Chương 7
Chạy vào một khu rừng rậm rạp, Dục Dao kéo Thiên Hiểu trốn vào một bụi cây um tùm, đối phương nhiều người, Thiên Hiểu lại chạy chậm, nếu liều mạng chạy tiếp thì cuối cùng cũng sẽ bị bắt lại, không bằng trốn ở một nơi bí mật, chờ thời cơ mà hành động…
Ngồi trong lùm cây lẳng lặng đợi một hồi, tiếng bước chân mỗi lúc một gần, trong lòng Dục Dao nảy sinh mưu kế, nàng thì thầm với Thiên Hiểu, “Ngươi trốn ở đây đừng có nhúc nhích, ta dụ bọn họ rời đi…” Không đợi nàng nói xong, Thiên Hiểu đã túm chặt tay nàng, “Không được.”
Dục Dao gỡ tay hắn ra, “Mang theo ngươi thì sẽ chạy chậm, mặc dù võ công bọn họ cao, nhưng khinh công nhất định không bằng ta, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi.”
Thiên Hiểu vẫn nhìn chằm chằm Dục Dao như cũ, Dục Dao nói như lập lời thề: “Nếu như ta lừa ngươi, nhất định sẽ chết không tử tế.” Lúc này Thiên Hiểu mới nhẹ nhàng buông tay nàng ra, Dục Dao vừa định đi, hắn lại bỗng nhiên gắng hết sức mình ghì chặt nàng, kề sát mặt mình vào mặt Dục Dao, hắn lè lưỡi liếm môi nàng, nói: “Ta đã hủy đi trong sạch của nàng, địa lao một lần, bây giờ một lần nữa, sau này nàng chỉ có thể làm phi tử của ta! Nàng nhất định phải trở về tìm ta! Nếu không… Nếu không…” Hắn nghĩ cả nửa buổi: “Nếu không thì ta sẽ không cưới nàng!”
Dục Dao ngây ngốc thật lâu, nghe được tiếng bước chân nơi xa đã đến gần, nàng cắn răng, đáp lại hắn: “Được.” Rồi nhón người nhảy ra ngoài.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ qua vừa mới nhảy ra ngoài một bước, một mũi tên nhọn xé không khí lao đến, Dục Dao xoay người trên không trung, khó khăn lắm mới tránh được mũi tên này, chưa kịp đứng vững vàng, chật vật né tránh, trên mặt bị xây xát rớm máu nhiều đường. Sắc mặt Thiên Hiểu trắng bệch, tựa như là hắn bị tên đâm trúng vậy, hắn nhảy dựng lên, cuống quýt chạy về hướng Dục Dao…
Mũi tên thứ ba bay thẳng tới từ phía sau nàng, lúc nàng phát hiện thì Thiên Hiểu đã chạy tới sau lưng nàng, tiếng mũi tên cắm phập như cắm sâu vào trong tận xương tủy, Thiên Hiểu nằm trên mặt đất không rên một tiếng nào, mũi tên gần như xuyên thấu ngực hắn. Dục Dao xoay người nhìn lại, chỉ cảm thấy đáy lòng mình lạnh tựa băng.
Vì sao…
Từ đầu đến cuối nàng nào có đối xử tốt với hắn đâu, đâu đáng để hắn đối với nàng như vậy?
Rõ ràng là nàng vẫn luôn muốn bỏ hắn ở lại, nàng cũng không tốt với hắn bao nhiêu, vì sao…
Dục Dao ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương Thiên Hiểu, hắn bị thương rất sâu, phải nhanh chóng trị liệu, nhưng mà… Tiếng bước chân bỗng nhiên vọng đến từ khắp bốn phía trong khu rừng, từ các góc xung quanh vẳng đến, đáy lòng Dục Dao âm thầm nghĩ cho dù có liều mạng cũng không thể nào trốn thoát được… Trong hoàn cảnh nguy hiểm khó khăn này, bỗng nhiên vang lên tiếng huýt sáo thật to, phía xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập…
Chỉ chốc lát sau, âm thanh chém giết nổi lên khắp bốn phía, Dục Dao ôm Thiên Hiểu đã ngất ở lại chờ đợi kết quả, bởi vì nàng biết bây giờ ngoài chờ đợi ra thì chẳng thể làm được điều gì…
Càng về sau thì càng có nhiều người, vả lại rất quen thuộc địa hình nơi này, chém giết kịch liệt không duy trì được bao lâu thì trở lại yên tĩnh, chỉ chốc lát sau, một nam tử mặc khinh giáp xuất hiện, nói với người phía sau: “Mau đưa đại nhân đến đây xem.”
Tiếng bước chân lộp cộp từ từ đến gần, mấy trăm nam tử thân mặc khinh giáp đang vây xung quanh họ, không biết người nào đó hô lên: “Đại nhân tới!” Mọi người tự giác tránh sang một bên để nhường đường, một lão giả thân mặc áo lam, bước chân loạng choạng tiến tới, vừa vội vàng vừa xiêu vẹo, lão dừng lại nhìn Thiên Hiểu trong lòng Dục Dao, nước mắt nhất thời tuôn xuống như mưa, khàn giọng nói: “Thái tử! Thái tử nước ta a!” Lão quỳ xuống cúi đầu hành lễ, “Là ý trời! Thái tử đã trở về! Rất may! Phục quốc có hy vọng! Phục quốc có hy vọng!”
Lão vừa hô, mấy trăm binh lính mặc khinh giáp kia đều cúi đầu quỳ xuống, đồng thanh hô to: “Cung nghênh Thái tử! Phục quốc có hy vọng!”
Dục Dao sững sờ nhìn một vòng những người chung quanh, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Thiên Hiểu, nàng biết, nam tử trước mắt nàng sẽ không còn là một Thiên Hiểu giống như tiểu hài tử nữa…