hoa, theo mình đi am miếu nơi thôn quê quạnh quẽ?
“Con trai con gái tôi đều lập gia đình, không có tôi không sao. Cha bọn nó giúp phu nhân quản điền trang, tôi đi theo phu nhân đọc kinh ăn chay.” Vợ Lưu Côn cười nói, “Nói ra, phu nhân sao có thể thiếu chân sai vặt là tôi đây!”
Vương thị bật cười, trên mặt hòa lẫn son phấn và nước mắt, buồn bã khóc: “Chị gái tốt của tôi, tôi bị quỷ ám, mắt cũng mù. Chị khuyên bảo tôi bao nhiêu, đều là lời hay ý tốt, tôi lại nghe không lọt tai!”
Trường Bách đứng ngooài cửa, bên trong mẹ cùng vợ Lưu Côn đang nói chuyện, lúc khóc lúc cười, nghe một hồi anh ta im lặng rời đi, ra ngoài viện hít sâu một hơi lành lạnh.
Bản tính anh ta ít lời, hôm nay nói rất nhiều rồi, vô cùng mệt mỏi, chậm rãi lê chân cúi đầu bước đi, ánh trắng dịu nhạt phủ một lớp bạc trong vườn, đi được nửa đường thấy gã sai vặt Hãn Ngưu đang đứng chờ, vẻ mặt lo lắng.
“Cậu cả ơi, cậu cuối cùng cũng về rồi. Mợ cả chờ cậu đã lâu. Tôi tới phòng gác cổng nói cậu đi tìm lão gia, tới thư phòng mấy gã sai vặt lại nói cậu đi tìm phu nhân.” Hãn Ngưu cười chạy tới bên người Trường Bách.
Trường Bách gật đầu, mặt nhìn phía trước, Hãn Ngưu rõ ràng đây là ý ‘trở về nhà’, lập tức cầm đèn lồng đi trước dẫn đường. Đi được một lúc tới bên hồ, chợt thấy ở phía đối diện có hai bóng người đang chậm rãi tản bộ.
Một cao một thấp, nhìn ra là một đôi nam nữ.
Trường Bách dừng bước, bóng đêm mông lung làm anh ấy nhìn không rõ. Anh lắc đầu, hất hàm về phía đối diện. Hãn Ngưu hiểu ý nói: “Đấy là cô Sáu cùng chồng, vừa rồi lúc tôi đi tìm cậu có đụng phải. Hôm nay trời đêm mát mẻ, ánh trăng sáng, hầu gia cùng cô Sáu tản bộ tiêu cơm.”
Nhớ lại dăm câu ba lời lúc đó, hình như cô Sáu lười biếng, chỉ muốn về nhà ngủ, Cố hầu thấy ăn xong liền ngủ không tốt bèn lôi phắt đi.
Trướng Bách nhìn người đối diện có vẻ nhàn hạ thoải mái, anh ta im lặng hồi lâu, cúi mình ngồi xuống tảng đá lớn bên ao.
Hãn Ngưu run rẩy: “Cậu không trở về nhà luôn?”
Trường Bách gật đầu.
Hãn Ngưu khó xử, hỏi: “Vậy chỗ mợ cả nên nói thế nào?”
Trường Bách vỗ vỗ vào tảng đá bên cạnh, lại ngẩng đầu nhìn trắng sáng.
Hãn Ngưu phát huy bao năm kinh nghiệm, bạo gan đoán, “Ý của cậu là, mời mợ cả cũng tới, ấy, … ngắm trăng?”
Trường Bách lại nhấc chân, quệt vào mấy hòn đá trên đất.
Ruột gan Hãn Ngưu xoắn lại, tiếp tục cố gắng hiểu: “…Ấy, còn muốn tản bộ? Khoác thêm quần áo?”
Trường Bách cuối cùng cũng gật đầu, phất tay cho đi.
Hãn Ngưu chảy mồ hôi chạy đi, xong rồi, cậu chủ hôm nay nói nhiều lắm, không biết mất mấy ngày mới có thể trở lại bình thường.
Mợ cả, mợ đúng là phi phàm.