Q.3 - Chương 104: Ma Tùy Tâm Sinh, Ác Hữu Ác Báo

“Quái, chúng ta đi lâu như vậy, làm sao đến cái gì cũng nhìn không thấy?” Vân Khê kinh ngạc, không gian này cho dù lớn hơn nữa, cũng chỉ có giới hạn, nhưng nàng hướng về hướng này đi hồi lâu, vì sao vẫn chưa đi đến cuối cùng, thậm chí đến thạch bích cũng không có đụng phải?

Hổ Vương nói: “Chủ nhân, chỗ này rất đáng sợ! Lúc trước ta ở chỗ này, muốn tìm được cửa ra, kết quả ra cửa ra tìm không được, cũng là đụng phải các loại đáng sợ ảo giác.”

“Như thế nào ảo giác?”

“Ta thấy đã có rất nhiều người đi tới Bạch Hổ Lâm, muốn bắt giết tiểu Hổ của ta, cho nên ta liền cùng bọn họ kịch chiến, vẫn chiến đấu mãi. Mới vừa ta rồi thấy đến chủ nhân đến, nghĩ đến chủ nhân cũng là một người trong đó, cho nên mới công kích người, nhưng là nhắc tới cũng kỳ quái, kể từ khi người đến, ảo giác ta thấy liền biến mất.”

“ảo giác?” Vân Khê mi nhăn trầm tư, chuyện trong địa cung phát sinh hết thảy đều quá mức hung hiểm, bất khả tư nghị, cũng không biết mình đến tột cùng có thể hay không xông qua cửa ải này.

Một người một hổ, tiếp tục đi lại trong sương mù, cũng không biết trải qua bao lâu, Vân Khê trong lòng càng ngày càng phiền não.

Lúc trước nàng rời đi tầng thứ ba, đã qua hơn hai canh giờ, hiện tại quanh đi quẩn lại, cũng không biết trải qua bao lâu, trong lòng nàng rất là lo lắng, đến tột cùng có hay không kịp ở trong mười hai canh giờ vượt qua kiểm tra, cứu mọi người ra.

Lòng rối loạn, tính tình cũng bắt đầu nổi nóng.

nàng Không ngừng phiền não, Hổ Vương trong miệng cũng thỉnh thoảng phát ra âm thanh phiền não.

Tâm ma, thường thường chính là do Tâm mà sinh.

Nàng đứng ở bên vách núi, đối mặt với lần lượt từng khuôn mặt quen thuộc, bọn họ càng ép càng gần, nàng từng bước lui về phía sau.

Mủi chân vừa trợt, đá từ vách núi lăn xuống, trong thời gian ngắn liền rơi vào vực sâu không đáy, biến mất mất tích, vô thanh vô tức.

“Khê Nhi, nghe lời! Chỉ cần ngươi giao ra Tàn Hoa bí lục, Nhị thúc bảo đảm ngươi bình yên vô sự, cả đời ăn mặc không lo! Ngươi nghĩ đi chu du thế giới, hoặc là ra ngoại quốc định cư, Nhị thúc cũng có thể vô điều kiện đáp ứng ngươi.”

“Khê Nhi,ngoan! Đem bí lục giao cho Nhị thúc!”

“Khê Nhi, ngươi một cô bé, làm sao có thể thống lĩnh toàn cả gia tộc? Ngươi biết điều một chút đem bí lục giao ra đây, các thúc thúc cho ngươi tìm một cuộc hôn nhân tốt, để xuất giá. Ngươi thích công tử nhà ai, các thúc thúc cũng sẽ giúp ngươi đạt thành tâm nguyện.”

“Đúng vậy a, Khê Nhi. Ba ba của ngươi mất, các thúc thúc sẽ thật chiếu cố ngươi. Chỉ cần ngươi giao ra bí lục, chúng ta mọi chuyện đều dễ thương lượng. Ngươi nhìn, vách đá này cao như vậy, ngươi nếu là không cẩn thận té xuống, có thể bị toàn bộ đều tan xác.”

“......”

Lần lượt từng cái một khuôn mặt xấu xí ở trước mắt Vân Khê lay động, Vân Khê trong lòng hơi run rẩy, nàng không quên được một màn này, đây là cơn ác mộng cuả nàng, thời khắc thống khổ nhất trong cuộc đời nàng.

Làm sao sẽ? Tại sao có thể như vậy?

“Các ngươi đừng tới đây! Ta sẽ không đem bí lục giao cho các ngươi!”

“Ta mới là người thừa kế Vân gia! Bí lục là ba ba đích thân giao lại cho ta, nó so với tánh mạng ta còn trọng yếu hơn, ta sẽ không đem bí lục giao cho các ngươi!”

Nàng dùng sức gầm thét, dưới chân của nàng, lui xa hơn về phía sau một bước, cũng rất có thể tan xương nát thịt.

“Khê Nhi, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chúng ta đã đối với ngươi đủ khách khí! Ngươi là một nữ nhân, như thế nào thống lĩnh gia tộc, như thế nào để cho Vân gia phát dương quang đại?”

“Mau đưa bí lục cho chúng ta, nếu không chúng ta sẽ giết ngươi!”

Trong lòng nàng tức giận hừng hực thiêu đốt, hai mắt bốc lên ánh lửa.

Không, nàng tuyệt không thể đem bí lục giao ra đi! Càng không thể khiến những người lang tâm cẩu phế này sống ở trên đời này!

“Giết! ——”quanh thân nàng huyền khí tăng vọt, tóc đen, váy áo theo gió bay múa, chữ Sát Thị Huyết lãnh khốc từ trong miệng nàng phun ra. Lần này, nàng tuyệt sẽ không từ nhảy núi, khiến bọn người lang tâm cẩu phế này như cũ Tiêu Dao sống trên đời.

Nàng muốn đại khai sát giới, giết bọn họ, giết bọn họ, hết thảy giết bọn họ!

“Chủ nhân, bình tĩnh một chút! Đây chẳng qua là ảo giác, không phải là thật!” Hổ Vương nhận thấy được nàng khác thường, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

Vân Khê hãm sâu ở bên trong chính ảo cảnh mình xây dựng, khó có thể tự kềm chế. Kiếm của nàng không ngừng mà chém giết, không ngừng mà Thị Huyết, hình ảnh những người trước mắt té xuống, rất nhiều người, thật giống như làm sao giết đều không ngừng, giết vô tận!

“Chủ nhân, ngươi mau dừng lại! Nếu không ngươi sẽ hao hết Huyền lực, tự bạo mà chết!”

Vân Khê hai mắt đỏ ngầu, ham muốn thích giết chóc càng ngày càng điên cuồng.

“Ta muốn giết các ngươi! Vân gia sẽ không chứa bọn người lòng muông dạ thú!”

“Các ngươi muốn cho ta chết, muốn ta giao ra bí lục, không dễ dàng như vậy!”

“Muốn bí lục phải không? Vậy thì nạp mạng đi!”

Một chỗ sâu khác trong sương mù, vợ chồng Hách Liên lão gia chủ cũng cùng những người khác tách ra, bọn họ cảm ứng được cách đó không xa truyền đến từng đợt huyền khí chấn động, liếc lẫn nhau một cái, lộ ra thần sắc mừng rỡ, cho là những người khác của gia tộc Hách Liên đang ở bên cạnh.

“Ngươi trước ở chỗ này đợi, không nên tùy ý đi lại, ta đi xem thử.” Hách Liên lão gia chủ một mình một người đi phía trước xem xét.

“Cẩn thận một chút, đi nhanh về nhanh! Ta, ta có chút sợ.” Hách Liên phu nhân đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn hắn rời đi, đáy lòng khẽ run lên, toàn thân nổi da gà.

“Nạp mạng đi, ta muốn giết các ngươi!” Vân Khê hai mắt càng ngày càng Hồng, Thị Huyết vẻ đầy cả hốc mắt nàng, ở trước mắt nàng, từng nhóm người một té xuống, liền có từng nhóm người đứng lên, thật giống như làm sao giết đều giết không xong.

Hách Liên lão gia chủ dựa vào cảm giác, từ từ nhích tới gần.

Sương mù từ từ tản đi, hắn thấy được Vân Khê đang lâm vào điên cuồng chém giết, mắt lạnh không khỏi nheo lại.

Đây là cơ hội tốt trừ đi nàng, hắn làm sao có thể bỏ qua?

Nữ nhân cho tới bây giờ cũng là họa thủy, hắn tuyệt không thể để nhi tử của mình bước lên vết xe đỗ của hắn, hiện tại sẽ giết nàng, chặt đứt ý niệm trong đầu Phong nhi!

Vân Khê điên cuồng mà huy kiếm chém giết, đáy lòng sát khí giống như là nước vỡ đê, không cách nào ức chế tuôn trào.

Giờ phút này nàng giống như là Tu La tới từ địa ngục, trừ giết chóc, cũng là giết chóc.

Tiếng hô của Hổ Vương đối với nàng căn bản không có tác dụng.

Lúc này, có hai thanh âm sâu kín chui vào trong đầu của nàng.

“Mẫu thân, Tiểu Mặc biết điều nghe lời một chút, không bao giờ … chọc cho mẫu thân sinh khí nữa......”

“Khê Nhi, người một nhà chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, ai cũng không rời đi......”

“Mẫu thân ——”

“Khê Nhi ——”

Hai thanh âm không ngừng giao thế chui vào trong đầu của nàng, Vân Khê thần trí hỗn độn đột nhiên thức tỉnh, nàng phục hồi thần, linh hồn trở về vị trí cũ. Lúc này mới phát hiện, mình vẫn luôn hãm sâu tại chính trong ảo ảnh mình xây dựng nên. Nàng từ từ hiểu được, tình cảnh sinh ra những thứ ảo ảnh kia, là ẩn sâu tại nội tâm nàng chỗ âm u nhất, mà chỗ đáng sợ của ảo cảnh, đó là có thể đem âm u sâu trong nội tâm con người hoặc là một mặt không nghĩ nhìn thấy nhất, đào móc đi ra ngoài. Nhưng nếu ý chí của ngươi không đủ kiên cường, hoặc là quá mức chấp nhất, không cách nào chiến thắng mình, sẽ vĩnh viễn mắc lại trong chính ảo ảnh mà mình tạo nên, cho đến khi kiệt sức, hao tổn tinh thần cuối cùng hết tâm lực mà chết.

Là hai người trong nội tâm nàng quan tâm nhất cứu tỉnh lại nàng, Vân Khê rốt cục khắc phục tâm ma của mình, không hề sợ hãi đoạn quá khứ đã qua kia.

Nàng cả người nhất thời rực rỡ hẳn lên, so với mới vừa tấn chức Thần huyền chi cảnh, tinh thần lực nâng cao một bước. Trước nay chưa có thanh tĩnh, trước nay chưa có thấu triệt như vậy!

Ở trước mắt của nàng, sương mù từ từ tản đi, chung quanh hết thảy tất cả đều rõ ràng chiếu vào mắt của nàng.

Còn chưa chờ nàng có thời gian cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh, khẽ liếc mắt, một đạo hàn quang thoáng hiện, chính là Hách Liên lão gia đang có chủ ý muốn đánh lén, nhân cơ hội trừ đi nàng!

“Lão thất phu! Ngươi thật là hèn hạ!” Vân Khê quát khẽ, trường kiếm trong tay thuận thế chém ra ngoài, cổ sát khí toàn thân kia lần nữa tái hiện.

“Đi chết đi!” Hách Liên lão gia chủ đáy mắt tinh quang sáng quắc, sát niệm nổi lên. Lấy hắn một Thần huyền tam phẩm cao thủ, giết một nha đầu mới ra đời, còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay?

Đáng tiếc, hắn nghĩ lầm rồi, khi kiếm hắn cùng kiếm Vân Khê va chạm nhau, sắc mặt của hắn liền xảy ra biến hóa.

“Thần huyền tam phẩm?! Điều này sao có thể?”

Hắn vô cùng khiếp sợ!

Thực lực Vân Khê lúc trước nhiều lắm là cũng bất quá Thiên Huyền thất phẩm, hắn mặc dù không có cùng nàng giao thủ chính diện, nhưng khí tràng lẫn nhau cũng có thể cảm giác được, hai người hoàn toàn không có ở cùng một phẩm cấp. Mà bây giờ, điều hắn nhận thứcphá vỡ rồi!

Hai kiếm đánh nhau chạm nhau, hắn rõ ràng cảm giác được, thực lực đối phương bây giờ đã cùng hắn không phân cao thấp.

Hắn không tin, mới thời gian ngắn, thực lực của nàng liền xảy ra biến hóa long trời lỡ đất như thế.

Trong chuyện này rốt cuộc nguyên nhân là gì?

Chẳng lẽ chẳng qua là hắn cảm giác sai?

Đúng, nhất định là hắn cảm giác sai!

Kiếm khí đánh nhau, bức ra những tia lửa.

Thân thể Hách Liên lão gia chủ nghiêng về phía trước, lấy tư thái cường thế, thề đem một chiêu chèn ép Vân Khê, không để cho nàng bất kỳ cơ hội thở dốc cùng phản kích.

Đồng dạng phẩm cấp thì như thế nào? Nàng nhiều lắm là cũng chính là thực lực vừa mới tấn chức Thần huyền tam phẩm, làm sao có thể cùng hắn là cao thủ Thần huyền tam phẩm một đã tấn chức mấy năm mà đánh đồng?

“Yêu nữ, đi chết đi! Ta xem hôm nay còn ai cứu ngươi!” Hách Liên lão gia chủ thu hồi vẻ khiếp sợ ở đáy mắt, ánh mắt ở trong nháy mắt trở nên ngoan lệ sắc bén, môi của hắn nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, tăng thêm lực đạo trong tay, kiếm cùng kiếm trong lúc đó va chạm xẹt lên ánh lửa càng thêm kịch liệt.

Thân thể Vân Khê không chịu được lui về phía sau, song nàng mặt không đổi sắc, khuôn mặt nàng tuyệt sắc Lãnh tình nổi lên tia sáng khác thường, khóe môi giống như trước nở nụ cười, cũng là nụ cười giảo hoạt mà lãnh khốc: “Ai nói ta không có trợ thủ rồi?”

“Rống! ——” Hổ Vương trong một khắc, từ trong sương mù thoát ra, giương cặp móng vuốt sắc bén của nó, từ phía sau lưng đánh về phía Hách Liên lão gia chủ.

Con ngươi chợt lớn hơn, Hách Liên lão gia chủ hoàn toàn không dự liệu được trong sương mù còn ẩn nấp một con Mãnh Hổ!

“A ——”

Phía trước là trường kiếm đâm tới, phía sau là Mãnh Hổ vồ, Hách Liên lão gia chủ bị trước sau giáp kích.

Vân Khê đã khắc phục tâm ma của mình, cho nên sương mù chung quanh đối với nàng mà nói, đã không tồn tại. Hách Liên lão gia chủ thì không, trong mắt hắn, chung quanh sương mù lượn lờ, cho nên lúc trước hắn cũng chưa từng có chú ý tới Hổ Vương tồn tại.

Lúc này tiền hậu giáp kích, hắn hoàn toàn lâm vào trong phòng thủ bị động.

“Để lại mạng chó cho ngươi!” Vân Khê một kiếm đâm xuyên qua xương quai xanh của hắn, tiếp theo liền đâm mấy chỗ yếu huyệt trên thân thể của hắn, kể từ đó, võ công của hắn bị phế, cũng không bao giờ tạo nổi sóng gió gì nữa.

Nếu không phải nhìn hắn là phụ thân Hách Liên Tử Phong, nàng đã sớm một kiếm chấm dứt hắn, bất quá dưới mắt hắn đang bị vây trong ảo ảnh, có thể an toàn phá trận ra, rời đi địa cung hay không, đều không biết được, liền trông vào vận mệnh của hắn.

“Yêu nữ, ta chết cũng sẽ không bỏ qua ngươi!” Hách Liên lão gia chủ té trên mặt đất, rống to, thống khổ rên rỉ.

Lúc này, trước mắt hắn hình ảnh đột nhiên biến hóa.

Một bóng lưng màu bạc đưa lưng về phía hắn, đứng ở nơi ngược sáng, thấy không rõ dung mạo của hắn, song bóng lưng của hắn cao lớn vĩ ngạn, để cho hắn cảm thấy có khoảng cách không thể vượt qua.

Đó là một cường giả, hắn không cách nào sánh bằng cường giả, hắn đời này đều chỉ có thể nhìn lên.

Ở bên cạnh bóng lưng màu bạc, một cô gái quyến rũ kéo tay nam tử, quay đầu lại, hướng hắn lộ ra nụ cười chế nhạo: “Kẻ bất lực! Ngươi đến một đầu ngón chân hắn cũng không bằng......”

“A! Ta muốn giết các ngươi! Giết cẩu nam nữ các ngươi——” Hách Liên lão gia chủ nhặt lên kiếm của hắn, điên cuồng mà hướng về ảo ảnh phía trước chém.

Vân Khê đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt, biết hắn đã lâm vào trong tâm ma của mình, cho dù không cần nàng xuất thủ, hắn cũng nhất định chết rồi.

“Chúng ta đi!”

Vân Khê nhìn bốn phía, thạch bích, cửa thoát ra, cửa vào, còn có mọi người trong không gian, cùng với bọn họ hiện tại trạng thái mỗi người, hết thảy rõ mồn một trước mắt.

Nàng ngẫn đầu nhìn về phía của vào thấy ba chữ, không nhìn còn khá, vừa nhìn, nàng lấy làm kinh hãi.

“Tầng thứ bảy!”

Nàng lại thoáng cái liền từ tầng thứ ba nhảy đến tầng thứ bảy, điều này cũng không khỏi quá mức thần kỳ rồi, hình như là ngồi lên thang máy tư nhân, trực tiếp nhảy vọt qua mấy tầng ở giữa, tốc hành nhảy qua các tầng kia.

Lần nữa quay đầu nhìn về đồng hồ cát trên thạch bích, hai mắt nàng lần nữa căng lớn.

Bảy canh giờ! Đồng hồ chảy cát đã trôi mất bảy canh giờ!

Nói cách khác, nàng ở trong tầng này đã hao tổn đi bảy canh giờ, nàng cuối cùng chỉ có thể dùng năm canh giờ, đi xông qua các tầng phía sau!

Năm canh giờ, cuối cùng năm tầng đại cung, hết thảy lại nhớ tới khởi điểm.

Quá tà môn rồi!

Nhưng nếu nàng mới vừa rồi vẫn hãm sâu trong tại tâm ma của chính mình, không cách nào trở về thực tế, nàng chẳng phải thật muốn đem hết thảy thời gian đều hao hết ở chỗ này, sau đó lẳng lặng đợi tử vong sao?

Lúc này, có hơn một thanh âm như bệnh tâm thần từ phương hướng đông bắc truyền đến.

Vân Khê quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người phát ra thanh âm không phải là người khác, chính là Hách Liên phu nhân.

Nàng đang cầm mặt của mình, thần sắc kinh khủng, không chịu được gọi: “Mặt của ta! Còn ta mặt!”

“Tiện nhân, ta muốn hủy mặt của ngươi, xem ngươi còn như thế nào câu dẫn gia chủ!”

“Không nên! Không nên! mặt ta!”

Nàng vừa gào thét, vừa dùng móng tay bén nhọn của mình tự phá mặt của mình, vốn là chỉ có chút vết thương trên gương mặt rất nhanh liền hiện đầy vết xướt, huyết nhục mơ hồ.

Vân Khê không khỏi rùng mình một cái, nữ nhân này thật đúng là ngoan độc! Ma tùy tâm sinh, nếu không phải nàng trong ngày thường lòng dạ độc ác, cũng sẽ không có chuyện như thế phát sinh, đây là nàng gieo gió gặt bảo!

Tầm mắt của nàng chếch đi, xẹt qua hai người Tam trưởng lão cùng Khánh trưởng lão, bọn họ cũng bị tâm ma khống chế, lâm vào ảo tưởng của mình xây dựng nên...... Cuối cùng, tầm mắt của nàng rơi vào trên người Hách Liên Tử Phong.

Hắn là một người duy nhất cách lối ra rất gần, chỉ cần mấy bước, có thể từ lối ra rời đi. Song hắn liền ngồi ở tại chỗ, hai tay ôm đầu gối, chui ở giữa hai chân, hai vai khẽ lay động, giống như là đang sợ cái gì, hoặc là bởi vì lạnh mà phát run.

Vân Khê thấy một mặt lãnh khốc của hắn, một mặt cường thế, nhưng chưa từng thấy qua hắn hèn nhát đáng thương như thế, một mặt lạnh run, nhìn hắn, nàng thật giống như thấy được một hài tử bị quẳng đi. Đơn độc, không chỗ nương tựa, thiên địa to lớn, không có hắn chỗ dung thân.

Nàng đột nhiên nhớ tới, từng nghe hắn đã nói, khi hắn còn nhỏ, từng bị mẹ của hắn tức giận vứt ở trong khe nứt của núi băng tuyết. Mấy ngày mấy đêm, không có ai đi qua, hắn cảm thụ lấy lạnh như băng cùng đói bụng, trừ tuyệt vọng, cũng là tuyệt vọng.

Hắn giờ phút này, cực kỳ giống hắn đã mieu tả, tình cảnh khi đó.

Một đoạn trí nhớ không chịu nổi, nói vậy chính là cuộc sống âm u nhất của hắn. Giống như là trong nội tâm nàng một mặt âm u nhất, chính là một khắc kia nàng bị thúc bối bức bách nhảy núi.

Dù người có mạnh mẽ thế nào, hắn cũng có một mặt yếu ớt, nhìn Hách Liên Tử Phong như vậy, đáy lòng Vân Khê nổi lên sự chua xót.

Nhưng nếu khoảnh khắc kia có người hướng hắn đưa tay ra, đưa người từ trong tuyệt vọng cứu ra ngoài, nói vậy tính tình của hắn cũng sẽ không giống như hiên tại xám xịt như vậy đi?

“Hách Liên đại ca?” Vân Khê ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, thấp giọng khẽ gọi.

Hách Liên Tử Phong thân thể co rúc như cũ, hai tay vững vàng ôm chặt hai đầu gối của mình.

Thấy không rõ vẻ mặt của hắn giờ phút này, Vân Khê đưa tay đở ở đầu vai hắn, thanh âm ôn hòa nói: “Hách Liên đại ca, chúng ta nhanh lên một chút đi thôi! Hết thảy cũng chỉ là ảo giác một mình ngươi, không nên bị ảo giác sở mê mê hoặc.”

Hách Liên Tử Phong thân hình chấn động, hắn từ từ ngửa đầu lên, từ từ lộ ra ánh mắt tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng. Hắn cứ như vậy ngửa đầu nhìn nàng, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ, khiến sợi dây mềm mại nhất nơi đáy lòng Vân Khê run lên.

Vân Khê chống lại ánh mắt của hắn, trong lòng sinh ra không đành lòng.

Nàng đưa tay, hướng về phía hắn, cho hắn ánh mắt kiên định mà ấm áp.

“Đi theo ta đi! Chúng ta còn có những tầng khác cần vượt qua.”

Hách Liên Tử Phong do dự, đưa tay đưa về phía nàng, hắn nhếch môi mỏng, trán thu liễm, một đôi mắt vững vàng ngó chừng nàng, u quang khác thường lập loè.

“Đi thôi!” Vân Khê lời vừa dứt, lực đạo trên tay đột nhiên tăng lên, nàng bị kéo vào một trong lòng mang theo lạnh lẻo. Đập vào mắt đều là màu tím, nàng bị đôi cánh tay kia xiết quá chặt chẽ, khó thở.

Bên tai truyền vào thanh âm hắn vội vàng mà khát vọng: “đừng! Không nên bỏ lại ta một mình!”

Hô hấp của hắn rất nặng rất nặng, mang theo cầu khẩn.

Vân Khê hơi có chút bất đắc dĩ, đưa tay vỗ vỗ lưng hắn, mím môi an ủi: “Ta sẽ không bỏ ngươi lại, lúc này chúng ta cùng nhau rời đi thôi, cùng nhau sấm quan.”

“Thật? Ngươi thật sẽ không bỏ lại ta một mình?” Hắn hỏi được rất gấp.

Vân Khê khó xử nhíu mày, chỉ có thể gật đầu, cho hắn cho một đáp án lập lờ nước đôi: “Thật! Chúng ta cùng nhau rời đi địa cung.”

Hách Liên Tử Phong mi tâm từ từ giản ra, lộ ra thần sắc mừng rỡ: “Tốt, ta hiện tại lúc này liền dẫn ngươi rời đi! Ta cái gì cũng không muốn, lúc này chúng ta cùng nhau rời đi, chỉ có hai người chúng ta.”

Vân Khê trong lòng lộp bộp, một đôi con ngươi đen như nước sơn nhất thời ám chìm xuống, thâm thúy vô cùng lạnh như băng.

Quả nhiên hắn cùng trận âm mưu này, thoát không khỏi liên quan.

Hắn ở trong này, đến tột cùng sắm vai nhân vật như thế nào? Là tự nguyện, vẫn bất đắc dĩ bị ép?

Nàng thật rất không hy vọng là người trước.

Song vô luận là người trước hay là người sau, hắn cũng làm cho nàng thất vọng.

“Hách Liên đại ca, lúc này ngươi thật có thể mang ta rời đi sao? Ngươi biết phương pháp phá giải cơ quan của địa cung?”

“Khê Nhi, ngươi đừng lo lắng, chỉ cần ngươi đi theo ta, ta sẽ hoàn hảo dẫn ngươi gì rời đi nơi này mà không tổn hao. Chúng ta trở lại từ núi Từ Vân, hảo hảo mà sống cuộc sống của hai người chúng ta. Cái gì thần khí, cái gì vị trí gia chủ, cái gì Long Tường đại lục, ta hết thảy cũng không muốn, ta chỉ muốn ngươi! Chỉ cần có ngươi phụng bồi ta, hết thảy như vậy là đủ rồi!”

Vân Khê tùy ý hắn ôm thật chặc, môi của nàng bất giác lạnh lùng nói: “Tốt, ta đi với ngươi! Ngươi bây giờ liền mang ta đi phá giải cơ quan của địa cung!”

Hách Liên Tử Phong đẩy nhẹ nàng ra, vịn hai vai của nàng, thật chặc ngó chừng hai mắt nàng, kích động nói: “Khê Nhi, ngươi thật nguyện ý đi theo ta? Ngươi không phải là đang gạt ta a?”

Khóe môi Vân Khê cứng ngắc khẽ động, miễn cưỡng nở ra nụ cười, gật đầu nói: “Ta không có lừa ngươi, ta nguyện ý đi theo ngươi.”

Chỉ cần nàng phá giải cơ quan, nguy cơ địa cung cũng giải trừ, Thiên Tuyệt cùng Tiểu Mặc cũng an toàn. Chỉ cần bọn họ có thể an toàn rời đi địa cung, đi theo hắn, đối với hắn nói láo một lần, thì như thế nào?

Hách Liên Tử Phong như cũ ngó chừng thật chặc ánh mắt của nàng, hắn không có lập tức tin tưởng nàng, ánh mắt của hắn chần chờ, giống như đang do dự, suy nghĩ cái gì. Hồi lâu, hắn đột nhiên thoải mái nhợt nhạt cười một tiếng, lần nữa đem nàng ôm vào trong ngực của mình.

“Cõi đời này chỉ có ngươi quan tâm ta, quan tâm ta, cho dù ngươi gạt ta, ta cũng vậy sẽ không trách ngươi! Khê Nhi, ta thật rất hối hận, ban đầu nên đem ngươi vững vàng canh giữ ở bên cạnh, có lẽ như vậy...... Ngươi cũng sẽ không gặp gỡ hắn.”

Vân Khê ánh mắt lóe lên, đáy lòng không khỏi có cảm giác nói không ra lời.

“Đi, ta dẫn ngươi lúc này rời đi!” tay Vân Khê nhẹ nhàng nắm lấy, đi theo hắn rời đi tầng địa cung thứ bảy.

Địa cung tầng thứ sáu.

Long Thiên tuyệt không dưới mấy lần đi tới đi lui giữa tầng thứ sáu và tầng thứ ba, thủy chung không cách nào tìm kiếm được lối đi thông tầng thứ bảy, thậm chí đến tầng thứ hai cũng không cách nào trở về.

Mọi người ở tầng thứ sáu đều lâm vào trong không khí tuyệt vọng, khí ép càng ngày càng thấp.

“Long tôn chủ, chẳng lẽ chúng ta thật không có biện pháp khác sao?” lòng Tư Đồ gia chủ bắt đầu rối loạn, kềm nén không được lo âu trong lòng.

Long Thiên tuyệt không để ý tới hắn, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, dùng đốt ngón tay gõ bề mặt, hắn lóng tai lắng nghe. Mày anh tuấn hắn nhíu chặt, cả người vô cùng lãnh tĩnh, không hề như lúc trước một loại nôn nóng bốc lửa.

Vân Tiểu Mặc ôm Tiểu Bạch lẳng lặng yên đứng ở bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặc, không dám nói nhiều, sợ cắt đứt suy nghĩ phụ thân. Đoan Mộc Tĩnh đứng ở bên cạnh hắn, cũng hết sức được an tĩnh.

Tổ tôn ba người Dung lão gia chủ đứng ở một bên, Tĩnh mà không nói, mới vừa rồi bọn họ cũng tận lực tìm mỗi góc của mỗi tầng, thủy chung không có tìm được bất kỳ đầu mối có thể đi thông những tầng khác.

Đoan Mộc Hùng quan sát thần sắc Long Thiên Tuyệt, trong đầu linh quang chợt lóe, kinh ngạc lên tiếng nói: “Ngươi không phải là muốn trực tiếp đục địa tầng chứ, đi qua tầng thứ bảy đến dưới đất sao?”

“Có gì không thể?” Long Thiên Tuyệt co kéo môi, khóe môi một chút lóe sáng, lộ ra vẻ vô cùng Lãnh mị.

Long Thiên Thần nghe vậy, không khỏi nhảy lên, vội vàng khuyến cáo nói: “Đại ca, ngươi nói giỡn a? Đất tầng này chắc chắn vô cùng, địa tầng cũng không biết đến tột cùng dày bao nhiêu, chỉ dựa vào nhân lực, làm sao có thể đánh xuyên qua? Ca nếu là cứng rắn làm, rất có thể sẽ làm bị thương đến mình, trăm triệu không thể tùy ý mạo hiểm a!”

Hách Liên Tử Ngọc nghe nói có phương pháp phá quan, ánh mắt sáng lên, vội vàng nói: “Chúng ta đều nhanh chết ở chỗ này rồi, bị thương thì sợ cái gì?”

Long Thiên Thần lúc này nổi giận, hướng về phía hắn lớn tiếng quát: “Ngươi có bản lãnh, ngươi tới thử một chút! Không có bản lãnh, liền câm miệng cho ta, đứng qua một bên đi!”

“Ngươi hung cái gì hung? Là đại ca ngươi muốn thể hiện, cũng không phải là ta ép?” Hách Liên Tử Ngọc hừ hừ nói, một chút cũng không có tự giác muốn nhận lỗi lầm.

Long Thiên Thần giận quá: “Đại ca của ta thay mọi người suy nghĩ, ngươi lại còn dám ở chỗ này nói mát, ngươi đến tột cùng có lương tâm hay không?”

“Ta......” Hách Liên Tử Ngọc còn muốn nói gì, Hách Liên Tử Ngữ vội vàng che lại cái miệng của hắn, sợ những lời hồi nãy của hắn, chọc nhiều người tức giận. Đến lúc đó đừng nói là rời đi địa cung, sợ rằng người ở chỗ này cũng không tha cho hắn.

“Thiên Thần, đại ca, các ngươi chớ để ở trong lòng, Tử Ngọc còn nhỏ, nói chuyện không có ác ý, các ngươi ngàn vạn chớ cùng hắn so đo!”

“Tỷ, ta......” Hách Liên tử ngọc trừng mắt, còn muốn nói chuyện, Hách Liên Tử Ngữ vươn ra hai ngón tay, trực tiếp điểm á huyệt của hắn.

“Ngươi im miệng cho ta!”

Hách Liên Tử Ngọc im miệng, một đôi con ngươi, lại là tức giận lại là ủy khuất.

Giờ phút này này Bàn trưởng lão cũng không đứng ở bên hắn, không muốn thay hắn giải huyệt, hắn không thể làm gì khác hơn là đứng sửng ở tại chỗ, thành một người tượng gỗ không thể nói chuyện cũng không thể động.

Không có Hách Liên Tử Ngọc ồn ào, không gian rốt cục liền khôi phục sự yên lặng.

Vân Tiểu Mặc quay đầu liếc hắn mấy lần, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, con ngươi đảo lòng vòng, liền lén lút đem Tiểu Bạch thả đi ra ngoài.

“Bại hoại! Tiểu Bạch, đi, chọc ngứa hắn!”

Hách Liên Tử Ngọc đang buồn bực, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng màu trắng hướng trên người hắn đánh tới, lúc trước cũng đã từng có bóng ma, hiện nay đáy lòng hắn giật mình, sinh ra dự cảm xấu.

“Ừ, ừ ừ......”

Tiểu Bạch đưa một đôi Tiểu móng vuốt, toàn thân hắn liền bắt đầu nhột, còn chuyên chọn chỗ mẫn cảm nhất của hắn gãi ngứa. Hách Liên Tử Ngọc có khổ nói không ra lời, níu lấy một khuôn mặt thống khổ, thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt.

Thằng nhóc chết tiệt, đừng để cho ta làm bắt được ngươi!

“Ừ, ừ ừ......”

Vân Tiểu Mặc quay đầu lại, hướng về phía hắn nghịch ngợm le lưỡi, làm mặt quỷ.

“Bại hoại! Đáng đời!” Hắn ở trong lòng nói.

Hách Liên Tử Ngọc từ trong ánh mắt của hắn đọc được tiếng lòng của hắn, một đôi mắt thả ra càng nhiều ánh lửa, con ngươi cũng sắp lồi ra. Đáng tiếc hắn khiến nhiều người tức giận, những người khác cho dù biết khốn cảnh thống khổ của hắn giờ phút này, cũng không nguyện ý ra tay giúp đỡ, hắn khổ không thể tả.

Không nhìn trò khôi hài bên này, Long Thiên Tuyệt thân thể vĩ ngạn đứng lên, thần sắc ngưng trọng nhìn chung quanh một vòng, trầm giọng nói: “Các ngươi đều thối lui đến tầng thứ nhất đi, không có lệnh của ta, ai cũng không cho xuống!”

“Lão phu lưu lại giúp ngươi!” Đoan Mộc Hùng chủ động xin ở lại phụ giúp.

Long Thiên Tuyệt quả quyết cự tuyệt hảo ý của hắn: “Không cần! Xin thay ta chiếu cố tiểu Mặc, Bổn Tôn liền vô cùng cảm kích.”

Vân Tiểu Mặc nghe vậy, lưu luyến không rời ôm lấy chân của hắn, vểnh miệng lên nói: “Phụ thân, Tiểu Mặc cũng muốn lưu lại giúp người.”

Long Thiên Tuyệt khom người, đưa hắn ôm ở cánh tay phải, khóe môi khẽ nhếch, giộng nói nhu hòa: “Nghe lời! con lưu lại, phụ thân không có biện pháp thi triển toàn lực.”

“Vậy cũng tốt! Phụ thân nhất định phải cẩn thận nha.” Vân Tiểu Mặc nghiêng thân, bẹp một tiếng trên má phải hắn hôn lên một cái, sau đó tụt xuống, biết điều một chút đi xuống.

Long Thiên Tuyệt sửng sốt, đây là lần đầu tiên con trai chủ động hôn hắn, có chút thụ sủng nhược kinh. trên khuôn mặt Tuấn mỹ không gì sánh được hiện ra thần thái khác thường, hắn nhợt nhạt cười một tiếng, đưa mắt nhìn con trai đi theo mọi người rời đi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện