Chương 238: Âm Mị tộc

Trong bóng đêm đưa tay không thấy năm ngón, Thạch Nham từ từ tỉnh lại.

Mở mắt, theo bản năng thả ra thần thức để quan sát tình hình xung quanh, nhưng mà thần thức vừa khẽ động thì trong thức hải lại đột nhiên xuất hiện cơn đau đớn cực kỳ mãnh liệt, cơn đau này bộc phát mạnh mẽ trong thức hải hắn hải, thiếu chút nữa đã khiến hắn vì đau mà ngất đi lần nữa.

Sắc mặt khẽ biến, cố nén đau đớn trong thức hải, hắn vội vàng nín thở ngưng thần, thu hồi thần thức lại.

Thần thức thu lại về thức hải thì đau đớn đã biến mất không còn.

Hai mắt lóe sáng lên, nhưng trong bóng đêm, hắn vẫn không nhìn thấy cảnh tượng chung quanh.

Đưa tay mò mẫm hắn phát hiện mọi thứ đều là nham thạch lạnh như băng, nham thạch kia rất rắn chắc, rất gồ ghề, không biết là loại đá gì nữa. Hình như trong thức hải đã bị hạ cấm chế, chỉ cần thần thức vừa buông ra sẽ phát tác, khiến cho hắn lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Hai mắt tập trung nhìn lại nhìn không thấy cảnh quan xung quanh, đứng lên hoạt động một lát, hắn thử thúc dục lực lượng trong cơ thể thì phát hiện Tinh Nguyên cũng bị giam cầm, khó có thể phát huy ra lực lượng của bản thân.

Tinh Nguyên và thức hải đều bị hạn chế, đối với Võ Giả bình thường mà nói không khác gì với bị nắm chặt mệnh môn, khó mà sử dụng được lực lượng gì.

Nhưng mà, với Thạch Nham thì mặc dù Tinh Nguyên và thức hải đều bị giam cầm, nhưng hắn vẫn có lực lượng có thể sử dụng, lực lượng trong thân thể đã trải qua rèn luyện lâu nay, lực lượng tiêu cực bên trong huyệt đạo, một khi thúc dục những lực lượng đó, hắn cũng không phải không có tý sức đánh trả nào.

Chỉ là, hắn không biết làm sao rời khỏi nơi này.

Thần thức không thể vận dụng, ngay cả tinh thần cũng bị hạn chế, hắn rất khó câu thông với Huyết Văn giới, cũng không nhận được ý niệm của Huyền Băng Hàn Diễm và Địa tâm hỏa.

Thạch thất tối đen, Thạch Nham ngồi yên, lặng lẽ chờ đợi.

Hắn biết, người nọ giam cầm nhưng không muốn lấy mạng hắn, nhất định sẽ xuất hiện, không biết tình hình nơi đây nên hắn phải cẩn thận không dám thúc dục lực lượng tiêu cực để đập nát thạch thất này, mà là đang yên lặng chờ đợi.

- Thúy Bích tiểu thư từ chỗ nào bắt nhân loại kia trở về? Nơi này của chúng ta, đã rất lâu không có xuất hiện nhân loại, tên kia không biết đến từ đâu nữa.

- Ừm, nhân loại quả thật rất hiếm khi xuất hiện ở chỗ chúng ta, lần này thống lĩnh Thúy Bích ra ngoài rồi mang tên kia trở về chỉ giam cầm lại mà không có lập tức giết chết, không biết là muốn làm cái gì.

- Mặc kệ đi, dù sao chúng ta mang tên kia qua cho tiểu thư Thúy Bích là được rồi.

Hai giọng nam âm lãnh ở bên ngoài thạch thất truyền đến, Thạch Nham nghe được rất rõ ràng.

Không bao lâu, thạch thất phong kín này đột nhiên vang lên một tiếng "Két", ánh sáng mờ tối từ bên ngoài chui vào, lúc ánh sáng xuất hiện thì hai thân hình thanh niên gầy yếu đầy âm khí, đột nhiên hiện ra chỗ ánh sáng.

Dưới ánh sáng mờ tối, Thạch Nham tập trung nhìn thì phát hiện sắc mặt hai cái thanh niên này tái nhợt, thân hình cực kỳ gầy yếu, từ trên người bọn họ truyền ra hàn khí âm nhu nhạt, hình như trên người bọn họ không có nhiệt độ, thật quỷ dị.

- Đứng lên, theo chúng ta ra ngoài, tiểu thư chúng ta muốn gặp ngươi.

Một tên thanh niên trong đó, quát lạnh lùng nói.

Thạch Nham nhướng mày, nhưng không có hỏi thêm gì, thuận theo tình thế đứng lên.

- Ngươi thành thật một chút đi, nếu không ta cũng không ngại cho ngươi biết quy củ.

Vẻ mặt thanh niên kia lạnh lùng liếc xéo Thạch Nham, rồi đi lên phía trước dẫn đường

- Theo sát đi.

Thạch Nham không lời nào, lập tức đi ra thạch thất, lặng lẽ quan sát chung quanh.

Đây là một hành lang dài rộng rãi, hai bên đều là tường đá, trên tường đá có rất nhiều hình vẻ yêu thú, còn có một số tảng đá phát sáng dùng chiếu sáng.

Những tảng đá chiếu sáng đó cũng không phải rất sáng mà là có chút lờ mờ, Thạch Nham dưới ánh sáng mờ đó cũng không phân biệt được trên hình vẽ yêu thú trên tường đá, rốt cuộc là loại yêu thú gì.

Hai gã thanh niên thân thể âm nhu băng hàn này, trông có vẻ khá tuấn tú, lúc hai người ở phía trước dẫn đường, thường hay quay đầu liếc mắt nhìn về phía Thạch Nham, có vẻ rất cảnh giác.

Thức hải bị giam cầm, Thạch Nham khó có thể buông ra thần thức để cảm ứng, bởi vậy hắn cũng không biết thực lực hai gã thanh niên này như thế nào, nhưng từ dao động âm nhu nhạt từ trong cơ thể hai người tản ra thì chắc là tu vi hai người này cũng không cao thâm gì, nếu thực lực khôi phục lại thì Thạch Nham tự tin có thể dễ dàng giết chết hai người này.

Nhưng mà, trong tình huống còn chưa biết cảnh ngộ của mình thì Thạch Nham cũng không có mạo muội hành động.

Giọng nói của nữ nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng đã bắt hắn có thể tránh thoát thần thức cảm ứng của hắn, dễ dàng giam cầm hắn lại thì cảnh giới tuyệt đối phải rất cao thâm.

Có một cao thủ như vậy tồn tại, hắn biết nếu như mạo muội ra tay, nói không chừng sẽ rơi vào kết cục cực kỳ thê thảm.

Rất yên phận đi theo này hai gã thanh niên xuyên qua hành lang thật dài, Thạch Nham đi vào một đại điện rộng lớn.

Đại điện này có hình tròn, bốn phía đầy cột đá thô to, ở bên trong đại điện có rất nhiều nam nữ khí tức âm nhu đang đứng, hình như đang chờ đợi cái gì đó.

Khí tức trên người những người đó có chút âm nhu, dáng người gầy yếu, làn da của nam nữ đều rất trắng bệch, tựa hồ rất ít tiếp xúc với ánh mặt trời.

Trong đại điện, một lão giả hơi thở kéo đều dài, để chòm râu sơn dương, đồng tử lại là màu xám tro, một mình hắn ngồi ngay ngắn ở trung tâm đại điện, bên cạnh có rất nhiều nam nữ còn lại đều đứng, chắc là thân phận thị vệ người hầu.

Bên cạnh lão giả này, một cô gái tướng mạo xuất chúng, mặc bộ váy cung trang, lông mi đẹp như tranh, tươi đẹp mỹ lệ động lòng người.

Lúc này, đôi mắt trong suốt thâm thúy của cô gái này từ xa nhìn phía Thạch Nham, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Phụ thân, đây là nhân loại con bắt.

Lão giả kia vuốt chòm râu, nhẹ nhàng gật đầu, hai mắt màu xám tro hờ hững nhìn phía Thạch Nham.

Thạch Nham đứng tại chỗ, nhưng nhận thấy được rõ một luồng khí tức âm nhu, nháy mắt chui vào lỗ chân lông toàn thân hắn, lặng lẽ di chuyển bên trong thân thể hắn, hình như muốn nhìn thấy hết toàn thân hắn.

- Nhân loại, ngươi đến từ đâu?

Nhìn trong chốc lát, lão giả kia mới không vội cũng không chậm hỏi, không ngờ giọng nói lại âm nhu khá dễ nghe.

- Các ngươi là ai?

Thạch Nham không đáp lại mà hỏi

- Bên trong Chiến Trường Thâm Uyên này, trong truyền thuyết cũng không có tồn tại Võ Giả, nơi này chính là nơi giao chiến của Võ Giả thời kỳ cổ đại, thiên địa linh khí cực kỳ loãng, vì sao các ngươi lại ở chỗ này? Rốt cuộc các ngươi là ai? Nơi này, rốt cuộc có phải Chiến Trường Thâm Uyên hay không?

- Láo xược!

Cô gái tươi đẹp kia nhíu lông mi lại, giọng lạnh lùng nói:

- Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của cha ta là được, không được nói nhảm!

Một luồng linh hồn dao động sắc bén, như lợi kiếm đâm vào trong đầu Thạch Nham.

Cấm chế trong thức hải của Thạch Nham đột nhiên phát tác, giống như có hàng tỉ con trùng cắn nuột trong thức hải, khiến cho đầu hắn lúc này đau như búa bổ, thiếu chút nữa đã không nhịn được hét ầm lên.

Khẽ cắn răng, khuôn mặt Thạch Nham dữ tợn không rên một tiếng, chỉ yên lặng trừng mắt cô gái kia.

- Được rồi Thúy Bích.

Lão giả kia phất tay, bảo cô gái kêu Thúy Bích kia ngừng tàn phá thức hải Thạch Nham, tỏ ra có hơi chút tò mò nhìn Thạch Nham, lão giả nói:

- Cái tên nhà ngươi thật không tệ, trúng Thiên Hồn Phệ của Âm Mị tộc chúng ta, thế nhưng cổ họng không có rên lên tiếng, nếu ta không nhìn lầm chắc tu vi ngươi chỉ có cảnh giới Địa Vị thôi?

- A? Phụ thân, không thể nào?

Cô gái tươi đẹp tên Thúy Bích kia bỗng nhiên không kiềm được kinh hô lên

- Hắn rõ ràng đã hình thành thức hải mà! Thức hải hình thành đó là Võ Giả cảnh giới Niết Bàn mới có thể đạt tới, sao có thể là cảnh giới Địa Vị?

- Không sai, tu vi của ta quả thực chỉ có cảnh giới Địa Vị.

Thạch Nham chậm rãi gật đầu

- Ta đến từ bên ngoài, ừm, ta không thuộc về Chiến Trường Thâm Uyên, chỉ vì một ít nguyên nhân mới bước vào chỗ này. Trước đó ta ở bên trong một sa mạc cực nóng, thông qua truyền tống trận, mới tới được nơi này.

- Thật sự là cảnh giới Địa Vị?

Trong đôi mắt đẹp trong suốt của Thúy Bích hiện lên vẻ kinh dị, lúc lại nhìn Thạch Nham thì đã có thêm chút hiếu kỳ.

- Xem ra chắc là ngươi đã có được kỳ ngộ nào đó, nếu không, không thể ở cảnh giới Địa Vị tu thành thức hải, ừm, không tệ, ngươi không phải Võ Giả nhân loại bình thường.

Lão giả kia nhìn chằm chằm Thạch Nham chậm rãi gật đầu, trầm ngâm một chút, lại nói:

- Ngươi nói ngươi đến từ ngoại giới, như vậy ngươi có nghe nói qua Âm Mị tộc chúng ta hay không?

Thạch Nham lắc đầu.

Sắc mặt lão giả ảm đạm, ánh mắt có chút cô đơn

- Chúng ta rời đi đã lâu lắm, lâu đến mức nhân tộc ngoại giới cũng không nhớ rõ Âm Mị tộc chúng ta. Ài, đáng tiếc a, đáng tiếc chúng ta khó mà rời đi nơi này, ta thật sự muốn biết ngoại giới rốt cuộc biến thành thế nào...

- Phụ thân, cuộc sống của chúng ta ở trong này không phải rất tốt sao? Vì sao người vẫn muốn đi ra ngoài chứ?

Thúy Bích khó hiểu nói.

- Con không hiểu đâu.

Lão giả kia thở dài một tiếng, hồi lâu không nói gì.

Thạch Nham ngạc nhiên, sau khi bị Thúy Bích động tay động chân trong thức hải, hắn an phận hơn rất nhiều, tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, cũng không dám hỏi nhiều.

- Ta có chút vấn đề hy vọng ngươi có thể trả lời thật, nếu câu trả lời của ngươi khiến ta vừa lòng, ta có thể thả ngươi rời đi, tùy ý để ngươi đi bất cứ chỗ nào. Nhưng mà, nếu câu trả lời của ngươi khiến ta không hài lòng, như vậy tính mạng ngươi sẽ không tốt, ta sẽ khiến ngươi biến mất lặng lẽ.

Lão giả cúi đầu thổn thức một hồi, đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nói với Thạch Nham.

Cùng lúc đó, một luồng dao động kỳ dị đột nhiên tử trên người lão giả kia xuất hiện.

Cấm chế trong thân thể Thạch Nham nháy mắt đã bị giải trừ, thức hải một lần nữa khôi phục bình thường, Tinh Nguyên cũng có thể bắt đầu di chuyển cuồn cuộn lại.

Thần thức buông ra, Thạch Nham lặng lẽ quan sát lão giả đối diện và nữ nhi Thúy Bích của hắn.

Thần thức đi đến bên cạnh lão giả kia, bị một luồng lực lượng vô hình cản lại, nhưng ngược lại lúc đến gần Thúy Bích thì thần thức cũng không bị cản trở nhiều lắm.

Cảnh giới Thiên Vị!

Thần thức chuyển động xung quanh Thúy Bích một vòng, sắc mặt Thạch Nham hoảng sợ, thiếu chút nữa đã hét ầm lên, cô gái này tuổi còn rất trẻ thế mà lại có được tu vi cảnh giới Thiên Vị!

Nàng đã có cảnh giới Thiên Vị, vậy lão giả kia cảnh giới gì?

- Không cần nghĩ nhiều, ở trong này ngươi là tuyệt đối trốn không thoát đâu.

Vẻ mặt lão giả hờ hững, thản nhiên nói:

- Trước tiên ngươi trước nói cho ta biết, ngươi làm sao đi vào? Trước khi tới sa mạc kia, ngươi đã đi qua chỗ nào? Còn nữa, ngươi có thể trở về theo đường cũ hay không? Nếu ngươi có thể trở về theo đường cũ, ta đáp ứng ngươi, tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi, hơn nữa còn có thể cho ngươi một cơ duyên rất lớn!

- Ta tìm không được đường trở về, thật có lỗi, tuy rằng ta cũng muốn rời đi, nhưng thật sự không có cách nào.

Thạch Nham bất đắc dĩ lắc đầu.

Lão giả nhướng mày, hình như đang cân nhắc vấn đề nào đó.

Nhưng vào lúc này, một người đột nhiên vội vàng đi vào, sau khi đến đây bái lễ, bẩm báo nói:

- Đại nhân, chúng ta lại phát hiện Võ Giả nhân loại, nhưng lúc này nhân số rất nhiều có gần trăm người!

Đồng tử Thạch Nham co rụt lại, không chút nghĩ ngợi liền biết chắc là đám người Tào Chỉ Lam tìm đến đây.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện