Chương 45: Hiểu rõ

Dịch giả: Hoa Thiên

Edit: Hoa Thiên

Đợi đến khi cai tù tỉnh lại, chính là một canh giờ sau.

Lúc đó, Vô Tử Phi Hạnh đã thăm tù xong sắp sửa đi ra ngoài, Kiều Thanh ăn uống no đủ dựa vào trên giường đá, nhớ lại tình huống Kiều huống mới vừa rồi hai người kia báo lại, đó chính là —— tình hình không có gì. Giống như Cửu công tử Kiều gia ‘hắn’ vốn không tồn tại vậy, mọi người nên ăn cứ ăn nên uống cứ uống, không có người nào hỏi thăm dù chỉ một câu, lão gia thì càng không cần phải nói, ngay cả thư phòng cũng chưa đi ra.

Nói cách khác, Kiều phủ đã ngầm chấp nhận việc ‘hắn’ bị giải vào đại lao, thậm chí có thể bị định tội xử trảm.

Giống y như ‘hắn’ nghĩ, con cừu non chịu tội này chính là mục đích mà mọi người cùng hướng tới!

Kiều Thanh cười lạnh, xa xa truyền đến tiếng nói chuyện huyên náo, giọng nữ tử nhỏ nhẹ năn nỉ, tiếng lính cai ngục bực tức, một lát sau có tiếng bước chân của hai người đi về hướng bên này càng lúc càng gần. Phía cuối con đường mờ tối, xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, tay cầm hộp đựng thức ăn, mặt mày xinh đẹp. Lính cai ngục giống như là rất dễ chịu, bên hông căng phồng, mặt mày hớn hở dẫn nàng đến, dặn dò: "Niệm tình các ngươi tỷ đệ tình thâm, chỉ cho phép ở đây một lát mà thôi!"

Nói xong, gỡ xuống túi hương ở bên hông, nghe tiếng bạc va chạm leng keng liền vui vẻ rời đi.

Hắn vừa đi, vẻ mặt đang mỉm cười của người tới lập tức âm trầm xuống: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết!"

Kiều Thanh bắt chéo chân: "Suốt mười năm ngươi hạ độc ám sát, cũng không thấy có hiệu quả gì, sao lần này chưa gì đã kết luận ta sẽ chết?"

"Ông trời có mắt, đứa con mà Lan lão tướng quân nâng niu trong lòng bàn tay vì ngươi mà mất tích, ngươi hẳn là phải chết!"

Kiều Thanh nhíu mày, nữ tử trước mặt có dung mạo rất bình thường, cho nên địa vị của nàng ở Kiều gia cũng chỉ thuộc tầm trung, nói dễ nghe một chút là thiên kim tiểu thư, mà nói khó nghe thì, nàng ta chỉ là một người hầu bên cạnh Kiều Vân Song mà thôi, nhưng chính điều này cũng giúp nàng ta rèn luyện được khả năng ngụy trang cảm xúc của mình trong bất cứ tình huống nào. Ngày hôm nay nàng ta thẳng thắn cười lạnh, nét mặt không hề che giấu hận ý, hoàn toàn không giống với vẻ ngoan ngoãn vâng lời của ngày thường.

"Không giả bộ nữa sao?"

"Ở nơi này chỉ có ta với ngươi, ngươi lại sắp chết, ta còn giả bộ cái gì?"

Kiều Vũ đem hộp đựng thức ăn để dưới đất, mặc dù Kiều Thanh ở trong cửa sắt cũng không dám khinh thường, nàng đứng cách xa khoảng hai thước âm ngoan nhìn chằm chằm, Kiều Thanh cười cười xoay người, đứng đối diện để cho nàng thoải mái nhìn. Ước chừng thời gian trôi qua nửa nén hương, vẻ mặt Kiều Vũ mới nhu hòa xuống, nhìn địa lao tồi tàn thở dài, vừa giống như là thư thái, lại giống như là mệt mỏi: "Tiểu cửu, ta mệt mỏi. Nhiều năm như vậy, ta vừa nhắm mắt liền nhớ tới nàng ấy."

"Cho nên?"

Kiều Vũ tới gần từng bước: "Tốt xấu gì chúng ta cũng là tỷ đệ, hãy cho ta đáp án, muội muội ta... Là chết như thế nào!"

Kiều Thanh bất động nhìn nàng, nàng lại bước về phía trước một bước, vội vàng nói: "Tối hôm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Những hắc y nhân đó có lai lịch gì, gia gia ra lệnh mọi người trở về phòng dù cho có động tĩnh gì cũng không được đi ra cửa phòng nửa bước, từ đầu tới cuối chỉ có một nhà ba người các ngươi ở bên ngoài. Sáng sớm hôm sau, tứ thúc tứ thẩm bị gia gia lấy lý do bị nhiễm bệnh dịch rồi vội vàng hạ táng, ngươi thì hôn mê suốt một tháng trời, mà muội muội ta... Nàng mới bảy tuổi a! Mất tích cả một đêm, rồi thi thể được phát hiện ở dưới tàng cây hòe phía sau viện, gia chủ kết luận là nàng ham chơi trượt chân từ trên cây ngã xuống... Ha ha ha ha, lại là trượt chân, cũng giống như là cha ngươi nương ngươi bị nhiễm bệnh dịch, lý do qua loa như vậy —— ta không tin!"

Kiều Thanh chỉ thản nhiên nhìn nàng, nhìn nàng lại lần nữa khôi phục vẻ mặt âm trầm, điên cuồng muốn xông tới: "Mà ngươi, sau đêm hôm đó... là người còn sống duy nhất!"

"Nương ngươi rốt cuộc là loại người nào?"

"Tại sao nhà các ngươi lại trêu chọc đến đám hắc y nhân kia?"

"Là các ngươi hại chết muội muội ta, có phải hay không? Có phải hay không?!"

Câu chất vấn điên cuồng đè nén vang vọng trong nhà tù, Kiều Vũ nắm lấy cửa sát liều mạng lắc, ánh mắt hằn lên màu đỏ thắm. Dưới cái nhìn này, Kiều Thanh vẫn như cũ không vui không giận, lười biếng tựa vào vách tường. Chờ nàng mệt mỏi trấn tĩnh lại, lúc này mới chậm rì nói: "Đúng vậy, nàng mới bảy tuổi a..."

Kiều Thanh nhắm mắt lại, nhớ lại đêm đó khi vừa mới tới thế giới này.

Chỗ cây hòe già khô héo, cảm giác choáng váng khiến cho cả người ngã xuống dưới cây hòe, trong trời đông giá rét lại bị từng roi từng roi quật lên trên người. Là bởi vì cái gì chứ? Đúng rồi, trí nhớ nhắc cho ‘hắn’ biết, có một hạ nhân nói với ‘hắn’, ‘hắn’ là đệ đệ nhỏ hơn bát tỷ nhưng dung mạo lại xinh đẹp hơn.

Nữ tử bảy tuổi kia chống nạnh đứng dưới tàng cây, đắc ý vênh váo cười ha ha: "Tiểu tạp chủng, dâm phụ sinh ra tiểu tạp chủng!"

Hận, chưa bao giờ hận như thế! Ban đầu khi lâm vào dị thế mờ mịt, đau đớn vì bạn thân rời đi, như thủy triều mãnh liệt bóp méo trí nhớ, thân thể nhỏ gầy sáu tuổi truyền cơn đau nhức bị roi đánh đến xương cốt... ‘Hắn’ lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ đồng bảy tuổi, đổi lấy là từng nhát roi ngoan độc: "Phế vật chết tiệt, bổn tiểu thư giết ngươi!"

Roi còn chưa đánh đến trên người, lại là một hồi trời đất xoay chuyển.

Trong viện lớn như vậy, hai đứa nhỏ cùng lúc gặp phải đám hắc y nhân, ánh mắt âm lãnh dừng ở trên người hai đứa nhỏ, hai cái tay đồng thời bóp lấy cổ của chúng, giọng nói mạnh mẽ như có như không truyền vào tai: "Người nào?"

Xa xa, một đôi nam nữ đang thoi thóp gian nan ngẩng đầu lên, trên mặt và trên cổ đầy máu: "Huyền, vân, tông!"

Hắc y nhân cười lạnh: "Vậy thì giết hết đi..."

"Đừng! Đừng! Các ngươi muốn giết thì cứ giết ‘hắn’, ‘hắn’ là con của tiện nhân kia! Ta là bát tiểu thư của Kiều gia, đừng có giết ta! Giết ‘hắn’, giết ‘hắn’!"

Đứa nhỏ bảy tuổi, giọng nói non nớt lại sắc bén như độc xà chui vào trong tai Kiều thanh, đã qua mười năm, cho đến giờ phút này, vẫn còn rõ ràng như vậy. Kiều Thanh lạnh lùng nở nụ cười, nhìn Kiều Vũ ngoài cửa sắt gắt gao nhìn chằm chằm ‘hắn’ như đang tìm kiếm một đáp án: “Nghe nói ngươi gần đây rất bận, hai ngày này lúc nào cũng chạy tới thư phòng của gia chủ. Thế nào, thấy Kiều Vân Song một bước lên trời liền nóng nảy?"

Kiều Vũ ngẩn ra, không nghĩ tới ‘hắn’ lại chuyển đề tài.

Càng không nghĩ tới bản thân ‘hắn’ bây giờ đang ở địa lao, lại biết cả việc này!

Chuyện này đương nhiên là Vô Tử Phi Hạnh nói cho ‘hắn’, Kiều Thanh thản nhiên nhún vai, cũng không dự định giải đáp cho nàng. Lần trước sau khi ‘hắn’ ở phòng khách châm ngòi ly gián Kiều Vũ với Kiều Vân Song, Kiều Vân Song liền sinh lòng nghi ngờ với Kiều Vũ, lúc này, đừng nói vị trí Ngọc vương phi vốn đã khiến người ta đố kị, lại thêm Kiều Vũ cũng chẳng phải hạng người an phận gì, nếu để cho Kiều Vân Song lên làm Vương phi, về sau Kiều Vũ còn có những ngày tháng sống tốt lành ở Kiều gia nữa sao?

Trong lòng Kiều Vũ lại không như lửa đốt sao?

Kiều Vũ siết chặt cửa sắt lạnh như băng, một lát sau lại lui trở về chỗ nàng cho rằng sẽ an toàn: "Ngươi cũng cảm thấy ta si tâm vọng tưởng sao?"

"Nữ tử trong thiên hạ rất nhiều, Cung Ngọc muốn mỹ nữ chỉ cần vẫy tay là có, nhưng mà vị trí Ngọc vương phi lại cần một người thông minh để làm, Kiều Vân Song còn chưa đủ tư cách. Đáng tiếc trong lòng Kiều Diên Vinh, nữ nhân cho tới bây giờ chưa được xem là chuyện lớn, chỉ là một liên hệ ràng buộc giữa hai phủ mà thôi, dung mạo vẫn là quan trọng hơn. Chỉ có điều Cung Ngọc..." Kiều Thanh nhắm mắt lại, chép miệng: "Ngược lại so ra còn thông minh hơn ta tưởng."

Kiều Vũ cảnh giác: "Có ý gì?"

"Ngươi không hiểu sao?"

"Ngươi..."

Kiều Thanh đột nhiên mở mắt, ánh mắt dừng ở hộp đựng thức ăn ở bên cạnh nàng.

Ánh mắt như vậy, giống như là hiểu rõ hết thảy, Kiều Vũ không tự chủ được lui ra phía sau một bước, thấy ‘hắn’ cười khẽ nói: "Ngươi và Cung Ngọc chắc chắn đã đạt thành hiệp nghị gì đó, hắn biết ngươi có hận ý với ta, liền ngầm đồng ý cho ngươi tới làm chuyện này. Trước lấy chuyện năm đó ra nói, để cho ta thả lỏng cảnh giác, sau lại nói đến tỷ đệ bắt tay giảng hòa, rồi một hộp thức ăn tiễn ta đến tây thiên. Phần tiếp theo... tiểu Cửu Kiều gia sợ tội tự sát? Đợi đến lúc tra hỏi, còn có gì so với việc tỷ tỷ ngươi tận mắt nhìn thấy lại càng có sức thuyết phục?"

Sau đó, ‘hắn’ sẽ làm con cừu chịu tội, liền có thể ngủ yên dưới cửu tuyền .

Kiều Thanh càng cười càng vui vẻ, ‘hắn’ quả thực không có xem khinh Cung Ngọc, lại không nghĩ tới con ngựa đực nổi danh háo sắc này, vậy mà cũng có năng lực quyết đoán như vậy. Trước đó còn nhìn ‘hắn’ như không dứt ra được, lúc này lại có thể giải quyết dứt khoát, tự tay thiết kế đưa ‘hắn’ tới tây thiên!

Chậc chậc chậc, quả nhiên nam nhân là không thể tin mà.

Lúc này sắc mặt Kiều Vũ không thể không dùng trắng bệch để hình dung, ngay cả hộp đựng thức ăn nàng cũng không lấy ra được, thậm chí ngay cả muốn bước tới cũng không được, lúc này Kiều Thanh vậy mà lại có thể đoán được mọi chuyện từ đầu tới cuối! Mặc dù nàng cho tới bây giờ luôn tự xưng là mình thông minh cũng không nghĩ ra rốt cuộc là làm sao lại lộ ra dấu vết.

Nàng đương nhiên không biết, độc trong hộp đựng thức ăn kia Kiều Thanh đã gặp qua hai lần rồi. Xét thấy Cung Vô Tuyệt lần đó cùng với việc của Đại Bạch, lúc này không cần phải nói tới hộp đựng thức ăn để ở ngoài cửa sắt, dù cho ở ngoài phòng giam, Kiều Thanh cũng có thể ngửi thấy mùi vị của thất tuyệt tán chết tiệt kia!

"Được rồi, Kiều thất tiểu thư, đừng làm tiểu nhân khó xử."

Giọng nói thúc giục bên ngoài của lính cai ngục, khiến cho Kiều Vũ đang ngơ ngác phục hồi lại tinh thần, chống lại đôi mắt sáng lấp lánh của Kiều Thanh, cả người nàng trong nháy mắt liền rùng mình một cái, dự cảm trong lòng nói cho nàng biết, tuyệt đối không thể ngây ngốc trong này một khắc nào nữa! Để hộp đựng thức ăn ở đó rồi chạy đi ra ngoài, Kiều Thanh ở sau lưng mỉm cười nói: "Trở về nói cho Cung Ngọc..."

Kiều Vũ quay đầu.

Kiều Thanh nhếch miệng cười: "Nói hắn rửa sạch cổ chờ gia!"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện