Q.1 - Chương 15

Chương 15: Ta có thể hôn ngươi một cái không? Editor: Dung Nhi Bên trong một khách điếm tại Thấm Dương thành.

Vân Tiểu Mặc gục ở đầu giường, phồng má, cau mày.

Vẻ lo lắng bao phủ lên người bé, làm cho người ta nhìn thấy mà sinh lòng yêu thương. Kể từ khi chuyện phát sinh vào buổi chiều, cậu vẫn rầu rĩ không vui, đã mất đi vẻ ngây thơ chất phácngày thường.

“Tiểu Mặc, đang suy nghĩ cái gì thế?” Đông Phương Vân Tường ngồi bên bé, ân cần hỏi.

“Tường thúc thúc, cháu không phải là dã chủng có đúng hay không? Tại sao tất cả mọi người đều nói cháu là dã chủng?”

Trong lòng Đông Phương Vân Tường đau nhói, xoa xoa đầu vai của bé, rồi nói: “Tiểu Mặc, nhân sinh trên đời, quan trọng nhất chính là không thẹn với lương tâm. Chỉ cần cháu không thẹn với lương tâm, người khác nói gì, cháu không cần quan tâm.”

“Mẹ cháu một mình, sinh ra và nuôi nấng cháu là chuyện không dễ dàng gì. Cháu là nam tử hán rồi, hẳn phải biết đảm đương, bắt đầu từ bây giờ phải cố gắng đọc sách, tập võ, sau khi lớn lên trở thành nam nhi đội trời đạp đất, tới bảo hộ mẫu thân, biết không?”

Vân Tiểu Mặc có chút hiểu được, chớp con mắt thật to, gật đầu nói: “Vâng, cháu biết rồi.”

Vân Khê mới đi đến cửa phòng, vừa vặn nghe được những lời này, trong lòng đau xót, đáy mắt không khỏi có chút ẩm ướt. Nàng tự nhận mình là người lạnh lùng, rất ít khi động lòng, song cùng nhi tử sớm chiều ở chung đã năm năm, phần chân tình giữa hai mẹ con đã làm cho nàng say mê trong đó. Đứa nhỏ này tới quá đột ngột, làm nàng ứng phó không kịp, lúc đầu nàng còn không có cách tiếp nhận sự thật này, nhưng sau đó nàng thật sự đã dung nhập vào nhân vật mẫu thân này rồi.

“Vân nương tử, làm sao ngươi lại đứng ở chỗ này?” Vinh bá đột nhiên xuất hiện ở phía sau, Vân Khê quay đầu đi, không dấu vết lau đi nước mắt ở khóe mắt.

Nàng đẩy cửa bước vào, đi về phía giường: “Tiểu Mặc, không nên quấy rầy Đông Phương công tử, mau cùng mẹ trở về phòng đi.”

“Vâng, Tường thúc thúc, cháu đi đây.” Vân Tiểu Mặc ngoan ngoãn bò xuống giường.

Đông Phương Vân Tường mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt chạm đến Vân Khê, nhìn thấy mắt nàng nổi lên sương mù, nhất thời đã hiểu ra, đáy lòng không khỏi run lên.

Vân Khê nắm tay Tiểu Mặc, đi được mấy bước, bỗng nhiên dừng bước quay đầu lại. Nàng cất bước đi tới trước mặt Đông Phương Vân Tường rồi dừng lại.

“Đem tay vươn ra.”

Đông Phương Vân Tường không hiểu nhưng vẫn biết điều đưa tay trái ra. Hắn yên lặng nhìn Vân Khê, trên người nàng có một loại lực lượng thần kỳ, làm cho hắn không thể cự tuyệt yêu cầu gì của nàng.

Bàn tay trắng nõn dò lên mạch đập của hắn, nếu không phải nghe được lời khuyên của hắn với Tiểu Mặc, nàng thật đúng là không đem bệnh tình của hắn để ở trong lòng. Trên đời này nhiều người như vậy, sinh tử mỗi người lại không thể biết trước được, cho dù nàng có bản lĩnh chế ra linh đan diệu dược, cũng không thể quan tâm được nhiều như vậy.

Tay nàng mềm mại nhẵn nhụi, đầu ngón tay còn mang theo chút lạnh lẽo, Đông Phương Vân Tường thoáng cái đã bị xúc cảm lạnh lẽo này trêu chọc huyền tâm, trái tim không tự chủ được mà đập cuồng loạn!

Mặt nàng khẽ nghiêng xinh đẹp như mộng ảo, để cho mắt hắn nổi lên một tầng sương mù, hắn tự nhận không phải là người háo sắc, nhưng mà hôm nay, hắn lại vô lực phát hiện, mình hoàn toàn không có cách nào ngăn cản việc bị nàng hấp dẫn. Chỉ cần nhìn nàng như vậy, tim của hắn đã như nổi lên từng tầng song dữ, không có cách nào kiềm chế được.

Xét đi ra, nàng còn là mẫu thân của một đứa trẻ, hắn không hiểu được, vì sao khi hướng về nàng, tim hắn có một chút luân hãm, không tưởng tượng được…..

Vân Khê nhúc nhích chân mày, dùng cặp mắt quái dị liếc về phía hắn, đây là mạch đập của người bình thường sao?

Khi chạm đến ánh mắt của nàng, khuôn mặt hơi trắng bệch của Đông Phương Vân Tường bỗng chốc trở nên hồng nhuận vô cùng, mạch đập cũng trở nên mạnh mẽ, cuồng dã.

“Ngươi như vậy, làm cho ta không có cách nào chuẩn đoán chính xác được.” Vân Khê thuận miệng chế nhạo hắn một câu, nam nhân này cho nàng ấn tượng rất trầm ổn, cơ trí, rất có tiềm lực, nàng tin tưởng nếu thân thể của hắn không phải suy yếu như vậy, hắn nhất định là nhân vật phong vân, hô phong hoán vũ. Đáng tiếc, trời cao đố kị anh tài a!

“………” Nghe thấy nàng nói huỵt tẹt ra, Đông Phương Vân Tường mới ý thức được mình thất thố, thì càng trở nên quẫn bách.

“Ta có thể hôn ngươi một cái không?” Trong đầu nàng tự nhiên nhảy ra một cái ý niệm, nếu nhi tử thích hắn, hắn cũng có cảm giác đối với nàng, nếu như mình cũng có cảm giác đối với hắn, có lẽ cứ như vậy mà lập nên một gia đình cũng không tệ.

“……..”Nàng có ý gì? Hắn hoàn toàn không theo kịp, Đông Phương Vân Tường lúc này mang vẻ mặt mờ mịt.

“Không nói lời nào, coi như là ngươi chấp nhận.”

“………” Hắn hoàn toàn chưa kịp phản ứng, thì môi của nàng đã cứ như vậy đáp lên.

Đông Phương Vân Tường cả người rung động, cảm giác như có một ngọn lửa trực tiếp từ cánh môi nàng đi vào trong cơ thể hắn, làm cho hắn cả người thiêu đốt.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt gần sát của nàng, ánh mắt từ từ mở lớn hơn, đáy mắt mang vẻ mê ly càng đậm. Bụng dưới một trận nhiệt lưu xa lạ tuôn ra, chẳng qua chính là một lần va chạm thôi lại làm cho hắn có khát vọng mãnh liệt như vậy, hắn không khỏi vì mình có ý nghĩ xấu xa như thế mà cảm thấy xấu hổ!

Ở bên kia, Vinh bá đã sớm thất thần, đợi phục hồi tinh thần lại, hắn mới kịp phản ứng, hình như, hình như công tử nhà hắn, bị khinh bạc a….

“Trẻ con không nên nhìn!” Hắn nhanh chóng đưa tay che tầm mắt tò mò của Vân Tiểu Mặc.

Trên môi nhiệt độ mềm mại bỗng nhiên rút lui, trong lòng Đông Phương Vân Tường một trận buồn bã mất mát, chỉ có tiếng tim đập như sấm vẫn còn tiếp tục.

Vân Khê vươn ra đầu lưỡi mềm mại liếm liếm cánh môi của mình, rồi nghiêng đầu, lộ ra vẻ buồn bã. Dường như, thật giống như……không có cái loại cảm giác sét đánh kia a!

Động tác nho nhỏ này rơi vào trong mắt Đông Phương Vân Tường, nguồn nhiệt phía bụng dưới càng thêm nồng đậm. Thật đáng chết, chẳng lẽ hắn thật là bị bệnh quá lâu, cho nên cơ thể cũng trở nên nhạy cảm rồi?

Vân Tiểu Mặc bất mãn đẩy bàn tay của Vinh bá đang che mắt bé, nháy mắt mấy cái, tò mò hỏi: “Mẫu thân, người tại sao lại muốn hôn Tường thúc thúc?”

Vân Khê vẻ mặt bình tĩnh, trả lời một cách đương nhiên: “Ta giúp hắn xem một chút, bệnh của hắn rốt cuộc nặng thế nào.”

Vô sỉ a! Nàng rõ ràng là nhân cơ hội đùa giỡn khinh bạc công tử, làm sao lại nói thành chẩn bệnh chứ?

Vinh bá một trận hối hận, là do hắn hộ chủ bất lực, làm cho người ta chiếm tiện nghi của công tử, hắn tội đáng chết vạn lần a!

“Vậy có nghiêm trọng không?” Vân Tiểu Mặc khờ dại hỏi.

Vân Khê gật gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Rất nghiêm trọng! Tốt nhất là đi tắm nước lạnh.” Nói đến câu cuối, tầm mắt của nàng hướng về phía dưới liếc nhìn, ánh mắt ý vị thâm trường, còn mang theo vài phần mùi vị ranh mãnh.

Đông Phương Vân Tường theo tầm mắt của nàng nhìn sang, nhất thời khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, cũng không dám nhìn lại nàng, thật đáng chết! Hắn thế nhưng ở trước mặt nàng, thân thể nổi lên phản ứng, còn bị nàng một câu nói toạc ra, hắn sống hai mươi hai năm, còn chưa bao giờ quẫn bách như vậy.

Cho đến khi Vân Khê dẫn Tiểu Mặc rời đi, hắn vẫn còn trong cơn ảo não. Đưa tay xoa lên môi của mình, nơi này còn lưu lại nhàn nhạt dấu hôn, trái tim bình tĩnh như nước của hắn, lần đầu tiên dấy lên cơn sóng ngập trời, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, hắn một mực chờ đợi người kia, chính là nàng sao? Bằng không…vì sao chỉ là một lần va chạm, lại làm cho hắn có cảm giác sét đánh đến vậy?

“Công tử? khụ khụ, khụ khụ!” Vinh bá cố gắng làm công tử tỉnh lại, nhưng không hề có tác dụng.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể để sát vào bên tai công tử nặng nề quát lên: “Nhị hoàng tử điện hạ?” Lúc này mới đem công tử đang thất thần kéo cho tỉnh lại.

Xong rồi, xem ra công tử thật sự luân hãm rồi…..

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện