Q.4 - Chương 138: Long Hậu Lại Nổi Giận.

Tiểu Bạch âm “A” còn chưa nói hết, cách đó không xa, tiếng rồng ngâm rống giận liền thay phiên xuất hiện. “Chết tiệt, người nào gan to như vậy, dám khi dễ Tiểu Long Long nhà ta?” Vừa nghe thấy thanh âm vô cùng mạnh mẽ kia cũng biết là Long Hậu tới. Long Vương cùng Long Hậu cũng không có thói quen ở cùng con người, bọn họ quen với cuộc sống sơn dã, cho nên đến mỗi đêm cũng sẽ tìm một chỗ hoang dã trú ngụ, nhưng bình thường cũng sẽ không rời đi Thiên Long Thành quá xa, như vậy bọn họ mới có thể tùy thời trông nom Tiểu Long Long của bọn họ. Chợt nghe được tiếng Tiểu Long Long đáng yêu nhà bọn họ ở trong bầu trời đêm sâu kín truyền tới, Long Hậu trước tiên đem chồng yêu đang gục ở trên nàng chính là Long Vương, một cước liền đá bay (TM: cuồng tiếu ~ing =))), Long thể khẽ động, hóa thành chân thân, hướng Thiên Long Thành phương hướng hấp tấp bay tới. “Tiểu Long Long đừng sợ! Mẫu thân tới đây!” Long Vương vừa nghe ra là tiểu Long Long kêu cứu, cũng bất chấp chút đau đớn nho nhỏ, thô rống một tiếng, cũng phi thân đi theo. Hai Cự Long trắng bạc thay nhau uốn lượn bay đi, thanh thế quá lớn, làm cả dân chúng Thiên Long Thành đều khiếp sợ. Đang ở giữa đường chạy đến, Bách Lí Mục Nhiên cùng Viên lão hai người thấy vậy, đồng thời dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời mà Long Vương Long Hậu bay qua, hai người kinh ngạc một câu cũng nói không nên lời, mắt trừng lớn như hạt châu, không thể tin được Long Vương Long Hậu lại sẽ xuất hiện ở Thiên Long Thành. Điều này cũng không thể trách tin tức của Bách Lí Mục Nhiên lạc hậu, thật sự là hắn và Viên lão hai người trầm mê ở bàn cờ, cho nên đám người sứ giả cùng Kim trưởng lão không kịp báo tin tức này. Qua hồi lâu, Viên lão mới lắp bắp hỏi một câu: “Chẳng lẽ bọn họ chính là Long Vương cùng Long Hậu trong truyền thuyết?” “Đúng là bọn họ! Trừ Long Vương cùng Long Hậu, cả Long Tường đại lục, cả Long Vương cốc, nơi nào có thể tìm ra bạch long cùng ngân long khổng lồ uy vũ tới như vậy?” Bách Lí Mục Nhiên cũng là dùng thời gian thật lâu mới điều chỉnh được, “Đi! Chúng ta nhanh đi xem một chút! Tối nay thật là đủ náo nhiệt a!” Bên kia, mấy người Bách Lí huynh đệ từ phủ thành chủ đi ra, cũng đang hướng nơi đánh nhau nhanh đi tới. Đi đầu tiên phía trước là Bách Lí Thanh Hoa đã nhận ra trên bầu trời khác thường, đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn lên, hắn ngây dại. Ở học viện Thiên Long học tập nhiều năm như vậy, lại có ông nội Bách Lí viện trưởng bồi dưỡng, có quan hệ với Long Vương cốc cùng Long Vương Long Hậu truyền thuyết, hắn nghe nhiều nên hiểu. Hình thể khổng lồ như thế, khí thế uy vũ như thế, làm cho người ta vừa liếc mắt nhìn liền sinh ra lòng kính sợ, cũng chỉ có nhân vật mạnh nhất Long Vương cốc, Long Vương cùng Long Hậu thôi. Hắn thấy vậy trợn mắt hốc mồm, người mạnh nhất trong truyền thuyết, lại xuất hiện ở Thiên Long Thành …Trời ạ! Hắn không phải là đang nằm mơ chứ? Hắn ở phía trước đột nhiên như vậy dừng lại, mấy huynh đệ theo sát sau lưng hắn nhất thời không kịp phản ứng đều va vào nhau. “Đại ca, ngươi làm gì thế?” “Trời trời trời, trên trời …” Bách Lí Thanh Hoa đờ đẫn chỉ chỉ phía trên đỉnh đầu của bọn hắn. Cũng trong thời gian nháy mắt, Long Vương cùng Long Hậu đã từ đỉnh đầu của bọn hắn phía trên bay vút qua, nhanh như tia chớp. Nếu không phải hắn là người luyện võ, nhãn lực tinh chuẩn nhạy cảm, cũng thấy không rõ đến tột cùng là thứ gì từ phía trên đỉnh đầu của bọn hắn bay qua. “Trên trời có cái gì?” Bách Lí huynh đệ cùng mấy người hộ vệ phía sau đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời, vừa vặn chỉ nhìn thấy có cái gì xẹt qua, mọi người khẽ nhếch miệng, ngây người ngay tại chỗ, thật lâu không cách nào hoàn hồn. Vân Thúc Thừa cùng Côn Luân lão giả giao chiến mười mấy hiệp, hai người lại giằng co không dứt. Lúc này, nghe được chân trời truyền tới một âm thanh mạnh mẽ, xen lẫn tiếng rồng ngâm, Vân Thúc Thừa thừa dịp đánh nhau sơ hở, quay đầu lại nhìn quanh. Sức ép phô thiên cái địa bao phủ xuống, hai đồng tử của Vân Thúc Thừa từ từ lớn hơn, lộ ra thần sắc không thể tin. Hắn không có nhìn lầm sao? Một bạch long, một ngân long, chẳng lẽ là...... Không thể nào! Nhất định không phải! Long Vương cùng Long Hậu tại sao lại có quan hệ với nhà này? Đây tuyệt đối không thể là sự thật! Song sự thật đúng như vậy, bởi vì long thân khổng lồ của Long Vương Long Hậu đang ở trên bầu trời phủ bóng xuống dưới sân, sức mạnh cường đại, đem ánh trăng yếu ớt cũng che đi mất. Tiếng đánh nhau trong viện đột nhiên dừng lại, hai bên giao chiến nhất tề tách ra, sự chú ý của mọi người lực đều đặt lên Long Vương Long Hậu anh vĩ. “Tiểu Long Long, con không sao chớ?” Long Hậu thấy được Tiểu Bạch Vân trong ngực Tiểu Mặc, xác định nó bình an vô sự, nàng cũng yên lòng. “Mẫu thân, con không sao, nhưng là có rất nhiều người xấu nha.” Tiểu Bạch cất tiếng nói lên, để cho Vân Thúc Thừa đáy lòng dựng đứng lên một trận rét lạnh. Trời không thể nào? Đừng nói cho hắn, cái viên tiểu cầu chíp bông, chính là hài tử của Long Vương Long Hậu chứ. Sự thật như sét đánh giữa trời quang, làm hắn thương tích đầy mình...... Quá đả kích hắn! Có Long Vương Long Hậu là hậu thuẫn cho bọn họ, mối thù của hắn còn có thể báo sao? Sau khi hoàn hồn ý nghĩ đầu tiên chợt loé trong đầu của hắn chính là trốn. Nếu không trốn hôm nay hắn sợ rằng sẽ phải táng thân ở chỗ này mất, hắn còn có rất nhiều kế hoạch lớn, nghiệp lớn chưa thể thực hiện, hắn làm sao có thể chết ở nơi này đây? Đúng, phải trốn! Hắn nhất định phải trốn! Con mắt của Long Hậu quét ngang, dò xét hắc y nhân đầy sân, mạnh giọng hỏi: “Mới vừa rồi là kẻ nào dám khi dễ Tiểu Long Long nhà ta?” Đuôi rồng nàng đảo qua, tùy tiện cuốn lên một gã hắc y nhân, đe dọa nói: “Có phải ngươi hay không?” “Không phải là ta! Không phải là ta!” Hắc y nhân sớm bị hù dọa vỡ mật, liên tục phủ nhận. “Không phải là ngươi, ngươi cũng không phải là người tốt!” Một cú vung đuôi ngoạn mục, trực tiếp đưa hắn về tây Thiên. Long Hậu lại quét lên một người: “Có phải ngươi hay không?” Chúng hắc y nhân thấy đồng bạn của mình bị ném lên trời xong, không thể rơi xuống, mọi người bị làm cho sợ đến cả người phát run, phóng ra phương hướng các cửa trốn đi. Long Hậu nơi nào chịu bỏ qua cho bọn họ? Mọi người mặc kệ bọn họ, trong sân viện tiếng sợ hãi kêu liên tục vang trời, Vân Thúc Thừa cũng không tránh được. Thời điểm Vân Thúc Thừa bị ném lên không trung, hắn kịp thời gọi ra Ưng Vương, chật vật gục ở trên lưng Ưng Vương, nhanh chóng chạy trốn. Long Vương Long Hậu ân cần xem an nguy của Tiểu Long Long, cũng lười đuổi theo, ở trong mắt bọn họ, những lũ tiểu nhân này như một loại cỏ cây nhỏ bé, thấp hèn so với một cọng lông của Tiểu Long Long cũng không bằng, bọn họ chẳng thèm ngó tới! Vì Long Vương Long Hậu không đem hắn để vào trong mắt, Vân Thúc Thừa mới thuận lợi trốn chạy, hắn gục ở trên lưng Ưng Vương, từng ngụm từng ngụm thở dốc, chật vật không chịu nổi. Nghĩ đến hôm nay thực lực của mình bị hao tổn lại tổn thất nhiều cao thủ như vậy, hắn vô cùng tức giận. Có Long Vương cùng Long Hậu che chở Vân Khê, sợ là hắn rất khó hạ thủ, cũng được, hắn tạm thời rời đi Thiên Long Thành, trở lại Vân tộc một lần nữa triệu tập nhân mã, vẫn còn cơ hội báo thù! Long Vương Long Hậu là chủ nhân Long Vương cốc, bọn họ không thể nào rời khỏi Long Vương cốc, canh giữ cạnh một nhà Vân Khê, hắn nhất định tìm được cơ hội hạ thủ. “Vân Khê, ngươi chờ đó cho ta!” Hắn tức giận nắm tay, mắt lộ ra ánh hung ác. Hoa Oánh Oánh thấy trên bầu trời xuất hiện khác thường, vội vàng chạy ra trong viện quan sát, lúc này, vừa mới bắt gặp Vân Thúc Thừa ngồi ở một con hắc ưng trở về, trên người hơi có vẻ chật vật, tựa hồ còn bị thương. Đáy lòng nàng trầm xuống, biết lần này hắn hành thích khẳng định thất bại. Nàng cũng lười nữa cùng hắn làm bộ ôn nhu, mắt lạnh nhìn hắn, nói: “Phế vật! Phế vật vô dụng! Một nữ nhân mang thai cũng giết không được!” Vân Thúc Thừa sắc mặt chợt trầm xuống, không ngờ tới thái độ của nàng biến chuyển lớn như vậy, nhưng vừa nghĩ tới thật sự mình là vô năng, đem nhiều cao thủ Vân tộc như vậy, đều không thể chính tay giết cừu nhân, hắn tràn đầy cảm giác vô lực cùng nhục nhã. “Oánh Oánh, nàng đừng tức giận! Ta cũng không nghĩ tới Long Vương cùng Long Hậu lại đột nhiên xuất hiện, ta hiện tại đã không có đủ thực lực để đối phó bọn họ. Bất quá nàng yên tâm, chờ ta trở lại Vân tộc, tập hợp cao thủ lại, ta nhất định có thể đưa Vân Khê vào chỗ chết. Thực lực Vân tộc người khác không thể tưởng tượng nổi đâu......” Hoa Oánh Oánh nghe vậy, cúi đầu chê cười: “Nói cho cùng, ngươi cũng chỉ là một người trong Vân tộc mà thôi, ta nghe nói ngươi Vân Tam gia ở Vân tộc, căn bản không được cưng chiều, bên trên ngươi chẳng những có lão Đại lão Nhị đè ép, ngay cả mấy đệ đệ cùng chi thứ và tộc nhân mấy mạch đều có thể ngồi trên đầu ngươi. Thử hỏi Vân Tam gia ngươi như thế nào báo thù? Như thế nào thay ta nợ máu trả máu?” “Hừ! Ai nói ta không có thực lực? Ta ở Vân tộc ẩn nhẫn nhiều năm, chính là vì đang âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình, nàng cho rằng ta không có thực lực theo các huynh đệ tranh giành sao? Nàng sai lầm rồi! Thực lực của ta nàng không tưởng tượng được đâu.” Vân Thúc Thừa trong đôi mắt bắn ra tinh quang, sự ẩn nhẫn, tức giận nhiều năm do bị đè nén trong nháy mắt bộc phát. “Hôm nay chẳng qua là do ta đánh giá thấp thực lực đoàn người Vân Khê, mới có thể đưa đến thất bại. Ngày khác, bọn họ không thể may mắn như thế.” Hoa Oánh Oánh nhìn hắn vừa bộc phát sức mạnh, trong lòng hơi động, có lẽ nàng thật đúng là xem thường hắn. Nghĩ đến Vân Tranh Tranh chính là kẻ gian xảo, giỏi giấu mình và thi triển quỷ kế, là đối thủ mạnh của Oánh Oánh nàng, hổ phụ không sinh khuyển nữ, xem ra nàng đúng là đã võ đoán thực lực Vân Thúc Thừa. Hơn nữa nàng còn cần dựa vào hắn để khôi phục thực lực, hiện tại không nên trở mặt với hắn, cái được không bù đắp đủ cái mất. Nghĩ vậy, nàng mềm mại đáng yêu cười một tiếng, nhu nhược không xương tiến gần vào ngực Vân Thúc Thừa: “Vân đại ca, chàng đừng tức giận, ta mới vừa là nhất thời tức giận, cho nên tranh cãi với chàng. Nể ta trẻ tuổi không hiểu chuyện, chàng tha thứ ta lần này đi, được không?” Tiếng nàng ta nũng nịu khiến Vân Thúc Thừa cả người mềm nhũn, đưa tay ôm eo nàng ta, trầm giọng nói: “Ta biết nàng tính tình cao ngạo, chí hướng cao xa, nàng yên tâm, chỉ cần nàng đi theo ta, ta bảo đảm nàng được hưởng vinh hoa phú quý, thân phận địa vị, mọi thứ đều có. Chỉ cần hai người chúng ta liên thủ, bất kể là Vân tộc hay là Hoa gia, cuối cùng cũng sẽ rơi vào trong tay của chúng ta.” Khuôn mặt kiều mỵ của Hoa Oánh Oánh nhất thời sáng lên, hai mắt lóng lánh, không sai, đây chính là điều nàng muốn. Chỉ cần có thể đạt thành mục đích, theo một lão đầu tử ngủ thì thế nào đây? Cùng lắm thì nhắm mắt lại, đem hắn tưởng tượng thành những người khác là tốt. “Được! Ta đi với chàng!” Hai người ánh mắt giao hòa, ăn ý cười một tiếng, coi như là thống nhất ý kiến. “Vậy nàng tối nay chuẩn bị một chút, ngày mai sáng sớm chúng ta liền rời đi Thiên Long Thành.” Vân Thúc Thừa rất hài lòng đáp án của nàng, hắn tin tưởng nàng là một trợ thủ tốt, bởi vì bọn họ quá giống nhau, đều vô cùng khát cầu quyền lực. “Không vội! Cứ từ từ, ta còn có chiêu sau.” Hoa Oánh Oánh thần bí cười một tiếng, khiến cho Vân Thúc Thừa không hiểu được. Thời điểm Bách Lí Mục Nhiên cùng Viên lão hai người chạy tới sân, vừa vặn nhìn thấy đúng là một màn Long Hậu phát uy, hai người sau lưng lạnh run cả người, thật sự là bị hành động “quét dọn” sát thủ mạnh mẽ của Long Hậu làm cho giật mình. Hồi lâu, hết thảy rốt cục trở về an tĩnh, hai người lúc này mới cất bước hướng trong sân đi vào. Hiện trường một mảnh hỗn độn, tứ đại hộ pháp, thủ hạ cũ của Long gia, còn có Dung Thiếu Hoa, Lam Mộ Hiên, Độc Cô Mưu mọi người trên thân đều có chút ít vết thương, thật sự là đám kia hắc y nhân kia có Huyền giai quá cao, tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ. Bọn họ không chống lại được, nếu không phải mục tiêu của bọn chúng là tánh mạng Vân Khê, chỉ sợ hiện tại trên người bọn họ sẽ không chỉ là một chút xíu vết thương nhỏ này. Mọi người lòng vẫn còn sợ hãi, rồi cảm thấy thực lực của mình quá thấp, ngày sau nếu muốn tiếp tục đi theo gia đình Vân Khê, chút thực lực thấp kém này là hoàn toàn không đủ. “Long Vương, Long Hậu, biệt lai vô dạng (đã lâu không gặp)?” Bách Lí Mục Nhiên khách khí hướng Long Vương Long Hậu đã hóa thành hình người chắp tay làm lễ ra mắt. Viên lão thấy thế, cũng đi theo khom người một cái. Ở Long Tường đại lục trước gót chân đệ nhất cao thủ Long Vương, bất luận kẻ nào đều một mực tôn trọng, sùng bái, hắn cũng không ngoại lệ. Long Vương nhẹ gật đầu vuốt cằm, coi như là chào hỏi, đối với vị thường tới Long Vương cốc “quấy rầy” Bách Lí viện trưởng, hắn không có hảo cảm, cũng không có quá thành kiến. Long Hậu chỉ liếc hắn một cái, cũng lười quản hắn, một lòng quan tâm đặt lên bảo bối của nàng, Tiểu Long long, đem nó ôm vào trong ngực, xem xét xác định trên người của nó không có vết thương nào nàng mới yên tâm. “Tiểu Long Long, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, mẫu thân thật không yên tâm để một mình con ở lại. Nếu không hay là con đi cùng phụ thân và mẫu thân nhé?” “Không nên! Không nên! Con không thể cùng Tiểu Mặc Mặc tách ra!” Tiểu Bạch mãnh liệt lắc đầu, kiên quyết không đồng ý với ý kiến của nàng. Long Hậu vội vàng trấn an nó: “Được rồi, được rồi, phụ thân cùng mẫu thân sẽ mau chóng tìm ra mồi lửa, để con trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức không có bất kỳ người có thể xúc phạm tới con, như vậy mẫu thân mới có thể yên tâm.” Nhìn Long Hậu cùng tiểu cầu trong tay nàng nói chuyện cùng nhau, Bách Lí Mục Nhiên trừng lớn mắt, chẳng lẻ viên tiểu cầu này chính là bảo bối trong truyền thuyết của Long Vương Long Hậu, đã mất tích nhiều năm, chân mệnh Long thái tử, Long Vương đời sau của Long Tộc? Khó lường a! Hắn nhìn hai bên một chút Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch, không nghĩ tới Long thái tử Long Vương cốc lại cùng đứa bé này tình cảm ăn ý như thế, đứa nhỏ này tương lai tiền đồ vô lượng. Chậm đã! Đứa nhỏ này làm sao lớn lên Long tiểu huynh đệ như vậy? Chẳng lẽ hắn chính là nhi tử của Long tiểu huynh đệ? Ha ha, người nhà này thật đúng là...... Bách Lí Mục Nhiên lắc đầu, hết chỗ nói rồi. Bách Lí Thanh Hoa mang theo mấy huynh đệ cùng thủ hạ nhà mình vội vàng chạy tới, chợt nhìn, trận chiến đã kết thúc, bọn họ đã tới chậm một bước. “Di? Gia gia, ngài làm sao cũng tới?” Bách Lí Thanh Hoa kinh ngạc nói, cung kính hướng Viên lão vái chào. “Các ngươi cũng tới? Mau bái kiến Long Vương cùng Long Hậu.” Bách Lí Mục Nhiên hướng về phía mấy tôn tử nói. “Long Vương, Long Hậu? Ở nơi nào vậy?” Bách Lí huynh đệ sáu người nhìn chung quanh một chút, rất là kinh ngạc mới vừa còn thấy hai Cự Long bay qua, hiện tại làm sao chỉ chớp mắt không thấy. Bách Lí Mục Nhiên thở dài, tự hành hướng Long Vương Long Hậu vái chào: “Nhị vị xin chớ trách móc, mấy người này là tôn tử của lão phu, bọn họ chưa từng thấy qua tôn giá nhị vị, có điều mạo phạm, xin hãy tha lỗi.” “Thanh Hoa, mấy người các ngươi còn không mau mau bái kiến Long Vương Long Hậu?” Hắn hướng mấy Tôn Tử ý bảo. Bách Lí Thanh Hoa mấy người lúc này là hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, thì ra là đứng ở phía trước bọn họ một đôi nam nữ như thần tiên chính là Long Vương cùng Long Hậu hóa thành người, mấy người vội vàng cung kính hướng hai người vái chào. “Vãn bối bái kiến Long Vương Long Hậu.” Đối với mấy tiểu bối, Long Vương chẳng qua là nhàn nhạt nhìn thoáng qua, không có bất kỳ vẻ mặt, cũng là không giận tự uy, để cho Bách Lí Thanh Hoa mấy huynh đệ cảm nhận được uy nghiêm đến từ Long Vương trên người của cùng thần thánh không thể xâm phạm. Lúc này, Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê đi tới trong viện, thấy tất cả mọi người đều ở đây, liền tiến lên đây chào hỏi. “Viện trưởng, Viên lão, không nghĩ tới đêm khuya quấy nhiễu đến nhị vị, nhị vị thật là có lòng.” Thấy Long Thiên Tuyệt chưa chào hỏi Long Vương Long Hậu trước mà lại chào hai người bọn họ, Bách Lí Mục Nhiên cùng Viên lão hai người hơi kinh ngạc, chợt tỉnh ngộ, cả nhà bọn họ sợ là cùng Long Vương Long Hậu rất quen thuộc đi, quen biết đến gặp mặt cũng không cần chào hỏi. Nghĩ đến chỗ này, hai người không khỏi lần nữa cảm thán, cả nhà bọn họ có chỗ dựa thật là vững chắc. “Lần này Đại hội tỷ võ, lão phu là chủ nhà, các ngươi là khách, chỉ cần các ngươi còn đang Thiên Long Thành một ngày, lão phu chắc chắn là muốn bảo vệ các ngươi chu toàn.” Bách Lí Mục Nhiên nói. “Có những lời này của viện trưởng, vậy chúng ta an tâm, hi vọng ngày sau sẽ không phát sinh tình huống tương tự nữa.” Long Thiên Tuyệt tiếp lời của hắn nói. “Đương nhiên rồi! Lão phu tối nay phải đi học viện điều mấy cao thủ tới bảo vệ các ngươi.” Bách Lí Mục Nhiên nói. “Thế thì không cần! Nếu có yêu cầu gì, chúng ta sẽ hướng viện trưởng ngài nhờ cậy sau.” Long Thiên Tuyệt uyển chuyển cự tuyệt. “Tốt, sắc trời cũng không sớm, vậy lão phu trước hết cáo từ. Sát thủ tối nay chắc chắn sẽ không tấn công lại, chư vị nên sớm đi nghỉ ngơi.” Nói xong, Bách Lí Mục Nhiên hướng Long Vương Long Hậu phương hướng cung kính vái chào, mang theo cùng Viên lão cùng Bách Lí Thanh Hoa đám người cùng nhau rời đi. Long Vương, Long Hậu ở lại cùng Tiểu Bạch, không rời đi, tìm gian khách phòng ở lại, để tránh thích khách đến đây hành thích lần nữa. “Thiên Tuyệt, ta thấy Vân hộ pháp bọn họ đang bị thương, chàng đi xem sao, thuận tiện mang đến những lọ thuốc này cho bọn hắn, cũng là thuốc trị ngoại thương tốt. Ta có chút mệt mỏi, trước hết trở về phòng nghỉ ngơi.” Vân Khê đem tất cả thuốc trị thương trên người toàn bộ lấy đi ra ngoài, giao cho Long Thiên Tuyệt. Long Thiên Tuyệt đón lấy, không yên tâm nhìn nàng nói: “Ta trước đưa nàng trở về phòng đã.” “Không cần! Có Long tỷ tỷ bọn họ ở chỗ này, tin tưởng những sát thủ kia không dám quay lại đây, chàng nhanh đem thuốc trị thương cho bọn hắn đi.” Vân Khê hướng về phía hắn cười một tiếng, vuốt ve tóc mai, khuôn mặt tuyệt sắc ở dưới ánh trăng càng lộ vẻ tái nhợt. Trải qua một đêm hành hạ, nàng mệt mỏi thật sự. “Tốt! Vậy nàng mau đi nghỉ ngơi!” Long Thiên Tuyệt đưa mắt nhìn, Vân Khê một mình hướng gian phòng đi tới, cái bóng cao gầy trên mặt đất hiện càng dài, cho đến khi biến mất trong tầm mắt hắn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện