Chương 42: Đỉnh Thiên Cương sơn
Huyền Nguyệt hì hì cười, ghé vào tai A Ngốc nói:
- Sẽ không đâu, ngươi dùng đấu khí đưa vào trong cơ thể ta, ta không phải sẽ không lạnh sao? Hơn nữa, ta có thể thi triển thần chi chúc phúc a! Sau đó ghé vào lưng người ngủ là được rồi. Mau đi thôi, đừng để tên tiểu tử kia xem thường.
Nàng gọi Liêu Nhất là tiểu tử mà không thèm ngẫm lại, độ tuổi của Liêu Nhất so với nàng cùng A Ngốc đều lớn hơn. A Ngốc gật đầu nói:
- Tốt lắm, chúng ta hiện tại đi thôi, đến được Thiên Cương Kiếm Phái thì hảo hảo nghỉ ngơi.
- Nham Thạch đại ca, các ngươi còn cần nghỉ ngơi không?
Nham Thạch lắc đầu:
- Nếu vị huynh đệ này muốn đi ngay, vậy chúng ta cũng đi thôi. Ta cũng nóng lòng muốn nhìn thấy Tịch Văn sư phụ sớm một chút, có vị huynh đệ này dẫn đường, chúng ta cũng bớt đi quanh co.
Liêu Nhất nói:
- Được rồi, các ngươi hãy theo sát ta, ta ở phía trước dẫn đường
Nói xong, hai chân chạm đất, nhẹ nhàng lướt về phía trước. A Ngốc lưng cõng Huyền Nguyệt cùng Nham Thạch huynh đệ vội vã đuổi theo. Ba người luận về công lực thì đều mạnh hơn Liêu Nhất, chỉ là đường nhỏ không quen mà thôi, có hắn ở phía trước dẫn đường, không cần phân biệt phương hướng, đương nhiên đi dễ dàng hơn nhiều.
Liêu Nhất càng chạy càng kinh hãi, hắn trong đám đệ tử đời thứ tư của Thiên Cương Kiếm Phái cũng được xem như nổi danh, thế nhưng so với mấy thanh niên dị tộc từ Tác Vực Liên Bang đến lại có chênh lệch rất lớn. Cho dù là cái tên tráng hán hơi lùn kia cũng có thể dễ dàng đuổi theo mình, thái độ khinh thưòng lúc trước biến mất hầu như không còn, tốc độ chậm hơn một ít, hướng Thiên Cương sơn chạy đi.
Bóng đêm tràn ngập, hàn ý nhàn nhạt xâm nhập thân thể mọi người, A Ngốc sợ Huyền Nguyệt cảm lạnh, không ngừng rót sanh sanh chân khí vào cơ thể nàng, giúp nàng khu trừ khí lạnh đêm khuya.
Kỳ thật, Huyền Nguyệt cũng không sợ lạnh đến vậy, nàng vốn mặc khá nhiều áo, hơn nữa lại có nhiệt lượng từ cơ thể A Ngốc truyền sang, hàn khí trên núi đối với nàng ảnh hưởng không lớn. Bất quá, có sanh sanh chân khí nhập thể cảm giác vô cùng thoải mái, trong chốc lát, nàng đã ngủ thiếp đi, chỉ cần cùng một chỗ với A Ngốc, Huyền Nguyệt trong lòng luôn tràn ngập cảm giác an toàn. Mặc dù tư thế không phải tốt lắm, nhưng nàng lại ngủ rất ngon.
Nhanh chóng, mọi người đã tiến tới chân núi Thiên Cương sơn.
Bởi vì là đêm khuya, Đám người A Ngốc chỉ có thể mơ hồ nhận ra phái trước có một tòa núi cao, sơn thế so với những ngọn núi khi trước gặp qua thì nhẹ nhàng nhiều, Liêu Nhất dừng lại dưới chân núi, bóng người dần hiện, A Ngốc ba người đứng bên cạnh hắn. Nham Thạch ngưng thần hướng trên núi nhìn lại
- Đây là Thiên Cương sơn sao? Như thế nào ngay cả một con đường cũng không có a?
Liêu Nhất mỉm cười, nói:
- Thiên Cương sơn chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, chỉ có mặt tiếp giáp Hoa Thịnh đế quốc mới có đường, chúng ta nếu đi đường đó thường sẽ rất xa. Nơi này chỉ là phía sau núi, có một con đường nhỏ đi thông đến đỉnh núi, chúng ta từ nơi này leo lên cũng có thể tới đỉnh núi.
A Ngốc cảm thụ hơi thở đều đều của Huyền Nguyệt từ sau lưng truyền tới, nắm thật chặt hai tay, nói:
- Liêu Nhất đại ca, vậy nhờ huynh dẫn đường!
Liêu Nhất gật đầu, mang theo ba người tiến vào rừng rậm dưới chân núi Thiên Cương sơn, quả nhiên như lời hắn nói, trong rừng rậm có một con đường nhỏ uốn khúc, bốn người theo đường nhỏ đi tới, mặc dù là đang đi trên núi nhưng đối bọn họ mà nói cũng giống như đang giẫm trên đất bằng vậy, đi rất nhanh.
Leo đến giữa sườn núi, Liêu Nhất mới lần nữa ngừng lại, thở dốc ngồi xuống, nói:
- Thời gian còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi trong chốc lát đã.
Hắn sanh sanh chân khí chỉ mới tu luyện đến đệ tam trọng mà thôi, thời gian dài leo lên, sanh sanh chân khí trong cơ thể đã không thể tiếp tục duy trì. Nham Thạch cùng Nham Lực cũng có chút mệt mỏi, bọn họ đấu khí mặc dù hùng hậu, nhưng sanh sanh chân khí không phải lúc nào cũng cuồn cuộn không dứt, có chút thở hổn hển ngồi ở một bên.
Trong mấy người, chỉ có duy nhất Huyền Nguyệt trên lưng A Ngốc là không sao hết, mặc dù hắn cũng có chút mệt mỏi, nhưng trong cơ thể sanh sanh chân khí cuồn cuộn tuần hoàn không dứt, từ trạng thái lỏng không ngừng chuyển hóa thành trạng thái khí, sau đó lại chuyển hóa thành trạng thái lỏng, không ngừng cung cấp động lực cho hắn.
A Ngốc cẩn thận buông hai chân Huyền Nguyệt, nhẹ nhàng xoay người, đem nàng ôm vào lồng ngực, nhẹ nhàng ngồi ở một bên.
Sườn núi Thiên Cương sơn so với chân núi còn muốn lạnh hơn mấy lần, hắn chỉ sợ Huyền Nguyệt bị cảm lạnh, vừa ôm Huyền Nguyệt vừa đặt một tay sau lưng nàng chậm rãi đem sanh sanh chân khí đưa vào cơ thể nàng. Bạch quang nhàn nhạt bao vây lấy hai người, trong đêm đen hiện lên rõ ràng.
Liêu Nhất ngẩn người nhìn A Ngốc, sanh sanh chân khí tính chất như thế nào hắn há không biết, A Ngốc tản mát ra sanh sanh chân khí đã đạt tới canh giới quang hóa, khí hóa, phải là sanh sanh quyết tu luyện đến đệ ngũ trọng mới có thể làm được! Hắn có chút không thể tin vào mắt mình, tiến đến cạnh A Ngốc, hỏi:
- Tiểu huynh đệ, ngươi dụng chính là Sanh Sanh chân khí của Thiên Cương Kiếm Phái chúng ta sao?
A Ngốc gật đầu, hướng hắn tạo ra thủ thế nhỏ giọng, Huyền Nguyệt đang ngủ say, hắn không muốn đánh thức bảo bối trong lòng này.
Liêu Nhất hạ giọng, có chút kích động nói:
- Như vậy, xin hỏi ngươi là đệ tử của vị sư thúc, sư bá nào?, ta trước kia chưa từng thấy ngươi a! Sanh sanh chân khí của ngươi dường như đã đạt tới đệ ngũ trọng, tương đương với sư phó của ta, điều này không có khả năng đi a.
Trong Thiên Cương Kiếm Phái, nhị đại đệ tử công lực bình thường đều bảo trì sanh sanh quyết tại tầng thứ bảy hoặc tám. Mà tam đại đệ tử thì thường là tầng thứ 4, thứ 5, chỉ có ai nhập môn sớm, tư chất tốt mới có thể đạt đến tầng thứ sáu. Mà trong tứ đại đệ tử, tính cả Liêu Nhất, cũng mới chỉ có ba người tiến vào đệ tam trọng cảnh giới, tuy vậy, bọn họ cũng đã được chưởng môn Tịch Văn thân khích lệ rồi.
Sanh sanh quyết đặc thù chính là, tu luyện càng lên cao thì càng khó khăn, nhưng mỗi khi lên một tầng, công lực đều được đề cao trên diện rộng, hơn nữa căn cơ càng vững chắc, so với một ít môn phái khác, thường là hậu kỳ mới có thể chiếm ưu thế.
A Ngốc nói:
- Sanh sanh quyết là thúc thúc dạy ta tu luyện, tên của người ta không thể nói cho ngươi. Thúc thúc trước khi chết bảo ta quay lại bái kiến Thiên Cương kiếm thánh.
Liêu Nhất trong tâm liền động, đột nhiên, hắn dường như nghĩ tới cái gì, thất thanh nói:
- Có phải tên ngươi là A Ngốc?
A Ngốc ngẩn người, giật mình nói:
- Ngươi, ngươi như thế nào biết?
Nghĩ thầm: “Mình chưa bao giờ gặp qua hắn mà!”
Liêu Nhất mừng rỡ, nói:
- Thật tốt quá, nguyên lai ngươi đùng là A Ngốc, lúc này ta lập công lớn rồi. Ngươi không biết, Thái sư tổ tự mình hạ lệnh, ra lệnh toàn phái phân tán trên khắp đại lục đi tìm ngươi, nhất định phải đem ngươi đến trước mặt người, vận khí của ta thật sự quá tốt, tự nhiên trong núi gặp được ngươi. Đi, chúng ta mau mau lên núi.
Hắn nghĩ thầm, “tìm được người Thái sư tổ muốn gặp, trở lại phái, thế nào cũng có thể uy phong một chút”
A Ngốc gãi gãi đầu, nói:
- Ngươi không cần nghỉ ngơi sao? Thiên Cương kiếm thánh người muốn tìm ta sao? Tại sao lại tìm ta?
Liêu Nhất gật đầu nói:
- Đúng vậy! Hiện tại toàn phái đều điều động thành viên đi khắp nơi tìm ngươi. Đừng nghỉ ngơi nữa, đi nhanh đi. Về phần Thái sư tổ tại sao tìm ngươi ta cũng không biết. Dường như từ lần Phong Bình sư thúc trở về, hướng mấy vị sư tổ nói gì đó, sau đó Thái sư tổ liền hạ lệnh tìm ngươi.
Phong Bình? Cái tên này ngeh quen quen a! A Ngốc cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ lại đã gặp một trung niên nhân thuộc Thiên Cương kiếm phái tại Hồng Cụ Tộc, hắn còn đưa cho mình một túi kim tệ ấy chứ. Hắn thật sự là người tốt a.
- Vậy được rồi, dù sao ta cũng không còn mệt. Nham Thạch đại ca, các ngươi thế nào? Còn có thể chạy tiếp không?
Nham Thạch cùng Nham Lực đều nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, lại gần, Nham Thạch nói:
- Liêu Nhất huynh đệ, ngươi nói Thiên Cương kiếm thánh muốn gặp A Ngốc? Lão nhân gia người không phải sớm đã không màng thế sự sao?
Liêu Nhất có chút mất kiên nhẫn nói:
- Các ngươi đừng hỏi nữa, nhanh lên theo ta. Ta chỉ là một đệ tử nhỏ bé, sao biết được nhiều thứ như vậy! Đợi lên được đỉnh núi, hết thảy mọi chyện đều rõ ràng a.
Huyền Nguyệt mông lung mở mắt, cau mày nói:
- Ầm ĩ gì vậy! Đến Thiên Cương Kiếm Phái chưa?
A Ngốc ôn nhu nói:
- Còn chưa tới đâu, đến nơi ta sẽ gọi ngươi, thôi, ghé vào lưng ta ngủ đi, chúng ta lại chuẩn bị chạy tiếp đây.
- Ah…..
Huyền Nguyệt đáp ứng một tiếng, mơ hồ ngả vào lưng A Ngốc, nhắm mắt thì thào hỏi:
- Còn xa nữa không! Sao mãi còn chưa tới?
A Ngốc mỉm cười:
- Đừng gấp, nhanh thôi. Nguyệt Nguyệt, ngươi có lạnh không?
Huyền Nguyệt không trả lời, tiếng hít thở đều đều truyền đến, nguyên lai, nàng đã lại vừa ngủ thiếp đi. A Ngốc bất đắc dĩ lắc đầu, nhanh chóng truyền một đạo sanh sanh chân khí vào cơ thể Huyền Nguyệt, giúp nàng duy trì ấm áp, quay đầu hướng Liêu Nhất nói:
- Chúng ta lên đường thôi!
Liêu Nhất trong lòng vô cùng hưng phấn, gật gật đầu, theo đường nhỏ, rất nhanh toàn lực hướng đỉnh núi phóng đi. A Ngốc cùng Nham Thạch huynh đệ vội vã đuổi theo, vù vù tiếng xé gió không ngừng vang lên, bốn đạo bóng đen không ngừng hướng đỉnh núi Thiên Cương sơn thẳng tiến
Khi năm người tới đỉnh núi, trời bắt đầu sáng, bầu trời hắc ám từ từ chuyển thành màu lam sẫm, chân trời phía đông dần dần biến thành màu bạch ngọc, dần dần sáng lên. Dưới quang mang cường thịnh từ từ chiếu xuống, một dãy núi sừng sững, mây mù lượn lờ, chỉ có một ít ngọn núi cáo ngất mới lộ đầu ra, làm cho người ta một loại cảm giác như trong mộng, dường như đã tiến vào tiên cảnh. Nếu như nói Tinh Linh Thành là nơi thanh tú nhất thiên hạ, thì Thiên Cương sơn trong thiên hạ phải nói là nơi tráng lệ nhất. Ngắm nhìn dãy núi khiến người ta lòng dạ thoải mải hơn nhiều.
Đang lúc mọi người mải ngắm nhìn cảnh đẹp chung quanh, nơi phương đông cực xa, đột nhiên hồng quang đại phóng, vầng thái dương rực đỏ dần dần lên cao, quang mang không hề chói mắt, chung quanh mây mù được nó chiếu rọi từ từ biến thành kim sắc.
Liêu Nhất dừng cước bộ, nói:
- Các ngươi vận khí thật tốt, thường thì rất khó chứng kiến cảnh mặt trời mọc. Mặt trời mọc trên đỉnh Thiên Cương sơn được coi là cảnh đẹp nổi tiếng thiên hạ. Thiên Cương tảng sáng rạng đông hiện, thái dương vừa ló ánh kim vân, chính là ca ngợi cảnh mặt trời mọc này đó.
Lúc này, Huyền Nguyệt đã tỉnh lại từ lâu, có chút mê say nhìn cảnh sắc động lòn người, tán thưởng nói:
- Thật sự đẹp quá!
Ánh mặt trời từ từ cường thịnh hơn, chiếu vào mọi người, trông bọn họ không khác gì những đám mây nhuộm thành một màu kim sắc. Nham Thạch nói:
- Liêu Nhất huynh đệ, đã đến đỉnh núi nhưng sao lại chưa thấy một ai thuộc Thiên Cương Kiếm Phái vậy?
Liêu Nhất mỉm cười nói:
- Đỉnh Thiên Cương sơn rất bằng phẳng, chúng ta thường ở trong phòng ốc tại trung tâm đỉnh núi, trông như một đại viện tự, hiện tại đương nhiên là nhìn không thấy rồi. Mau tới giữa đỉnh núi đi.
- Người nào?
Tạch tạch vài tiếng, từ con đường nhỏ phía trước xuất hiện vài người, bọn họ trang phục cùng Liêu Nhất giống nhau, là bốn thiếu niên chưa tới 20 tuổi.
- Là ta, mấy vị sư đệ, hôm nay là các ngươi canh gác sao?
- A! Nguyên lai là Liêu Nhất sư huynh! Huynh không phải đi tuần sơn sao? Như thế nào lại về nhanh như vậy.
Từ thái độ tôn kính của mấy tên thiếu niên đối với Liêu Nhất, có thể thấy được, Liêu Nhất trong tứ đại đệ tử cũng là người có quan hệ rất tốt. Thiên Cương sơn mạch diện tích rất rộng lớn, đệ tử Thiên Cương Kiếm Phái đi tuần sơn bình thường phải chừng nửa tháng mới hoàn thành một vòng. Ngày hôm qua, Liêu Nhất mới nhân dịp buổi tối mát mẻ lên đường nhưng lại vừa lúc gặp đám người A Ngốc. Hắn nhanh như vậy đã trở về, tự nhiên sẽ làm cho đám đệ tử thủ sơn có chút kinh ngạc.
Liêu Nhất mỉm cười, nói:
- Là vì có khách nhân đến, ta sợ họ lạc đường nên mới dẫn bọn họ trở về.
Bốn gã thiếu niên hướng đám A Ngốc nhìn lại, mấy người trang phục bất đồng khiến bọn họ rất hứng thú, nhưng Thiên Cương Kiếm Phái tác phong luôn luôn nghiêm cẩn, bọn họ cũng không dám làm càn, chỉ là trong ánh mắt biểu lộ chút thần sắc tò mò, không ngừng đánh giá mấy người, nhất là tuyệt mỹ Huyền Nguyệt, càng là đối tượng bọn họ chú ý nhiều nhất.
Liêu Nhất ho khan một tiếng, nói:
- Mấy vị sư đệ, các đệ tiếp tục ở chỗ này canh gác đi, ta muốn dẫn những khách nhân lên trước.
- Dạ, sư huynh thỉnh, khách quý thỉnh.
Bốn gã thiếu niên lui qua một bên. Liêu Nhất dẫn theo đám người A Ngốc rốt cuộc cũng đã leo lên đến đỉnh Thiên Cương sơn. Đỉnh núi quả nhiên như Liêu Nhất đã nói, bằng phẳng trống trải, ở giữa có một đình viện thật lớn, cao tới ba trượng, tường viện cao chặn tầm mắt mọi người, không cách nào có thể nhìn kỹ bên trong. Huyền Nguyệt từ trên lưng A Ngốc nhảy xuống, hưng phấn nhìn chung quanh, mặc dù ngủ không được sâu, nhưng A Ngốc lại làm cho nàng có cảm giác an toàn vô cùng ấm áp nên thân thể Huyền Nguyệt cũng được nguyên vẹn nghỉ ngơi.
- Nơi đó chính là Thiên Cương Kiếm Phái sao? Kiếm phái trên đại lục danh khí lớn như vậy, ta còn tưởng rằng sẽ có một tòa cung điện thật lớn ấy chứ.
Huyền Nguyệt bật cười, nói:
- Nham Thạch đại ca, ngươi có lầm lẫn không. Thiên Cương sơn cao hơn mực nước biển chừng 6000 thước, nếu kiến tạo một tòa cung điện sợ rằng một trăm năm cũng chưa xong.
Liêu Nhất gật đầu nói:
- Tiểu thư nói rất đúng, cho dù là phiến sân này, cũng dùng gần mười năm mới hoàn toàn hoàn thành, đều do đệ tử Thiên Cương Kiếm Phái chúng ta một nhà động thủ. Nếu thuê người thường đến làm, sợ rằng còn lâu hơn ấy chứ, phiến sân này cơ bản đều là lấy tài liệu tại chỗ, dùng đá hoa cương cứng rắn trên ngọn núi xây dựng, thời điểm ta gia nhập môn phái cũng là lúc gần hoàn thành. Nghe lão sư nói, lúc đầu bọn họ chính là dùng cách khảm đá hoa cương để luyện kiếm. Phiến sân này diện tích bao nhiêu ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là, bên trong có thể chứa cùng một lúc mấy trăm người đồng thời luyện tập kiếm pháp, còn có mấy trăm phòng lớn nhỏ, chúng ta tất cả đều ở chỗ này, không cần xuất ngoại lịch lãm, thường là hai, ba người một gian phòng, bây giờ còn có không ít phòng trống.
A Ngốc nói:
- Hảo công trình! Liêu Nhất đại ca, ngươi nhanh nhanh mang chúng ta tham quan một chút đi.
Nham Lực vuốt vuốt bụng, nói:
- Tốt nhất là có thể ăn cái gì đó trước, ta sắp chịu không nổi rồi.
Cách đó không xa, tiếng binh khí va chạm cùng tiếng hét tiếng quát rõ ràng truyền đến, A Ngốc ngẩn người, hướng Liêu Nhất nói:
- Có người đánh lén kiếm phái? Chúng ta nhanh qua xem một chút đi.
Liêu Nhất mỉm cười nói:
- Ta còn chưa nghe ai nói qua có người có dũng khí dám đánh lén Thiên Cương Kiếm Phái chúng ta đấy chứ, cho dù là Sát Thủ công hội chỉ sợ cũng không có lá gan này. Đây là mọi người đang luyện tập kiếm thuật thôi.
Những lời hắn nói cũng không có gì là mạnh miệng cả, mặc dù Thiên Cương Kiếm Phái số lượng đệ tử cũng không quá đông đảo, nhưng năng lực đơn độc tác chiến đều phi thường mạnh mẽ, nhất là Nhị đại đệ tử, dưới tình huống một chọi một, cho dù là Nguyên Sát tổ sát thủ cũng phải ba người mới có thể chiếm ưu thế.
- Loại ý khinh thường đó không nên có. Liêu tiểu tử, ngạo khí của ngươi nên sửa lại đi.
Thanh âm hùng hậu mà hiền lành truyền đến, mọi người đều thấy hoa mắt, trước mặt nhất thời xuất hiện một người. Người này một bộ bạch y, râu tóc hoa râm, nhìn qua hơn sáu mươi tuổi. Thắt lưng cố gắng thẳng tắp, trên mặt mang theo nét cười hiền lành, chính là đang đánh giá đám người A Ngốc.
Liêu Nhất vội vã quỳ xuống hành lễ nói:
- Bái kiến Tứ sư tổ.
Người này đúng là Thiên Cương kiếm thánh - Tứ đệ tử: Lộ Văn.
Lộ Văn cười mắng:
- Tiểu tử ngươi, mau đứng lên đi.
Tiện tay vung lên, bạch quang nhàn nhạt hiện ra, Liêu Nhất được sanh sanh nâng lên, năng lượng mặc dù mênh mông nhưng lại dị thường nhu hòa, làm cho đám người A Ngốc rất là khâm phục.
- Những người này là ai? Ngươi như thế nào lại đưa bọn họ lên núi.
Liêu Nhất ngón tay chỉ A Ngốc, cung kính đáp:
- Tứ sư tổ, vị tiểu huynh đệ này chính là người Thái sư tổ muốn gặp - A Ngốc.
Lộ Văn trong lòng cả kinh, thân thể đột nhiên như tia chớp dịch chuyển đến trước mặt A Ngốc, một chưởng hướng ngực hắn đánh tới, bạch sắc quang mang chợt đại thịnh, năng lượng mênh mông phiêu dật ra. Lộ Văn công kích tốc độ phi thường nhanh, Nham Thạch cùng Nham Lực căn bản không kịp phản ứng, mà cho dù có phản ứng kịp, cũng không cách nào phá tan được sanh sanh đấu khí tản mát trên người Lộ Văn. A Ngốc chỉ cảm thấy một cỗ cường lực bao quanh thân thể mình, chính mình tựa như đang bị giam trong lồng chim, căn bản không cách nào trốn tránh, ngực bị cỗ cường lực áp chế thở dốc, hai tay đành phải che ở trước ngực, đem sanh sanh chân khí toàn thân trong nháy mắt chuyển hóa thành đấu khí chợt phát ra.
"Ầm…….."
A Ngốc thân thể tung bay ra. Thời điểm đấu khí hai người va chạm, hắn rõ ràng cảm giác được đấu khí Lộ Văn phát ra phi thường nhu hòa, như một cái đệm mềm thật lớn, mặc dù ẩn chứa lực lượng cường đại, nhưng sẽ không đả thương người khác. Hắn chính là bị luồng năng lượng này bắn đi.
Nham Lực vừa thấy A Ngốc bị công kích, nhất thời giận dữ, hai tay rút ra chiến phủ sau lưng, quát to:
- Ngươi làm gì?
Lộ Văn không để ý tới Nham Lực, hướng phía A Ngốc mỉm cười, nói:
- Hảo, quả nhiên là sanh sanh đấu khí đệ ngũ trọng, thật không biết cửu sư đệ đã dạy dỗ như thế nào. Hài tử, sư phụ ngươi gọi là Âu Văn.
A Ngốc từ công kích của đối phương cảm giác được lão nhân hòa ái trước mặt này cũng không có ác ý, thì thào nói:
- Âu Văn thúc thúc không phải sư phụ ta, bất quá, người dạy ta rất nhiều công phu.
Lộ Văn mỉm cười nói:
- Nếu Âu Văn sư đệ truyền cho ngươi sanh sanh quyết, ngươi cũng đã là đệ tử Thiên Cương Kiếm Phái. Liêu Nhất, đi, gõ cửu thanh thiên huyền chung, đem mấy vị sư tổ ngươi đều triệu tập lại đây.
Liêu Nhất tưởng rằng chính mình nghe lầm, cửu vang thiên huyền chung chỉ khi trong phái có đại sự mới có thể gõ vang, nghi hoặc hỏi lại:
- Tứ sư tổ, cửu vang sao?
Lộ Văn gật đầu nói:
- Là cửu vang. Nhanh đi. Các ngươi đi theo ta.
Câu cuối là nói cho đám người A Ngốc nghe. Nói xong, xoay người đi hướng đại môn. A Ngốc bốn người theo Lộ Văn đi vào Thiên Cương Kiếm Phái, kiếm phái nội bố trí phi thường đơn giản, cũng không có trang sức gì ngoài thạch đá, bốn phía trống rỗng. Được Lộ Văn dẫn đường, bọn họ xuyên qua đạo sân thứ nhất, thẳng đến đại đường phía sau. Trong Thiên Cương Kiếm Phái, ngoại trừ Thiên Cương kiếm thánh cùng Nhị đại đệ tử, các môn nhân khác nếu chưa được phép thì không dễ dàng tiến vào đại đường.
Bốn người mới vừa tiến vào đại đường, một tiếng chuông rõ to vang lên, bởi vì đỉnh Thiên Cương sơn so với các ngọn núi chung quanh đàn sơn thì cao hơn rất nhiều, nên tiếng chuông vừa rồi nhất thời truyền ra ngoài hơn mười dặm, tiếng chuông thanh ngân vang một hồi mới ngừng lại, đúng là thiên huyền chung minh của Thiên Cương Kiếm Phái.
Tiến vào đại đường, cảnh đầu tiên đập vào mắt là một thanh Thiên Cương cự kiếm được treo chính giữa vách tường trước mặt, chuôi Thiên Cương kiếm này chừng hứa trưởng trượng, thân kiếm rộng chừng một thước rưỡi, dày nửa thước. Từ phía trên có thể nhìn thấy hàn quang, kiếm này cũng không phải dùng để bài trí, cự kiếm này sức nặng sợ rằng cũng phải gần ngàn cân. Mũi cự kiếm điêu khắc hai chữ to: “Thiên Cương”. Ngay phía dưới cự kiếm là một chiếc ghế chủ vị, hai bên xuống dần là 5 cái ghế dựa. Đại đường diện tích ước chừng 200m2, thường là nơi thương nghị của Nhị đại đệ tử.
Lộ Văn tùy tiện ngồi xuống một cái ghế dựa, nhìn Đám người A Ngốc nói:
- Xem các ngươi một bộ dạng phong trần mệt mỏi, chắc đã đi một quãng đường không gần a.
Nham Thạch nói:
- Dạ, chúng ta là từ Tác Vực Liên Bang, Thiên Nguyên Tộc chạy tới, chuẩn bị đến Lạc Nhật đế quốc làm vài việc, đi qua nơi này, nghĩ muốn bái phỏng Tịch Văn sư phụ một chút. Ta là Phổ Nham Tộc, Nham Thạch. Vị này là huynh đệ ta Nham Lực. Bọn họ hai người là A Ngốc cùng Huyền Nguyệt. Ngài là?
Lộ Văn hiền lành cười, nói:
- Ta là Thiên Cương Kiếm Phái, Nhị đại đệ tử, Lộ Văn, Tịch Văn là đại sư huynh của ta. Các ngươi chờ một chút, chờ mấy vị sư huynh đệ của ta đến đông đủ, có chuyện muốn hỏi A Ngốc.
Từ khi bước vào Thiên Cương Kiếm Phái, A Ngốc trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết, có lẽ bởi vì nơi này là nhà của Âu Văn thúc thúc sao. Nếu như thúc thúc biết ta đang ở đây, chắc người sẽ rất cao hứng ấy chứ?
A Ngốc nói:
- Lộ Văn thúc thúc, không biết ta có thể hay không diện kiến Thiên Cương kiếm thánh lão nhân gia một chút, thúc thúc lúc sắp qua đời có nói, muốn ta thay người bái kiến lão nhân gia.
Nhắc tới cái chết của Âu Văn, A Ngốc sắc mặt nhất thời trầm xuống, nhớ tới thảm trạng khi ấy của Âu Văn, tim hắn quặn đau.
Lộ Văn nụ cười biến mất, thở dài một tiếng, nói:
- Tiểu sư đệ thật sự đã chết sao? Hài tử, cho dù ngươi không muốn gặp sư phụ, chúng ta cũng sẽ cho ngươi bái kiến lão nhân gia. Chờ mấy vị sư bá ngươi tới đủ đi.
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên:
- Là ai gõ cửu thiên huyền chung ầm ĩ khiến ta tỉnh mộng, ta còn chưa ngủ đủ đâu đấy.
Một tráng hán lại gần, mặc dù hắn râu tóc đã có chút hoa râm, nhưng trên mặt bưu hãn khí lại chưa hề giảm, đúng là Thiên Cương kiếm thánh - thất đệ tử Chu Văn. Mặc dù đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng tính tình hắn hỏa bạo lại chưa chút nào thuyên giảm.
Lộ Văn bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Lão thất, ngươi lớn như vậy rồi mà vẫn lười nhác ngủ, cũng không làm gương cho các đệ tử, là ta gọi tiểu tử Liêu Nhất gõ đó.
Chu Văn vừa vào cửa, liền thấy ngay A Ngốc mấy người, trên dưới đánh giá bọn họ vài lần, ngồi xuống bên cạnh Lộ Văn nói:
- Tứ ca, tật xấu này của ta cũng không phải ngày một ngày hai. Bọn họ là ai vậy?
Lộ Văn nói:
- Chờ đại sư huynh bọn họ tới rồi nói sau đi. Bọn họ hẳn là cũng nhanh đến thôi.
Chu Văn vừa định nói cái gì nữa, Thiên Cương Kiếm Phái chưởng môn Tịch Văn cùng bốn người khác nối đuôi nhau đi vào. Lộ Văn cùng Chu Văn vội vã đứng lên
- Đại sư huynh!
Tịch Văn hướng bọn họ gật đầu, nhìn về phía A Ngốc bốn người. Tịch Văn cùng vài chục năm trước so sánh cũng không có nhiều biến hóa, Nham Thạch cùng Nham Lực liếc mắt một cái liền nhận ra ngay người trước mặt này đúng là người đã dạy bọn họ võ kĩ Tịch Văn sư phụ, liền vội vã tiến lên thi lễ:
- Tịch Văn sư phụ.
Tịch Văn hai mắt điện quang ngay chợt hiện, có chút nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi là…?
Nham Thạch cùng Nham Lực vài chục năm trước kia được hắn truyền thụ võ kĩ, nhiều năm như vậy bộ dáng đã sớm thay đổi, hơn nữa hiện tại lại để đầu trọc, hắn càng nhận không ra. Nham Thạch kích động nói:
- Tịch Văn sư phụ, ta là Phổ Nham Tộc - Nham Thạch a! Đây là huynh đệ ta Nham Lực, ngươi không nhớ rõ chúng ta sao?
Tịch Văn chợt hiểu nói:
- Nguyên lai là các ngươi a! Có vài chục năm không thấy, các ngươi cũng đều trưởng thành. Như thế nào lúc rãnh rỗi đến nơi này?
Nham Thạch giải thích nói:
- Chúng ta trên đường có đi qua nơi này, vừa lúc thuận tiện đến bái kiến ngài.
Tịch Văn mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Lộ Văn nói:
- Lão tứ, ngươi gọi người gõ cửu thiên huyền chung là vì bọn họ sao?
Lộ Văn tiến lên từng bước, nói:
- Chưởng môn sư huynh, bọn họ là cùng A Ngốc tới. A Ngốc chính là người Phong Bình đã nói.
Vừa nói vừa chỉ chỉ A Ngốc.
Tịch Văn trong lòng cả kinh, trong đôi mắt hào mang đại phóng, A Ngốc bị hắn nhìn chăm chú cứ có một loại cảm giác bị nhìn thấu, thi lễ nói:
- Các vị đại thúc hảo!
Tịch Văn cũng không có để ý hắn xưng hô, kích động hỏi:
- Ngươi chính là đệ tử của Âu Văn sao? Chúng ta nghe Phong Bình nói, Âu Văn hắn......
A Ngốc buồn bã đáp:
- Âu Văn thúc thúc người đã qua đời.
Trong đại đường không khí nhất thời ngưng trọng, Tịch Văn bảy người nhìn nhau, hắn trầm giọng nói:
- Nói cho ta biết, cửu sư đệ hắn đã chết như thế nào?
A Ngốc trong mắt toát ra thần sắc bi phẫn, giọng căm hận nói:
- Là Sát Thủ công hội, là người Sát Thủ công hội đã hại chết Âu Văn thúc thúc.
Chu Văn toàn thân khí thế đại phóng, tức giận nói:
- Nguyên lai là do đám hỗn đản kia, bọn họ trên đại lục hoành hành không cố kị khắp nơi giết người, cư nhiên ngay cả tiểu sư đệ cũng......, hừ, ta không san bằng bọn họ, ta không gọi Chu Văn.
Nói xong xoay người hướng phía ngoài đi. Tịch Văn nhướng mày, trầm giọng nói:
- Lão thất, ngươi trở về cho ta, mọi chuyện nên biết rõ ràng rồi nói sau.
Chu Văn mặc dù tính tình táo bạo, nhưng đối với đại sư huynh hắn thật có chút sợ hãi, lúc mới nhập môn, phần lớn công phu đều là Tịch Văn thay mặt sư truyền thụ cho hắn. Hắn nghe vậy đành phải ngừng cước bộ.
Tịch Văn hướng Lộ Văn nói:
- Tứ đệ, ngươi gọi các đệ tử an bài chỗ ở cho bọn họ, chúng ta lập tức dẫn A Ngốc đi gặp sư phụ lão nhân gia.
Lộ Văn gật đầu lên tiếng, xoay người đi ra ngoài. Huyền Nguyệt tiến đến cạnh A Ngốc, nói:
- Ta, ta muốn đi theo A Ngốc.
Tịch Văn lúc này mới chú ý tới tiểu cô nương trước mặt này, hắn mỉm cười, nói:
- Cô nương, ngươi là người của Thần Thánh Giáo đình sao. Chuyện của A Ngốc liên quan đến một ít bí mật Thiên Cương Kiếm Phái chúng ta, ngươi hay là trước nên nghỉ ngơi đi đã. Chờ hắn trở về, tự nhiên sẽ đi tìm ngươi.
Huyền Nguyệt trong lòng cả kinh, trước mặt lão đầu này làm cho nàng có một loại có thể nhìn thấu thiên địa, áp lực vô hình tựa hồ cũng không dưới phụ thân nàng. Theo bản năng gật đầu không hề lên tiếng nữa.
Kỳ thật, luận về thực lực mà nói, Tịch Văn - am hiểu võ kĩ so với Huyền Dạ - am hiểu Thần Thánh ma pháp thì kém hơn một chút, nhưng cái này cũng chỉ do tính chất đặc thù của ma pháp tạo thành. Công lực thâm hậu của Tịch Văn còn cao hơn Âu Văn một bậc, là đệ nhất cao thủ của Thiên Cương Kiếm Phái ngoại trừ Thiên Cương kiếm thánh.
Nham Thạch bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Nguyệt Nguyệt, nguyên lai ngươi là người Thần Thánh Giáo đình, hèn chi lần trước ta nói xuyên qua Thần Thánh Giáo đình, ngươi lại nhất mực phản đối. Có phải hay không sợ người nhà tóm được?.
Huyền Nguyệt trừng mắt nhìn Nham Thạch, sẵng giọng:
- Ai cần ngươi lo!
Lộ Văn rất nhanh đã trở lại, hai gã Tam đại đệ tử theo hắn tiến vào, dẫn Nham Thạch huynh đệ cùng Huyền Nguyệt không cam lòng đi ra ngoài.
A Ngốc cũng không muốn cùng Huyền Nguyệt tách ra, nhưng vừa nghĩ đến Âu Văn lúc lâm chung nhắc nhở, lại thôi.
Tịch Văn sau khi xác thực tin Âu Văn đã chết, nội tâm vô cùng trầm trọng, thở dài một tiếng, nói:
- Chúng ta đi thôi, đi gặp sư phụ lão nhân gia.
Nói xong, cùng sáu vị sư đệ mang theo A Ngốc đi ra đại đường, xuyên qua sân, thẳng đến phía sau Thiên Cương sơn, đi đến thạch quất nói Thiên Cương kiếm thánh tu luyện.
Bảy tên Thiên Cương Kiếm Phái Nhị đại đệ tử khiến A Ngốc áp lực thật lớn, hắn không tự giác vận chuyển Sanh Sanh chân khí trong cơ thể, vừa đi Tịch Văn vừa hỏi:
- A Ngốc, ngươi cùng Âu Văn ở chung thời gian bao lâu mà Sanh Sanh quyết của ngươi đã tu luyện đến đệ ngũ trọng rồi. Âu Văn truyền thụ xác thật không sai a!
Trong đám đệ tử Tịch Văn, cũng không có người nào xuất sắc khiến hắn trong lòng không khỏi có chút hâm mộ Âu Văn.
A Ngốc nói:
- Ta theo Âu Văn thúc thúc học tập năm năm võ kĩ. Người dạy ta rất nhiều thứ.
Tịch Văn bảy người nhìn nhau, không khỏi đồng thời hít sâu. Thiên Cương Kiếm Phái một đệ tử bình thường tu luyện năm năm, tư chất tốt, bất quá cũng có thể đạt tới đệ nhị trọng sanh sanh quyết mà thôi. Như Liêu Nhất tu luyện mười năm đạt tới đệ tam trọng cảnh giới đã là anh tài. Nhưng hài tử trước mặt nhìn qua khờ khạo này tu luyện năm năm đã đạt tới đệ ngũ trọng cảnh giới, đối với bọn họ mà nói, quả thực rất khó tin. Tất cả mọi người lâm vào trầm mặc, bọn họ thủy chung không cách nào hiểu được, Âu Văn đã làm như thế nào. Chẳng lẽ hài tử khờ khạo này lại là thiên tài trăm năm khó gặp hay sao?