Q.3 - Chương 106: Phu Quân Là Bầu Trời
“Phụ thân, mẫu thân, tại sao có thể như vậy? Các ngươi mau tỉnh lại, không nên không để ý tới Ngọc nhi!”
“Phụ thân, mẫu thân ——”
Tỷ đệ Hách Liên Tử Ngữ nằm rạp người ở trước thi thể của vợ chồng Hách Liên lão gia, bi thống rơi lệ.
Mọi người vây xem, thấy một màn này, trong lòng cũng cảm khái.
Cả đời Hách Liên lão gia chủ, không nghĩ tới cuối cùng rơi vào kết quả bi thảm như thế, là kiếp hay nạn, dù ai cũng không cách nào nói rõ ràng minh bạch.
Long Thiên Tuyệt thu Thần Long, quan sát bốn phía, bọn họ hiện tại ở tầng thứ tám địa cung, cơ quan đã bị người khác phá giải, không có bất kỳ dấu vết đánh nhau, càng không có nhìn thấy bất cứ thân ảnh người nào. Lông mày anh tuấn như mực của hắn nhíu chặc, đối với đám người Long Thiên Thần, Dung Thiếu Hoa cùng Đoan Mộc Hùng nói: “Ta đi trước một bước, các ngươi tốt nhất lưu lại tầng này, không nên tùy ý đi lại.”
“Tiểu Mặc, con cũng ở lại, đi theo bọn họ. Nhớ kỹ, không nên chạy loạn khắp nơi, ngoan ngoãn chờ phụ thân tới đón con.” Hắn liền cúi đầu đối với con trai nói.
“Tiểu Mặc muốn cùng đi với phụ thân......” Vân Tiểu Mặc chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất đắc dĩ.
“Ngoan, chờ phụ thân tìm được nương con, rồi cùng nương con đồng thời trở về đón con.”
“Một lời nhất định, không cho phụ thân nuốt lời.”
“Tốt, phụ thân nhất định sẽ không nuốt lời.”
Phụ tử ngoéo tay, nhìn nhau cười một tiếng, vui vẻ hòa thuận.
“Tiểu Mặc liền giao cho các ngươi.” Long Thiên Tuyệt uy nghiêm hoàn quét một vòng, có dặn bảo, có cảnh cáo, dặn bảo chính là Đoan Mộc Hùng cùng tổ Tôn ba người Dung gia, cảnh cáo chính là người Tư Đồ gia tộc, về phần tỷ đệ Hách Liên Tử Ngữ, bọn họ giờ phút này bi thương còn không kịp, chỉ sợ cũng không sinh ra tâm tư khác.
Long Thiên Tuyệt muốn cất bước rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, cởi ra chiếc nhẫn trong tay, đeo tại ngón tay cái Vân Tiểu Mặc, chuyên chú nhìn chăm chú hắn hồi lâu, lúc này mới bước nhanh xoay người rời đi.
Địa cung tầng thứ chín, khóa sắt quanh co đan thành lưới, cả không gian phiêu đãng mùi vị rỉ sắt, khí ép âm hàn trầm thấp. Hai người Vân Khê cùng Hách Liên Tử Phong xuyên qua tầng khóa sắt, cẩn thận từng ly từng tí. Những thứ khóa sắt này bố trí rất không theo quy tắc, cao thấp, khóa sắt thấp còn chưa bằng thân cao một người.
“Khê Nhi, cẩn thận một chút! Những khóa sắt này không thể tùy tiện đụng chạm, hơi không cẩn thận, cũng sẽ bị khóa sắt cuốn lấy......” Hách Liên Tử Phong ở phía trước dẫn đường đồng thời, không quên nhắc nhở Vân Khê.
Vân Khê theo dõi bóng lưng hắn, ánh mắt đen thui lạnh lùng, thỉnh thoảng đang lúc hắn quay qua nhìn, nàng mới miễn cưỡng nở nụ cười yếu ớt.
“Hách Liên đại ca tựa hồ rất quen thuộc cơ quan nơi này, mới vừa kia vì sao còn có thể bị mê trận mê hoăc? Đến tột cùng là thật bị tâm ma khống chế, hay là......” Vậy thì ngươi căn bản là đang diễn trò? dưới đáy lòng Vân Khê bổ sung một câu.
Hách Liên Tử căn dặn, chậm chân, quay đầu.
“Ngươi cho ta mới vừa rồi là đang diễn trò, tranh thủ để ngươi đồng tình?” trong con ngươi hắn thâm trầm xẹt qua vẻ đau đớn, chợt lóe rồi biến mất.
Vân Khê dưới ánh mắt lóe lên, tránh được tầm mắt của hắn: “Ta không biết.”
Hách Liên Tử Phong lâm vào trầm mặc.
Vân Khê quay đầu, liếc về phía hắn, thấy đáy mắt hắn chút ít bi thống tràn ra ngoài.
Hắn sâu kín xoay người, đưa lưng về phía nàng, tiếng nói trầm thấp, nói: “Chỉ có người có nội tâm như ánh mặt trời bằng phẳng, không có bất kỳ âm u, mới có thể không bị mê trận mê hoặc. Ta nghĩ đi tìm ngươi, không cẩn thận ngộ nhập mê trận...... Ở bên trong tánh mạng của ta, không có bất kỳ tia sáng, mà ngươi, là người duy nhất cho ta ánh mặt trời......”
Vân Khê thở dài nói: “Ánh mặt trời là ở chỗ này, mỗi người đều có thể có. Có muốn hay không, ngươi hãy xem tim của mình, người khác thì không cách nào giúp đỡ.”
“Ta người như vậy, thật có thể có sao?” Hách Liên Tử Phong cười khổ, nồng đậm bi thương được lông mi che đậy, che lại tất cả tâm tình.
Nương của hắn bị nghìn người chỉ chỏ, nói là ruồng bỏ phụ thân của hắn, đi theo nam nhân khác cao bay xa chạy. Mà hắn thì còn nhỏ đã bị mẫu thân vứt trong đống tuyết, tự sanh tự diệt, về đến gia tộc, lại bị thân nhân chất vấn, nói hắn là dã chủng, không có tư cách nhận được dòng họ Hách Liên.
Hắn như vậy, thật sự có tư cách có không?
Vân Khê mắt lạnh nhìn hắn, ở trong lòng cười lạnh, cho nên, hắn liền cấu kết với Thánh cung, cùng nhau thiết kế đối phó thập đại gia tộc? Hắn đón mua Doãn gia cùng Liễu gia, liền lấy bảo tàng làm mồi nhử, bắt cóc gia chủ Dung gia, Đao gia cùng Thiếu chủ Lam gia, dụ cho thập đại gia tộc toàn bộ đi tới Bạch Hổ Lâm, sau đó tiêu diệt từng bộ phận, phân ra mà tấn công. Chẳng lẽ đây chính là hắn muốn? Vì trả thù, vì để cho tất cả mọi người lâm vào thống khổ cùng trong tử vong?
Đến tột cùng là nàng vẫn không thấy rõ hắn, hay là nàng quá mức ngây thơ, cho là dùng hữu tình có thể cảm hóa hắn, để cho hắn từ trong âm u đi ra, nghênh đón ánh mặt trời?
“Không nói cái này nữa, chúng ta hãy nhanh chóng vượt qua kiểm tra quan trọng hơn.” ánh mắt Vân Khê thu liễm, thu hồi đáy mắt hoang mang, bất kể như thế nào, lúc này nàng vẫn không nên cùng hắn hoàn toàn ngả bài, trước phá giải cơ quan địa cung quan trọng hơn.
Hách Liên Tử Phong ngước mắt, thật sâu nhìn vào đáy mắt của nàng, đưa tay, đem tay nhỏ bé của nàng bao vây trong đó, ôn nhu nói: “Khê Nhi, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không thương tổn ngươi.”
Vân Khê tay rụt lại, tránh thoát tay của hắn, mím môi nói: “Có chuyện gì, đi ra ngoài rồi hãy nói.”
Đúng lúc này, một tiếng ầm ầm nổ vang, mặt đất dưới chân xảy ra chấn động.
“Chuyện gì xảy ra?” Hai người đều rất kinh ngạc.
Một tiếng cười đùa quen thuộc vang lên, phảng phất gần ở bên tai: “Hì hì, có người phạm quy, phá hư quy tắc trò chơi. Bắt đầu từ bây giờ, tất cả cơ quan địa cung, cũng sẽ một lần nữa đổi chỗ, thời gian đồng hồ cát cũng sẽ đồng thời giảm đi hai vạch. Các ngươi bây giờ chỉ còn dư lại một canh giờ cuối cùng phá quan, nếu không, cửa ra vào địa cung sẽ tự động đóng lại, cho đến mười hai năm mới một lần nữa mở ra. Hì hì......”
Lại là cái thanh âm kia! Bọn họ mới vừa nhập địa cung, nghe được đúng là cái thanh âm này.
Lần này, thanh âm rời đi càng gần.
“Một canh giờ?” đáy lòng Vân Khê đột nhiên nhéo lên, hiện tại vị trí bọn họ tất nhiên là tầng thứ chín, nhưng nếu có thể thuận lợi thông qua tầng này, còn dư lại ba cửa. Một canh giờ thời gian, tựa hồ rất không có khả năng......
“Đi ra!” Hách Liên Tử Phong đột nhiên ở bên cạnh hô to, Vân Khê quay đầu nhìn lại, ở giữa những khóa sắt nặng nề đan vào nhau trông được đến một bóng dáng đung đưa.
Đó là ——
Không đợi nàng xem rõ ràng bộ dạng đối phương, Hổ Vương từ phía sau nàng chạy ra ngoài, xuyên qua khóa sắt trọng điệp, đánh về phía bóng đen.
“Hì hì, vật nhỏ, thật to gan, ta muốn nhổ răng nanh của ngươi, xem ngươi còn thế nào lớn lối!”
Vật nhỏ?
Lại đem Hổ Vương gọi là vật nhỏ, đến tột cùng là người nào lớn lối?
Vân Khê chăm chú nhìn lại, chỉ thấy cánh đen bóng từ trong bóng tối bay tán loạn ra, cùng nhào tới trước Hổ Vương trên không trung kịch liệt va chạm.
Phanh ——
Hổ Vương thế đi rào rạt lại bị đụng ngã lăn ở giữa không trung!
Thân thể của nó bắn ngược, đụng vào trên mấy cây khóa sắt, khóa sắt trong lúc đó nhanh chóng hoạt động, quấn quanh, đem Hổ Vương vững vàng khóa ở trong đó.
“Rống ——”
Hổ Vương tức giận gầm thét.
“Hì hì!”
Bóng đen càng lúc càng lớn, bại lộ ở trong tầm mắt Vân Khê, nàng không khỏi lên tiếng kinh hô: “Côn Bằng!”
Nàng nhận ra bóng đen kia chính là Côn Bằng trong truyền thuyết, hơn nữa cùng với thú sủng Côn Bằng Hách Liên Tử Phong nuôi hoàn toàn bất đồng, một đáp án rõ ràng rất nhanh hiện ra ở trong đầu của nàng..... Đó là thú sủng của cung chủ Thánh cung nuôi!
Thú sủng của cung chủ Thánh cung xuất hiện ở nơi này, nói vậy bản thân cung chủ cũng sẽ không rời đi quá xa.
Vân Khê nắm quả đấm, trong lòng bàn tay xuất ra một trận mồ hôi.
Đó là một Côn Bằng có thể nói tiếng người, thực lực trên xa Hổ Vương, nó xuất hiện ở nơi này, nàng dữ nhiều lành ít.
“Không nên ——” Vân Khê rút kiếm, phi thân đâm về Côn Bằng có ý muốn công kích Hổ Vương. Hổ Vương bây giờ là thú sủng của nàng, cũng là bằng hữu của nàng, nàng làm sao có thể thấy Hổ Vương gặp nguy hiểm mà ngồi nhìn không để ý tới?
“Khê Nhi!” thân ảnh Màu tím như bám theo cái bóng.
Boong boong keng ——
Khóa sắt trận bởi vì biến đổi, nên xảy ra kịch liệt biến hóa, có hai cái khóa sắt như một loại trường côn từ trong trận khóa sắt ném ra, đánh về phía hạ thân Hách Liên Tử Phong, chạm đến thân thể của hắn, khóa sắt cuối cùng cong lại, liền hóa thành dây thừng quanh co, quấn chân hắn lại, ngăn trở hắn đi về phía trước.
“Chết tiệt!”
Thân hình hắn hơi chậm lại, quơ kiếm chém, lúc này, một chỗ khác khóa sắt đột nhiên gia tăng lực lượng, đưa cả người hắn hướng một cái hướng khác mạnh mẽ kéo đi qua.
“Hách Liên đại ca!”
Vân Khê nửa đường quay đầu, thấy một màn như vậy, nàng do dự. Vừa là Hổ Vương gặp nguy hiểm, vừa là Hách Liên Tử Phong bị nguy, nàng rốt cuộc nên giúp bên nào mới đúng?
Hách Liên Tử Phong có phần tham dự chuyện thiết kế thập đại gia tộc, hắn nhất định sẽ có biện pháp thoát thân, hay là trước cứu Hổ Vương!
Nàng ra lựa chọn, tiếp tục giơ kiếm đâm về Côn Bằng.
Boong boong Tranh ——
Tốc độ Khóa sắt di chuyển càng lúc càng nhanh, thân ảnh màu tím Hách Liên Tử Phong trong nháy mắt liền biến mất ở trong trận khóa sắt chồng chất, mất đi bóng dáng.
Hắn chỉ tới kịp quát lên tên Vân Khê, liền không có bất kỳ tiếng vang nào nữa.
Vân Khê giờ phút này nơi đó có tâm tư hai đầu nhìn nhau, ánh mắt nàng sắc bén nhìn thẳng Côn Bằng, lực đạo hết sức, giơ kiếm đâm!
“Hì hì, không biết tự lượng sức mình!” Đôi cánh rộng rãi to lớn đập tới đây, Vân Khê chỉ cảm thấy Cuồng Phong đột nhiên tập kích, không có chút năng lực nào chống đở, cả người còn không có đến gần Côn Bằng trong mười bước, đã bị lật ngược.
“A!” Lưng của nàng hung hăng đụng vào trong khóa sắt, boong boong! Thanh âm quen thuộc của khóa sắt hoạt động lần nữa vang lên, khóa sắt một mặt giống như một đôi tay hướng thân thể nàng quấn lấy, hai chân của nàng, hai tay, cổ, không bao lâu thời gian, toàn bộ liền bị khóa sắt quấn quanh.
Trảm Lãng kiếm bịch một tiếng rơi xuống đất, nàng mất đi năng lực hành động.
Côn Bằng dời đi mục tiêu, không hề công kích Hổ Vương nữa, mà là hướng Vân Khê lần nữa đánh tới, liên tiếp giống như thanh âm cười nhạo của hài đồng từ trong miệng nó thốt ra, nghe thiên chân vô tà, kì thực hung hãn mà xảo trá.
Kinh đảm khiếp sợ với tốc độ cùng lực lượng của nó, con ngươi Vân Khê không ngừng trừng lớn hơn, lộ ra vẻ kinh hãi. Hai tay hai chân của nàng giãy dụa, khóa sắt loảng xoảng rung động, đáng tiếc là không cách nào tránh thoát.
Thân ảnh khổng lồ của Côn Bằng càng ngày càng gần, Vân Khê dưới đáy lòng mặc niệm: “Dời ——”
Nhắm mắt, lại mở mắt, nàng phát hiện mình còn đang ở nguyên tại chỗ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“A ——”thân thể cao lớn Côn Bằng hướng nàng đánh tới, nàng nghe thấy được mùi vị hít thở không thông.
Lúc này, một thanh âm đủ để khiến nàng kích động ngất đ,i chen vào: “Khê Nhi ——”
Toàn thân từng cái tế bào cao thấp đều ở hưng phấn kêu gào!
“Thiên Tuyệt, cứu ta!” Không cần quay đầu nhìn lại, nàng cũng biết chủ nhân của thanh âm kia là ai, giờ này khắc này, nàng lại kích động muốn khóc lên.
Nhưng nếu sau một khắc chính là chung kết tánh mạng, nàng cũng không có tiếc nuối.
Oanh ——
Thân thể cao lớn Côn Bằng bị nặng nề oanh kích, bay ngược đi ra ngoài.
Thân ảnh màu đen như khói đen, theo sát không nghỉ.
Cách sương mù nước mắt, Vân Khê chỉ có thể mơ hồ thấy tình cảnh một người một thú kịch liệt giao chiến, nàng cắn môi, trong lòng các loại tâm tình sôi trào.
Thì ra là, nàng không có tự nghĩ mình kiên cường......
“Khê Nhi, không có chuyện gì rồi!”
Khóa sắt toàn thân bị mạnh mẽ chém đứt, nàng chui vào bên trong vòng tay ấm áp rộng rãi, cảm giác được hắn tim đập mạnh cùng mùi vị quen thuộc, Vân Khê ức chế không được nức nở.
“Chán, làm sao bây giờ chàng mới đến? Người ta thiếu chút nữa đã không thấy được chàng.....” Nàng hai tay vòng quanh bên hông hắn, vừa khóc, vừa chui trong ngực hắn, dùng sức cọ cọ, đem nước mắt nước mũi toàn bộ cọ đến trên vạt áo của hắn, ai bảo hắn là phu quân nàng đâu, nên hắn tự nhận xui xẻo.
Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nàng, không giận mà càng vui mừng, đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ. Thật chặc ôm lấy nàng, thanh âm ôn nhu, cơ hồ có thể siết ra thành nước: “Ta sai lầm rồi, cũng là lỗi của ta, là ta không có bảo vệ tốt nàng.”
” Chính là lỗi của chàng!” Vân Khê dùng cái trán cãi lại hắn mấy cái, mặt đầy nước mắt nổi lên ửng đỏ, nàng làm sao mà giống tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi thế, không thể nói lý rồi?
Đôi tay vòng quanh hông hắn, vững vàng khóa chặc, mới vừa một khắc kia, nàng thật sợ hãi. Nàng cũng biết không rõ, vì sao thời khắc mấu chốt, Na Di thuật mất linh. Là nguyên nhân khóa sắt, hay là bởi vì khí tràng Côn Bằng quá mức cường đại, trở ngại nàng phát huy.
Cằm nhẹ nhàng nâng lên, nàng ngửng đầu lên, chống lại ánh mắt Long Thiên Tuyệt nhu tình nồng đậm, lỗ mũi đau xót, nước mắt lần nữa ngăn không được chảy ra.
Long Thiên Tuyệt dùng ánh mắt đen bóng thâm thúy nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ vung lên một nụ cười mê người, mập mờ nói: ” Cái bộ dáng này của nàng, nếu để cho Tiểu Mặc nhìn thấy, còn tưởng rằng phụ thân của hắn đang khi dễ mẹ ruột của hắn đó.”
“Chính là chàng khi dễ ta! Xem người ta khóc thành cái này bộ dáng rồi, cũng không lau một chút nước mắt cho người ta xoa......”
Lời của nàng còn chưa nói xong, Long Thiên Tuyệt cúi đầu, hôn lên môi của nàng, hung hăng ra sức một phen. Nghĩ đến nàng vô cùng có khả năng cùng Hách Liên Tử Phong một mình chung đụng, hắn liền không khỏi khó chịu, nữ nhân của hắn làm sao có thể cùng một nam nhân mơ ước nàng một mình ở chung?
Hắn giơ tay, dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt nàng, hắn ôn nhu nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Sau này nếu như có ủy khuất, liền hướng ta nói. Ta là phu quân của nàng, ở trước mặt ta, không cần kiên cường, biết không?”
Vân Khê cảm động, lặng yên gật đầu.
Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, cúi đầu chui ở cổ nàng hít lấy, không có nói gì nữa, song hơi thở cực nóng lại làm cho trong lòng Vân Khê không tự chủ được cuồng loạn.
Nàng đột nhiên cảm thấy, hắn chính là bầu trời của nàng, chỉ sợ thỉnh thoảng nhìn lên, cũng là loại hạnh phúc ngọt ngào.
Đang lúc hai người tình nồng mật ý, một thanh âm tội nghiệp truyền tới.
“Rống rống ——”
Hổ Vương đáng thương còn bị khóa sắt nặng nề quấn ở một bên, nhưng không ai để ý tới đến nó, nếu nó không lên tiếng…, sợ rằng sẽ thật bị vây ở chỗ này mười hai năm.