Chương 915: trở về
Trên một ngọn núi cao cách phía nam Vạn Tượng các cả vạn dặm, một nữ tử y phục trắng như tuyết đang khoanh chân ngồi. Làn váy trắng của nàng tùy tiện phủ lên mặt đất. Nữ tử này có khuôn mặt tuyệt mỹ khiến người khác phải ngưỡng mộ, hoàn mỹ vô khuyết, chỉ có thể dùng cụm từ khuynh quốc khuynh thành để miêu tả. Gương mặt nàng vô tình toát lên vẻ thành thục, ý nhị, đối với nam nhân mà nói, đây quả là điểm hấp dẫn trí mạng, có thể câu dẫn dã tính nguyên thủy nhất trong mỗi tu luyện giả.
Nhưng khuôn mặt có thể khiến người khác phải phát điên phát cuồng đó hiện giờ lại toát lên vẻ tang thương, tuyệt vọng, đôi mắt nàng vô thần. Dường như nàng không phải là người sống mà chỉ là một cái xác sống động mà thôi. Nàng cứ ngồi yên trên mặt đất không nhúc nhích như vậy, ánh mắt nhìn về phương xa. Tư thế này không biết nàng đã giữ trong bao lâu, dường như nàng đã trở thành một bức thạch điêu hoàn mỹ đang chăm chú nhìn về phía trước vậy.
Phía trước Vạn Tượng các có một thân ảnh hiện lên. Qua vài lần hô hấp, người này đã tiến tới trước mặt nữ tử. Người tới là một nam tử trung niên mi thanh mày kiếm, khuôn mặt uy nghiêm. Lão chính là Vạn.
-Nghiệt duyên, nghiệt duyên a. Mấy vạn năm đã qua rồi, vốn tưởng ngươi sẽ quên được, không nghĩ rằng ngươi lại biến mất hơn vạn năm. Sớm biết như vậy lúc xưa, ta đã ngăn cản hai người các ngươi.
Vạn nhìn nữ tử ngồi xếp bằng, thầm than nói. Trong lòng lão vốn ngàn vạn lần không đành lòng cùng phẫn nộ nhưng lúc này cũng không biết nên làm sao nữa. Lão đã tìm rất nhiều cách để Chỉ San có thể tỉnh lại nhưng đều không có hiệu quả. Nàng chỉ ngồi xếp bằng ở đây, ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả mọi chuyện.
Vạn biết rằng người có thể làm Chỉ San tỉnh lại chỉ có Lôi Cương. Nhưng những năm gần đây, lão hết sức nghi hoặc khi cùng lúc Lôi Cương đang biến mất thì Tượng cũng đã biến mất. Điều này làm lão không giải thích được, mơ hồ còn có chút lo lắng.
-Chỉ San, hắn muốn về thì nhất định sẽ về. Ngươi ngồi đây cũng không phải biện pháp tốt.
Vạn chậm rãi ngồi xuống, chăm chú nhìn vào ánh mắt vô thần, trống rỗng của Chỉ San, đau lòng nói.
Chỉ San không hề có phản ứng, coi như không biết gì. Đôi mắt vẫn trống rỗng nhìn về phía trước, như một cái xác không hồn.
Khuôn mặt của Vạn run rẩy vài phần, đau lòng thở dài. Lão đang định rời đi thì bỗng trong hư không phát ra âm thanh ong ong vang dội. Lão vô cùng kinh ngạc, vội ngẩng đầu nhìn bốn phía nhưng không phát hiện được điều gì khác thường. Vạn còn đang kinh ngạc, nhưng bỗng nhiên lãovội vã lui lại vài bước, hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa phải quỳ xuống. Một luồng khí tức kinh khủng, không thể diễn tả nổi bao phủ lấy lão khiến hắn vừa sợ hãi, vừa kính nể, lại sùng bái.
Vạn không kiên trì được một tức thời gian đã buộc phải quỳ hai gối xuống đất, khuôn mặt hồng hào trong nháy mắt đã tái nhợt, sợ hãi nhìn phía trước. Một thân ảnh cao ngất đang từ phía chân trời đi tới, động tác vô cùng bình thường nhưng lại ẩn chứa uy thế và sự tự tin vô tận, dường như vị cường giả đó nắm trong tay cả hỗn độn, không gì có trong hỗn độn thể làm khó được hắn. Khí thế vô hình tỏa ra khiến Vạn nhất thời ngây ngốc, chăm chúnhìn bóng người phía trước.
Chỉ San đang ngồi xếp bằng không rõ có cảm nhận luồng khí tức kinh khủng này hay không nhưng nàng bỗng giật mình, đôi mắt sáng lên kỳ dị. Nàng vụt đứng lên, nhìn phía bầu trời, gương mặt cũng tươi tỉnh lên nhiều.
-Chỉ San, sau này ta sẽ không bắt nàng phải chờ ta nữa.
Một giọng nói trầm thấp vang lên. Giọng nói này chan chứa lời hứa hẹn cùng sự tự trách sâu đậm của một nam nhân giành cho một nữ nhân
Người đi từ phía chân trời tới đó chính là Lôi Cương. Lúc này, hắn đã chân chính kiểm soát được thân thể Thái Cổ. Trong thân thể này ẩn chứa sức mạnh kinh khủng khiến hắn vô cùng mừng rỡ. Nhớ tới Chỉ San đang đợi mình, Lôi Cương liền cấp tốc quay về thất giới.
-Huynh đã trở về rồi.
Chỉ San nước mắt tuôn rơi, vui mừng, chăm chú nhìn Lôi Cương đang đi tới, run giọng nói.
Lôi Cương căng thẳng, thầm than vài tiếng, đi tới trước mặt Chỉ San, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, ngửi mùi thơm mê người tỏa ra từ thân thể nàng. Hắn nhẹ giọng nói:
-Chỉ San, bắt nàng phải đợi rồi.
-Ta vẫn sẽ vĩnh viễn chờ huynh, cho đến khi huynh trở về mới thôi.
Chỉ San áp khuôn mặt vào lồng ngực Lôi Cương, cũng không có khóc nữa mà kiên định nói. Năm tháng qua đi đã xóa tan sự mềm yếu trong lòng nàng, nhưng lại làm tăng thêm tình yêu và sự kiên cường quyết chờ đợi Lôi Cương trong nàng.
Lôi Cương mềm lòng, khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Chỉ San, gương mặt dịu dàng. Hắn thật không hiểu nổi những tu luyện giả vì tu luyện, vì thực lực mà đoạn tuyệt với thất tình lục dục bởi bọn họ tuy rằng có được thực lực nhưng vứt bỏ đi tình cảm thế gian thật sự là hành động không sáng suốt chút nào..
-Chỉ San, nàng chuẩn bị một chút, ta đưa nàng đến Thánh giới Hồng Hoang.
Lôi Cương nhìn Chỉ San, ôn hòa nói.
Vạn đứng một bên, hai gối vẫn quỳ xuống đất. Lão rất muốn ngẩng đầu lên nhìn Lôi Cương nhưng không thể. Lão thật không cam lòng, cố giãy dụa. Lôi Cương cũng đã nhận ra, liền thu khí tức lại. Vạn lúc này mới có thể ngẩng đầu lên nhìn hắn, hết sức kinh khiếp. Lôi Cương tuy rằng đã thu khí tức lại nhưng lão vẫn có thể cảm giác được trong cơ thể của hắn đang ẩn chứa một sức mạnh kinh khủng đến mức không thể tưởng tượng được.
Vạn cảm thụ được Lôi Cương đã cường đại lên rất nhiều, so với trước kia đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Lão không thể tưởng tượng nổi thực lực của Lôi Cương đã mạnh mẽ như vậy còn có thể tăng nhanh như thế. Nghe Lôi Cương nói đến Thánh giới Hồng Hoang, đôi mắt lão ngời sáng, vẻ lạnh lẽo trong mắt giờ ánh lên vẻ chờ mong. Thực lực của lão đã đạt đến đỉnh của thất giới, lão đã không thể chịu đựng được suốt một thời gian dài mà thực lực vẫn không hề tăng lên.
Lôi Cương nhận thấy được ánh mắt của Vạn, trầm ngâm một lúc, rồi nói:
-Nếu là ngươi cũng muốn đi, ngươi cũng chuẩn bị đi.
Lôi Cương biết thân phận của Vạn không tầm thường. Lão là chủ nhân của Vạn Tượng các, chuyện hắn rời đi tất nhiên sẽ ảnh hưởng không nhỏ đối với Vạn Tượng các.
Tháng giới Hồng Hoang.
Trải qua kiếp nạn suýt chết, các thế lực ở Thánh giới Hồng Hoang đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Toàn bộ Thánh giới Hồng Hoang đều chìm trong cảnh chinh chiến quanh năm. Vạn năm qua đi, Thánh giới Hồng Hoang tuy rằng đã lắng dịu đi không ít nhưng những đợt tranh đấu ngầm vẫn diễn ra không ít. Mà những năm gần đây, liên minh Hạo Huyền đã phát triển rộng lớn, nổi lên vượt trội ở Thánh giới Hồng Hoang, cơ hồ trở thành một trong bốn thế lực lớn ở nơi này. Mà các cường giả đại tôn ẩn nấp đã tử vong rất nhiều trong kiếp nạn đó nhưng cũng có nhiều những cường giả mới hơn xuất hiện.
Tất cả Lôi Long tinh vực, Vạn Tiên tinh vực, Đỉnh Thiên tinh vực khi xưa đều đã đổi chủ. Chuyện này có liên quan trực tiếp đến việc ba đại tôn của ba đại tinh vực này biến mất. Mà Hạo Nguyệt tinh vực cũng chỉ còn trên danh nghĩa, đại tôn Hạo Nguyệt đã biến mất vô số năm, không rõ tung tích. Uy thế của các đại tôn khi xưa đã không còn có thể uy hiếp người khác được nữa.
Liên minh Hạo Huyền ngày hôm nay đã vượt cả Hạo Nguyệt tinh vực, gần như đã đạt lại được vị trí đứng đầu các thế lực ngày xưa. Tây Tháp tinh cũng thừa dịp kiếp nạn này mà lớn mạnh. Lúc này, Tây Tháp tinh không còn là một tinh cầu nữa, mà đã trở thành một thành phần cường đại khiến các thế lực lớn ở Thánh giới Hồng Hoang cũng phải kiêng kỵ.
Nhưng cũng không ai biết chủ nhân chân chính của Tây Tháp tinh là ai, chỉ nghe nói trong Tây Tháp tinh có một nhân vật vô địch, uy hiếp các thế lực lớn khác.