Chương 11: Quái ngư màu vàng
Tịch Phỉ lắc lắc cái đầu rồi trả lời :
„Ba ba bọn họ còn chưa có trở về , Âu Văn gia gia, là bọn ta không tốt , nếu ta cùng Phong đệ không bơi ra ngoài biển thì A Ngốc ca ca cũng sẽ không ra ngoài đó tìm .“
Tâm trạng Âu Văn lúc này tràn ngập lo lắng , hắn cũng chả buồn phải giận giữ làm gì , hiện tại tâm tư của hắn đã ngóng ra phía biển cả mênh mông .Ở cùng với A Ngốc hơn 1 năm nay , Âu Văn rất thích tính tình thiện lương của đứa nhỏ này .Dù đã 1 năm trôi qua, nhưng không lúc nào A Ngốc không ngừng nhớ tới Ca Lí Tư sư phụ ,cái banh bao bọc một lớp ngân tích được đặt cẩn thận trên đầu giường ,hằng sáng A Ngốc đều ngắm nghía nó trong chốc lát rồi lẩm bẩm một mình .A Ngốc hết thảy bổn tính hướng thiện – „ đứa nhỏ nhà ngươi vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì nha!“ .Bởi vì lúc này , A Ngốc đã ở ngoài biển một khoảng thời gian khá lâu .
Lúc này thì hướng bờ biển xuất hiện 2 đạo thân ảnh , chính là Tịch Trung và Tịch Phát ,Âu Văn bước vội tới bên hai người hỏi :
„Có tìm thấy A Ngốc không?“
Tịch Trung cùng Tịch Phát liếc nhìn nhau , trên mặt thần sắc ảm đạm ,Tịch Trung trả lời :
“Âu Văn thúc thúc , song biển quá lớn , bọn ta không dám tiến ra xa ,sợ rằng A Ngốc đã bị sóng biển cuốn đi mất rồi , chúng ta thật sự tìm không ra được hắn !”
Ánh mắt Âu Văn chợt lóe hàn quang , nếu là trước kia , hẳn Âu Văn không ngần ngại mà giết sạch bọn người đứng trước mặt cho hả cơn giận , nhưng tình thế hiện tại thì không thể , hắn lạnh nhạt nói :
“Các ngươi đã cố gắng rồi , hãy về nhà sớm đi , đừng có nói lại sự việc này cho Tịch Nhĩ biết , còn ta đi tìm A ngốc !”
Tịch Phát trả lời : “ Âu Văn thúc thúc , việc này e rất khó , ngoài biển mưa to sóng lớn , thật sự không tốt a .”
Âu Văn táo bạo ngắt lời :
“không tốt cũng phải đi tìm ,A ngốc là thân nhân duy nhất của ta , chẳng lẽ cứ vậy mà nhìn hắn chết sao .Thôi các ngươi về trước đi !”
Tịch Trung 3 huynh đệ dồng thời đứng lặng thinh ,bình thường Âu Văn thúc thúc luôn ôn văn nhĩ nhã , đột nhiên trở nên táo bạo thế này .3 người lần lượt dắt theo đứa nhỏ của mình đi trở về trấn .
Với thời tiết như bây giờ , ngoại trừ thuyền lớn của Tây Ba hạm đội , còn các loại ngư thuyền khác , căn bản không trụ nổi với sóng to gió lớn trên biển cả mênh mông .
Âu Văn hít vào một luồng lương khí , điều tức một chút sanh sanh chân khí trong cơ thể , ổn định lại lớp ngân cầu của Vô Nhị thánh thủy độc khí , thét lên một tiếng rồi phóng người lên cao , bay ra hướng sóng biển , mỗi lần nhảy áng chừng khoảng 10 trượng , hắn không có để ý tới phương hướng ,tiếp tục tiến vào lớp sóng lớn , xâm nhập vào trong biển rộng . Sanh sanh chân khí không ngừng vận chuyển tuần hoàn , trong 1 thoáng công phu , Âu Văn đã không còn nhìn thấy đường bờ biển đâu nữa .Chân khí trong người hắn không ngưng hao tổn , nếu không phải sanh sanh chân khí không ngừng vận chuyển sinh lực , hắn căn bản không thể duy trì được trong khoảng thời gian dài .Tìm một người trong biển cả mênh mông thật sự quá khó khăn .Chân khí trong người Âu Văn không ngừng suy yếu , nhưng vẫn chưa phát hiện ra vết tích của A Ngốc .
Đột nhiên ,từ trong làn sóng xuất hiện một đạo kim quang , luồng kim quang này lan rất nhanh ra bề mặt biển ,trong lòng Âu văn vừa động , vội hướng kim quang tiến đến , độ khoảng 5 phân công phu , hắn rốt cuộc đã thấy A Ngốc đang lềnh bềnh trên mặt biển .Niềm vui sướng mãnh liệt , khiến tiềm lực trong cơ thể Âu Văn trỗi dậy , hắn đột nhiên hét ra một tiếng , chém ra hữu chưởng , hiện ra một luồng bạch quang , thân thủ dội ngược vào từng lớp sóng lớn , hướng tới A Ngốc , rồi đặt A Ngốc vào trong lòng .Vừa chạm vào cơ thể A Ngốc , hắn biết A Ngốc vẫn còn sống , chẳng qua chỉ là uống không ít nước biển mà thôi .
Âu văn xốc A Ngốc lên , ngưng thần tụ khí , hướng về phía bờ biển vọt đi ,hắn để cho sanh sanh chân khi bên trong cơ thể không ngừng tuần hoàn vận chuyển , nhưng vẫn không đủ bù vào chỗ năng lượng thiếu hụt ,đường bờ biển đã trong tầm mắt , nhưng sanh sanh chân khi trong người Âu Văn chỉ còn lại 5 thành , hắn không thể tiếp tục sử dụng nếu không Vô Nhị thánh thủy kịch độc sẽ phát tác trong cơ thể hắn .Nhưng chẳng qua chỉ là đang ở trên biển, vả lại từ nhỏ đến lớn,hắn đã trưởng thành trên biển , mặc dù đã lâu rồi chưa từng du qua , nhưng căn bản thủy tính vẫn còn .Sau khi sử dụng hết sức lực , rốt cuộc Âu văn cũng kéo được A Ngốc lên bờ .
“Âu Văn đại ca !” –âm thanh của Tịch Nhĩ truyền đến . Hắn cùng với 3 người con trai đang lo lắng đứng ở bờ biển chờ đợi .Vừa nhìn thấy Âu Văn mang A Ngốc trở về ,4 người lập tức chạy ra đón .Tịch Trung đón lấy A Ngốc , tịch phát cùng tịch bạch giúp đỡ âu văn. Nguyên văn Tịch Trung 3 huynh đệ trở về nhà , sợ cha trách mắng , không nghe lời Âu Văn dặn dò , thuật lại toàn bộ sự việc cho Tịch Nhĩ , Tịch Nhĩ nhất thời giận dữ , không kịp giáo huấn cháu trai, cháu gái mình , vội vàng mang theo 3 người con trai chạy ra bờ biển .
“Âu Văn đại ca , ngươi thế nào rồi !” – Tịch Nhĩ vội vàng hỏi
Âu Văn thở hổn hà hổn hển , sanh sanh chân khí không ngừng vận chuyển trong cơ thể , tự động khôi phục sức lực ,Rốt cuộc đã cứu A Ngốc trở lại , tâm tình hắn lúc này cũng hạ đi rất nhiều :”Tịch Nhĩ,ta không việc gì , chỉ là A Ngốc uống không ít nước biển , Tịch Trung , ngươi mau giúp hắn ộc nước biển ra đi .Tịch Nhĩ , ngươi đừng nên trách cứ bọn nhỏ , chẳng qua A ngốc không tự lượng sức mình mà thôi .”
Tịch Nhĩ trừng mắt về phía ba người con của mình quát :
“ Các ngươi sinh ra hảo nhi tử , hảo nữ nhi a .” – “đại ca , ta đưa ngươi trở về ,A ngốc thật sự là đứa trẻ tốt a !”
A Ngốc mông lung mở to đôi mắt , mồm miệng khô khốc , toàn thân suy yếu,mỏi mệt , bụng trống rỗng “ta đã chết rồi ư!”
Thanh âm của Âu Văn truyền đến “nếu ta đến chậm chút nữa , e rằng ngươi đã táng thân dưới biển rồi , biết bản thân mình bơi không có giỏi mà còn ra khơi cứu người .Ngươi nha , giỏi thật đấy , nào hãy uống chén thuốc khử lạnh đi nào ( dịch giả : nguyên văn là : hát khẩu khương thang khu khu hàn )
A Ngốc giúp A Ngốc ngồi dậy , để chén thuốc lên miệng hắn .A ngốc trông thấy Âu Văn thì đôi mắt đỏ ửng,cố gắng uống lấy nhụm thuốc ( dịch giả : nguyên văn : cố bất thượng hát khương thang) , ôm lấy cổ Âu Văn khóc ;”thúc thúc , thúc thúc ,A Ngốc đã chết , A Ngốc đã chết !”
Đôi mắt của Âu văn cũng rơm rớm ửng đỏ , đặt bát thuốc ra một bên , vỗ vỗ lưng A Ngốc , nhẹ nhàng an ủi :” A ngốc là không có chết ! thúc thúc cứu ngươi trở về rồi , trước tiên uống hết chén thuốc đi nào .”
A ngốc nghẹn ngào buông hai tay ra , ánh mắt nhìn Âu Văn tràn ngập thương yêu :”thúc thúc , thật sự là ta chưa có chết !”
Âu Văn mỉm cười , lấy tay nhéo lấy A Ngốc rồi hỏi : “ đau chứ?”
A Ngốc khẽ nhăn mặt , nhếch miệng đáp : “đau”
Âu Văn cười nói :”đau là đúng ,đau đớn chính là cảm giác , mà có cảm giác thì tất nhiên không thể là đã chết được , ngươi thực là làm thân thúc thúc ta lo lắng .Bây giờ hãy uống chén thuốc này , sau đó nghỉ ngơi cho tốt , tựu ngày mai sẽ không còn việc gì nữa !” .đoạn hắn đưa chén thuốc lên miệng thổi , rồi chậm rãi để A ngốc nhấp từng ngụm một .
Uống xong thang thuốc , thân thể A Ngốc cảm giác ấm áp hẳn lên , nhìn Âu Văn với ánh mắt thân thiết , tâm hắn giờ cũng trở nên lạ thường ấm áp , tại giờ khắc này , hắn bất giác thấy mình cũng bắt đầu thích vị thúc thúc anh tuấn này .
Âu Văn dịch sang một bên , giúp A Ngốc nằm xuống , khuyên bảo : A ngốc , việc lần này hết sức nguy hiểm ,nếu không phải trong cơ thể ngươi có sinh cơ bất diệt , sợ rằng sớm đã chết từ lâu , từ nay về sau , bất kể chuyện gì cũng đừng nên quá thái xúc động , cứu người mặc dù là chuyện tốt , nhưng cũng phải xem sức lực của mình đến đâu đã rồi mới hành động .”
A Ngốc lập tức bật dậy vội la lớn :”
“thúc thúc , thúc thúc mau đi cứu Phỉ nhi cùng tiểu Phong đi , ta ở trên biển không có tìm thấy bọn họ , bọn họ đang bị nguy hiểm a !”
Âu Văn không có tức giận nói :” sỏa tiểu tử ngươi , thân mình còn chưa lo xong , còn bao đồng chuyện người khác .Bọn chúng giỏi thủy tính , đã sớm lên bờ từ lâu rồi .Thôi , nằm xuống đi .!”
Nghe đến Tịch Phỉ cùng Tịch Phong không xảy ra chuyện gì , A ngốc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm , nằm lại xuống giường , tự nhủ với bản thân :” không có việc gì là tốt rồi ,không có việc gì là tốt rồi !”
Âu văn hỏi :” À mà , do đâu mà trên đùi ngươi lại bị vết thương vậy , tựa như có gì cắn phải !”
A ngốc đáp : “ là do một con quái ngư cắn phải .. “ rồi hắn mang chuyện gặp được quái Ngư ra sao thuật lại một hồi
Âu Văn giật mình nói : “trách không được , trong khi tìm ngươi , ta có thấy một luồng kim quang , như vậy là nó dẫn ta đến tìm được ngươi , như thế thì quái ngư kia cũng đã cứu ngươi một mạng ,nếu là người lương thiện thì trời cũng không phụ bạc a , là chính tính tình thiện lương của ngươi đã tự cứu ngươi trở về từ cõi chết .!”
A Ngốc đọt nhiên nhớ tới một cái gì đó , đưa tay trái lên nói : “ thúc thúc người xem , đây là cái mà quái ngư đưa cho ta .
Âu Văn nhìn kỹ lại , chỉ thấy một ngọc thạch giới chỉ toàn một màu trắng tuyết , bề mặt ngoài tịnh không có gì đặc biệt .Nhưng Âu Văn khước ý hiểu được, trong giới chỉ tựa hồ ẩn chứa một nguồn năng lượng không bình thường .Hắn cẩn thận lấy giới chỉ từ trong tay A ngốc , nắm chặt lây ngọc thạch , thúc dục sanh sanh chân khí vào bên trong đó , dường như bên trong giới chỉ có một cổ năng lượng không ngừng tự vận chuyển bài xích chân khí của Âu Văn . Nhìn lại một hồi lâu, Âu Văn đưa trả lại vào tay A Ngốc giới chỉ ,nói : “giới chỉ này ngươi giữ cho tổt , có thể sau này có tác dụng gì thì sao !”
A ngốc chỉ gật đầu , đối với chiếc nhẫn ngọc trắng này , hắn cũng phi thường thích thú .
Âu văn nói : “ thôi ngủ đi nào , bây giờ ngươi chưa thể ăn gì được, sang ngày mai thúc thúc cho ngươi thả phanh.”
A Ngốc nói : “thúc thúc , hôm nay ta còn chưa có tu luyện gì!” Từ lúc tới nơi này ,không tối nào ,mà A ngốc không minh tư , đột nhiên hôm nay đình chỉ , hắn ngược lại có cảm giác không quen .
Âu Văn cười nói : “hôm nay cho dù tu luyện , luyện công tất nhiên không thể nóng vội nhất thời , ngài mai mới nói đi ha .Thúc thúc cũng muốn nghỉ ngơi nữa , vì cứu tr tử ngươi , mà ta cũng sắp đứt hơi rồi đây này .” Nói xong ,hắn tắt ngọn đèn , rồi bước ra .Ở bên ngoài , mưa đã tạnh , gió đã ngừng ,A ngốc cũng không xảy ra chuyện gì , trong lòng Âu Văn cao hứng không nói nên lời .
Sau khi Âu Văn rời đi , A Ngốc ngồi bật dậy , vết thương trên đùi bỗng nhiên nhói lên , làm A Ngốc toàn thân đau đớn một trận .Mặc dù A Ngốc rất kém , nhưng cũng hiểu được sự kỳ vọng của Âu Văn đặt vào mình rất cao,”thúc thúc đối đãi với ta tốt như vậy , lẽ nào lại để thúc thúc thất vọng” .Ở chung với nhau đã được hơn 1 năm ,A Ngốc thiện lương đã quên đi thù hận lúc trước .Thâm hấp khẩu khí , hắn bắt đầu vận hành sanh sanh chân khí còn lại chút ít trong cơ thể .
Nghỉ ngơi được 10 ngày , A Ngốc mới khổi phục lại , ngoại trừ Tịch Lôi tới thăm , còn Tịch Phỉ cùng Tịch Phong không có đến gặp hắn .Lí do của bọn họ là bởi vì nguyên nhân bởi A ngốc , mà bọn họ bị ông nội trách phạt , trong lòng A ngốc mặc dù cũng phiền muộn , nhưng chẳng còn cách nào khác , chỉ phải dùng tất cả thời gian để luyện công .
Xuân khứ thu lai, thấm thoắt đã 2 năm qua đi , sanh sanh chân quyết của A ngốc đã tu luyện tới cảnh giới tứ trọng , tăng được một tầng sanh sanh quyết đều thập phần khó khăn , nếu không phải A Ngốc đã từng ăn vãng sanh quả , sợ rằng 10 năm cũng không thể đạt tới cảnh giới như bây giờ.Mặc dù đạt tới tầng thứ tư , nhưng uy lực của sanh sanh chân khí vẫn chưa biểu hiện ra.Âu Văn đã từng nói với A Ngốc , sanh sanh quyết tu luyện tới tầng thứ năm mới hiểu hiện ra rõ rang , mà Âu Văn ở độ tuổi 28 mới đạt tới cảnh giới đó .Cứ như thế , sanh sanh chân khí của A Ngốc có thể hóa thành đấu khí hiện ra bên ngoài cơ thể .Bây giờ cứ mỗi lần tu luyện , đều có bạch quang nhàn nhạt hiện ra xung quanh cơ thể của hắn .A ngốc đã 15 tuổi , thân cao thước tám.Mặc dù bình thường làm gì đều không có dụng thể lực , nhưng thân thể dị thường phát triển .3 năm nay , dù chỉ để ra vài chích tiểu thì thời gian mỗi ngày để minh tư , nhưng hỏa thuật của A Ngốc cũng có thể thả ra lam săc hỏa , hắn cũng đã từng thử thả trộm ra lưu tinh hỏa thuật , thả ra hỏa cầu có độ lớn với đường kính là 3 li , hơn nữa lại là lam sắc hỏa cầu .Mỗi ngày , ngoại trừ để cho hắn một mình tự minh tư , Âu Văn đều giảng cho hắn một chút ít thế cục của đại lục , kể hắn nghe về phong tục cổ xưa của các quốc gia , giáo đình ngữ của A ngốc có thể cùng với Âu Văn đối thoại lưu loát , 2 năm qua hắn đã học xong một ít Hoa Thịnh ngữ .Bây giờ hắn có thể nắm vững giáo đình , thiên kim đế quốc , hoa thịnh đế quốc cùng với tác vực lien bang 4 loại ngôn ngữ .Cũng bởi vì trường kỳ tu luyện sanh sanh quyết , nên trí nhớ lực của A ngốc càng lúc càng tiến triển .
A Ngốc vẫn thường thường nhớ tới Ca Lí Tư , nhớ tới sư phụ ở phương xa , nhưng sự quan tâm của Âu Văn cũng khiến hắn phi thường cảm động , tự nhiên từ lúc nào , hắn cũng đã coi Âu văn như một thân thúc thúc thực sự ( dịch giả : nhiều lúc mình dịch ,có chem. thêm vài từ mượn hán việt cho nó giống hành văn kiếm hiệp – thân thúc thúc : người chú ruột.. nôm na thế cho dễ hiểu nhé ).
Thần thánh lịch , mùa xuân năm 992
“Đi nào A Ngốc ,thúc thúc đưa ngươi tới chỗ này , từ hôm nay bắt đầu , ngươi muốn học hết sở học của ta phải không nào !” Âu Văn nghiêm túc hướng về A ngốc nói
A Ngốc đứng lặng một hồi rồi hỏi “có phải thúc thúc sẽ dạy công phu cho ta ư?”
Âu văn mỉm cười nói : “thúc thúc sẽ không có vội vàng , mà từ từ từ thấp tới cao , từ nay về sau , ngươi đều có thể làm được.Ngươi tới đây đã đươc 3 năm , so với ta dự tưởng thì tiến bộ không ít , vốn ta nghĩ ngươi phải mất thời gian 5 năm mới có thể đạt tới cảnh giới như bây giờ .Dĩ nhiên ngươi tu luyện sanh sanh quyết tới tầng thứ tư , nền tảng đã vững chắc , có thể tiến hành từng bước một tu luyện .Bây giờ ngươi phải lấy thể chất là trụ cột cùng với đối kháng huấn luyện, thúc thúc cũng đã chú ý suy nghĩ tốt , mấy ngày trước đã chuẩn bị kỹ lưỡng , bây giờ dẫn ngươi đi .
“Hảo a!” – A Ngốc sảng khoái đáp lời , 3 năm nay , mỗi ngày đều nhập định minh tư nhàm chán ,mặc dù ý chí của A Ngốc rất kiên định , tọa nhập minh tư khiến hắn có cảm giác sung sướng , nhưng dù sao A Ngốc vẫn còn là một đứa nhỏ thích cái mới lạ , thử cái gì đó khác , hắn tất nhiên nguyện ý .
Rời khỏi tòa tiểu viện bên bờ biển ,Âu Văn dẫn A Ngốc dọc theo bờ biển hướng về phía Nam đi tới , độ khoảng nửa thì công phu , 2 người đi tới một bãi đá ngầm lớn .
A Ngốc , nơi này ta phát hiện không lâu , là chỗ thích hợp để ngươi luyện tập, thật sự trời giúp ta a.Đi nào , chúng ta tới đó.!“ Nói xong , đoạn choàng tay qua hông A Ngốc , khinh phiêu phiêu hạ xuống một khối tiểu thạch lớn nhất , âm thanh sóng nước đánh vào bãi đá ngầm không ngừng oanh oanh truyền tới .Không khí hôm nay mặc dù tĩnh lặng , nhưng sóng biển ở đây lại dị thường cường đại .
„A ngốc , bãi đá ngầm nơi đây khá đặc biệt , do thiên nhiên tạo thành.Sau khi sóng biển không ngừng xâm nhập vào bên trong bãi đá , cũng không biết tại sao nó lại tạo nên một lực lớn cường đại đánh sâu đến như vậy . Tại chỗ đó ta có lập nên một cây gỗ chắn , đến thời điểm thích hợp , ta sẽ đưa ngươi lên trên tấm gỗ đó, ta cũng sẽ không ra tay , ngươi cần phải vận chân khí trong cơ thể theo phương pháp mà ta giảng giải lần trước mà hóa thành đấu khí, đối kháng với lớp sóng biển, tận lực để nó không đánh vào được cơ thể , ngươi đã hiểu chưa? .Như vậy vừa để rèn luyện thân thể , lại có thể tu luyện sanh sanh quyết .Ngươi xem , là chỗ đó đó !“,-vừa nói ,Âu văn vừa chỉ tay về phía dưới xa .
A ngốc nhìn theo hướng Âu văn chỉ , quả nhiên , trong một khu vực đá ngầm rộng lớn , có một chỗ trũng tại bờ biển , sóng biển sau khi vượt qua những tầng lớp đá to , tại nơi đó tạo thành một lực lượng cường đại đánh sâu hẳn vào bên trong ,do thường xuyên bị tầng lớp sóng biển không ngừng đánh vào , nên những dải đá ngầm gần mặt biển bị mòn đi ,tạo nên một đường rãnh trũng xuống . Ở trung tâm của vùng trũng đó có cắm một cây gỗ với đường kính 1 thước , bất luận sóng biển có đánh mạnh vào cỡ nào , cây gỗ này vẫn mảy may không suy chuyển .
A Ngốc có chút chần chờ hỏi :” thúc thúc ngài làm cách nào mà để cây gỗ ở đó được ?”
Âu Văn mỉm cười , thần bí nói :“ ở dưới lớp nước cũng có một tầng đá ngầm , chẳng qua thúc thúc chỉ sử dụng sanh sanh chân khí đóng chặt cây gỗ lớn đó xuống dải đá ngầm ,tự nhiên là xong thôi.Hôm nay là lần đầu tiên , ngươi phải cố gắng , nếu nguơi không thể đối kháng lại lớp sóng biển , thì cũng chỉ bị nước biển đạp vào người mà thôi , sau 2 tiểu thì thời gian ta sẽ để ngươi xuống dưới đó.“
Nói xong , Âu Văn mang theo A Ngốc nhảy xuống , một nửa khối gỗ lớn nổi lên khỏi mặt nước , vừa lúc để A Ngốc đặt chân lên đó .Âu Văn đã chuẩn bị từ trước một sợi dây , quấn chặt A Ngốc cố định vào cây gỗ , một bên đánh chưởng ra phía sau ngăn chặn nước biển.Mặc dù cường độ sóng biển đánh vào khá mạnh , nhưng trong vòng 3 thước cũng không chạm tới được thân thể 2 người .
„A Ngốc đã nhìn thấy rõ ràng , thúc thúc đã ra tay như thế nào , ngươi chính mình cũng nên thử dần là vừa , sau 2 tiểu thì thời gian , ta sẽ mang ngươi ra“, nói xong ,Âu Văn đạp cước vào thân gỗ rồi lấy đà phóng vụt lên trên cao , hướng sang một bên ,về phía tiểu thạch , sau một hai vòng bay người , đã tiêu thất khỏi trước mắt A Ngốc .
Oanh! Một lớp sóng thật lớn đột ngột ập tới ,đánh vào thân thể A ngốc .A ngốc có cảm giác tựa như có vật gì đè nặng trước ngực , nhất thời bị uống một ngụm lớn nước biển , hắn nhanh chóng điều tức lại , liền vận khí xuất chưởng .Bình thường A Ngốc có rất ít cơ hội vận dụng sanh sanh đấu khí , một tia kinh nghiệm nhỏ cũng không có .Đấu khí hắn phát ra tản mát mà không có tụ lại , chỉ có thể làm chậm lại cường độ sóng biển cực lớn đánh vào , khước không thể ngăn cản được .Cũng may là sóng biển không phải là liên tục không ngừng .Sau một số đợt sóng lớn , nước tụ lại trong chốc lát mới có thể tiếp tục đánh vào , và đây cũng là cơ hội của A Ngốc .Song chưởng của A Ngốc không ngừng chém ra , lớp sóng biển cũng giống như một tuyệt thế cao thủ ,không ngừng giúp A ngốc tu luyện sanh sanh đấu khí .Hai tiểu thì thời gian đối với A Ngốc lúc này mà nói , thật sự quá dài , mặc dù hắn không thể ngăn cản sóng biển đánh vào thân thể chính mình , nhưng hắn vẫn như mọi lần , cố gắng liều mạng chống trả , một lần rồi lại một lần ,A Ngốc suýt chút nữa bị cường lực nước biển đánh ngất , nhưng hắn vẫn một mực kiên trì như cũ ,âm thanh nước biển ầm ầm , rốt cuộc chân khí trong cơ thể A ngốc cạn kiệt , chỉ có thể đưa tay lên che trước mặt,tùy ý để sóng biển đập vào cơ thể .
Âu Văn cũng không có đi đâu xa , hắn nép mình sau một khối tiểu thạch , nhìn A Ngốc không ngừng đối kháng với sóng nước , biểu hiện của A Ngốc khiến hắn không hài lòng, „sanh sanh đấu khí cảnh giới hiện tại của A Ngốc hoàn toàn có thể phát ra rất tốt , nhưng phương pháp đứa nhỏ này vận dụng lại không hẳn tốt , ngộ tính của đứa nhỏ này thật sự hơi kém! .“ Thở dài , Âu Văn đứng thẳng dậy ,lộn người vài vòng bay tới chỗ cây gỗ lớn, đặt A Ngốc – trong lúc này tinh thần đã trong tình trạng mơ hồ - lên vai , lượn người rồi phiêu trên một tiểu thạch .
Mặt trời lên cao tới đỉnh ,Âu văn đặt A Ngốc nằm xuống một chỗ khá bình thản , song thủ nhất hấp,đặt lên nửa trên cơ thể A Ngốc , bàn tay đặt lên vai hắn , thúc dục sanh sanh đấu khí đưa vào cơ thể A ngốc .Có ngoại lực tác động , nhất thời chấn động đến tinh thần của hắn ,khiến A ngốc tỉnh lại ,Âu Văn trầm giọng nói :“ngưng thần vận khí , dồn khí đan điền , công hành trăm mạch.“
A ngốc cảm giác toàn thân như rời ra thành từng khúc , khó chịu nói không nên lời, thân thể mềm nhũn không phát ra chút khí lực nào.Song thủ của Âu Văn không ngừng truyền đến dòng khí ấm áp, lúc này mới thư thái lên một chút , A Ngốc miễn cưỡng hấp thụ sanh sanh chân khí mà Âu Văn truyền cho ,dần ổn định năng lượng còn sót lại trong cơ thể rồi tiến vào nhập định .
Thẳng đến buổi chiều ,A Ngốc mới thanh tỉnh lại , Âu Văn vẫn một mực thủ hộ ở bên cạnh hắn, âm thanh sóng biển không ngừng vang lên đinh tai nhức óc .“tỉnh dậy đi , ăn chút gì trước đi ..“- rồi đưa cho A Ngốc bánh bao hấp và cá mặn.Trải qua mấy tiểu thì điều tức,sanh sanh chân khí trong cơ thể A Ngốc cơ bản đã hồi phục , chỉ là cơ nhục toàn thân vẫn còn yếu như cũ,tịnh không phát ra được chút lực nào.Tiếp nhận lấy mẩu bánh mỳ , A Ngốc ăn như sói nuốt hổ vồ , ăn ư , đó là việc mà A ngốc thích nhất, cũng là phương pháp bổ sung năng lượng tốt nhất.Âu văn đợi cho A Ngốc ăn xong mới nói :“biểu hiện của ngươi hôm nay khiến cho thúc thúc ta rất thất vọng , ngươi biết không? Công lực của ngươi thực ra có thể trụ nổi đến 2 thì tiểu thời gian,căn bản không cần phải đối phó chật vật đến như vậy.Ngươi đã quên ta đã từng dạy gì rồi sao? Dù núi cao đến đâu thì lòng cũng không sờn , mặt không biến sắc, vững chãi mà bước , chỉ là bị sóng biển đập vào thì ngươi cái gì cũng quên sạch , khi mới bắt đầu , ngươi đã tiêu hao lãng phí rất nhiều công lực, hơn nữa ngươi tưởng rằng , bằng ngươi bây giờ , có thể bình bình đối kháng với sóng biển ư , áp chế chúng xuống ư? Đấu khí ngươi phát ra phân tán , như thế nào có thể ngăn cản được cường lực của sóng đánh vào.Nếu xác định được điểm cần phát kích(thấu điểm nhất kích),tối thiểu có thể ngăn trở sóng biển hướng về phía ngươi , hơn nữa còn có thể giảm tối thiểu công lực thất thoát .Hôm nay kết thúc ở đây , ngươi hãy tự mình ngẫm lại cho tốt đi .“ Nói xong ,Âu Văn cầm lấy giỏ đồ ăn , rời đi mà không hề ngoái đầu lại .
A Ngốc ngồi yên trên mỏm tiều thạch , trong miệng vẫn còn ngậm bánh bao và cá mặn , từ lúc trước cho tới tận bây giờ , Âu Văn rất hiếm có trường hợp nào đối với hắn mà tức giận đến như vậy.Cho dù là hắn có không đúng ,Âu Văn vẫn kiên nhẫn chỉ đạo , bỗng nhiên nộ hỏa, khiến cho A Ngốc nhất thời khó lòng chấp nhận .Tự gõ vào đầu mình ,A Ngốc tự nhủ :“xem ra ta thật quá ngu ngốc .Thấu điểm nhất kích ( chọn kỹ điểm cần đánh một phát) có ý tứ gì chứ , có phải là công lực toàn thân ngưng tụ ròi cùng phát ra một chỗ chăng .?“ A ngốc không ngừng suy nghĩ về hàm nghĩa của ‚thấu điểm nhất kích‘ cho đến khi bầu trời tối đen mới chịu quay trở về nhà.Âu văn lúc đó đã chuẩn bị cơm chiều , khi thây A Ngốc trở về thì chỉ nói một câu :“ta đi coi Tịch Nhĩ thúc thúc ngươi“ , nói xong liền rời khỏi.
A Ngốc biết Âu Văn có sức khỏe không tốt , cũng bởi suy yếu về thể trạng cuả Âu Văn còn có nhiều điều khó nói , cho nên hắn âm thầm thề, nhất định đạt tới tiêu chuẩn mà Âu Văn đã yêu cầu .Sau khi ăn xong , hắn một khắc cũng không chậm chễ , không có minh tư , lập tức ngồi xuống tiến nhập trạng thái nhập định,một mặt tu luyện sanh sanh đấu khí , một mặt cảm thụ hàm nghĩa của ‚thấu điểm nhất kích‘
Ngày thứ 2 , lúc bình minh còn chưa ló rạng ,A Ngốc tỉnh dậy ,chuẩn bị tốt bữa điểm tâm , rồi chạy sang phòng của Âu Văn“phanh phanh phanh , thúc thúc , người dậy đi , điểm tâm ta làm tốt lắm!“.Cửa mở,Âu Văn khoác áo ngoài đi ra „sao lại sớm vậy a , A Ngốc“ .A Ngốc đáp :“thúc thúc ,buổi tối ngày hôm qua ta không có minh tư , trực tiếp nhập định , ta đã hoàn thành rất nhanh 27 chu thiên .Chúng ta ăn cơm nhanh , rồi ngài đưa tổi ra bãi đá ngầm , ta muốn thử xem ‚thấu điểm nhất kích‘ mà ngài nói là gì!“Âu Văn mỉm cười :“tốt , trước hết chúng ta đi ăn cơm , luyện công cũng không phải cứ khổ luyện là có thể tiến bộ vượt bậc được , bởi ngộ tính cũng rất trong yếu , đúng là ‚cần cù bù thông minh ( dịch giả : nguyên văn cần tuy năng bổ chuyết) , nhưng cũng không khiến ngươi thành cao thủ nhất lưu ngay được .Trong khi lúc bình thường không có việc gì , ngươi cứ vận dụng đấu khí ứng dụng vào , đối với ngươi rát có ích .“
A Ngốc cúi đầu trả lời :“thúc thúc , A Ngốc biết mình rất ngốc , bất quá ta sẽ nỗ lực cố gắng , không để ngài thất vọng“.Âu Văn vỗ vỗ vào bả vai A Ngốc „tốt lắm , ngày hôm qua ta cũng không có được khỏe , cũng không thể trách ngươi , dù sao hôm qua cũng là lần đầu tiên ngươi đối mặt với kiểu luyện tập thế này , bây giờ ngươi còn cảm thây đau trong người không?“.A Ngốc thì thào nói:“bả vai còn có chút đau , còn những nơi khác đều hoàn hảo.“ .Âu Văn mỉm cười đạo:“nếu không phải sanh sanh chân khí khiến năng lượng khối phục nhanh chóng , sợ rằng , hôm nay ngươi chắc không có được rồi .Sảng khoái , nào trước tiên chúng ta đi ăn cơm , rồi sau đó xuất phát .“
Mặc dù đã vào tháng 5, nhưng sáng sớm bên bờ biển vẫn còn hàn khí ( khí lạnh) , cuốn theo những luồng gió biển quất vào thân thể của Âu Văn cùng A Ngốc .Âu Văn quay đầu về phía A Ngốc nói:“khí giời có chút lành lạnh , ngươi thụ có được không? Nhớ kỹ , sức mạnh tâm phân thu , thất phân phát (dịch giả : 3 thu 7 phát) , vì vậy trước khi kết thúc kích đầu , đến kích thứ hai thì lực lượng đã ngưng sung mãn mới có thể làm được sanh sanh bất tức,chu kỳ tuần không ngừng.“
A ngốc đứng lặng , tam phân thu thất phân phát , cái này hôm qua không phải mình đã nghĩ như vậy a!“thúc thúc ,,ý tứ của thấu điểm nhất kích không phải là lấy tiềm lực toàn thân , ngưng tụ cùng một chỗ,sau đó phát ra toàn bộ sao? Như thế nào lại thành 3 phần thu ,7 phần phát!“ Âu Văn cũng đứng yên lặng một hồi ,hắn hội không có nghĩ tới A ngốc lại giải thích như vậy , mà cách giải thích của A Ngốc cũng có đạo lý,hắn mỉm cười đạo :“ngươi nói , xuất toàn lực nhất kích, không phải thấu điểm công kích.A ngốc thực sự có tiến bộ , bây giờ ngươi hỏi , ta sẽ trả lời cho ngươi hay .Thấu điểm nhất kích và toàn lực một kích mà ngươi nói thật ra không có sai biệt là bao.Điểm bất đồng ở chỗ ,thấu điểm công kích không phải đem hết toàn lực , mà chỉ cần phát ra lực lượng vừa phải để giải quyết vấn đề là đủ rồi !“ Còn chỗ giống nhau chính là ở điểm , đều áp dụng sanh sanh chân khí trong cơ thể ngưng tụ một chỗ , tận lực đè nén , sau đó phát ra bên ngoài cơ thể , vô hình chung tạo thành sanh sanh đấu khí .A ngốc đứng ngây ngốc nhìn Âu Văn rồi gãi gãi đầu mình .Âu Văn tiếp tục nói :“A Ngốc ngươi phải nhớ kỹ toàn lực xuất kích không phải phát ra dễ dàng , bởi vì ngươi một khi mang toàn bộ công lực cùng tiềm lực xuất ra một kích , mà không thể khiến địch nhân bị thương nặng , tất nhiên chính bản thân sẽ không còn thời gian ngưng nghỉ ,để cùng địch nhân đối kháng tiếp được , chỉ còn cách bị kẻ địch giày xéo mà thôi .Chính bởi vậy , vạn bất đắc dĩ , không nên áp dụng như vậy , ngươi hiểu rồi chứ ?“
Lúc này ,2 người bọn họ đã tới bãi đá ngầm , gió biển giờ này mạnh lên rất nhiều .A ngốc nói :“ thúc thúc , chúng ta bây giờ đi xuống , ngài cột ta lại vào thành gỗ , để ta thử lại xem!“ .Âu Văn lắc đầu trả lời :“ gió biển rất mạnh , hơn nữa nước biển vào buổi sáng rất lạnh , như vậy đi , ngươi áp dụng lại phương pháp toàn lực xuất một kích mà ngươi nghĩ hôm qua, diễn lại cho thúc thúc xem.“
Ngày hôm qua , hắn đã nhìn ra , A Ngốc một mực nghĩ cái gì , hắn sở dĩ vờ không để ý tới A Ngốc , chính là để cho A ngốc có một khoảng thời gian suy ngẫm , hôm nay chính là hắn muốn kiểm nghiệm thành quả đó .A ngốc hỏi :“ thúc thúc , không phải người nói toàn lực nhất kích không có hữu dụng ư ? Vậy ta còn tu luyện làm gì nữa!“
Âu Văn mỉm cười : „không phải vô dụng , toàn lực nhất kích mà ngươi nói chính là cơ sở của thấu điểm nhất kích , chỉ là ứng dụng đấu khí có điểm bất đồng mà thôi , ngươi trước tiên hãy thể hiện một lần toàn lực xuất kích cho thúc thúc xem , sau đó sẽ giúp ngươi chỉnh lại cho đúng .Phát huy hết nội lực của ngươi , sanh sanh chân quyết cả ngươi đã tu luyện tới đệ tứ trọng , nên nhất định sẽ có chút uy lực .Mục tiêu chính là khối tiểu thạch phía trước.“ Vừa nói Âu Văn vừa chỉ tay về phía một khối đá không có lớn lắm .Khoảng cách của bọn họ tới tảng đá đó khoảng 3 thước tả hữu , mặt bên kia của tảng đá chính là biên cả mênh mông .
A Ngốc gật gật đầu , tiến lên vài bước , đi tới bên bờ của dải đá ngầm , hồi tưởng lại những suy nghĩ của mình của ngày hôm qua , thâm hấp khẩu khí, 2 mắt nhắm lại ,thúc dục sanh sanh chân khí trong cơ thể vận hành lên .Một màn quang mang nhàn nhạt màu trắng xuất hiện chung quanh thân thể A Ngốc .A Ngốc trầm ổn trung b ình tấn , 2 tay nắm thành quyền thu tại bên hông , dụng tinh thần lực của chính mình khống chế đan điền , đấu khí chậm rãi thượng hành , xuất toàn bộ công lực , ngưng tụ tại đôi tay , hắn bất chập hậu quả ,thúc dục sanh sanh chân khí trong cơ thể , không ngừng ngưng kết , hắn thu liễm lại tầng quang mang màu trắng tại chung quanh thân.Một bên ,Âu Văn có thể rõ ràng nhìn thấy , chân khí của A Ngốc từ hướng bộ vị ngực di chuyển tới đôi bàn tay .Đôi tay của A Ngốc sáng lên , sanh sanh chân khí toàn thân hoàn toàn ngưng kết , hắn thâm hấp khẩu khí , dụng sức mạnh tinh thần vào đôi tay ,tụ tập sanh sanh chân khí , tiến hành đè nén lại , quang mang mặc dù ảm đạm bớt đi , nhưng Âu Văn vẫn giật mình phát hiện ,đôi tay của A Ngốc có chứa sức công phá rất lớn mạnh.