Q.3 - Chương 45: Cuộc Sống Của Tiểu Mặc Trong Cung Đình

Từ sau khi Đông Phương Vân Tường kế nhiệm ngôi vị hoàng đế, liền rời khỏi phủ hoàng tử dời đến hoàng cung, Vân Tiểu Mặc cũng đi theo hắn vào cung, hơn nữa lại độc chiếm một cung điện cùng thái giám và cung nữ đặc biệt đến đây hầu hạ hắn, hưởng những đãi ngộ của một tiểu hoàng tử nên có.

Mới vừa vào hoàng cung, thân thể nho nhỏ của Vân Tiểu Mặc đứng ở giữa cung điện to lớn, ngửa đầu đánh giá nóc cung điện, chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt.

Tường thúc thúc nói, bắt đầu từ hôm nay, nơi này chính là chỗ ở của hắn, sau này bất kể hắn có ở đó hay không, cung điện này cũng sẽ giữ lại riêng cho hắn, nơi này chính là nhà của hắn ở Đông Lăng quốc.

Cái nhà này đúng là rất tốt, nhưng cũng tựa hồ hơi lớn quá!

Hắn có chút ngây ngất.

“Tiểu hoàng tử, xin mời thay trang phục mới. Các nô tài đã vì ngài chuẩn bị mấy bộ xiêm y mới, ngài mau mặc thử một chút, nhìn xem có hợp hay không.”

Vân Tiểu Mặc đang ngơ ngẩn lại bị một đám thái giám, cung nữ đang quỳ trước mắt làm cho hoàn hồn, thấy trong tay bọn họ đang dâng ra mười mấy bộ trang phục tinh xảo hoa lệ mới may, hắn lại bắt đầu ngây ngất rồi.

“Không cần thay đổi, ta vẫn thích mặc xiêm y do mẫu thân mua cho ta hơn.” Vân Tiểu Mặc sờ sờ xiêm y trên người mình, mặc dù có chút cũ cùng bẩn, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy nó, sẽ nhớ tới dung nhan xinh đẹp của mẫu thân. Nhất là sau khi rời nhà vài ngày, hắn phát hiện mình bắt đầu có chút tưởng niệm mẫu thân rồi.

“Nhưng thưa Tiểu hoàng tử, hiện tại thân phận của ngài đã khác xưa rất lớn, hẳn là nên dùng xiêm y mới cho phù hợp thân phận của ngài. Hơn nữa, xiêm y trên người ngài cũng nên thanh tẩy một chút, ngài trước thay xiêm y mới này, chờ nô tài giúp ngài đem xiêm y cũ giặt sạch, ngài lại thay nó, ngài thấy như thế nào?” Chấp sự* thái giám suy nghĩ tương đối linh hoạt, thấy không lay chuyển được hắn, lại dùng một phương thức khác khuyên hắn. Tối nay có cung yến, hoàng thượng đã nói, để cho Tiểu hoàng tử thay cung trang tham gia cung yến. Cung yến này sẽ có sứ thần các quốc gia đến tham gia, không được qua loa, không thể không để ý lễ nghĩa, cho nên hắn phải nghĩ phương cách để cho Tiểu hoàng tử chịu thay trang phục mới.(*trông coi, quản lý)

Vân Tiểu Mặc nghe hắn nói tới, suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói: “Vậy cũng tốt!”

Chấp sự thái giám mừng rỡ, vội vàng chỉ huy mấy tên tiểu thái giám vây quanh hắn, giúp hắn tỉ mỉ mặc trang phục cho chỉnh tề.

Vẫn là lần đầu tiên Vân Tiểu Mặc được nhiều người như vậy đồng thời hầu hạ, cảm giác hết sức mới lạ, hắn chỉ cần giang hai cánh tay đứng ở tại chỗ, hết thảy còn lại đều có người làm thay, y phục có người mặc giúp, cơm nước dâng đến tận miệng.

“Tốt lắm, Tiểu hoàng tử nhìn vào trong gương, xem có hài lòng hay không?”

Hai gã tiểu thái giám đưa tới một mặt gương đồng cao cỡ nửa người, đặt ở trước mặt hắn, Vân Tiểu Mặc mím môi, lại dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, liếc một cái, hai mắt hắn khả ái nháy nháy, nhìn mình trong gương đồng, không khỏi có chút sững sờ.

“Tiểu Bạch, đây thật là ta sao? Ta làm sao cảm thấy một chút cũng không giống a?”

Nam hài trong kính, đỉnh đầu mang ngân quan, trên ngân quan có một viên Đông châu lớn, ánh huỳnh quang lưu chuyển bên trong, liếc mắt một cái, cao quí vô cùng. Trên người của hắn là một bộ bạch y cẩm bào thêu tơ vàng, đai lưng thon dài, chân mang một đôi giày mạ vàng, cả người thoạt nhìn vừa tôn quý, vừa tuấn mỹ phi phàm, đám cung nữ cùng thái giám nhìn hắn ngơ ngẩn.

Đây chính là Tiểu hoàng tử tuấn mỹ khả ái nhất mà bọn họ đã từng hầu hạ qua.

Những thái giám hơi lớn tuổi hơn lại không khỏi suy đoán, tiểu hài tử trước mắt có phải con riêng của hoàng thượng bên ngoài hay không, bởi vì trong mắt bọn hắn, đương kim hoàng thượng chính là nam tử tuấn mỹ nhất cả Đông Lăng quốc, cũng là nam tử tuấn mỹ nhất khắp thiên hạ trong mắt của hắn, trừ tân hoàng thượng vừa lên ngôi, còn có ai có thể sinh ra Tiểu hoàng tử tuấn mỹ khiến người người yêu thích như thế?

Tiểu Bạch vui mừng nhảy lên về phía hắn, hai mắt hiện lên hai trái tim: “Tiểu Mặc Mặc mặc cái gì cũng đẹp! Tiểu Bạch cũng muốn mặc xiêm y mới.”

Vân Tiểu Mặc khom người ôm lấy Tiểu Bạch, đem nó tinh tế quan sát một phen, hướng về phía một đám cung nữ cùng thái giám, giọng điệu nghiêm túc nói: “Phiền toái các ngươi cũng giúp Tiểu Bạch chuẩn bị vài bộ xiêm y mới, hiện tại chúng ta ở tại trong hoàng cung rồi, bất đồng với bên ngoài, Tiểu Bạch cứ để thân thể trần truồng cũng không hay, để người ngoài thấy rất không hợp lễ.”

Tiểu Bạch ở trong ngực hắn dùng sức gật đầu, cực kì đồng ý với quan điểm của hắn, đồng thời hơi ngượng ngùng, hướng trong lòng ngực của hắn chui chui. Cho tới nay nó cũng không có mặc quần áo, luôn để thân thể trần truồng, thực ngượng ngùng, rất ngượng ngùng a.

Một đám cung nữ, thái giám không khỏi cùng hoa mắt chóng mặt, nghe được thú cưng biết nói tiếng người, đã làm bọn họ ngạc nhiên rồi, lại nghe thú cưng còn muốn mặc quần áo, bọn họ càng thêm kinh ngạc.

“Ừ, vậy các ngươi trước đo kích thước của Tiểu Bạch đi.” Vân Tiểu Mặc nói có chút cứng nhắc, đi tới vài bước, đem Tiểu Bạch đặt ở trên bàn.

Tiểu Bạch dùng tiểu móng vuốt của nó che mắt, rất xấu hổ. Lúc trước nó cũng không có cảm thấy gì, nhưng khi nghe Tiểu Mặc Mặc nói không mặc quần áo là không lễ phép, nó cũng thấy qua nhiều năm như vậy vẫn không có mặc xiêm y, thật sự là rất ngại ngùng a. (=.=”’)

Đám cung nữ thái giám vây quanh Tiểu Bạch, trợn mắt há mồm, không biết nên hạ thủ như thế nào. Nó rốt cuộc là loại thú gì? Chuột bạch không giống chuột bạch, con nhím không giống con nhím, dưới gầm trời này tại sao có thể có thú cưng kì lạ như vậy a? Vấn đề lớn nhất là, làm sao may xiêm y cho một con thú nhỏ như vậy?

Tiểu hoàng tử thật là vứt cho bọn họ một cái vấn đề cực kì khó khăn a!

Đông Phương Vân Tường dẫn một đám cung nhân đi tới điện Mặc Hiên điện, hắn lo lắng Tiểu Mặc ở trong cung không quen, cho nên cố ý chạy tới xem một chút. Vừa bước vào Mặc Hiên điện, nhìn thấy mọi người đều đang vây quanh Tiểu Bạch ở trên bàn đánh giá, không khí có chút quái dị.

“Hoàng thượng giá lâm!” Có người xướng ngôn, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người trong điện hướng tới đây.

Chỉ một thoáng, nô tài bên trong cung điện quỳ xuống đất, hô to vạn tuế.

Vân Tiểu Mặc xoay người thấy Đông Phương Vân Tường một thân long bào kim quan, kêu lên một tiếng vui mừng: “Tường thúc thúc” lại khua chân nhỏ, chạy vội qua.

Cho dù thân phận đã khác xưa, phần tình nghĩa như phụ tử giữa Đông Phương Vân Tường cùng Vân Tiểu Mặc thủy chung không có đổi, cùng dĩ vãng là một loại, Đông Phương Vân Tường ngồi xổm xuống, mở ra hai cánh tay nghênh đón hắn, khóe môi hiện lên nụ cười ôn nhu.

Vân Tiểu Mặc cả người nhào vào lòng hắn, hai tay đặt trên cổ của hắn, được hắn nâng thân thể nhỏ bé ôm vào trong lòng, thật giống như phụ tử gặp nhau, vì trang phục mới của nhau mà kinh ngạc tán thán.

“Tường thúc thúc, cái bộ dáng này của ngươi thật giống như hoàng đế nha.”

Đông Phương Vân Tường hơi sững sôys, chợt nở nụ cười thoải mái, chỉ vào cái trán của hắn, học hắn nói: “Cái bộ dáng này của Tiểu Mặc, cũng rất giống như Tiểu hoàng tử a.”

“Có thật không? Không biết mẫu thân thấy bộ dáng ta đây, còn có thể nhận ra ta không đây?” Vân Tiểu Mặc ngọt ngào cười, dung nhan khả ái vô địch, khiến đám cung nữ thái giám đang đứng xung quanh thoáng chốc chết ngất.

Nhìn một đôi không phải là phụ tử nhưng tình còn hơn cả phụ tử chân chính, chỉ cảm thấy hai người giống như là từ trong bức tranh đi ra, thật như ảo mộng, nhưng lại ấm áp tốt đẹp đến khiến cho người ta cảm động.

Đông Phương Vân Tường cười yếu ớt không nói, chỉ có sâu trong tròng mắt đen xẹt qua một đạo ánh sáng nhu hòa khó có thể nhận ra.

“Đi, trước cùng Tường thúc thúc dùng bữa, sau đó Tường thúc thúc dẫn ngươi đi dạo trong cung. Vào buổi tối, chúng ta cùng nhau tham gia cung yến, đến lúc đó ngươi có thể nhìn thấy đám bạn nhỏ của ngươi rồi.”

“Tốt!” Vân Tiểu Mặc khoan khoái cười, khuôn mặt không buồn không lo càng thêm tuấn mỹ vô địch.

Thời gian cả ngày hôm nay, cả hoàng cung nơi nơi hoan thanh tiếu ngữ, lưu lại thân ảnh phụ tử tuấn mỹ cùng nụ cười tươi sáng chói loà như ánh mặt trời, khiến cho không khí hoàng cung đang trầm lặng nhất thời tươi vui hẳn lên.

Cung yến tối nay, chính là từ khi Đông Phương Vân Tường lên ngôi tới nay, lần đầu tiên lấy địa vị hoàng đế Đông Lăng quốc, tiếp đãi sứ thần đến từ các quốc gia. Đối với một hoàng tử hàng năm bị bệnh quấn thân, trong một đêm tung mình bước lên ngôi vua, sứ thần các quốc gia đối với vị tân hoàng đế này, trừ tò mò, cũng là tò mò.

Sứ thần các quốc gia mang theo các tiểu thần đồng đại diện quốc gia mình đến đây tham gia Thánh Đồng tổng tuyển cử, tối nay cố ý chạy tới tham gia cung yến, bọn họ không chỉ phải tìm tòi nghiên cứu một phen lai lịch vị tân hoàng đế này, đối với tình thế phát triển của Ngạo Thiên đại lục ngũ quốc ngày sau, cũng muốn tiến hành một phen quan sát. Phải biết rằng thực lực Đông Lăng quốc là cường thịnh nhất trong ngũ quốc, nếu vị tân hoàng Đông Lăng quốc có ý đồ khuếch trương lãnh thổ quốc gia trên bản đồ, như vậy bốn quốc gia còn lại sẽ gặp phải hiểm hoạ chiến tranh. Ngược lại, nếu vị tân hoàng này không có dã tâm khuếch trương ranh giới cùng bản đồ, thậm chí giống như ngày xưa bị bệnh tật quấn thân, như vậy bốn quốc gia còn lại sẽ âm thầm làm tính toán, mưu đồ xâm chiếm ranh giới Đông Lăng quốc.

Cõi đời này, không thiếu người có dã tâm cùng dục vọng, chỉ cần có lợi, ai cũng sẽ không ngại đất đai cùng tài phú của mình quá nhiều.

Đều có tâm tư riêng, sứ thần các quốc gia từ ngoài cửa, dẫn thần đồng riêng của nước mình lục đục tiến vào cung điện nơi diễn ra cung yến tối nay.

Tối nay tham gia cung yến, trừ sứ thần các quốc gia cùng thần đồng của họ, còn có Phù trưởng lão cùng tuỳ tùng của Thánh cung đặc biệt chịu trách nhiệm đến đây chọn lựa Thánh Đồng.

Làm lần này đại biểu cho Thánh cung, Phù trưởng lão chính là giám khảo của Thánh đồng tổng tuyển cử lần này, ai có thể cùng hắn tạo quan hệ, chẳng khác nào là ngồi thẳng lên xe, đi cửa sau, tiền đồ vô lượng. Cho nên, khi Phù trưởng lão xuất hiện ở trên cung điện, sứ thần các quốc gia liền ùa lên cửa, dẫn theo thần đồng tâm đắc của riêng của mình đợi ở cửa, tích cực giới thiệu đề cử với hắn.

Sứ thần Ngạo Thiên quốc thì ngoại lệ.

Hiên Viên Nghễ Nhi ngồi ngay ngắn ở vị trí thuộc về của nàng, một thân cung trang váy áo tinh xảo, hoa lệ, hoàn toàn tôn lên khí chất vương giả, nàng mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, đắm chìm tại trong suy nghĩ của chính mình, đối với cảnh tượng náo nhiệt này làm như không thấy, trên dung nhan động lòng người có chút u buồn không giống với tuổi của nàng.

Kể từ sau khi Vân Tiểu Mặc mất tích một cách ly kỳ, nàng đã hạ lệnh cho người lật tung trấn nhỏ tìm kiếm mấy lần, đáng tiếc vẫn không có bất kỳ tin tức gì, cũng bởi vì nguyên nhân này mà đội ngũ của bọn họ đã trì hoãn mấy ngày, trước cung yến không lâu mới tới thủ phủ của Đông Lăng quốc.

Mặc dù cùng Vân Tiểu Mặc chung đụng chẳng qua ngắn ngủi mấy ngày, nhưng bây giờ hắn mất tích, trong lòng Hiên Viên Nghễ Nhi luôn luôn có loại cảm giác nói không ra lời, thật giống như mất đi một món đồ chơi trân quý.

“Nghễ Nhi, chúng ta cũng nên đi chào hỏi Phù trưởng lão đi, chỉ cần cùng Phù trưởng lão kết giao quan hệ, đến lúc tổng tuyển cử Thánh Đồng liền nhất định có thể được chọn.” Tào Trì ngồi ở bên người Hiên Viên Nghễ Nhi, kiễng chân nhìn phương hướng Phù trưởng lão đang bị một đống người vây quanh, có chút nôn nóng khó thể trì hoãn. Kể từ sau khi Vân Tiểu Mặc mất tích, tâm tình của hắn rất tốt, cuối cùng không có ai cùng hắn tranh đoạt sự chú ý của biểu muội rồi.

Hiên Viên Nghễ Nhi lơ đễnh nhìn, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Thánh cung nếu như muốn chọn Thánh Đồng chỉ biết xu nịnh vuốt mông ngựa, ta đây nhất định là không được chọn rồi.” Thanh âm của nàng không cao không thấp, nhưng đủ để cho mỗi người tại chỗ nghe được nhất thanh nhị sở.

Bốn phía đang bắt Phù trưởng lão, mỗi người đều rối rít dừng lại, theo thanh âm trong veo của nàng trông lại, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ kinh diễm.

Không thể không thừa nhận, hài đồng trong cả đại điện, từ dáng vẻ bên ngoài cùng khí chất mà nói, nàng là xuất chúng nhất.

Đúng là Tiểu công chúa duy nhất của Ngạo Thiên quốc, huyết mạch duy nhất của Hiên Viên thị lưu truyền, tương lai là nữ hoàng của Ngạo Thiên quốc. Nàng lẳng lặng ngồi ngay ngắn tại chỗ, hơi thở trong trẻo, lạnh lùng nhưng không kém phần cao quý vờn quanh nàng, phảng phất như nàng chính là hoàng đế không ngai, khí chất không gì sánh kịp như thế, ngoài nàng còn ai có?

Phù trưởng lão hí mắt đánh giá Hiên Viên Nghễ Nhi, trong đôi mắt dài nhỏ hiện lên tinh nhuệ quang mang, thần sắc lão luyện, sâu không lường được. Hảo một cái Tiểu công chúa Ngạo Thiên quốc!

Quả nhiên cùng người khác bất đồng!

Ánh mắt Hiên Viên Nghễ Nhi bình tĩnh cùng hắn chạm vào nhau, hoàn toàn không có bất kỳ ý e sợ, ngược lại làm cho người ta cảm giác được như nàng đang nhìn một người không phải là trưởng lão Thánh cung cao cao tại thượng, mà là thần dân của nàng, nàng mới là người cao cao tại thượng kia.

Phù trưởng lão chống lại ánh mắt cao ngạo của nàng, ánh mắt dài nhỏ híp lại thành một đường nhỏ, khóe môi khẽ nhếch lên, bày ra vẻ nghiền ngẫm.

Trong một nhóm Bắc Tương quốc, Tứ hoàng tử cùng Ly tiểu thư cũng ở trong đó, hai người nhìn về hướng Hiên Viên Nghễ Nhi, trên mặt hiện lên vẻ mặt khác nhau. Tứ hoàng tử nhìn Hiên Viên Nghễ Nhi, không khỏi liên tưởng tới sỉ nhục ngày đó khi luận võ lại bại bởi Vân Tiểu Mặc, sắc mặt có chút tối tăm. Mà Ly tiểu thư lại cười vui vẻ nhìn Hiên Viên Nghễ Nhi, trong lòng đối với nàng tràn đầy hảo cảm, mặc dù tài đánh đàn của nàng kém hơn đối phương, cũng là thua tâm phục khẩu phục, ánh mắt hiện lên nội tâm, nàng thích Tiểu công chúa này vừa hào phóng, vừa thông tuệ.

Trong đám người, có hai đứa bé ghé đầu vào nhau, khe khẽ nói nhỏ.

“Trịnh Nam, ngươi biết nàng là người nào sao? Thậy là uy phong!”

“Nàng hình như là Nghễ Nhi công chúa của Ngạo Thiên quốc, nghe nói Ngạo Thiên quốc chỉ có một công chúa là nàng, cho nên tương lai vô cùng có khả năng nàng sẽ trở thành nữ hoàng của Ngạo Thiên quốc.”

“Nữ hoàng?! Nàng là công chúa, ta cũng là công chúa, vậy ta sau này có phải hay không cũng có thể trở thành nữ hoàng của Nam Hi quốc?”

“….” Trịnh Nam đối với ý tưởng đột nhiên xuất hiện của Nam Cung Anh, không biết nên nói gì.

Nam Cung Anh không biết nghĩ tới cái gì, ha hả cười ngốc nghếch: “Nếu như sau này ta làm nữ hoàng Nam Hi quốc, ta đây có phải có thể đem Tiểu Mặc chiêu vào hoàng cung làm hoàng hậu của ta hay không?”

“….” Trịnh Nam giơ tay lên, mãnh liệt đem mồ hôi lau đi, đối với ý nghĩ của nàng lại càng câm nín.

Nam Cung Anh vỗ vỗ đầu vai hắn, an ủi: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ phong ngươi là quý phi của ta, ha ha, không nên khách khí, ngươi là bạn tốt của ta chứ sao.”

“…” Khóe mắt Trịnh Nam rút rút, thật muốn tìm một cái nút chặn miệng cô nãi nãi, ngươi hay là tha cho ta đi, ta đây không muốn bị ngươi nhét vào hậu cung, thử nghĩ xem đã cảm thấy kinh khủng, muốn ta chết à!

Trịnh Nam bị làm cho sợ đến mãnh liệt, lau mồ hôi đang đua nhau đổ ra.

Lời của gia gia quả không sai, nữ tử cùng tiểu nhân là khó đối phó nhất.

Khi hai người đang nói chuyện, một thanh âm miệt thị chen vào.

“Ngu ngốc!”

Nam Cung Anh vễnh tai, nghe được hai từ mẫ cảm này, một đôi mắt ngoan lệ nhất thời như đèn pha quét chung quanh để ý.

“Người nào? Người nào mắng ta là ngu ngốc?” Nam Cung Anh xoay eo thon nhỏ, vẻ mặt hung hãn.

“Nói ngươi ngu ngốc, thật đúng là người ngu ngốc!” Cái thanh âm kia lại vang lên.

Lần này, Nam Cung Anh nghe được chân thiết, ánh mắt chuyển động, rất nhanh liền thấy một thân ảnh màu xanh. Đó là một nam hài mấy tuổi ấy, trên cẩm bào màu xanh thêu hoa văn Kỳ Lân, hắn cao gầy, ánh mắt sắc bén, trên người tản ra khí thế kiệt ngao bất tuâm. Hắn tà tà ngồi ở bàn kề cận vị trí Phù trưởng lão, trong tay vuốt vuốt một quả mơ, vẻ mặt khiêu khích.

Nam Cung Anh xác định một thanh âm ngu ngốc mới vừa kia chính là phát ra từ trong miệng của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời dấy lên lửa giận, mấy bước vọt tới trước mặt hắn, quát mắng: “Ngươi mới vừa nói gì? Lại còn nói ta là ngu ngốc? Có dũng khí trước báo tên họ!”

Nam hài khinh miệt cười cười, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi không xứng!”

“Ngươi nói ta không xứng? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ánh mắt dài đến trên đỉnh đầu sao? Ta đây là công chúa Nam Hi quốc, ngươi đối với ta bất kính, chính là đối với Hoàng gia gia ta bất kính, ta sẽ nói Hoàng gia gia tiêu diệt cả nhà ngươi!” Nam Cung Anh bị hắn một kích, lửa giận nổi lên phừng phực, cũng không quản hiện tại đến tột cùng là người nào, dám đùa bỡn công chúa nàng.

Trịnh Nam thấy tình thế không tốt, vội vàng kéo kéo y phục Nam Cung Anh, nhỏ giọng nói: “Anh Tử, bình tĩnh! Hắn hình như là cùng đi với Phù trưởng lão, có thể là người của Thánh cung, không nên chọc vào.”

Nam Cung Anh hất tay hắn ra, hừ lạnh nói: “Người của Thánh cung rồi làm sao? Người của Thánh cung có thể đặt ánh mắt ở trên đỉnh đầu, có thể vũ nhục người sao? Ta cho ngươi biết, coi như là cung chủ Thánh cung các ngươi đứng ở trước mặt Bổn công chúa, Bổn công chúa cũng mắng!” Thanh âm bén nhọn của nàng thoáng cái đem toàn bộ lực chú ý của mọi người trong cung điện hấp dẫn tới đây, Phù trưởng lão cũng hướng nàng quăng tới ánh mắt không vui, lệ hàn ẩn ẩn hiện ra.

“Anh Tử, chớ nói nữa!” Trịnh Nam đã nhận ra ánh mắt Phù trưởng lão không có thiện cảm, dùng sức túm xiêm y Nam Cung Anh, đáng tiếc Nam Cung Anh chính là một người ruột để bên ngoài, nơi nào để ý tới nhiều như vậy, nàng hiện tại chính là tức giận đầy bụng, hận không thể đem thiếu niên kia xé thành mảnh nhỏ.

“Rất tốt, có đảm lược! Không khỏi là ngu ngốc trong ngu ngốc!” Thiếu niên giơ tay trêu chọc, thần sắc cuồng ngạo.

“Ta giết ngươi!” Nam Cung Anh tức giận cực điểm, quơ hai đấm, nhào tới.

Sứ thần Nam Hi quốc cùng Trịnh Nam kinh hãi, muốn ngăn trở, nhưng đã không kịp rồi.

Người còn lại cũng là vẻ mặt xem kịch vui, mắt thấy quả đấm của Nam Cung Anh sẽ phải chạm đến đến mặt thiếu niên, lúc này, tình thế đột nhiên nghịch chuyển. Chỉ thấy thân hình thiếu niên thoáng một cái, đùi phải dựng lên, vừa lúc rơi vào trên bụng nhỏ của Nam Cung Anh, đem cả người Nam Cung Anh đá bay đến giữa không trung.

Vào giờ khắc này thời gian như dừng lại, cả đại điện như lâm vào không gian tĩnh mặc, bị biến hóa trước mắt làm cho giật mình.

Vân Tiểu Mặc vừa vặn đi theo Đông Phương Vân Tường từ bên trong đi vào đại điện, còn chưa chờ thái giám truyền báo, hắn dẫn đầu vào đại điện. Mới vừa vào, tựu thấy được một màn này, đây không phải là Anh Tử sao? Hắn không chút nghĩ ngợi tựu vọt người bay lên, thân thể linh xảo ở giữa không trung như một đạo khói trắng linh linh nhanh nhẹn, tay mắt lanh lẹ, vững vàng ôm lấy Nam Cung Anh từ giữa không trung ngã xuống, bằng một tư thế cực tao nhã, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Rơi xuống cùng nhau, cách nhau chỉ là hơi thở.

Cả điện vẫn bị vây trong ngu ngơ, đã bị thân ảnh tuấn mỹ lung linh kia hấp dẫn thật sâu.

Không nói đến nam hài này lớn lên tuấn tú phi phàm, thật giống như tiên đồng hạ phàm, riêng khinh công lợi hại kia, cũng đủ khiến người ta sợ hãi than thầm.

Hắn rốt cuộc là ai?

Nhìn cách hắn ăn mặc, hẳn là người trong hoàng tộc, nhìn lại phương vị hắn xuất hiện, xác nhận là từ bên trong ra tới, chẳng lẽ hắn chính là người được bàn tán gần đây- nghĩa tử của tân hoàng đế Đông Lăng quốc?

Trong lòng của mỗi người đều tràn đầy nghi vấn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện