Chương 1: chương 1
"Hoan nghênh bạn sử dụng sản phẩm của công ty chúng tôi. Bắt đầu quét, xin đợi một lát.”
“Đã quét xong, xác nhận số chứng minh nhân dân: SH13***313. Họ tên: Phong Bất Giác. Thiết bị kết nối: Cabin chơi trò chơi cá nhân tiêu chuẩn NL2055, không phát hiện phần cứng lạ kết nối với hệ thống. Chức năng của tim và phổi ở mức bình thường. Đã chuẩn bị xong phần mềm kết nối thần kinh. Mời bạn lựa chọn kiểu kết nối.”
“Kiểu kết nối là chế độ không ngủ. Đang điều chỉnh… Đã điều chỉnh xong. Mời xác nhận bắt đầu trò chơi hay trở về mục trước.”
“Chương trình được khởi động, mười giây sau bắt đầu trò chơi...”
Sau khi đếm ngược xong, Phong Bất Giác nhanh chóng bước vào thế giới của trò chơi. Nơi hắn đang đứng rất giống cảnh trong thang máy, có điều bên cạnh cửa không có các nút điều khiển. Trên vách tường bên phải là một màn hình cảm ứng 32 inches, trong khi toàn bộ mặt tường đối diện cửa là một tấm gương hoàn chỉnh để người chơi có thể soi từ đầu đến chân.
Phong Bất Giác nhìn hình tượng của mình trong gương. Lúc này, hắn đã trở thành một nhân vật 3D với độ nét rất cao, quần áo trên người biến thành áo thun dài tay màu đen và quần dài, thoạt nhìn không có gì nổi bật. Gương mặt của nhân vật trong trò chơi và bản thân ngoài đời thực gần như giống hệt nhau: Không tới một mét tám, đầu tóc như ổ quạ và đường cong trên khuôn mặt hơi nhu nhược.
Dưới sự hỗ trợ của kỹ thuật Photon Computer thế hệ thứ tư, thần kinh của người chơi được liên kết với trò chơi giúp người chơi có thể trải nghiệm bằng năm giác quan y như thật. Chỉ có điều hình ảnh của trò chơi vẫn là hình ảnh 3D của máy tính nên không thể mang đến cho người chơi cảm giác chân thật như hình ảnh thực.
“Chào mừng đã đến không gian đăng nhập của trò chơi. Dưới đây là toàn bộ các trò chơi do công ty Mộng phát hành, mời lựa chọn đăng nhập.”
Khi âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên bên tai, màn hình cảm ứng bên cạnh cũng hiện ra những biểu tượng để người chơi có thể lựa chọn.
“Tổng cộng chỉ có một mục mà còn tạo ra không gian đăng nhập như thế này… Chắc hẳn công ty định ám chỉ về sau sẽ phát hành thêm rất nhiều trò chơi khác...” Phong Bất Giác nghĩ thầm, ngón tay nhấn lên trò chơi duy nhất trên màn hình: Thiên Đường Kinh Khủng.
“Để đăng nhập trò chơi này, người chơi phải từ mười sáu tuổi trở lên. Công ty chúng tôi khuyến cáo người chơi có vấn đề về tim mạch, bị bệnh tâm thần hoặc có tiền sử những bệnh liên quan không nên tham gia trò chơi.”
Câu này không những hiện lên trên màn hình mà hệ thống còn lên tiếng nhắc nhở thêm một lần nữa. Sau đó, ba ô biểu tượng khác xuất hiện trên màn hình. Một ô là “Xác nhận đăng nhập”, còn lại là "Hủy bỏ" và một liên kết rất bắt mắt: “Điều khoản về miễn trách nhiệm”.
“Bệnh tâm thần à…” Phong Bất Giác thầm nhủ: “Cứ xem thử thì hơn.”
Thế là hắn lựa chọn mục thứ ba. Màn hình lập tức hiện lên những dòng chữ dày đặc, dựa vào thanh cuộn bên phải có thể thấy điều khoản miễn trách nhiệm này rất dài.
Khi chơi trò chơi, nếu những người bình thường nhìn thấy những thứ như điều khoản hay giải thích thì tám mươi phần trăm sẽ lựa chọn đóng lại hoặc nhìn lướt qua, rồi kéo xuống dưới cùng và nhấn đồng ý.
Nhưng Phong Bất Giác lại không phải là người bình thường…
Năm nay hắn hai mươi bốn tuổi, là một nhà văn trinh thám. Sở thích của hắn là tự xưng “Nghệ thuật gia” hoặc “Đại văn hào” một cách thản nhiên khi người khác hỏi hắn làm nghề gì. Nhưng những điều này vẫn chưa phải là điểm quan trọng nhất, trước tiên phải kể về sự khác thường của hắn.
Đầu tiên, nguyên nhân hắn chơi trò chơi này là để “trị bệnh”. Tất nhiên, bệnh này không phải là nghiện net mà là bệnh tật thật sự.
Khoảng hai tháng trước, Phong Bất Giác bỗng cảm thấy thân thể mình xuất hiện điều bất thường. Sau khoảng ba ngày, hắn xác định rằng mình đã mất đi cảm giác sợ hãi.
Cho dù cảnh tượng hay âm thanh đáng sợ đến mức nào cũng không thể kích thích được hắn.
Hắn xem phim và tiểu thuyết kinh dị ngày đêm với ý định dùng trí tưởng tượng để tự dọa chính mình, kết quả là hoàn toàn chẳng có tác dụng gì. Cứ như trong não có một cánh cửa đã đóng kín, hắn biết rõ đâu là những yếu tố gây sợ hãi và cũng hiểu rõ tình tiết đáng sợ của những bộ phim kinh dị, nhưng hắn không hề cảm thấy sợ hãi.
Thế là hắn đi đến một bệnh viện lân cận. Không đi thì thôi, vừa đi quả nhiên liền tìm ra một vấn đề rất lớn. Chụp cắt lớp cho thấy não hắn xuất hiện một bóng đen mờ ở gần hạch hạnh nhân, không loại trừ khả năng là một khối u.
Về sau, Phong Bất Giác đi đến nhiều bệnh viện lớn loại nhất nhì cả nước nhưng vẫn không thể chẩn đoán chính xác được, trong khi cách trị bệnh thì lại rất đa dạng.
Sau khi trải qua vô số lần kiểm tra và được n vị danh y chẩn đoán, Phong Bất Giác hiểu rằng… căn bệnh này chắc hẳn sẽ được ghi vào sử sách. Là người mắc bệnh, hắn phải cân nhắc hai việc. Thứ nhất là quyền đặt tên cho căn bệnh này sẽ giao cho vị bác sĩ nào. Thứ hai là sau khi chết, hắn có nên hiến não cho ngành y học làm thí nghiệm, xem như cống hiến chút gì đó cho khoa học hay không.
Hai tháng đã trôi qua, bóng đen trong não Phong Bất Giác vẫn không thay đổi chút nào, không chuyển biến xấu và cũng không thu nhỏ lại hoặc biến mất. Các bộ phận khác trên cơ thể hắn vẫn bình thường, thậm chí còn rất khỏe mạnh. Trải qua một phen cân nhắc thiệt hơn, hắn dứt khoát từ bỏ việc điều trị, trực tiếp xuất viện.
Mất đi cảm giác sợ hãi là triệu chứng duy nhất của căn bệnh, hơn nữa chưa chắc liệu hắn có chết hay không, hoặc bao lâu sau mới chết. Vậy chi bằng cứ mặc cho số trời.
Một hôm nọ, Phong Bất Giác tình cờ nhìn thấy quảng cáo Thiên Đường Kinh Khủng đang Closed beta. Dòng quảng cáo lúc đó là: “Phá vỡ cách chơi trò chơi truyền thống, khiến bạn cảm thấy tuyệt vọng, sợ hãi. Cảm giác sợ hãi như cái bóng bám theo bạn, giúp bạn trải nghiệm được một trò chơi trước nay chưa từng có.”
Sau đó, hắn tìm hiểu quy tắc của trò chơi và xem một đoạn phim quảng cáo được làm rất tỉ mỉ và được xưng tụng là đủ dọa trẻ em vãi cả ra quần, đã vậy còn phát hiện được đường link “Mua Cabin chơi trò chơi, tặng tài khoản Closed beta.”
(Close beta là phiên bản dùng thử, giới hạn số lượng người chơi đăng kí chơi thử. Khi đủ số lượng thì không được đăng ký thêm tài khoản nữa. Sau khi bản thử kết thúc giai đoạn này, trò chơi sẽ cho ra phiên bản Open beta, tương đương với phiên bản chính thức)
Tuy thoạt nhìn có vẻ khác thường nhưng mục đích Phong Bất Giác tham gia trò chơi này vẫn chỉ là “chơi cho biết”, chủ yếu là để bị “hù dọa”. Hắn cũng chỉ mang tâm lý cầu may, có lẽ tự đặt mình vào môi trường rùng rợn sẽ kích thích mình tìm lại được cảm giác sợ hãi.
Tất nhiên khi mắc bệnh tâm thần gặp phải triệu chứng hiếm gặp như thế này chỉ có thể chứng tỏ Phong Bất Giác là một bệnh nhân. Lý do nói hắn chẳng phải là “người bình thường” không chỉ từ khối u trong não, mà là vì hắn đã là một người khác thường trước khi mắc bệnh.
Thậm chí có thể hình dung hắn bằng từ - Quái gở.
Phong Bất Giác có rất nhiều điểm kỳ lạ. Tuy hắn chưa đến mức bị cưỡng chế nhưng rất nhiều việc lại khiến người khác không thể hiểu nổi. Trước tiên phải nhắc đến: Nghiện đọc…
Người khác khó có thể lý giải ham muốn đọc chữ của hắn. Ví dụ như hắn có thể đọc hết chữ trên chai dầu gội đầu, thêm một ví dụ là hắn có thể đọc hết từ đầu đến cuối không sót một chữ nào trên sách hướng dẫn của các thiết bị điện gia dụng; điều càng đáng ngạc nhiên hơn… là ngay cả nhãn hiệu được cắt từ quần áo hắn cũng không bỏ qua.
Chỉ cần một vật hoặc một người nào đó có nảy sinh quan hệ thiệt hơn với Phong Bất Giác, hắn sẽ thu thập toàn bộ thông tin liên quan đến người hoặc vật đó theo bản năng. Đã vậy, hắn không những tùy ý đọc lướt qua mà còn có khả năng đọc và nhớ kinh người. Tuy chưa tới mức xem qua là thuộc làu làu như Trương Tùng thời xưa nhưng chỉ cần hắn nhìn thấy thứ gì thì cho dù sau bao lâu, hắn cũng nhớ được ít nhất sáu phần.
“Ồ… điều khoản chẳng khác mấy so với những trò chơi khác.” Phong Bất Giác chỉ tốn hai phút đã xem xong điều khoản dài vài ngàn chữ: “Chỉ có mấy dòng ở đoạn thứ sáu là hơi đặc biệt…”
Hắn hơi cúi đầu, tay phải chống lên tay trái, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải đặt lên trán, sau đó khẽ vuốt dọc xuống theo sống mũi. Đây là động tác quen thuộc của hắn khi suy nghĩ: “Cũng có nghĩa là… nếu người chết vì bệnh tim tái phát hoặc thần kinh xảy ra vấn đề gì thì không công ty họ không chịu trách nhiệm.”
Hắn lẩm bẩm một mình, dường như đang đưa ra kết luận.
Phong Bất Giác không loại trừ khả năng điều khoản này chính là mánh khóe của công ty Mộng. Trước đây, hắn đã xem thiết kế của trò chơi này trên trang chủ. Điều thu hút nhất của trò chơi chính là “giá trị kinh hãi”.
Dựa vào tác dụng của Photon Computer và cabin trò chơi, các chỉ số như nhịp tim, mạch đập và phản ứng thần kinh của người chơi sẽ được theo dõi rồi dựa vào đó để tính toán mức độ sợ hãi. Nếu trong quá trình chơi, giá trị kinh hãi của người chơi vượt quá giới hạn thì kết nối thần kinh sẽ bị cưỡng chế cắt đứt, trò chơi lập tức kết thúc. Còn nếu thân thể của người chơi xảy ra vấn đề nghiêm trọng như sau khi thoát trò chơi tim ngừng đập, ngừng thở thì cabin chơi trò chơi sẽ lập tức thông báo cho xe cứu thương.
Dù sao toàn bộ mạng kết nối với thần kinh đều được thiết kế liên thông với bộ phận cảnh sát và bộ phận cấp cứu nên xác suất có người bị dọa chết chắc hẳn không lớn.
Sau khi nhấn tiếp tục, Phong Bất Giác lại nghe thấy thông báo của hệ thống: “Bạn đăng nhập trò chơi lần đầu tiên. Mời nhập tên nhân vật.”
Trên màn hình xuất hiện một khoảng trống để điền tên, bên cạnh còn có vài điều khoản hạn chế. Ví dụ như tên phải trên bốn nét chữ và không thể dùng từ ngữ tục tĩu hoặc nhạy cảm.
Trong thời đại Photon Computer, hạn chế này càng trở nên triệt để. Trí thông minh và khả năng tính toán của hệ thống cao đến mức khiến người ta sởn gai ốc. “Nó” chỉ cần một kho từ, thậm chí chỉ là một phạm vi chung chung đã có thể phát huy khả năng suy đoán và ngăn chặn bất cứ hành vi nào vượt quá giới hạn. Ví dụ những cái tên như Bột Đại Kinh Thâm (nghĩa là khoai to lông rậm, trong tiếng Tàu phát âm giống như câu thành ngữ "bác đại tinh thâm"), hoặc FUC phía sau thêm một ký hiệu gì đó rồi thêm chữ K... Những mánh khóe này đều vô dụng với Photon Computer thế hệ thứ tư.
Mười mấy năm trước, có người lo lắng máy tính có trí thông minh nhân tạo sẽ đánh trả và nô dịch loài người, thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa có bất cứ thông tin đáng tin cậy nào củng cố cho lý thuyết này.
Tóm lại, trí thông minh của Photon Computer rất cao, cụ thể cao đến mức nào thì phần sau của truyện sẽ bổ sung thêm…
“Kiểm tra xong, có thể sử dụng tên ‘Phong Bất Giác’. Mời xác nhận.”
Tên khai sinh của Phong Bất Giác rất hiếm gặp, chắc hẳn có thể sử dụng được, chỉ có điều hắn thay “Phong” (封) bằng “Phong” (疯). Một là không muốn dùng tên thật, hai là có chút ý định tự chế giễu mình.
(Phong trong tên nhân vật ngoài đời là Phong (封) trong phong bì, niêm phong. Chữ Phong (疯) của tên nhân vật trong trò chơi là khùng điên, cái tên "Phong Bất Giác" mang đại ý: Bệnh tâm thần chưa phát hiện ra.)
Sau khi nhấn xác nhận, hệ thống thông báo: “Tiếp theo sẽ bắt đầu giáo trình hướng dẫn người mới. Giáo trình này chỉ có thể hoàn thành một lần, kịch bản sẽ được lựa chọn ngẫu nhiên. Sau khi hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng tương ứng. Hãy chú ý! Kết quả của giáo trình hướng dẫn người mới sẽ không ảnh hưởng đến thuộc tính ban đầu của nhân vật, chỉ là phần thưởng mà thôi. Nếu bạn bỏ dở giáo trình vì những nguyên nhân như giá trị kinh hãi quá cao, chủ động ngắt kết nối hay rời khỏi cabin chơi trò chơi thì lần đăng nhập trò chơi tiếp theo sẽ không thể tiếp tục kịch bản ban đầu, thay vào đó hệ thống sẽ đưa ra giáo trình mới cho bạn.
Nghe nhắc nhở xong, Phong Bất Giác giơ tay nhấn vào ô xác nhận. Nào ngờ ngón tay hắn vừa chạm vào biểu tượng trên màn hình cảm ứng, toàn bộ thang máy bỗng trở nên tối đen.
Giây tiếp theo, một âm thanh bỗng vang lên. Chỉ có điều nó khác xa âm thanh máy móc vừa rồi của hệ thống. Bấy giờ, tiếng nói giống hệt như giọng của một mụ phù thủy: “Chào mừng đến với Thiên Đường Kinh Khủng…”
Tiếng nói vừa dứt, thang máy bỗng rung lên mà không hề có dấu hiệu báo trước. Sau đó, chiếc hộp tối đen đến nỗi giơ tay không thấy năm ngón bắt đầu chuyển động và chậm rãi rơi xuống dưới.