Chương 68 (2): Bị bắt
Dịch giả: Hoa Thiên
Bị bắt? Kỳ Phong nhún nhún vai, là tự động đi theo sơn tặc thì đúng hơn. Đêm qua hắn ở trong xe ngựa cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, nhân số không nhiều lắm, chỉ có ba bốn người, theo suy đoán của hắn có lẽ là mấy tên tép riu muốn tới trước thăm dò một chút, cho nên cũng không để ở trong lòng. Lúc này thiếu niên kia lại không thấy… Dựa theo năng lực của ‘hắn’, đừng nói là vài tên tép riu đi do thám, cho dù là toàn bộ sơn tặc trong trại, nếu không phải ‘hắn’ nguyện ý, lại có năng lực bắt được ‘hắn’ sao?
Một bên Kỳ Linh cau mày sốt ruột vô cùng.
Lúc này, Lan Tiêu rốt cuộc mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Liếc mắt nhìn thấy người vây xung quanh, hắn đứng lên, đỏ mặt nói: “Các vị, có việc gì sao?”
"Ngủ ngủ ngủ! Ngô đại ca đã bị sơn tặc bắt đi, ngươi còn ngủ!” Kỳ Linh kéo cánh tay hắn lắc lắc: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không phát hiện được cái gì sao?”
Lan Tiêu bị lay lắc lư, trong miệng luôn luôn nhớ kỹ “Nam nữ thụ thụ bất thân”, dưới sức ép của Kỳ Linh hận không thể giương nanh múa vuốt gõ lên đầu hắn, rốt cuộc hắn nghĩ tới: “Ta không biết, tối hôm qua sau khi ngất đi, liền ngủ một giấc cho tới giờ. A, như thế nào lại ngủ sâu như vậy…”
Kỳ Phong càng khẳng định suy đoán của mình, phỏng chừng là thiếu niên kia trước khi đi còn điểm huyệt ngủ của hắn.
“Làm sao đây đại ca, sơn tặc vô cùng hung ác, Ngô đại ca thế đơn lực bạc, sao có thể đối phó được cả đám sơn tặc. Chúng ta đi tìm ‘hắn’ đi!”
"Không được!"
Trác đại tiểu thư đi tới không chút nghĩ ngợi liền quả quyết cự tuyệt. Đoàn xe các nàng chính là đưa lễ vật mừng thọ đến cho tông chủ Huyền Vân Tông, nếu như xảy ra chuyện rắc rối gì người nào sẽ phụ trách đây? Mặc dù không biết những sơn tặc kia vì sao lại bắt tên tiểu tử nghèo kiết kia mà bỏ qua đoàn xe này, nhưng mà tránh thoát được một kiếp vẫn tốt hơn: “Kỳ công tử, đối phương có bao nhiêu người cũng không ai rõ, nếu như tùy tiện đi cứu, không những không tìm được nghèo… Ngô công tử, ngược lại sẽ liên lụy đến chúng ta.”
"Ai nói muốn ngươi đi ?"
Kỳ Linh cười lạnh một tiếng, nàng ngây thơ, nhưng cũng không phải là ngốc. Bao nhiêu nữ nhân đánh chủ ý tới đại ca nàng, những năm nay thấy rất là nhiều.
Trác đại tiểu thư bị phản bác lại, khó chịu muốn rút cây roi bên hông. Tiểu nha đầu chết tiệt, chờ đến khi nàng lên làm tẩu tẩu của nàng ta, nhất định sẽ dạy dỗ nàng ta một phen: “Nếu như Kỳ công tử đi cứu người, chúng ta sao có thể bỏ lại đồng bạn một mình đi trước chứ? Lời này của Linh nhi muội muội quả là khách khí…”
“Đừng có tỏ ra thân thiết như thế, ai là muội muội của ngươi!”
Kỳ Linh liếc mắt nhìn nàng ta, một chút mặt mũi cũng không cho.
Trác đại tiểu thư đứng ở nơi này trong nháy mắt liền kinh hãi. Nàng vẫn luôn cho rằng tiểu nha đầu này ngu ngốc không có chút bản lĩnh nào, nhưng giờ nhìn lại nàng cũng có chút chống đỡ không nổi. Cũng vì nàng không biết, Kỳ Linh cho dù ngây thơ, cũng không như nàng tưởng tượng, nàng ta là thiên kim tiểu thư gia tộc đi ra ngoài. Ngày thường nghịch ngợm đó là vì ở trước mặt người mình thích, nhưng đối với người ngoài, khí thế cùng địa vị thiên kim sao có thể so sánh với một gia tộc nho nhỏ chứ.
Trác đại tiểu thư nhìn về phía Kỳ Phong, thấy hắn không có biểu hiện nào là muốn trách mắng Kỳ Linh. Thì gắt gao nhịn xuống xúc động muốn cắn xé tiện nha đầu này thành từng mảnh vụn, nàng bày ra gương mặt tươi cười: “Ý của ta là, dù có cứu người, cũng nên bàn bạc kỹ hơn. Cũng hạn chế vì một người mà hy sinh những người vô tội.”
"Bàn bạc kỹ hơn?"
"Đúng vậy, bàn bạc kỹ hơn, theo ta, không bằng chúng ta đi trước ra khỏi Nhất Tuyến Thiên, đợi sau khi an toàn rồi lại mang người ngựa quay lại cứu người.”
"Phì..."
"Phì..."
Hai tiếng cười nhạo đồng thời vang lên, một cái là của Kỳ Linh đang sốt ruột cứu người, một cái là từ Lan Tiêu trước giờ luôn vâng lời.
Tuy rằng hai người đều không có lòng tin với Kiều Thanh, cấp bậc tử huyền kia cũng không phải là được thổi phồng lên, nhưng mà rốt cuộc nhân số sơn tặc có bao nhiêu người, trong sơn trại có cơ quan hay không, có bị ám hại hay không, cái này quả thật rất là khó nói. Cho dù ‘hắn’ có mạnh hơn nữa, thì làm sao có thể đối phó được một đám ác ôn. Bây giờ lại nghe thấy những lời thoái thác này, đồng thời cười lạnh một tiếng. Kỳ Linh kéo Kỳ Phong: “Đại ca, đừng nói nhiều với nàng làm gì, chúng ta mau đi tìm Ngô đại ca thôi.”
Kỳ Phong thở dài, vẫn là không có biện pháp nào với người muội muội này: “Ngươi có biết hang ổ sơn tặc ở đâu không?”
“Kỳ công tử, có lẽ lão nô biết.”
Lão quản gia đi ra, Trác đại tiểu thư sửng sốt, giận tím mặt: "Thất thúc!"
Hắn cũng phớt lờ, chỉ nói: “Gần Nhất Tuyến Thiên này có một trại Hắc Phong, đây đã là chuyện nhiều năm trước, lúc ấy triều đình gia tăng lực lượng diệt trừ phiến loạn, sơn trại quanh đây đều bị giải tán không ít, chỉ còn lại duy nhất trại Hắc Phong. Sơn trại ba mặt toàn núi, dễ thủ khó công, vị trí cực kỳ kín đáo, triều đình tốn rất nhiều thời gian mới tiêu diệt được tất cả sơn tặc. Cứ như vậy mà thái bình được vài năm, trước đó vài ngày lại bắt đầu có người bị cướp ở chỗ này, nghĩ đến những sơn tặc kia nếu muốn dựng trại, có khả năng nhất chính là dựng ở chỗ đó.”
Kỳ Phong gật đầu một cái: “Nếu là như vậy, làm phiền quản gia mang ta lên núi xem sao, Trác cô nương cùng mọi người lưu lại chỗ này chờ một chút.”
Trác đại tiểu thư vốn là một bụng tức giận, nghe thấy Kỳ Phong lên tiếng, cũng miễn cưỡng gật đầu một cái.
Lão quản gia mang Kỳ Phong Kỳ Linh cùng hai võ sĩ trong đám thủ hạ, phía sau còn có Lan Tiêu bị Kiều Thanh bỏ lại, cùng nhau lên núi.
Thật ra thì Lan Tiêu đã nghĩ oan cho ‘hắn’.
Kiều Thanh bị Lan Chấn Đình giao phó không được mất một sợi lông trên người Lan Tiêu, cho nên loại chuyện xông vào hang sói này ‘hắn’ trực tiếp để Lan Tiêu ở lại. Dù sao có đám người Kỳ Phong ở đây, đợi hắn đi theo ra ngoài Nhất Tuyến Thiên, ‘hắn’ bên này cũng giải quyết xong đám sơn tặc, đến lúc đó thì sẽ hội hợp lại. Kiều Thanh tính toán rất chu đáo, lại không nghĩ rằng Kỳ Linh sẽ kéo ca ca của nàng lên núi tìm, càng không nghĩ tới Kỳ Phong cũng có chút tò mò rốt cuộc là ‘hắn’ muốn làm gì, do đó cũng kéo nhau lên núi.
Thế cho nên, thời điểm ‘hắn’ đang bị trói gô mang lên núi, liền nghe được phía sau có động tĩnh đuổi theo.
"Hắc hắc, không nghĩ tới xuống núi thăm dò những người đi tuyến đường này, lại có thể bắt được hai cô em xinh đẹp!”
Hán tử có hàm răng hô đẩy xe đi lên, một bên có bốn tên đàn em đi theo, người nằm trên xe đẩy đúng là Kiều Thanh với Vô Tử Phi Hạnh bị trói thành bánh chưng. Ba người được đẩy đi, lười biếng phơi nắng sớm, suýt chút nữa muốn ngủ gục.
"Đầu hổ, mắt ngươi bị mù sao? Cô em thì tính là cái gì, thiếu niên xinh đẹp này bán cho Thố gia quán, có lẽ kiếm được rất nhiều vàng bạc!”
"Phải phải, đại ca, thiếu niên này thật đúng là đẹp a…”
Đầu hổ chảy nước miếng giơ móng sói ra, muốn xoa nắn mặt Kiều Thanh, thiếu niên đang ngủ bỗng trở mình. Móng sói sờ vào khoảng không, khi hắn còn muốn tiếp tục, liền bị tên đại ca chụp được: “Muốn chết! Còn chưa lên núi đã dám động, đã quên phân phó của Đại đương gia rồi sao? Đồ vật dưới chân núi đều là của chung, giờ mà ngươi đụng vào ấy hả, cẩn thận lát nữa phải chịu hình phạt!”
Đầu hổ lập tức rụt tay trở về, hắn nhớ tới huyền khí cùng thủ đoạn của Đại đương gia, cũng không dám làm càn nữa.
Dọc theo đường đi cũng chỉ có thể dùng miệng chiếm tiện nghi.
Kiều Thanh nhắm mắt lắng nghe, ngược lại đối với vị Đại đương gia kia cũng nổi lên chút hứng thú, nghe có vẻ giống như là người thưởng phạt công minh. ‘Hắn’ nhấc mí mắt lên một chút nhìn, đường núi chật hẹp quanh co, lúc này mới đi được có một phần ba, vì vậy dứt khoát nhắm mắt lại ngủ.
Không biết đi được bao lâu, xe đẩy lắc lư một cái, Kiều Thanh dần dần tỉnh lại.
Tiếng ầm ĩ vung quyền uống rượu lọt vào tai, khiến cho ‘hắn’ vừa mới chợp mắt vẫn còn đang mơ màng tỉnh giấc. Trời đã sập tối, đập vào mi mắt là một sơn trại thật lớn được bao quanh bởi ngọn núi, từ cửa liếc vào trong, một cái sân rộng khoảng chừng trăm trượng, cách mỗi một thước liền có một cái đồn gác thật cao, trong tay sơn tặc cầm cái nỏ, hai mắt sáng ngời đứng canh giữ, cho thấy là được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Đám người đầu hổ cũng không gọi ba người bọn họ tỉnh lại, trực tiếp tiến lên hỏi: “Đại đương gia đâu? Chúng ta bắt được ba người!”
"Người? Người nào?"
Người nọ đảo qua Vô Tử Phi Hạnh còn đang nằm, cùng Kiều Thanh đang nằm nghiêng lộ ra tư thái lười biếng: “Thật đúng lúc, Đại đương gia đang chiêu đãi các huynh đệ, đẩy vào đi, nói không chừng đương gia cao hứng, liền thưởng cho chúng ta!”
"Được a!”
Mấy người vui vẻ hớn hở phụ đẩy xe đi về phía trước, người phía sau cười mắng: “Cách lão tử, sao lão tử có vận khí tốt vậy!”
Xe đẩy một mực đẩy tới cuối, đến một đại điện đèn đuốc sáng trưng, ở bên ngoài liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, tiếng hò hét vung quyền tiếng cười mắng ầm ĩ kéo Kiều Thanh từ trong mơ màng tỉnh lại. Mấy người đi vào, bên trong sân liền yên tĩnh trở lại.
"Đại đương gia, chúng ta bắt được ba người!"
"Đẩy tới đây nhìn một chút xem nào!”
Thanh âm trầm hậu mang theo cổ sát khí. Kiều Thanh quan sát một vòng gần mười bàn đầy sơn hào hải vị, hơn một trăm tên sơn tặc há to mồm ăn thịt uống rượu, lúc này tất cả đều nhìn chằm chằm về phía ba người bọn họ trên xe đẩy. Duy chỉ có một người, nửa dựa trên ghế lớn, trong tay cầm bình rượu nhấc mí mắt lên lười biếng nhìn tới.