Chương 161: Ta sẽ chờ chàng! Vẫn mãi chờ!
Mây đen dầy đặc. Trên mặt biển đột nhiên nổi lên gió giật phần phật, trời đất âm u giống như sẽ có mưa to trút xuống.
Mặt biển yên lặng, phút chốc lại nhấp nhô lên xuống, dấy lên tầng tầng sóng biển.
Giữa sóng biển, một con thuyền không lớn lắm gian nan tiến về phía trước. Trên boong tàu, mái tóc Lâm Đạt phất phới, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm nghị, liên tục thét to, để đám người Kiệt Đặc hãy thật cẩn thận, để Võ Giả trên thuyền phải tỉnh táo tập trung, nhất định không thể để thuyền lật.
Gió biển càng ác liệt càng mạnh mẽ, vẫn cứ tàn sát trên mặt biển, dấy lên sóng to càng cao càng mạnh.
Con thuyền nhỏ cứ lắc lư, có vẻ đang gặp nguy hiểm, Lâm Đạt cũng hơi có chút căng thẳng, nín thở ngưng thần, phòng bị rất cẩn thận, không dám có một tý thả lỏng.
Thạch Nham cau mày, đứng ở đuôi thuyền, nét mặt cũng ngưng trọng. Cơn gió lốc này đến thật đột ngột, trước đó không có dấu hiệu báo trước nào, một khắc trước còn có ánh sáng mặt trời, ngay sau đó đã đảo mây dày đặc, cảnh tượng hơi quỷ dị. Khuôn mặt vẫn bình tĩnh, Thạch Nham bỗng nhiên nhớ tới lúc trước cùng Tiêu Hàn Y cưỡi Thanh huyết ma bức, cũng đột nhiên xuất hiện mưa rền gió dữ, mây đen áp đỉnh, bỗng từ giữa tầng lớp mây đen nhảy ra một bàn tay bạch cốt khổng lồ của Ma đế Ba Tuần, bàn tay bạch cốt khổng lồ kia đã bắt đi Tu La vương Tiêu Hàn Y, không biết đưa hắn đến khu vực nào của Ma Vực Thứ Tư. Mỗi lần nghĩ đến Tiêu Hàn Y thì tâm trạng Thạch Nham lại có chút nặng nề, lại xuất hiện cảm giác nghẹn khuất. Cơn gió lốc bây giờ cũng rất đột ngột, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt khiến cho trong lòng Thạch Nham hoài nghi, cứ suy nghĩ miên man.
Lúc này, con thuyền nhỏ đã cách Vân Hà đảo rất gần, chỉ còn có một ngày lộ trình là con thuyền có thể tới Vân Hà đảo.
Trong thời khắc mấu chốt này, mà mặt biển nơi đây lại đột nhiên xuất hiện biến cố, thật sự khiến cho Thạch Nham không dám thả lỏng. Trong lòng có rất nhiều suy đoán.
Đứng ở đuôi thuyền, Thạch Nham tập trung tinh thần lực thị lực bào trùm ra bốn phương tám hướng. Trên mặt biển, không có gì dị thường, nơi nào tinh thần lực đi qua thì mọi thứ nơi đó đều bình thường. Thạch Nham chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dùng tinh thần lực bao trùm ra xa hơn, kiên trì dùng hết tinh thần lực, cứ một mạch bao trùm về hướng Vân Hà đảo, càng lúc càng xa không biết qua bao lâu, ngay tại lúc hắn cảm giác tinh thần mỏi mệt thì hắn mơ hồ từ phương hướng Vân Hà đảo, cảm nhận được một luồng khí tức băng hàn tà ác, luồng khí tác kia hình như không có tập trung lại, mà phân tản giữa thiên địa, mà còn đang dần dần tản mát... Thạch Nham kinh ngạc, tập trung tinh thần lực về hướng Vân Hà đảo để cảm nhận thật cẩn thật.
Luồng khí tức băng hàn tà ác này, đều rải rất đều trên Vân Hà đảo, như là một khối không khí lượn lờ ở trên bầu trời Vân Hà đảo, khí tức băng hàn tà ác mơ hồ có điểm tương tự với khí tức mà bạch cốt pháp thân của Ma đế Ba Tuần lúc trước phóng ra, nhưng lại yếu hơn một tý. Chẳng lẽ, có Ma nhân của Ma Vực Thứ Tư xuất hiện ở Vân Hà đảo sao?
Trong lòng rét lạnh, sắc mặt Thạch Nham bỗng nhiên thay đổi.
Hắn có linh cảm, linh cảm ở trên Vân Hà đảo kia nhất định đã xảy ra sự tình gì, hắn âm thầm đoán ở trên Vân Hà đảo, sợ là có chút chỗ khác thường.
Khi hắn chuẩn bị tiếp tục ngưng thần cảm thụ thì khí tức băng hàn tà ác lượn lờ ở trên Vân Hà đảo lại tiêu tán theo gió.
Lúc này. Hắn tinh thần lực cũng tiêu hao rất nhiều, cảm giác mệt mỏi ập tới, hắn không thể không thu hồi tinh thần lực, nhíu mày khổ tư.
Cuồng phong bạo vũ sắp xuất hiện thế nhưng lại dần dần tiêu tán, mây đen bao phủ trên trời cũng chậm rãi trôi đi xa, mọi thứ lại khôi phục bình thường rất nhanh.
Ánh sáng hoàng hôn lại xuất hiện phía chân trời, Thạch Nham ngẩng đầu nhìn hào quang đầy trời, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn.
Giờ khắc đó, cũng chính là lúc cha con Cổ Liệt, Cổ Kiếm Ca ở Tụ hồn đàm nói chuyện với Ma nhân với nhau đích.
- Sao lại thế này? Giông tố mưa gió sao lại biến mất? Thật sự là kỳ quái quá.
- Đúng rồi, chuyện này thật đúng là rất hiếm khi thấy, giông đã nổi lên như vậy rồi mà cuối cùng lại biến mất.
- Ừm, hơi bất thường, dười tình hình mây đen tụ tập đến mức như thế, chắc chắn sẽ có mưa to nặng hạt trút xuống. Thật sự là kỳ lạ, thế mà lại không có mưa to đổ trút xuống, không biết có chuyện gì xảy ra.
Đám người Kiệt Đặc, Nạp Nặc đều cau mày bàn luận, tỏ ra rất kinh ngạc, đối với hiện tượng tự nhiên khác thường như thế đều tấm tắc thấy kỳ lạ.
Lâm Đạt lặng lẽ thở nhẹ nhõm một hơi dài, lắc lắc mái tóc, khẽ nói: - Có thể thả lỏng cảnh giác.
- Biết rồi, Lâm Đạt tỷ.
Kiệt Đặc cười cười, lười biếng tựa vào boong tàu, híp mắt, nhìn về phương hướng Vân Hà đảo, giương giọng nói:
- Hành trình chuyến này rất nhanh sẽ xong, chờ giao hết những thứ trên thuyền cho người Cổ gia là chúng ta có thể trở về, Lâm Đạt tỷ, tỷ sẽ trở về cùng chúng ta chứ?
Rất nhiều thuyền viên trên thuyền, vừa nghe Kiệt Đặc nói như vậy đều hơi sửng sốt, sau đó hình như đột nhiên nhớ tới cái gì, đều nhìn về phía hai người Lâm Đạt và Thạch Nham.
Ở một góc đằng xa, sắc mặt Tạp Mông và Hoắc Kiệt âm trầm, ánh mắt oán độc, cũng nhìn về phía Lâm Đạt.
Đôi mắt đẹp của Lâm Đạt hơi lấp lánh, trong lòng yên ả bỗng thở dài, lặng lẽ nhìn Thạch Nham đưa lưng về phía nàng, khóe miệng xuất hiện vẻ chua sót
- Đương nhiên trở về cùng các ngươi. Ta là người của Thần giáo, nhiệm vụ hoàn thành tự nhiên là phải về Thần giáo báo cáo kết quả, nhà của ta ở đó thì ta có thể chạy đi đâu chứ?
- Như vậy thì...
Kiệt Đặc vụng trộm nhìn Thạch Nham, cười nói:
- Vậy là tốt rồi, còn tưởng rằng sau này sẽ không còn gặp Lâm Đạt tỷ nữa chứ! Ha ha, vẫn là đi theo Lâm Đạt tỷ thoải mái, đi theo người khác vừa đến lúc nguy thì chúng ta liền sẽ trở thành vật hi sinh, những tên thủ lĩnh đó cũng không có lòng tốt như Lâm Đạt tỷ.
- Đúng đúng vậy, về sau chúng ta vẫn cứ đi theo Lâm Đạt tỷ.
Những thuyền viên khác ở trên thuyền. Cũng đều thét to đồng ý, từ khi Lâm Đạt vẫn sẽ trở về thì những người này đều lặng lẽ thở một hơi nhẹ nhõm, thầm hô may mắn.
Trong đệ tử ngoại vi của Tam Thần Giáo có rất nhiều thủ lĩnh lúc làm nhiệm vụ, một khi gặp được hung hiểm đều sẽ bảo thủ hạ bên dưới làm lá chắn, bình thường sẽ không boăn khoăn chuyện sống chết của thuộc hạ.
Đám người Kiệt Đặc, Nạp Nặc cũng có rất nhiều bằng hữu, bởi vì theo lầm người nên lúc làm nhiệm vụ bị đưa làm vật hi sinh rồi chết đi.
Kiệt Đặc cũng lăn lộn ở Tam Thần Giáo một thời gian rất lâu, biết những thủ lĩnh đó là loại người gì, nếu lần này Lâm Đạt không quay về, không có đầu lĩnh thì bọn họ sẽ bị phân cho các thủ lĩnh khác, về sau an nguy của bọn họ sẽ khó mà đảm bảo, nói không chừng sẽ chết giống như các bằng hữu, bị người ta đưa làm vật hi sinh mà chết.
Kiệt Đặc một bên lặng lẽ chăm chú nhìn Thạch Nham, một bên vụng trộm nhìn về phía Lâm Đạt. Từ trên mặt Lâm Đạt, hắn thấy được vẻ ưu sầu và bất đắc dĩ, nhìn thấy Lâm Đạt không có hào hứng, Kiệt Đặc cũng không dám nói thêm gì, nháy mắt với đám người Nạp Nặc ý bảo mọi người không nên tiếp tục thử nữa, để tránh Lâm Đạt khó chịu. Lâm Đạt đứng ở trước mặt đám người Kiệt Đặc mà tinh thần quả thật không tốt lắm, khuôn mặt có chút cô đơn. Một lát sau, Lâm Đạt nhẹ nhàng hít một hơi, rời khỏi chỗ này chậm rãi đi đến bên cạnh Thạch Nham ở đuôi thuyền, sóng vai đứng với Thạch Nham, cùng nhau nhìn về phía mặt biển ở dưới vùng hào quang nhiễm màu đỏ tươi, hai người đưa lưng về phía hào quang, thân ảnh họ kéo ra rất dài, bóng dáng hòa vào một chỗ.
Lâm Đạt cúi đầu, phát hiện thân ảnh nàng và Thạch Nham hòa vào một nơi, trong lòng thở dài, thầm nghĩ nếu nàng và Thạch Nham thật sự có thể giống hai cái bóng này không xa rời nhau, thật là là chuyện làm cho lòng người ta vui đến cỡ nào, đáng tiếc...
Thạch Nham cau mày, trong lòng còn đang cân nhắc khí tức băng hàn tà ác trên Vân Hà đảo, hoài nghi ở trên Vân Hà đảo đã xảy ra biến cố gì, trong đầu đầy nghi hoặc, không biết chuyến đi đến Vân Hà đảo này có nên tiếp tục đi tiếp không.
Luồng khí tức băng hàn tà ác kia tuy rằng cực kỳ phân tán. Nhưng nếu tụ tập lại thì sợ là sẽ cực kỳ khổng lồ và khủng bố. Bất luận luồng khí tức kia là của loại nào sinh vật, Thạch Nham đều có thể khẳng định cũng không phải là người mà hắn bây giờ có thể đối phó, mạo muội tiến vào Vân Hà đảo, một khi đụng tới sinh vật đó e là hắn không tý sức chống cự.
Nghĩ như vậy, Thạch Nham liền bắt đầu do dự.
- Thạch Nham...
- Sao?
Chậm rãi thu hồi những suy nghĩ lung tung trong đầu lại, Thạch Nham hít sâu một hơi, khôi phục vẻ thư thái trấn định, liếc mắt nhìn Lâm Đạt bên cạnh.
Dưới ánh hào quang, khuôn mặt Lâm Đạt hồng nhuận, còn hơi dính ít hào quanh, thật xinh tươi đầy khao khát. Một đôi mắt sáng ngời, mang theo tia tình ý chân thành, khiến cho người ta bỗng động lòng.
- Lâm Đạt, nàng càng lúc càng mê người.
Thạch Nham nhìn Lâm Đạt thật kỹ, lời nói từ tận đáy lòng. Trong khoảng thời gian này, trải qua sự tưới tiêu của hắn, Lâm Đạt quả thật là ngày càng toả sáng, nữ nhân sinh hoạt trong tình yêu thì thể xác và tinh thần đều sung sướng, tự nhiên sẽ trở nên có mị lực như vậy.
- Thạch Nham, sắp đến Vân Hà đảo rồi.
Lâm Đạt khe khẽ thở dài, nhắc nhở nói. Vẻ mặt Thạch Nham ngẩn ngơ, lông mày bỗng nhiên nhíu lại, hồi lâu mới bất đắc dĩ nói:
- Ngày vui luôn ngắn ngủi, tất nhiên...
- Thạch Nham, chàng có thể ở một với ta, bất luận chàng là ai, chỉ cần chàng nguyện ý ở cùng ta, ta đều, ta đều nguyện ý với chàng...
Lâm Đạt muốn nói lại thôi.
- Ta muốn đi đến Già La hải vực.
Thạch Nham lắc lắc đầu
- Lâm Đạt, ta có mục tiêu của ta, nàng cũng có gia tộc của nàng, nếu nàng nguyện ý thì nàng có thể theo ta, Viên La hải vực này ta còn sẽ trở lại, nhưng là để đối phó Đông Phương gia và Cổ gia, nàng đi theo ta...
Hắn tự biết hắn không phải là người chịu được tịch mịch, là người có thể an an phận, cuộc trả thù của hắn với Cổ gia, Đông Phương gia sớm muộn gì sẽ diễn ra, một ngày kia danh hiệu Thạch Nham của hắn sẽ vang vọng Vô Tận hải. Gia tộc của Lâm Đạt ở Viên La hải vực, phụ thuộc vào Tam Thần Giáo, nếu Lâm Đạt đi theo hắn đến Già La hải vực, chỉ cần bị Tam Thần Giáo biết được, sợ là sẽ giận chó đánh mèo gia tộc Lâm Đạt, người nhà nàng sẽ khó thoát khỏi lửa giận của Tam Thần Giáo. Đây cũng không phải chuyện Lâm Đạt muốn nhìn thấy.
Trước khi hắn không có đủ thực lực thay đổi mọi thứ, Lâm Đạt đi theo hắn sẽ không có lợi, hắn cũng không dám buông lời đồng ý. Lâm Đạt bỗng nhiên trầm mặc.
Hồi lâu, Lâm Đạt cúi đầu, buồn bã nói:
- Thạch Nham, nhà của ta trên Tuyết Long đảo ở Viên La hải vực, sau này nếu chàng tới Viên La hải vực, nếu đi ngang qua Tuyết Long đảo nhớ rõ đến Kiều Thụy gia để thăm ta.
Trong lòng Thạch Nham thở dài, nhẹ nhàng gật đầu
- Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm nàng, chờ đến một ngày ta đủ cường đại rồi, ta sẽ đi đến Tuyết Long đảo. Đến ngày đó, ta sẽ không sợ Tam Thần Giáo, ta có thể che chở nàng và người nhà của nàng, để tránh cho các ngươi bị thương tổn.
Hốc mắt Lâm Đạt lặng lẽ đã ươn ướt, nàng cắn răng, như đã muốn khóc, hai mắt đẫm lệ nhìn Thạch Nham, kiên định nói:
- Thạch Nham, chàng nhất định phải nhớ rõ hứa hẹn hôm nay của chàng! Ta sẽ chờ chàng! Vẫn mãi chờ!