Chương 175: Không đến vô ích!
Bên trong sơn cốc, trong đầm nước Tụ hồn đàm đã trong suốt thấy đáy, toàn bộ hồn phách sinh linh trong đầm nước đã tiến vào Tụ hồn châu.
Hà Thanh Mạn hình như nhìn Thạch Nham không vừa mắt, sau khi có được sự cho phép của Mạc Đoạn Hồn, nàng điều khiển Phong lôi phi sư mang theo Hạ Tâm Nghiên bay lên trời, nhanh chóng bay ra ngoài Vân Hà đảo.
Thạch Nham ở trong sơn cốc, ngồi ở trên người Thanh huyết ma bức, đợi trong chốc lát.
Sau khi hắn phát hiện bên trong Tụ hồn đàm đã không còn có một hồn phách sinh linh nào, lại phun ra mấy bãi nước bọt lên Tụ hồn châu.
Sau khi nước bọt dính lên Tụ hồn châu, lập tức biến thành màng mỏng trắng noãn, bao lấy toàn bộ Tụ hồn châu.
Tụ hồn châu bị màng mỏng toàn bộ che lại, cũng sẽ không hiển lộ ra tác dụng hấp thu linh hồn kỳ diệu.
Mạc Đoạn Hồn ở một bên, vẫn nhìn động tác của Thạch Nham, nhìn Tụ hồn châu trong tay Thạch Nham, lần lượt thu lấy hồn phách trong đầm nước của Tụ hồn đàm, lại nhìn Thạch Nham phun nước bọt lên Tụ hồn châu, vẻ mặt có hơi chút kỳ quái.
Nhưng mà, từ đầu tới cuối Mạc Đoạn Hồn vẫn chưa mở miệng hỏi lấy một câu.
- Được rồi, chúng ta có thể xuất phát.
Thu xếp mọi thứ, Thạch Nham thật cẩn thận thu lại Tụ hồn châu, mới cười cười với Mạc Đoạn Hồn.
Mạc Đoạn Hồn gật đầu.
Một luồng thần niệm dao động truyền ra, Thanh huyết ma bức ở phía dưới hắn, lập tức vỗ cánh bay lên cao, bay theo phương hướng của Phong lôi phi sư bay đi.
Tốc độ phi hành của Thanh huyết ma bức cấp sáu cực nhanh, nhưng Mạc Đoạn Hồn lại không nóng nảy, còn cố ý để Thanh huyết ma bức thả chậm, để cho Thanh huyết ma bức cấp bậc hơi thấp phía sau có thể đuổi kịp.
Phía trước, Hà Thanh Mạn cưỡi Phong lôi phi sư, cũng không có bay đi quá nhanh, hình như cố ý chờ Mạc Đoạn Hồn.
Hà Thanh Mạn tuy rằng khó chịu với Thạch Nham, lại biết nơi này dù sao vẫn là Viên La hải vực, biết nơi này không phải là phạm vi thế lực của Thiên Tà Động Thiên, nói không chừng sẽ gặp phải cao thủ của Tam Thần Giáo, Cổ gia, Đông Phương gia.
Trước khi tiến vào Già La hải vực, nàng cũng không dám cách Mạc Đoạn Hồn quá xa.
Vân Hà đảo cũng không nhỏ, sau khi Thạch Nham lên bờ rồi đi vào sơn cốc này khoảng vài ngày.
Nhưng mà, sau khi ngồi trên Thanh huyết ma bức từ trên bầu trời sơn cốc bay về phía ngoài Vân Hà đảo, lại nhanh hơn biết bao lần, chỉ mất nửa giờ Thanh huyết ma bức đã bay ra khỏi Vân Hà đảo.
Rời khỏi Vân Hà đảo, Thạch Nham đang muốn nói chuyện bỗng cúi đầu nhìn xuống, không ngờ phát hiện một con thuyền nhỏ quen thuộc.
Từ trên cao nhìn xống, hắn mơ hồ có thể thấy được đống tạp hóa ở phía sau thuyền nhỏ, có thân ảnh xinh đẹp mơ hồ đang đứng, mái tóc thân ảnh kia bay bay, dáng người nổi bật lên.
Trong lòng Thạch Nham thở dài, vẻ mặt tỏ ra ảm đạm nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Trong biển, thuyền nhỏ chậm rãi chạy đi.
Trên boong tàu, đám người Kiệt Đặc, Nạp Nặc ngẩng đầu, chỉ vào Thanh huyết ma bức trên trời bay qua, liên tục kêu ào lên.
- Mau nhìn! Thanh huyết ma bức! Thanh huyết ma bức của Dương gia!
- Tu La Huyết vệ đó! Trên mình Thanh huyết ma bức dẫn đầu chắc chắn là là Tu La vương Mạc Đoạn Hồn a!
- Ồ, sao lại có hai thân ảnh? Thanh huyết ma bức mà Mạc Đoạn Hồn cưỡi chình là cấp sáu mà? Con Thanh huyết ma bức đầu lĩnh kia, chắc là của Tu La vương Mạc Đoạn Hồn, nhưng một người khác là ai chứ?
- Ai mà biết, cách xa như vậy, nhìn không rõ lắm.
- Nhất định là người cao quý nhất của Dương gia! Bằng không sẽ không có tư cách cưỡi Thanh huyết ma bức cấp sáu. Thanh huyết ma bức rời khỏi Vân Hà đảo, không biết Dương gia và Cổ gia thương lượng thế nào rồi.
- Còn có thể thế nào nữa? Cổ gia còn dám làm gì Dương gia hay sao?
- Cũng không nói trước được, lúc chúng ta rời khỏi Vân Hà đảo, không phải nhìn thấy Vân Hà đảo bị hắc ám bao phủ sao? Nói không chừng ở trên Vân Hà đảo, thật sự đã xảy ra biến cố gì đó?
- Mặc kệ nó, dù sao cũng không liên quan gì tới mình, chúng ta chỉ phụ trách đưa vật tư đến đây thôi.
"..."
Đám người Kiệt Đặc, Nạp Nặc đều ngẩng đầu nhìn rồi thảo luận.
Ở một góc trên thuyền, sắc mặt Tạp Mông và Hoắc Kiệt âm trầm, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn bóng người mơ hồ trên mình con Thanh huyết ma bức dẫn đầu.
Lâm Đạt đứng ở khu vực mà Thạch Nham thường hay ngồi mà ngẩn người, không ngẩng đầu nhìn lên, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
- Ồ! Người nọ! Người nọ!
Ánh mắt Kiệt Đặc rất tốt, nhìn chằm chằm Thanh huyết ma bức phía đằng trước hồi lâu sau, đột nhiên thân hình chấn động, hình như phát hiện ra cái gì.
- Kiệt Đặc, ngươi kêu cái gì?
Nạp Nặc tùy ý hỏi.
- Không có gì, không có gì.
Kiệt Đặc lắc lắc đầu, cũng hoài nghi ánh mắt của mình, lúc muốn nhìn kỹ lại thì đã phát hiện Thanh huyết ma bức càng lúc càng xa, rốt cuộc không nhìn rõ bóng người trên đó nữa.
Ở trên boong tàu do dự một chút, Kiệt Đặc lặng lẽ đi đến chỗ Lâm Đạt.
Nhìn thấy Lâm Đạt ở nơi đó ngẩn người, trong lòng Kiệt Đặc thầm than khẽ, lại đây khuyên:
- Lâm Đạt tỷ, hắn sẽ không trở lại đâu, trước khi chúng ta đi không phải đã đợi hai ngày rồi sao? Hắn không có tới, sau này cũng không sẽ đã trở lại, Lâm Đạt tỷ, ngươi hãy quên hắn đi.
Đôi mắt của Lâm Đạt mê mang, dần dần thanh tỉnh lại, liếc mắt nhìn Kiệt Đặc, nàng thản nhiên nói:
- Ngươi tới làm cái gì?
- Ta...
Kiệt Đặc muốn nói lại thôi.
- Có cái gì thì nói!
Lâm Đạt nhíu mày bực mình nói.
- Vừa rồi Thanh huyết ma bức của Dương gia từ trên đỉnh đầu chúng ta bay qua, Lâm Đạt tỷ có chú ý không?
Lắc lắc đầu, Lâm Đạt nói: - Không chú ý, sao vậy?
- Trên con Thanh huyết ma bức dẫn đầu, có hai người.
Kiệt Đặc lại nói.
- Hai người thì hai người, có liên quan gì tới chúng ta?
Lông mi Lâm Đạt tỷ nhíu lại, lại bực mình nói:
- Kiệt Đặc, có cái gì thì ngươi cứ nói một lần cho xong, ấp a ấp úng hoài, ngươi giở trò gì?
- Thanh huyết ma bức dẫn đầu đều là cấp bậc cao nhất, người cưỡi chắc là người tôn quý nhất. Người dẫn đầu nghe nói là Mạc Đoạn Hồn người đứng đầu tam đại Tu La vương, một người trên Thanh huyết ma bức chắc là Mạc Đoạn Hồn, nhưng một người khác...
Nói đến nơi đây, Kiệt Đặc lại dừng lại.
Lâm Đạt phát hỏa, quát lạnh nói:
- Ngươi còn không nói xong? Rốt cuộc muốn nói cái gì?
- Lâm Đạt tỷ, tỷ biết năng lực mắt ta, phải không?
Kiệt Đặc cười khổ.
- Ừm, ánh mắt gian tà của ngươi rất sáng...
Lâm Đạt gật đầu, vẫn lạnh lùng nghiêm mặt
- Thì làm sao?
- Ta cũng không biết có nhìn hoa mắt hay không...
Vẻ mặt Kiệt Đặc cười khổ
- Ta cảm thấy một người khác ngồi cùng một chỗ với Tu La vương Mạc Đoạn Hồn, chắc, chắc là Thạch Nham!
Thân thể yêu kiều của Lâm Đạt run nhẹ lên, hai mắt đầy vẻ khó tin.
- Có thể cùng ngồi một chỗ với Mạc Đoạn Hồn, cũng không phải người bình thường, ta, ta có thể đã hoa mắt. Thạch Nham mới có cảnh giới Bách Kiếp, bất luận nhìn thế nào hắn cũng không tư cách ngồi cùng một chỗ với Mạc Đoạn Hồn. Lâm Đạt tỷ, tỷ xem như ta nói hưu nói vượn đi, ta cũng nhìn không được rõ.
Thấy thân thể yêu kiều của Lâm Đạt run lên, vẻ mặt biến sắc, Kiệt Đặc hoảng sợ, vội vàng giải thích.
Lâm Đạt đã ngây dại, đôi mắt vô thần, mê mang nhìn Thanh huyết ma bức hóa thành điểm đen trên bầu trời, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Thật sự, thật sự là hắn sao?
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Tiêu thúc còn sống không?
Trên mình Thanh huyết ma bức, Thạch Nham ngồi yên ổn trên đó, thình lình hỏi ra một câu.
Mạc Đoạn Hồn như là khác loài, dọc đường đi không nói được một lời, vẫn không hỏi chuyện có liên quan đến hắn, lại không hỏi hắn làm sao thoát khỏi Huyền Băng Hàn Diễm đoạt xá, cũng không có hỏi hắn rốt cuộc là thông qua phương pháp gì, mà đến ngay cả linh hồn của Ma chủ Ma Kỳ Tha cũng có thể chế trụ.
Thạch Nham chuẩn bị rất nhiều lời nói dối, vốn định ứng phó nghi vấn mà Mạc Đoạn Hồn đưa ra, lại phát hiện hắn đã chuẩn bị vô ích.
Người này rõ ràng cũng rất tò mò, lại nhịn xuống được không hỏi lấy một câu, khiến cho lời nói dối mà Thạch Nham chuẩn bị, không phát huy được tác dụng.
Mạc Đoạn Hồn và Tiêu Hàn Y đều giống nhau, đều là Tu La vương của Dương gia, nhưng cá tính của hắn và Tiêu Hàn Y lại hoàn toàn trái ngược.
Tiêu Hàn Y cuồng vọng ương ngạnh, cũng là người tu luyện điên cuồng, nhưng chỉ cần rãnh rỗi, hắn sẽ không phân biệt lớn nhỏ cười đùa với Thạch Nham, còn có thể trêu chọc quan hệ giữa Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên.
Mạc Đoạn Hồn thì lại khác.
Người này quả thực chính là đầu gỗ, từ sau khi Thạch Nham leo lên Thanh huyết ma bức, thì hắn vẫn chưa từng nói một câu.
Hắn không chủ động nói chuyện, nhưng Thạch Nham lại muốn biết một ít chuyện liên quan đến Dương gia, từ chuyện có liên quan đến Tiêu Hàn Y, nếu Dương Thanh Đế có thể đoán ra hắn còn sống, chắc là cũng có thể đoán ra việc của Tiêu Hàn Y, Thạch Nham rất có hảo cảm với Tiêu Hàn Y, cũng không muốn hắn có chuyện, thế nên mới có câu hỏi này.
- Còn sống.
Mạc Đoạn Hồn trả lời gọn gàng lưu loát.
- Ách...
Thạch Nham cười khổ
- Ở Bất Tử đảo, hay là ở Ma Vực?
- Ở Ma Vực Thứ Tư, tạm thời bị giam cầm lại, gia chủ đã đi đến Ma Vực Thứ Tư để giải cứu hắn.
Mạc Đoạn Hồn quay đầu liếc mắt nhìn Thạch Nham, rốt cuộc đã nói thêm một câu.
- Lần này bạch cốt pháp thân của Ma đế Ba Tuần tái hiện, vì sao nhanh như vậy đã thu hồi lại? Sao lại không xuống tay với chúng ta?
- Bạch cốt pháp thân vượt giới xuất thủ, lực lượng không thể phát huy ra toàn bộ, hơn nữa một khi động thủ, sau đó còn có thể tổn hao nhiều hơn.
Mạc Đoạn Hồn giải đáp một câu, dừng một chút, lại nói:
- Còn nữa, hắn biết trên người ta mang theo Sâm La Vạn Tượng Đồng.
- Hóa là như vậy!
Thạch Nham gật gật đầu
- Ma chủ Ma Kỳ Tha chỉ dùng phương pháp đặc biết, linh hồn trực tiếp hàng lâm đến đây, hắn là do lực lượng của mấy ngàn hồn phách hình thành triệu hồi đến, được cha con Cổ Liệt từ bên này triệu hồi, không chịu ảnh hưởng của các quy tắc bên này.
Thạch Nham chưa nói Tụ hồn châu, đổ lỗi tất cả mọi chuyện cho hai người Cổ Liệt giết hại hồn phách ngàn vạn bình dân, dẫn dắt Ma Kỳ Tha đến đây nên sẽ không tổn thương linh hồn, sau khi quay trở về Ma Vực Thứ Tư cũng sẽ không bị tổn thương nhiều lắm.
- Chuyện liên quan đến người và Huyền Băng Hàn Diễm, còn có chuyện ở bên trong sơn cốc, chờ về tới Bất Tử đảo, sau khi gặp được gia chủ, ngươi có thể nói tường tận tỉ mỉ.
Mạc Đoạn Hồn gật gật đầu, híp mắt
- Ta không tốt truy vấn cái gì, nhưng mà nếu người chủ động nói với ta thì ta cũng có thể nghe một chút.
- Nếu ngươi muốn nghe, ta có thể nói một ít, nếu ngươi không có hứng thú nghe, ta cũng không có hứng thú nói.
Thạch Nham cười hì hì, cảm thấy lão gia hỏa Mạc Đoạn Hồn này rất thú vị, rõ ràng muốn biết, lại không chủ động truy vấn, không biết là tuân theo quy củ, hay là tính tình cổ quái.
Mạc Đoạn Hồn nhếch miệng, vẻ mặt quái dị, hồi lâu, mới thản nhiên nói:
- Người nói đi.
- Huyền Băng Hàn Diễm ở torng thân thể ta, hắn không đoạt xá ta mà ta cũng không đối phó được hắn, chúng ta hiện tại chung sống hoà bình.
Thạch Nham nhếch miệng cười, thản nhiên nói.
Ánh mắt Mạc Đoạn Hồn sáng lên, nhìn chằm chằm Thạch Nham một hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu
- Quả nhiên là như thế!
- Nghe nói muốn dung hợp Huyền Băng Hàn Diễm, cần chín loại thiên tài địa bảo chí dương chí nhiệt, Dương gia có thể có những loại thiên tài địa bảo này không?
Thạch Nham mỉm cười nói.
- Hài, nhưng chỉ có ba loại.
Ánh mắt Mạc Đoạn Hồn càng lúc càng sáng
- Tuy rằng tạm thời không đủ, nhưng sau khi ngươi gặp gia chủ, chắc là người sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, gom góp số còn lại cho ngươi. Chỉ cần ngươi thực có năng lực thu phục Huyền Băng Hàn Diễm, tất cả mọi tài liệu còn thiếu, Dương gia đều sẽ nghĩ biện pháp lấy tới cho ngươi!
- Ha ha, ta thiên tân vạn khổ đi vào Vô Tận hải, thật đúng là không đến vô ích.