Chương 32: Kiếm Cương môn

Tông môn của Kiếm Cương môn nói một cách chuẩn xác thì nằm ở trên một ngọn núi lớn. Từ chân núi cho tới đỉnh núi, Kiếm Cương môn có hình dạng của một cái kim tự tháp, được chia thành từng tầng, từng tầng một cho tới tận đỉnh núi. Lôi Cương từ từ nhìn từ dưới lên trên chỉ thấy đỉnh núi đang nằm trong sương. Một con đường lớn kéo dài từ chân núi lên tới tận đỉnh núi.

Kiến trúc hùng vĩ cùng với khí thế kinh khủng nơi đây hoàn toàn xứng với một trong bảy đại môn phái trên Trung Xu giới.

- Ha ha! Sư đệ Lôi Cương! Tổng cộng Kiếm Cương môn chia thành bẩy tầng, căn cứ theo cấp độ của Cương Tu giả mà phân chia. Mỗi một tầng tượng trưng cho một tầng thực lực. Càng lên cao, linh khí lại càng nhiều, tốc độ tu luyện càng nhanh. Chỉ cần thực lực của ngươi tăng lên là có thể tới đó. Cho dù là mấy vị đại đệ tử cũng chỉ có thể tu luyện theo từng bước như vậy. Đệ tử của Kiếm Cương môn cứ theo thực lực mà bước tới. Như ta và Kiếm Thủy có cảnh giới Cương Sư nên ở tầng thứ ba.

Kiếm Mộc chỉ vào ngọn núi cao tới tận mây, mà ánh mắt có chút cao ngạo.

Lôi Cương gật đầu rồi trầm tư mà nói:

- Vậy đệ phải ở tầng thứ hai...

- Ha ha! Sư tổ Ngự Thiên đã sắp xếp xong xuôi. Ngươi ở cùng chỗ với chúng ta. Có điều, chỗ ở của ngươi hơi đặc biệt một chút nằm trong huyền nhai. Nơi đó có chút hẻo lánh nhưng cũng là một chỗ tu luyện rất tốt.

Kiếm Mộc tiếp tục nói. Nhìn Lôi Cương mặc dù chỉ cao bằng mình nhưng thân thể cơ bắp mà gã có chút hâm mộ, không biết tên này có sự may mắn thế nào mà lại nhận được sự chú ý của sư tổ Ngự Thiên.

Lôi Cương gật đầu sung sướng. Bất chợt, Kiếm Thủy chỉ tay về phía một khoảng bằng phẳng trên sườn núi mà nói:

- Đó là nơi luận bàn. Ha ha! Chỉ có trải qua thực chiến mới có thể củng cố được tu vi. Nếu Lôi Cương sư đệ có lòng tin thì có thể tới đó luận bàn. Có điều, trên nơi đó cũng là tầng thứ tư, sư đệ không được đi loạn.

Lôi Cương gật đầu mà nói:

- Đa tạ Kiếm Thủy và Kiếm Mộc sư huynh.

Kiếm Thủy và Kiếm Mộc cười nhạt một tiếng rồi chợt nói:

- Đi thôi! Chúng ta đưa ngươi tới chỗ ở của mình.

Cả ba chậm rãi đi theo con đường lớn lên phía trên.

Ở tầng thứ ba của Kiếm Cương môn, chính là nơi mà đệ tử có tu vi Cương Sư tu luyện. Bên sườn núi phía Tây có một huyền nhai với một khoảng trống. Ở đó có một căn phòng nhỏ mới dựng, chỉ cần nhìn màu sắc của nó là biết.

Một mình Lôi Cương ngồi xếp bằng trong căn phỏng nhỏ, đối diện với huyền nhai, hai mắt khép hờ tĩnh tu. Sau khi hai người Kiếm Thủy và Kiếm Mộc đưa Lôi Cương tới đây liền rời đi. Vừa mới tới đây, trong lòng Lôi Cương hết sức cảm kích đối với Ngự Thiên. Nơi này quả thực chính là chỗ tư luyện thứ hai của hắn sau Kiếm Đỉnh môn. Lôi Cương hơi điều chỉnh cảm xúc trong lòng rồi bắt đầu chìm vào tu luyện. hắn biết, bản thân không thể phụ sự kỳ vọng của tiền bối Ngự Thiên. Đặc biệt là khi biết Ngự Thiên đạt tới tu vi khủng bố như vậy, Lôi Cương lại càng thêm quyết tâm.

Trong lúc Lôi Cương bế quan, trên tầng cao nhất của Kiếm Cương môn, một thiếu nữ xinh xắn đang ngồi trên đỉnh ngọn núi, ánh mắt bình thản nhìn xuống biển mây. Phía sau thiếu nữ là một tòa kiến trúc với phong cách cổ xưa rất cao. Thiếu nữ nhìn giống như một pho tượng ngồi ngay ngắn không hề nhúc nhích.

- Ha ha! Tiểu Vận nhi! Sao từ Thiên Hàn trì trở về lại không vui như vậy? Có phải có tên đệ tử nào của Kiếm Cương môn dám trêu chọc ngươi hay không? Nếu có thì cứ nói với thúc thúc, thúc thúc sẽ không tha cho y.

Một vị lão nhân mặc trang phục màu tím đột nhiên xuất hiện sau lưng thiếu nữ mà cười nói.

Thân thể mềm mại của thiếu nữ khẽ run lên, đôi môi căng mọng hé mở, chậm rãi nói:

- Đa tạ thúc thúc quan tâm. Tử Vận không sao.

Âm thanh của nàng khiến cho người nghe cảm thấy sảng khoái.

- A? Lão phu quá lo lắng. Với tu vi của ngươi thì Kiếm Cương môn còn có ai dám bắt nạt?

Lão nhân mặc trang phục màu tím mỉm cười rồi đi tới bên cạnh thiếu nữ, đôi mắt đục ngầu cũng dõi ra xa. Bất chợt trong mắt lão lóe lên một tia sáng, rồi nói:

- Tiểu Vận nhi! Hư hỏa trong cơ thể ngươi ở Thiên Hàn trì trấn áp ra sao?

- Ôi chao! Có lẽ mười năm nữa lại phải tới Kiếm Cương môn mà quấy rầy thúc thúc.

Âm thanh lạnh lùng của thiếu nữ như tan chảy nhưng hết sức bình thản. Khi nói tới Hư Hỏa, trong mắt nàng có chút gì đó bất đắc dĩ.

- Tiểu Vận nhi! Ngươi nói thế khác nào định giết Vô Kiếm tử ta. Ngươi có thể tới Kiếm Cương môn đó chính là vinh dự của kẻ hèn này, có cầu cũng không được.

Khuôn mặt hiền hòa của Vô Kiếm tử chợt giật giật rồi mỉm cười. Tử Vận cũng không trả lời mà nhìn nhìn ra xa. Lão nhân đứng một bên nhìn nữ tử có thân phận đáng sợ rồi lại hỏi:

- Tiểu Vận nhi! Thúc thúc cảm thấy như ngươi đang có tâm sự. Chẳng lẽ Hư Hỏa trong người lại có gì bất ổn?

Trong mắt lão xuất hiện một chút lo lắng. Nếu như thiếu nữ ở Kiếm Cương môn mà xảy ra chuyện thì chỉ sợ có mười Kiếm Cương môn cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

- Không! Hư Hỏa cần trấn áp từ từ, không có gì trở ngại. Thúc thúc không cần phải lo lắng.

Tử Vận lại chợt lên tiếng:

- Thúc thúc! Tử Vận muốn ngồi một mình....

Lão nhân gật đầu nói một cách ôn hòa:

- Tiểu Vận nhi! Nếu có chuyện gì thì nói với thúc thúc. Ở trên Trung Xu giới không có chuyện gì mà thúc thúc lại không làm được.

Nhìn nét mặt vẫn bình thản của thiếu nữ, lão nhân bật cười rồi biến mất.

Ánh mắt của Tử Vận nhìn về phía biển mây, hai mắt chớp chớp rồi gương mặt chợt đỏ ửng. Hai tay nàng nắm chặt vào gấu áo, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên rồi lẩm bẩm nói:

- Tiểu tử! Lần sau gặp lại, Tử Vận ta nhất định sẽ lấy tính mạng của ngươi.

Sau một lúc, Tử Vận lại lẩm bẩm nói:

- Ca ca của ngươi? Ca ca của ngươi là ai? Tại sao mà sau khi gặp ca ca của ngươi, ngươi lại chấp nhận chết? Chẳng lẽ ca ca của ngươi lại có vị trí quan trọng với ngươi thế hay sao?

Đột nhiên Tử Vân sửng sốt, ánh mắt lạnh như băng lại có một sự phức tạp:

- Cho dù như thế nào thì coi như ngươi... Ngươi sẽ chết.

Không biết nếu Vô Kiếm Tử mà nhìn thấy nét mặt của Tử Vận thay đổi liên tục thế này sẽ có ý nghĩ gì.

Sau một lát, khuôn mặt ngập tràn tình cảm của Tử Vận dần biến mất chỉ còn lại một sự lạnh lùng.

Không biết bao nhiêu lâu, Tử Vận từ từ nhắm hai mắt, tiến vào trong trạng thái tu luyện. Nhưng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến cho mái tóc mềm mại của nàng bay phất phơ.

- Vận nhi

Một âm thanh già nua chợt vang lên bên tai của Tử Vận. Tử Vận chầm chậm mở mắt, ánh mắt lóe lên một tia sáng rồi quay đầu lại nhìn một lão nhân tóc bạc xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào. Nàng không giữ được bình tĩnh, nói:

- Tam gia gia...

- Ừ! Vận nhi! Hư Hỏa trong cơ thể con được Thiên Hàn trì trấn áp như thế nào?

Lão nhân nhìn Tử Vận với một ánh mắt hết sức cưng chiều.

- Vâng! Cũng tốt nhưng vẫn chưa hết. Không biết mười năm nữa khi nó bộc phát, bước vào Thiên Hàn trì có thể loại bỏ được hoàn toàn hay không?

Tử Vận kéo cánh tay lão nhân, nét mặt vui vẻ mà nói.

- Ừ! Vậy thì Vận nhi với gia gia về đi. mười năm sau lại tới.

Lão nhân lên tiếng đồng thời cũng chực xoay người.

- Không....

Tử Vận theo phản xạ bật thốt.

- A? Vận nhi có chuyện gì thế?

Lão nhân nhìn Tử Vân với ánh mắt khó hiểu.

- Tam gia gia. Tử.... Tử Vận muốn ở đây một khoảng thời gian. Gia gia! Người đừng có đoán mò. Có điều Vận nhi chỉ muốn ở đây mấy này. Sau khi về tộc, Vận nhi sẽ....

Tử Vận nói một cách lắp bắp. Đặc biệt khi thấy ánh mắt lão nhân sáng lên liền vội vàng giải thích.

Lão nhân khẽ thở dài, nhìn Tử Vận đầy cưng chiều mà nói:

- Vận nhi! Mấy năm nay con khổ nhiều rồi. Ôi chao! Nếu vậy thì con ở đây vài năm đi. Ta trở về nói chuyện với cha con.

- Tam gia gia! Tốt quá.

Tử Vận nghe thấy lão nhân nói vậy mà mừng rỡ.

- Ừm! Vận nhi! Ở đây tĩnh tâm cho tốt. Ngày sau chỉ sợ.... Ôi chao! Gia gia về trước.

Lão nhân thở dài một cái, vuốt ve mái tóc dài của Tử Vận rồi sau đó biến mất.

Nghe được câu nói cuối cùng của lão nhân, Tử Vận hơi nhướng mày, trong mắt có một chút bất đắc dĩ. Sau khi thở dài một tiếng, Tử Vận đứng yên tại chỗ nhìn về phía biển mây, ánh mắt thay đổi liên tục, có cả bất đắc dĩ cùng với một sự thẹn thùng.

Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn như yếu đi trước gió...

Bất chợt, hai mắt của Tử Vận hơi chớp chớp nhìn về phía Tây của ngọn núi. Không ngờ trong mắt nàng lại xuất hiện một chút vui sướng. Nhưng ngay lập tức lại trở nên lạnh lẽo và đầy sát khí. Suy nghĩ một chút, nàng từ từ biến mất khỏi vị trí đó.

"Uỳnh...uỳnh..." Ở phía Tây, tầng thứ ba của Kiếm Cương môn thường vang lên những tiếng động. Cũng may là nơi đây ở chỗ hẻo lánh, cách xa vị trí của đệ tử cảnh giới Cương Sư tu luyện. Nếu không chỉ sợ sẽ khiến cho mọi người tức giận.

Hai tay của Lôi Cương nắm lại thành quyền liên tục oanh kích vách đá phía sau phòng. dường như cái vách đá này là do Ngự Thiên cố ý làm ra để cho Lôi Cương tu luyện. Hết nắm tay, khuỷu tay, đầu gối, thậm chí là lưng liên tục oanh kích lên vách đá. Vách đá vốn có những cạnh sắc lẹm thì bây giờ bị sự oanh kích của Lôi Cương mà hoàn toàn biến mất. Chẳng biết Lôi Cương công kích bao nhiêu lâu. Nếu như trước đó hắn không bỏ quần áo thì bây giờ chúng đã bị rách nát.

Từ từ, thân thể của Lôi Cương phủ kín những giọt mồ hôi. Mồ hôi dính đầy bụi đá khiến cho toàn thân Lôi Cương như bị quét một lớp tro bụi. Cho dù như vậy thì hắn vẫn công kích vách đá một cách điên cuồng.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện