Chương 221: Máu Lạnh
Bên kia, Cố Trường Khanh thấy Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di rời đi trong màn hình thì lập tức đứng dậy. Lý Giai hỏi:
– Em đi đâu thế?
Cố Trường Khanh mặc áo khoác, lấy túi xách:
– Giờ nhất định bọn họ sẽ về nhà, em muốn về xem kịch vui.
Mắt Lý Giai sáng bừng lên, vội vàng đi theo sau:
– Dẫn chị đi nữa, chị nhất định phải xem vẻ mặt của bọn họ lúc này.
Hai người quay về biệt thự, lên lầu, chỉ chốc lát sau đã nghe được tiếng ô tô về nhà, không lâu sau, Khổng Khánh Tường kéo Khưu Uyển Di đi vào.
Khổng Khánh Tường chỉ vào A Nhan, cả giận nói:
– Các người lui hết xuống!
Miệng A Nhan há ra, đang định nói Cố Trường Khanh đã về nhưng thấy hai người đều giận dữ như vậy thì nghĩ nghĩ rồi không nói gì thêm, vội gọi mọi người đi xuống. Có Khổng Khánh Tường ở đây, bọn họ cũng không dám nghe lén.
Mà Khổng Khánh Tường nghĩ lúc này Cố Trường Khanh còn đang ở công ty nên cũng không kiêng kị gì.
Khưu Uyển Di về nhà, an vị trên sofa là bắt đầu khóc, Khổng Khánh Tường thấy chuyện hôm nay chẳng đâu vào đâu thì đã vô cùng giận dữ nhưng thấy Khưu Uyển Di không thể kìm nén cảm xúc, biết đây là nhược điểm của bà ta, nếu còn đối xử với bà ta như thường nhật, bức bà ta quá thì chẳng biết bà ta sẽ làm những gì nữa.
Ông ta nghĩ nghĩ, cảm thấy giai đoạn này nên trấn an mới được, hít sâu một hơi để đè nén lửa giận trong lòng, ngồi bên cạnh Khưu Uyển Di.
Khưu Uyển Di thấy ông ta đến đây thì theo bản năng vội ôm đầu nhưng Khổng Khánh Tường lại kéo tay bà ta, gắt gao nắm chặt trong tay, dịu dàng nói:
– Uyển Di, em sợ anh đến thế sao?
Thấy Khổng Khánh Tường dịu dàng như vậy, Khưu Uyển Di càng thấy tủi thân, bà ta bắt đầu òa khóc:
– Sao ông có thể đối xử với tôi như thế? Ông để Triệu Chân Chân sinh con cho ông, về sau đứa trẻ đó sẽ gọi tôi thế nào? Rõ ràng ông đã có Ngọc Long, Ngọc Long không tốt sao? Vì sao còn muốn nuôi đứa khác, ông làm tôi không thể trông cậy gì vào ông nữa, tôi vừa nghĩ đến sau này Chân Chân sẽ mang con đến diễu võ dương oai trước mặt tôi thì tôi thà chết đi còn hơn!
Bà ta ngẩng đầu nhìn Khổng Khánh Tường, mắt long lanh nước, nói rất nghiêm túc:
– Tôi mặc kệ, giờ có nó thì không có tôi, có thôi thì không có nó, nếu ông để nó sinh con ra thì tôi còn trông mong gì nữa, đừng ai hòng sống tử tế được!
Triệu Chân Chân trẻ trung hơn bà ta, giờ lại được sủng ái hơn hẳn, nếu thực sự để cô ta sinh con trai thì chuyện sau này ai nói trước được? Chính bà ta lại chẳng có bối cảnh gì, không ai ủng hộ, Cố Trường Khanh hận bà ta thấu xương, tương lai đứa bé này có lẽ không chỉ giành được một phần tài sản mà chưa biết chừng là toàn bộ tài sản.
Cho nên bất luận thế nào, bà ta cũng không thể để đứa bé này ra đời.
Khổng Khánh Tường cũng biết bà ta nói thật, giờ ông ta bị Cố Trường Khanh kìm kẹp, không thể lại để nội bộ lục đục, về phần con… Giờ ông ta cũng đâu phải là thiếu con trai, đứa con kia có hay không cũng chẳng quan trọng!
Giờ bình ổn Khưu Uyển Di mới là quan trọng nhất.
Nghĩ vậy, Khổng Khánh Tường ôm bà ta, hòa nhã nói:
– Em yên tâm, trong lòng anh chỉ có Ngọc Long mới là con anh, đứa bé kia anh sẽ không để nó sinh ra! Giờ anh đã đủ rắc rối rồi, Chân Chân mang thai con anh chính là sơ hở lớn, anh biết nên làm gì!
Khưu Uyển Di mừng rỡ:
– Thật chứ.
Khổng Khánh Tường khẽ hôn lên má bà ta:
– Về sau em sẽ nhìn thấy, cái này đâu lừa ai được!
Nói xong lại dỗ dành Khưu Uyển Di vài câu, dỗ cho Khưu Uyển Di mặt mày hớn hở thì mới đứng lên, mặc áo khoác vào.
– Anh đi đâu? Khưu Uyển Di hỏi.
– Anh về công ty đã, vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm. Khổng Khánh Tường nói.
Đợi Khổng Khánh Tường đi rồi, Cố Trường Khanh mới bước xuống, Khưu Uyển Di thấy cô thì biến sắc, bà ta đứng lên:
– Sao mày lại ở nhà?
– Không ở nhà thì sao nhìn được trò hay như thế?
Cố Trường Khanh đi qua phía bà ta, Lý Giai ở trên lầu không xuống.
Cố Trường Khanh đứng đối diện với bà ta, nhìn bà ta cười lạnh:
– Khưu Uyển Di, năm đó lúc bà lập chí là tiểu tam có bao giờ nghĩ đến có ngày còn có tiểu tứ trẻ trung hơn bà ôm bụng lớn đến tìm người đàn ông của bà không?
Khưu Uyển Di tái mặt, không lên tiếng.
Cố Trường Khanh giận dữ, gằn từng tiếng.
– Khưu Uyển Di, người làm trời nhìn, bà đã làm gì lòng bà hiểu, bà chờ đi, rồi bà sẽ gặp báo ứng thôi!
Nói xong, Cố Trường Khanh Cố Trường Khanh xoay người đi ra cổng, Lý Giai thấy cô đi thì vội đuổi theo.
Khưu Uyển Di nhìn theo bóng bọn họ rời đi, bên tai vang vọng câu nói “người làm trời nhìn”, bỗng cảm thấy như có một luồng khí lạnh từ sâu trong lòng bốc lên.
Cố Trường Khanh rời khỏi biệt thự thì lập tức quay về công ty, đi trên đường, Lý Giai nói:
– Thật chán nản, chị không ngờ lại diễn trò này! Sớm biết là tiết mục buồn nôn đến thế thì chị đã chẳng đến xem, tự làm mình ghê tởm!
– Khổng Khánh Tường không phải là loại người ngu si, ông ta biết dồn chó đến chân tường thì sẽ có hậu quả gì!
Cố Trường Khanh lại nói:
– Giờ nhất định ông ta sẽ về công ty để mua lại số cổ phiếu kia! Mau chóng tạo biểu hiện giả dối rằng buổi họp báo thành công, để cho mọi người dần tin phục.
Đáng tiếc, tiền bạc của cô đều vì lần trước thu mua cổ phiếu của Khổng Khánh Tường mà dùng đến 7,8 phần. Mike cũng đang cố gắng thao túng đồng Euro nên cũng không thể thu về, tiền bạc của Càn Khôn cũng không dư dả, nhất thời không tìm đâu ra số tiền lớn đó. Nếu không, nếu cô có trong tay hơn 20 triệu thì Khổng Khánh Tường bán bao nhiêu cô cũng có thể mua lại bấy nhiêu.
– Thế chẳng phải là như ý ông ta sao? Lý Giai vội la lên.
– Đương nhiên là sẽ không để ông ta mãn nguyện được.
Cố Trường Khanh lạnh lùng đáp.
Đúng như Cố Trường Khanh dự đoán, Khổng Khánh Tường vừa về công ty đã bắt đầu mua lại cổ phiếu. Hôm nay họp báo cũng không thuận lợi, nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần sau họp báo giá cổ phiếu lại tăng là tốt rồi, vẫn có thể đạt được mục đích, chỉ cần giá cổ phiếu tăng là có thể chứng thực tội danh của Cố Trường Khanh, vì tiếng xấu của cô mà khiến Cố thị lao đao.
Bởi vì Khổng Khánh Tường mua lại nên giá cổ phiếu lại dần tăng trở lại, giá vừa tăng, niềm tin lại dần trở về. Khổng Khánh Tường khẽ thở phào, trong lúc này, ông ta muốn giữ thế cân bằng, làm cho công ty bỏ vốn mua một số về, chỉ sợ cổ phiếu sụt giá quá kinh khủng tạo thành khủng hoảng, may mà thời gian vừa vặn nên vẫn chưa tạo thành tổn thất gì.
Việc này một khi đã xong xuôi, ông ta liền giao cho Tống Trí Hào xử lý nốt, ông ta tự mình mặc áo khoác rồi lái xe đến một tòa chung cư trên danh nghĩa của Cố thị.
Mở cửa là Triệu Chân Chân.
Cô nàng thấy là Khổng Khánh Tường thì cười nói:
– Khánh Tường, sao giờ anh lại có thời gian đến đây?
Khổng Khánh Tường nghiêm mặt đi vào nhà, Triệu Chân Chân vừa đóng cửa xong, xoay người định nói chuyện thì chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó má trái đau đớn, mặt bị tát một cái thật vang, Triệu Chân Chân bụm mặt thét lớn:
– Khánh Tường, anh làm gì thế?
– Tôi làm gì?
Khổng Khánh Tường trầm mặt, ông ta lấy trong túi áo ra hai tờ giấy nhăn nhúm, ném vào mặt cô ta:
– Giờ cô nói cho tôi biết cô làm cái gì đây đã?
Triệu Chân Chân luống cuống đón lấy hai tờ giấy, nhìn nhìn rồi biến sắc:
– Đây là cái gì?
Hai tờ giấy, một là báo cáo siêu âm của cô ta, hai là báo cáo xét nghiệm DNA của đứa bé trong bụng và Khổng Khánh Tường.
– Hôm nay có người cầm mấy thứ này đi vào hội trường họp báo. Cô đừng nói là việc này không liên quan gì đến cô!
Khổng Khánh Tường nhớ tới mình bị người đàn bà trước mắt lừa gạt một vố đau thì giận không thể kiềm chế, ông ta tiến lên, nắm tóc Triệu Chân Chân, lại nhìn bụng đã hơi nhô ra của cô ta rồi hung tợn nói:
– Cô cho rằng có thai với tôi thì tôi sẽ không dám làm gì cô sao? Cô dám lừa gạt tôi, cũng không xem lại mình là ai? Cô cho là làm sáng tỏ việc này thì cô sẽ được lợi lộc gì sao?
Triệu Chân Chân nghe vậy là đã hiểu, Khổng Khánh Tường đang nghi ngờ cô ta giở trò quỷ, vừa tức vừa uất ức, kêu lớn:
– Không phải em, không phải em làm! Khánh Tường, anh buông ra đi, anh làm em đau quá, tốt xấu gì em cũng có con với anh!
Cô ta dùng sức kéo tay Khổng Khánh Tường ra nhưng ông ta mặc kệ, sức lực không hề giảm sút khiến Triệu Chân Chân đau đến toát mồ hôi lạnh.
Ông ta lạnh giọng hỏi:
– Không phải cô thì là ai làm?
Triệu Chân Chân đau đớn quá, nhất thời bật thốt ra:
– Nhất định là Trường Khanh, cô ấy đưa em đi làm kiểm tra.
– Cái gì!
Khổng Khánh Tường giận dữ dùng sức đẩy Triệu Chân Chân xuống ghế, Triệu Chân Chân vội ôm bụng thì mới tránh khỏi bị thương. Khổng Khánh Tường chỉ vào cô ta, vẻ mặt hung tợn:
– Không phải cô đã nói cô không đi tìm Cố Trường Khanh sao?
Trước khi Khổng Khánh Tường quyết định mở họp báo, ông ta đã tính toán rất nhiều chuyện, biết Triệu Chân Chân chính là một kẽ hở, đã nghĩ đến việc đem giấu Triệu Chân Chân đi, lúc ông ta tìm thì mới phát hiện Triệu Chân Chân đã rời đi, gọi điện thoại cho cô ta cũng không nghe, cô ta cũng không chịu gặp ông ta. Khổng Khánh Tường cảm thấy sự tình có chút cổ quái, nhất thời lại không biết Triệu Chân Chân trốn đi đâu. Nhưng chuyện này sao có thể làm khó được ông ta, ông ta gọi điện thoại cho cửa hàng quần áo mà Triệu Chân Chân thích nhất, muốn người quản lý kia gọi điện thoại cho Triệu Chân Chân, nói với cô ta rằng có hàng mới, dụ cô ta ra sau đó ông ta đứng đó chờ Triệu Chân Chân.
Nhìn thấy Triệu Chân Chân đã mang thai rất rõ ràng như vậy, Khổng Khánh Tường hoảng sợ, Triệu Chân Chân thấy không thể giấu diếm nên đành phải nói cho ông ta rằng đó là con trai, xin ông ta cho sinh đứa con này ra. Khổng Khánh Tường cũng rất mong nhiều con nhiều phúc, thêm nữa lại sắp đến buổi họp báo, nếu bức ép cô ta phá thai thì có lẽ sẽ khiến cô ta gây chuyện nên lúc ấy đành dỗ dành cô ta. Triệu Chân Chân thấy Khổng Khánh Tường đồng ý cho mình sinh con thì cao hứng chuyển về chỗ cũ, cũng không báo cho Cố Trường Khanh.
Trong lúc này, Khổng Khánh Tường từng hỏi cô ta có từng liên lạc với Cố Trường Khanh hay không, Triệu Chân Chân biết mối tâm bệnh của Khổng Khánh Tường với Cố Trường Khanh nên đương nhiên không dám nói, thề thốt đủ kiểu rằng chưa bao giờ gặp Cố Trường Khanh thì Khổng Khánh Tường mới tin.
Lúc này, nghe Triệu Chân Chân nói ra chân tướng thì sao lại không giận? Nếu Cố Trường Khanh đã biết đến sự tồn tại của đứa bé này thì nó càng không thể sống.
Khổng Khánh Tường nghiến răng:
– Lập tức phá thai đi!
– Đừng!
Triệu Chân Chân hoảng sợ, vội quỳ gối xuống trước mặt Khổng Khánh Tường:
– Đừng giết con em!
Cô ta ôm lấy quần Khổng Khánh Tường mà khóc lóc:
– Khánh Tường, đây cũng là con của anh mà, đừng nhẫn tâm như vậy! Đã hơn 4 tháng rồi, đứa nhỏ cũng đã thành hình! Khánh Tường, em xin anh, em xin anh!
Phá thai rồi sau này cô ta còn có thể trông cậy vào ai? Giờ cô ta vô cùng hối hận, vì sao lúc trước không nghe lời Cố Trường Khanh? Nếu cô ta ngoan ngoãn trốn đi thì sao lại gặp phải chuyện thế này.
Khổng Khánh Tường cúi đầu nhìn cô ta một cái, cười lạnh một tiếng, nhấc chân lên đá vào bụng cô ta một cái!