Chương 145: Một người
Trải qua gần mười ngày chạy như bay, Lôi Cương về tới thôn Ly Gia.
Khi Lôi Cương đi vào thôn Ly Gia, không ít đệ tử đều mở hai mắt ra, trong mắt họ đầy vẻ nghi hoặc. Cũng không ít người mỉm cười với Lôi Cương. Lôi Cương đều gật đầu chào tất cả mọi người, rồi đi về hang động của mình. Hắn biết rõ rằng, cho dù mình không đi tìm Ly Hồn, thì Ly Hồn cũng sẽ tới tìm mình. Đã có đệ tử thấy mình về, chẳng nhẽ lại không có ai báo cho Ly Hồn biết.
Quả nhiên, không lâu sau đó, Ly Hồn vội vã đi vào hang động của Lôi Cương, nhìn thấy hắn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, mà ngạc nhiên. Hắn đã thực sự trở về bình yên vô sự sao? Trong vòng một năm nay, Ly Hồn liên tục nghĩ tới làm thể nào để giải trừ huyết thệ của Lôi Cương. Cách tốt nhất, chính là làm cho hắn phải hồn phi phách tán, như thế mới giải trừ được thứ đó. Lẽ nào hắn trốn mà không đi ra ngoài săn mồi? Ly Hồn thầm nghĩ trong lòng, nhìn về phía Lôi Cương, có chút xem thường, nhưng không biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt vui vẻ nói:
- Lôi Cương, ngươi đã trở về, lần này đi săn mồi, thu hoạch tốt chứ?
Hai mắt Lôi Cương thản nhiên nhìn Ly Hồn, không nói gì mà bèn vung tay lên, một đống linh thạch thượng phẩm hiện ra trước mặt.
Ly Hồn sửng sốt, nhìn đủ hơn một nghìn khối linh thạch, trong lòng kinh ngạc, nhìn về phía Lôi Cương, ánh mắt cũng thay đổi, khuôn mặt tươi cười, nói:
- Lôi Cương, đây là một năm thu hoạch của ngươi sao?
- Sao? Chẳng nhẽ không đủ một nghìn khối linh thạch sao? Hay cần phải giao tất cả ra đây?
Lôi Cương cười lạnh, nói. Đối với Ly Hồn, Lôi Cương vẫn không có nhiều ấn tượng tốt. Nhưng lúc trước hắn không chiếm đoạt thần hồn của y, vì hắn mới vào Huyết Ngục, chưa hiểu biết nhiều nền cần phải có y chỉ bảo. Nếu không thì Lôi Cương cũng sẽ không giữ lại mệnh của Ly Hồn làm gì. Dù sao, thì y cũng đã một lần muốn giết mình, vì thế muốn giết Ly Hồn bây giờ cũng phải xem y có thực lực không đã. Sau lần đi săn mồi này, trong lòng Lôi Cương đã có những hiểu biết ban đầu về lân giáp, hắn cũng hiểu rõ rằng con đường tu luyện giả có nhiều lôi cuốn với hắn. Lôi Cương âm thầm quyết định,
sau này, hắn tuyệt đối không được dùng lân giáp giết đối phương. Với lại, tác dụng kỳ diệu của lân giáp là để bảo toàn sinh mạng của Lôi Cương, nó sẽ chỉ được gọi ra trong thời khắc nguy nan.
Ly Hồn xấu hổ, cười nói:
- Đủ rồi, đủ rồi.
Nói xong thì vung tay lên, thu tất cả vào trong giới chỉ, nhìn Lôi Cương, nói:
- Ta đi trước, giúp ngươi giao cho trưởng lão.
Nói xong thì rời khỏi hang động. Trong lòng Ly Hồn hơi thấp thỏm, lần này sau khi săn thú, rõ ràng Lôi Cương đã thay đổi rất nhiều. Nếu không phải ở thôn Ly Gia, thì mình có thể đã sớm bị Lôi Cương bóp nát rồi. Ly Hồn run cầm cập, xem ra, mình phải giải trừ huyết thệ kia nhanh hơn nữa.
Lôi Cương nhìn Ly Hồn rời đi, trong lòng hắn cũng nghĩ, mình có phải đi khỏi thôn Ly Gia hay không? Chờ mình đột phá hoàng giai, đạt được huyền giai rồi sẽ rời đi. Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng. Lôi Cương đã đạt đến đỉnh cao của hoàng giai, để đột phá cũng chỉ còn một lớp màng mỏng nữa thôi. Nghĩ đến đấy, Lôi Cương lại tĩnh tâm tu luyện.
Đến một ngày, trong thôn Ly Gia bỗng nhiên vang lên một hồi chuông hùng hồn. Lôi Cương mở hai mắt, khẽ cau mày, thần thức tỏa ra khỏi hang động, thì hắn phát hiện ra, toàn bộ các cao thủ thôn Ly Gia đều tụ tập trên khoảng không.
- Lôi Cương, mau ra đây. Cao thủ Thành Địch Ngược sẽ đến thu phí dụng. Tất cả mọi người đều phải ra đây nghênh tiếp!
Âm thanh của đại trưởng lão Ly Tễ hơi sốt ruột hiện ra trong đầu Lôi Cương. Hắn hơi sửng sốt. Thành Địch Ngược tới thu phí, mà toàn thể đều phải nghênh đón sao? Nhưng nghĩ tới thế lực của Thành Địch Ngược ở Huyết Ngục, Lôi Cương cũng có thể suy đoán được. Nhoáng một cái, Lôi Cương đã đi ra khỏi hang động.
Lúc này, trên khoảng không đã có hơn một nghìn vị tu luyện giả, trong đó cường giả Kiếp Cương chiếm gần một nửa. Đám người trật tự đứng tại chỗ, nhìn về phía cửa ra vào. Thấy Lôi Cương tới, Ly Tễ vội vàng nói:
- Tốt! Nhanh lên một chút. Cao thủ Thành Địch Ngược sẽ tới.
Lôi cương không lên tiếng, đứng bên cạnh Ly Tễ, thấp giọng nói:
- Lẽ nào cao thủ Thành Địch Ngược tới, mà phải nghênh tiếp như vậy sao?
- Nếu mà trước kia thì không cần, nhưng lần này, không biết vì sao, hình như có một vị cao cấp cùng đi. Ở các thôn xung quanh, Thành khi Địch Ngược tới thu phí, tất cả mọi người đều phải nghênh tiếp.
Ly Tễ thấp giọng nói. Trán nhíu lại, không giải thích được.
Đúng lúc này, xa xa, bỗng nhiên truyền đến một sự dao động. Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc, thì phía chân trời lóe lên một hoa văn màu tím thẫm. Một chiếc xe ngựa rực rỡ, cỡ khoảng một tòa nhà nhỏ, xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. Điều làm cho người ta kinh ngạc, đó là, xe này không có linh thú kéo. Hai người đàn ông mặc áo màu xanh đứng cách xa nhau hai bên xe ngựa, vẻ mặt bình thàn, trong hai mắt đầy vẻ uy nghiêm.
Trong chốc lát, bọn họ đã tới cổng ra vào của thôn Ly Gia. Ly Tễ và Ly Khí xuất hiện trước mặt mọi người, cung kính nói:
- Ly Tễ và Ly Khí, thôn Ly Gia ra mắt đại nhân.
Người đàn ông mặc áo xanh đứng ở bên trái đảo hai mắt bình thàn nhìn các đệ tử, rồi chậm rãi nói:
- Năm trăm mười ba vị kiếp cương!
Ly Tễ cung kính gật đầu, lấy giới chỉ đen nhánh ở trong tay ra, cung kính đưa cho người đàn ông mặc áo xanh này, chậm rãi nói:
- Đại nhân, xin mời xem qua.
Hai mắt người đàn ông mặc áo xanh nhìn chằm chằm vào giới chỉ, chậm rãi nói:
- Ừ, đủ rồi!
Trên trán y hiện ra vẻ hài lòng. Nhưng rốt cuộc không biết trong đó có bao nhiêu linh thạch.
- Từ từ đã!
Trong xe ngựa đầy hoa văn màu tím bỗng nhiên vang lên một âm thanh lanh lảnh, lạnh buốt. Điều này làm cho cơ thể hai gã mặc áo xanh chấn động, đồng thời kính cẩn quay về phía xe nói:
- Đại nhân, có gì dặn bảo.
- Trả lại linh thạch cho bọn họ!
Giọng nói đó lại vang lên, một đạo khói nhẹ màu tím che bóng người trong cỗ xe ngựa, nhưng dựa vào âm thanh mà đoán, thì đó hẳn là một người con gái.
Ly Tễ và Lỹ Khí nhìn nhau, cùng lo lắng. Ly Tễ vội vàng nói:
- Đại nhân, không biết Ly Tễ có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn? Xin thứ lỗi!
Các đệ tử thôn Ly Gia cũng bối rối đứng lên. Trả lại linh thạch, nghĩa là không có tư cách được Thành Địch Ngược bảo hộ.
Hai lông mày Lôi Cương hơi cau lại. Lôi Cương chung quy không biết vì sao lại cảm thấy người trong cỗ xe ngựa luôn nhìn mình chằm chằm. Hắn vốn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng sau khi, Lôi Cương thay đổi mấy chỗ rồi mà cảm giác này vẫn tồn tại. Chẳng nhẽ là người quen? Lôi Cương thầm nghĩ.
Hai gã mặc áo xanh cũng nhíu mày, nhưng nghĩ tới thân phận của mình ở đây nên không dám nói gì, đành mang giới chỉ trả lại cho Ly Tễ, ánh mắt đầy lạnh lùng.
Nhưng người trong xe ngựa lại nói một câu khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
- Linh thạch này cho các ngươi. Hơn nữa, miễn cho người thôn Ly Gia một trăm năm phí tổn. Miễn là các ngươi đồng ý với ta một điều kiện.
Giọng nói lạnh giá kèm theo một vẻ oán giận.
Ly Tễ và Ly Khí cùng chấn động, nhìn nhau, như thể không nghe rõ. Giọng nói Ly khẽ run:
- Đại nhân… Ngài… Ngài nói…
Hai mắt tất cả những tu luyện giả thôn Ly Gia đều sáng lên. Nếu quả thật như vậy, thì có thể thanh thản mà tu luyện một trăm năm rồi. It nhất, tu vi cũng có khả năng tăng lên vài bậc. Lôi Cương cũng cau mày, trong lòng hắn xuất hiện một thứ dự cảm không tốt khiến cho tim hắn đập nhanh hơn.
- Miễn cho thôn Ly Gia các ngươi, một trăm năm phí tổn, chỉ cần thôn Ly Gia các ngươi giao một người là được.
Giọng nói đó lại tiếp tục vang lên, lảnh lảnh khiến cho người nghe vô cùng dễ chịu. Chỉ có điều trong giọng nó có chút kiêu ngạo và lạnh giá cũng làm cho người ta có cảm giác không với tới được.
Ly Tễ và Ly Khí cùng sửng sốt, hai người cùng nhíu mày. Thiên hạ rộng lớn là vậy mà đại nhân Thành Địch Ngược lại chỉ muốn có một người sao? Ly Tễ quay mặt nhìn về phía sau, nhưng các đệ tử thôn Ly Gia đã lùi lại vài bước. Sắc mặt đám người này vô cùng kỳ lạ. Những kích động lúc trước đã tiêu tan. Ai mà biết người này muốn ai trong số họ? Nói không chừng lại là mình.
- Không biết đại nhân muốn ta giao đệ tử nào của thôn Ly Gia? Nếu bắt ta lấy sinh mệnh của đệ tử thôn Ly Gia để đổi trăm năm phí tổn cho, lão phu cũng không làm được.
Ly Tễ cất giọng nói, lời nói âm vang, đanh thép, khiến cho tất cả đệ tử thôn Ly Gia nhìn về phía Ly Tễ với ánh mắt cảm kích, hòa hảo.
- Ta chỉ dẫn hắn đến Thành Địch Ngược để tu luyện mà thôi! Lẽ nào các ngươi không muốn hắn vào Thành Địch Ngược tu luyện sao?
Giọng nói lại vang lên vô cùng lạnh giá, kèm theo vẻ hấp dẫn. Vào Thành Địch Ngược để tu luyện? Có lẽ đó là mục tiêu của hàng nghìn tu luyện giả ở Huyết Ngục.
Các đệ tử thôn Ly Gia lại trở nên kích động. Ly Tễ càng kích động hơn, cơ thể lão khẽ run. Nếu có đệ tử thực sự được Thành Địch Ngược coi trọng, thì sau này địa vị của thôn Ly Gia cũng sẽ được tăng lên. Ly Tễ kiềm chế kích động trong nội tâm, cung kính nói:
- Không biết đại nhân vừa ý vị đệ tử nào?
Trong cỗ xe ngựa lộng lẫy chìa ra một bàn tay, da dẻ mịn như trẻ sơ sinh, chỉ một ngón tay về phía đám đệ tử thôn Ly Gia. Hai gã mặc áo xanh nọ đố kị nhìn về phía người được chỉ.
Nội tâm Lôi Cương bỗng nhiên nhảy dựng lên, ngón tay đó chỉ về phía mình sao? Lôi Cương không phải là kẻ ngốc đến nỗi cho rằng mình là người có tư chất xuất chúng nên được người này coi trọng. Với lại, theo như lời Ly Tễ nói, thì vị đại nhân Thành Địch Ngược này hẳn là phải tìm một người đặc biệt. Chẳng lẽ khi mình săn mồi đã đắc tội người nào sao? Lôi Cương thận trọng suy nghĩ, nhưng hắn toàn giết người bịt miệng, không có để lại nhân chứng nào cả.
Khi âm tình Lôi Cương bất định, thì hơn một nghìn ánh mắt đố kị nhìn về phía Lôi Cương khiến cho hắn dở khóc dở cười.