Chương 3: Chương 3

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh.

Phong Bất Giác vừa vung kiếm, liền chém ngay tức khắc. Do hắn hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi nên rất tỉnh táo trong tình huống này, phản ứng và động tác cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào. Vừa nghiêng nửa thân trên để tránh móng vuốt của xác chết đẫm máu, hắn vừa vung kiếm quét ngang.

Phong Bất Giác bỗng kinh ngạc khi phát hiện thanh kiếm chém vào thân xác chết đẫm máu thật dễ dàng như cắt đậu hũ.

Sau khi cơ bắp và xương trước ngực quái vật bị chém đứt, máu tươi phun ra ngoài ào ào và dính đầy mặt Phong Bất Giác. Mùi tanh và vị mặn thấm vào trong mũi và miệng của hắn, còn có cả cảm giác nhớp nháp và âm ấm. Về mặt này, có thể nói dù trò chơi làm giả nhưng cảm giác buồn nôn lại y như thật.

Xác chết đẫm máu rú lên đau đớn vì bị thanh kiếm gây thương tích. Bắt đầu từ ngực, cơ thể nó bắt đầu biến thành nước mủ và thịt vụn một cách nhanh chóng, rồi chảy đầy mặt đất như bị hòa tan.

Bấy giờ, Phong Bất Giác mới có cơ hội để nhìn thuộc tính của thanh kiếm trong tay.

“Tên: Xác chết đẫm máu phải chết.”

“Loại: Vũ khí.”

“Phẩm chất: Tinh xảo. ”

“Sức tấn công: Khá mạnh.”

“Thuộc tính: Không.”

“Hiệu quả: Tấn công xác chết đẫm máu sẽ khiến nó tan ra.”

“Có thể mang ra khỏi kịch bản hay không: Không.”

“Ghi chú: Thanh kiếm này là tác phẩm trong thời kỳ đầu của Auer – Tất Cả Phải Chết, thợ thủ công huyền thoại thuộc tộc Dwarf. Sau đó, một thương nhân tộc Goblin dùng vài bình nước giải khát tên là ‘Rượu Xái’ để đổi lấy thanh kiếm này từ Auer. Nửa tháng sau, Auer chế tạo món vũ khí ‘Goblin phải chết’.”

Phong Bất Giác vừa xem thuộc tính của món vũ khí này được mấy giây, âm thanh của hệ thống vang lên: “Bạn đã hoàn thành giáo trình hướng dẫn người mới. Tự động truyền tống sau 60 giây.”

Lúc này, menu của trò chơi lại được mở ra thêm một khu vực. Nơi đó hiện đang đếm ngược từ giây 60, ngoài ra còn có một lựa chọn là “Lập tức truyền tống”. Phong Bất Giác lựa chọn "Lập tức truyền tống", thế là thân thể hắn liền biến thành một luồng ánh sáng trắng và rời khỏi kịch bản.

Nếu xét theo góc nhìn của mình, hắn chỉ thấy trước mắt hiện lên một tia sáng và rồi hắn trở về thang máy lúc nãy.

Thanh kiếm trong tay đã không còn, máu tươi thấm trên người cũng đã biến mất. Mọi thứ trong thang máy vẫn như lúc mới bước vào trò chơi. Ánh đèn rất sáng, tất nhiên trong gương chỉ có một mình hắn. Chuyện đã trải qua suốt mười mấy phút vừa rồi như một cơn ác mộng ngắn ngủi mà không hề có thật.

“Đã hoàn thành kịch bản, đang kết toán phần thưởng.”

“Nhận được kinh nghiệm: 70. Tiền: 700.”

“Nhận được vật phẩm/trang bị: Không.”

“Hoàn thành/nhận nhiệm vụ: 0/0.”

“Hoàn thành nhiệm vụ ẩn/đặc biệt: Không. Phá vỡ thế giới quan: Không.”

“Giá trị kinh hãi tăng vọt: 0 lần. Giá trị kinh hãi cao nhất: 0%. Giá trị kinh hãi trung bình: 0%.”

“Cấp độ sợ hãi của bạn: Toàn thân là gan. Bạn nhận được thêm một phần thưởng, xin chờ trong giây lát.”

“Nhận được giá trị kỹ xảo: 30.”

“Giá trị kỹ xảo tăng thêm: kinh nghiệm: 30. Tiền: 300.”

“Phần thưởng hoàn thành kịch bản: Túi tân thủ x 1”

“Kết toán đã xong, mời tiếp tục.”

Khi những thông tin này hiện lên trên màn hình, hệ thống lại nhắc nhở: “Bạn đã tăng lên cấp 2, giới hạn của giá trị thể năng được tăng thêm. Bây giờ là 200/200.”

Đồng thời, Phong Bất Giác nhìn thấy “Thanh sở trường” trên menu đã được mở ra, tổng cộng có sáu mảng sở trường, nhưng năm mục trong số đó đều bị bóng đen che phủ, bên cạnh hiện lên cấp bậc: N/A. Chỉ có mục “Thông dụng” phát sáng và hiển thị cấp bậc của kỹ năng là F.

Mảng sở trường là hạng mục quan trọng nhất của người chơi trong Thiên Đường Kinh Khủng. Phong Bất Giác đã từng đọc hướng dẫn của trò chơi nên nhớ rất rõ. N/A có nghĩa là: không, hoàn toàn mù tịt hay không thể sử dụng kỹ năng. Còn F là cực kỳ kém, gần như bằng không. Khi đạt đến cấp này, người chơi có thể sử dụng kỹ năng nhưng tỷ lệ thành công chỉ có 20%.

Ngay lúc phần thưởng hiện lên, cửa thang máy lại mở ra. Lần này bên ngoài không phải là hành lang mà là một căn phòng hình vuông với bốn bức tường bằng kim loại có diện tích lớn hơn khoảng 5 lần so với thang máy.

Ánh đèn trên trần nhà chiếu sáng cả căn phòng. Ở giữa là hai cột thủy tinh hình trụ rỗng ruột, lúc này bên trong trống rỗng.

Phong Bất Giác không còn lời nào để nói về giá trị kinh hãi của mình. Sau khi nỗi sợ hãi được “định lượng”, không ngờ hắn lại thấy nó có ba số không. Còn ý nghĩa của cấp độ sợ hãi không hề quan trọng đối với Phong Bất Giác. Theo hướng dẫn của trò chơi, hệ thống sẽ dựa vào giá trị kinh hãi để đưa ra nhận xét sau khi kịch bản kết thúc. Tổng cộng có năm loại, lần lượt là: Toàn thân là gan, dũng cảm hơn người, luống cuống tay chân, kinh hồn bạt vía và hồn lìa khỏi xác.

Tình huống giá trị kinh hãi luôn bằng 0 như Phong Bất Giác chắc chắn là chuyện không thể xảy ra. Bằng không người thiết kế trò chơi hẳn sẽ thêm vào một cấp bậc nữa, đó là “Gan to bằng trời”.

Nếu xét về giáo trình hướng dẫn người chơi thì lần này Phong Bất Giác đã đạt được kết quả tốt nhất trên lý thuyết. Vì quá trình chấm điểm không xét đến giá trị sinh tồn và giá trị thể năng nên nếu hoàn thành kịch bản trong tình trạng lành lặn hoặc thoi thóp chút hơi tàn thì phần thưởng cũng không khác gì nhau.

Phần thưởng của Phong Bất Giác đã là tốt nhất. Nhưng hắn không hề tỏ ra vui mừng mà chỉ thở dài, rồi bước đến trụ thủy tinh bên tay trái. Bấy giờ, những lựa chọn khác lập tức hiện lên.

“Mời lựa chọn loại túi đồ.”

Hình ảnh mô phỏng của hai loại ba lô được chiếu lên. Món đầu tiên thuộc loại đeo sau lưng với dây chéo vai, món còn lại thuộc loại đeo ngang trên hông. Sau vài giây cân nhắc, hắn lựa chọn loại đầu tiên.

Chiếc ba lô do ánh sáng trắng ngưng tụ thành đang lơ lửng bên trong trụ thủy tinh bỗng dần biến thành thực chất. Sau đó, một nửa mặt trụ thủy tinh di chuyển sang ngang để Phong Bất Giác có thể lấy ba lô ra ngoài bằng tay.

Đồng thời, túi đồ và thanh trang bị trên menu của hắn đã được mở ra.

“Túi đồ của bạn thuộc loại không gian trữ vật, với dung lượng hiện tại nhiều nhất có thể chứa 10 món đồ, chỉ cần là đồ vật nhét vừa miệng ba lô đều có thể cất giữ. Với một số đồ vật là vật sống, chỉ khi nào người chơi khống chế được nó thì mới có thể nhét vào ba lô. Nhắc nhở đặc biệt: Người chơi không thể tiến vào túi đồ. Xin đừng làm thử.”

“Bạn có thể dựa vào thanh trang bị để xem xét trang bị trên người, bất cứ món đồ nào mà bạn có thể dùng đều được xem là trang bị. Số lượng và vị trí của trang bị không hạn chế. Ví dụ bạn có thể vừa cầm một thanh đao trên tay trái vừa cầm một cây gậy trên tay phải, đồng thời hai tay đều đeo ống tay. Quần áo của bạn không được xếp vào trang bị và bị khóa chặt với nhân vật, không thể cởi ra hoặc bị phá hỏng. Bạn chỉ có thể thay đổi trang phục tại không gian đăng nhập. Trang phục có thể mua tại nơi giao dịch.”

Tuy nhắc đến “Nơi giao dịch” nhưng thực ra bây giờ vẫn chưa thể mua được những dụng cụ thu phí, thế nên người chơi trong giai đoạn Closed beta chỉ có thể mặc trang phục mặc định.

Bây giờ có rất nhiều công ty sản xuất trò chơi chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt. Trong giai đoạn chơi thử, trò chơi mới phát triển được khoảng 70% nhưng nơi mua bán đã được đưa vào sử dụng. Nào là dụng cụ thu phí, trang phục, da dẻ, máu lớn, mana lớn, vân vân… những thứ này đều được vội vàng đem ra bán. Có vài công ty thất đức còn bảo nhân viên trong công ty rao bán các loại trang bị thượng hạng và thú nuôi hiếm trên những trang internet trung gian.

Tuy nhiên, chính sách của công ty Mộng không giống với đa số công ty khác. Trong giai đoạn Closed beta, chính sách kinh doanh của họ hoàn toàn tập trung vào mua bán thiết bị phần cứng. Mức độ hoàn thiện của trò chơi vào lúc bắt đầu Closed beta đã hơn 95%. Trong thời đại do kỹ thuật Photoputer dẫn đầu, hoàn toàn không cần người chơi kiểm tra BUG, vì cứ việc dùng AI tính toán là được. Vì vậy, mục đích chủ yếu của Closed beta là để bán cabin chơi trò chơi thế hệ mới NL2055 chuyên dùng cho trò chơi Thiên Đường Kinh Khủng.

Công ty Mộng cũng nghiêm cấm việc mua bán vật phẩm và tiền tệ trong trò chơi, không những không mở Website buôn bán trên trang chủ mà còn đóng cửa “Nơi giao dịch” trong trò chơi để người chơi không thể đi vào. Hơn nữa còn tắt chức năng trao đổi bằng tiền tệ trong trò chơi khiến việc trao đổi giữa người chơi với nhau trở nên rất phiền phức.

Đây là hành động tự tin đến mức gần như kiêu ngạo. Dường như tầng lớp lãnh đạo của công ty Mộng đều cho rằng chỉ cần trò chơi này chính thức đi vào hoạt động thì chắc chắn sẽ thu được thành công, kiếm tiền là chuyện không cần phải lo lắng. Giai đoạn Closed beta chỉ cần thu hút người chơi và tạo tiếng tăm là được.

“Mời lựa chọn phần thưởng thêm của bạn:

1/ Rút ngẫu nhiên một món trang bị phù hợp với cấp bậc của bạn.

2/ 2000 tiền trong trò chơi.

3/ 80 điểm kinh nghiệm."

Khi đến gần trụ thủy tinh còn lại, những lựa chọn này liền xuất hiện trước mặt hắn.

Phong Bất Giác thầm nghĩ: “Hôm nay là ngày Closed beta thứ nhất nên tiền tệ trong trò chơi sẽ vô dụng trong thời gian ngắn. Nếu chọn điểm kinh nghiệm…”

Hắn liếc nhìn menu. Lúc này mình mới cấp 2, kinh nghiệm cần để lên cấp là 0/200. Phần thưởng thứ ba chỉ bằng 40% mức kinh nghiệm ở cấp này, bây giờ cấp bậc vẫn còn thấp nên chọn kinh nghiệm không có lợi cho lắm.

Thế là hắn chọn trang bị.

Sau khi chọn, ánh sáng trắng lóe lên bên trong trụ thủy tinh và ngưng tụ thành… một tảng đá.

Phong Bất Giác chợt ngẩn người. Phản ứng đầu tiên trong não hắn là hoài nghi tảng đá này có phải thuộc loại dụng cụ ma pháp hay không. Kết quả là khi hắn cầm nó lên để xem thuộc tính…

“Tên: Tảng đá.”

“Loại: Vũ khí.”

“Phẩm chất: Rác rưởi.”

“Sức tấn công: Yếu ớt.”

“Thuộc tính: Không.”

“Hiệu quả: Không.”

“Ghi chú: Những tảng đá với đủ hình dạng có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, đôi lúc chúng được nhặt lên để dùng như vũ khí. Tuy có thể mang tự do ra vào kịch bản nhưng mọi người dùng xong đều vứt đi, hoàn toàn không bỏ vào túi đồ hoặc cầm trên tay.”

Trong căn phòng rộng rãi bỗng vang vọng tiếng kêu gào của Phong Bất Giác: “Đây là lừa đảo!”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện