Q.4 - Chương 161: Lại Thấy Tiểu La Lỵ

Vó ngựa tung bay, bụi đất mù trời. Hai người một ngựa, chạy như bay ở trên vùng quê, tiếng cười âm vang trong không trung. Tóc đen quấn quít, áo lông hồ ly đen trắng, gần gũi, thắm thiết, thâm tình, quả là một phong cảnh đẹp đẽ trong trời đất bao la. Sinh Tiểu Nguyệt Nha xong, đã tĩnh dưỡng ba tháng, Vân Khê rốt cục có thể đi ra ngoài để thông khí, không cần phải kiêng khem gì nữa “Thiên Tuyệt, ta bắt đầu thấy nhớ Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha rồi, làm sao bây giờ?” Vân Khê nhích gần về phía sau, giấu mặt vào áo lông hồ ly đen, ở trong lồng ngực ấm áp của Long Thiên Tuyệt, hưởng thụ nhắm hai mắt lại, cứ muốn ở trên lưng ngựa mà chạy mãi như vậy. Tốc độ giục ngựa không thay đổi, Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nàng, lại cười nói: “Ta cũng nhớ các con! Chúng ta đi nhanh về nhanh, mau chóng gặp lại các bảo bối.” Vân Khê tiếp tục nhắm hai mắt, thích ứng với sự xóc nảy, nói: “Chàng nói chúng ta lần này có thể thuận lợi đấu giá được bản đồ không? Tại sao trong lòng ta luôn cảm thấy không yên?” Long Thiên Tuyệt nói: “Việc thành là do người làm, chỉ cần chúng ta tận lực, sẽ không thẹn với lương tâm.” Vân Khê từ từ mở mắt ra, mâu quang chợt ảm: “Nửa bản đồ này chẳng những quan hệ đến đại ca, còn quan hệ đến Vân Huyên trong truyền thuyết kia, chúng ta nhất định phải có nó, nếu không, ta thật không biết nên đối mặt với đại ca, với bọn Tiểu Tả như thế nào.” Long Thiên Tuyệt an ủi: “Ta nói rồi, việc là do người làm, bây giờ nàng lo lắng những thứ này cũng không có ích lợi gì. Chờ đến Hoa Tây thành, thăm dò rõ ràng tình huống buổi đầu giá lần này, chúng ta cẩn thận thêm nữa.” “Được rồi.” Vân Khê mỉm cười, ngẩng đầu, vừa lúc có thể thấy cái cằm anh tuấn của hắn. Nàng nhất thời nổi hứng chơi đùa, đầu ngón tay gảy nhẹ dưới cằm của hắn, phác thần nói, “Đại gia, cười cho bé một cái” Ba đường hắc tuyến từ trán Long Thiên Tuyệt rơi xuống, hắn cúi đầu, hung hăng hôn trên má nàng. Bẹp bẹp. Nàng đùa giỡn đại gia? Đại gia sẽ đùa giỡn với nàng! “Ta đầu hàng! Ta đầu hàng! Tha cho ta đi!” Vân Khê thua hắn. Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục, Bách Lí Song cùng Triệu gia tỷ muội cũng cùng nhau đi theo mà đến, bị vứt bỏ lại phía xa đằng sau, trừ bọn họ, đồng hành còn có Độc Cô Mưu, tứ đại hộ pháp cùng Côn Luân lão giả thầy trò năm người, những cao thủ Long gia thì bị Long Thiên Tuyệt dẫn đầu phái đi trước Hoa Tây thành dò thăm tình huống. Hai người Long Hựu Đình cùng Chiến Thiên Dực thì lưu lại học viện, thay Vân Khê xử lý chuyện vụ học viện, đám người Lam Mộ Hiên, Dung Thiếu Hoa thì bận rộn riêng của mình, bế quan, luyện đan. Mười ngày sau, đoàn người rốt cục đi tới Hoa Tây thành. Hoa Tây thành nằm ở vùng trung tâm phía bắc của Long Tường đại lục, là một vùng giàu có và đông đúc, Hoa Tây thành tổng cộng có mười lăm tòa thành trì, cách Hoa Đông thành một con sông, địa giới đều thuộc về cổ gia tộc Hoa gia. Địa điểm cử hành buổi đấu giá lần này là chi nhánh thứ nhất của Thịnh Bảo trai, nằm tại toà thành lớn nhất trong mười lăm toàn thành ở Hoa Tây thành. Mặc dù chỉ là phân bộ của Thịnh Bảo trai, nhưng lại nằm ngay ở địa phương phồn vinh, giàu có và đông đúc, Thịnh Bảo trai Hoa Tây thành có quy mô vượt xa so với Thịnh Bảo trai ở Mạc thành, vô cùng tráng lệ, đẹp đẽ. Đoàn người Vân Khê tìm một cái khách điếm nghỉ ngơi, sau đó, cùng nhau đi tới Thịnh Bảo trai sớm hơn một chút để tìm hiểu rõ tình huống. Thời gian bắt đầu buổi đấu giá còn hơn hai mươi ngày, vô cùng dư dả, nhưng buổi đấu giá lần này, đối với đám người Vân Khê mà nói, quá mức quan trọng, chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại, cho nên bọn họ phải tới Hoa Tây thành trước tìm hiểu rõ ràng tình huống. Tỷ như đối thủ cạnh tranh của buổi đấu giá lần này, tỷ như chủ nhân của một nửa bản đồ, tỷ như quy tắc của buổi đấu giá cùng với giá đại khái của các vật đấu giá...... Các loại cạm bẫy, thủ đoạn có thể xuất hiện, bọn họ đều phải khống chế được, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Rất nhiều người cũng nghĩ giống bọn họ. Vì vậy buổi đấu giá còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng bên trong Hoa Tây thành cũng đã phi thường náo nhiệt, tiếng người ồn ào. Không khí trong phòng của Thịnh Bảo trai vô cùng sôi động, buổi bán đấu giá chật ních người. Hai người Vân Khê và Long Thiên Tuyệt dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị, đi tới một gian ghế khách quý bình thường, đi theo bọn họ còn có Độc Cô Mưu và tứ đại hộ pháp. Đám người Long Thiên Thần cùng thầy trò Côn Luân lão giả không đi theo mà tách riêng đi dạo quanh thành. Lại nói, Vân Khê thật đúng là đau lòng, chỉ một chỗ ngồi ở lô ghế khách quý đã phải trả một vạn lượng bạc, nghe nói đến buổi đấu giá bản đồ ngày đó, lô ghế khách quý giá tiền tăng đến mười vạn lượng bạc, thậm chí cao hơn, cho nên rất nhiều người muốn đặt trước lô ghế khách quý ngày hôm đó, hiện tại, giá tiền đặt trước cũng đã lên đến năm vạn lượng bạc. Thật sự là đen đủi a! Dựa vào bệ cửa sổ bên cạnh lô ghế, vén lên bức rèm che phía trước, Vân Khê nhìn quanh khắp nơi thăm dò. Bức rèm che này của buổi đấu giá, thiết kế đặc biệt cho tân khách không muốn xuất đầu lộ diện, bởi vì có cái gọi là “thâm tàng bất lộ”, có một ít người muốn có cảm giác thần bí, không muốn bị người khác chú ý, nhìn chằm chằm, trở thành mục tiêu bàn tán của mọi người. Vân Khê quét xong một vòng, buổi đấu giá này tổng cộng có ba tầng lầu, lầu một là đại sảnh, lầu hai là ghế bình thường, còn từ lầu ba trở lên là ghế dành cho khách quý siêu cấp. Dĩ nhiên, mỗi lần một tầng lầu giá tiền cũng không giống nhau, đi lên một tầng, giá tiền cũng là gấp mười gấp trăm, không phải là người bình thường có thể chịu được. Vị trí của bọn họ cũng chỉ là ghế bình thường của khách, bởi vì không phải ai cũng có thể tùy tiện tiến vào hàng ghế khách quý siêu cấp, chỉ có những người danh giá, có địa vị ở Long Tường đại lục mới có tư cách tiến vào, đám người Vân Khê vẫn còn chưa đủ tư cách này. Bất quá không sao cả, Vân Khê cũng không muốn hoang phí tiền của, một gian ghế một vạn lượng bạc, cũng đã đủ làm cho nàng đau lòng, nếu là đổi lại là mười vạn lượng một gian ghế siêu cấp khách quý, nàng còn không đau lòng chết? “Thiên Tuyệt, ta xem chúng ta cũng mở hàng bán đấu giá được rồi, kiếm được rất nhiều tiền a.” Vân Khê cười đùa. “Nàng muốn mở, vậy chúng ta sẽ mở! Dù sao chúng ta đã gây thù với tổng bộ Thịnh Bảo trai tổng bộ, bây giờ dù có đoạt nghề làm ăn của bọn họ thì có sao đâu chứ?” Long Thiên Tuyệt dũng cảm cười lớn, trong lòng còn nhớ thù ngày đó Thịnh Bảo trai trăm phương ngàn kế, muốn mưu hại vợ hắn. Vân Khê nhớ thù ngày đó thật sâu: “Chàng nói xem, Tứ chưởng quỹ kia có thể xuất hiện ở nơi này, nhận ra chúng ta hay không?” Long Thiên Tuyệt nói: “Theo mấy người bọn Long Khải Phong điều tra, lần này chủ trì đấu giá của thịnh Bảo trai, là người của Tam chưởng quỹ. Nghe nói Tam chưởng quỹ cùng Tứ chưởng quỹ từ trước đến giờ không hợp, từng bởi vì Tứ chưởng quỹ làm hỏng tổng bộ của Thịnh Bảo trai, hung hăng tố cáo tứ chưởng quỹ với người bên trên của Thịnh bảo trai, mọi người bên trong thịnh Bảo trai đối với Tứ chưởng quỹ rất bất mãn, cho nên hiện tại Tứ chưởng quỹ tạm thời bị mất quyền.” “Vậy thì tốt, nếu không buổi đấu giá lần này, chúng ta chưa chắc có thể tiến triển thuận lợi.” Vân Khê vừa nói, vừa tiếp tục ngắm nhìn, tình cờ đang lúc ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy lầu ba đối diện có bóng người đung đưa trên ghế, tựa hồ tân khách đặc biệt. Bức rèm che rất nhỏ phiêu đãng, trong lúc mơ hồ, Vân Khê thấy được thân ảnh màu tím, cao lớn vĩ ngạn, giống như đã từng quen biết. Tâm thần nàng chợt lay động, hướng Vân hộ pháp vẫy vẫy tay: “Vân hộ pháp, đi điều tra xuống, lầu ba rốt cuộc là người nào tới.” Có thể đi vào hàng ghế khách quý, khách quý kia nhất định có thân phận không giống bình thường, Vân Khê không khỏi lòng hiếu kỳ. Vân hộ pháp lĩnh mệnh đi. Long Thiên Tuyệt nhận thấy được nàng khác thường, theo tầm mắt của nàng phương hướng nhìn đi qua, bức rèm che chống phong cảnh bên trong, hắn nhìn không rõ lắm: “Khê Nhi, tại sao?” “Không có gì, chẳng qua là tò mò thôi.” Vân Khê sợ hắn suy nghĩ nhiều, liền dấu đi suy đoán của mình. Cũng không lâu lắm, Vân hộ pháp trở lại bẩm báo: “Phu nhân, thuộc hạ đã hỏi thăm được, siêu cấp khách quý trong trướng ở lầu ba, là người của gia tộc Tông Chính hùng mạnh chiếm cứ trăm toàn thành trì ở phía đông nam.” “Gia tộc Tông Chính?” Vân Khê không thể không thừa nhận mình rất cô lậu quả văn (kiến thức thiếu sót, hiểu biết ít). “Đúng vậy, gia tộc này không phải là cổ gia tộc, mà là siêu cấp gia tộc quật khởi gần trăm năm nay, thực lực vô cùng hùng hậu. Bọn họ chiếm cứ lấy trăm tòa thành trì ở vùng đông nam, tài nguyên phong phú, nhân tài đông đúc, gia chủ của Tông Chính gia tộc giống như hoàng đế một phương, những người khác không dám tự ý vào địa giới của bọn họ. Bên trong khu vực gia tộc đó, có pháp luật vô cùng nghiêm khắc, mỗi tòa thành trì đều phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, thưởng phạt phân minh, rất có dã tâm thành lập một nước, ý tứ xưng vương xưng bá. Nhưng vẫn còn e ngại ảnh hưởng của các thế lực khác trên Long Tường đại lục nên bọn họ không dám công khai lập vua, nhưng thế lực và lực ảnh hưởng của Tông Chính gia tộc không thể khinh thường.” Vân hộ pháp nói nhẹ nhàng. “Lại còn có một gia tộc siêu cấp như thế, khó trách bọn hắn có tư cách tiến vào hàng ghế siêu cấp khách quý.” Vân Khê than thở, có thể ở trên Long Tường đại lục mạnh bạo như vậy, có thế lực khổng lồ như vậy, có thể thấy được gia tộc này thật đáng sợ và cường đại. Quay đầu, nhìn về phía Long Thiên Tuyệt ở bộ dạng trầm ngâm suy ngẫm ở bên trong, nàng không có quấy rầy, tiếp tục nhìn khắp bốn phía. Ghế của lầu ba, lại có thêm vài nhóm khách nhân đi tới, cách bức rèm che, thấy không rõ bộ dáng đối phương. Hứng thú của Vân Khê giảm đi, đang muốn tựa đầu thu hồi lại, trong góc lầu ba trong đó một gian ghế bỗng nhiên có người kéo ra bức rèm che, tầm mắt vừa lúc cùng nàng đụng chạm. Vân Khê cùng đối phương nhất tề sửng sốt. Đây không phải là Cừu Mộ Dã của Côn Bằng học viện sao? Hắn cũng ở nơi đây sao? Hơn nữa còn tiến vào ghế siêu cấp khách quý? Cừu Mộ Dã cũng nhìn thấy nàng, mi mắt nháy nháy, nhớ tới lần tỷ võ ở Thiên Long Thành, hắn không khỏi rùng mình. Trừng mắt với Vân Khê, hắn bực tức lôi kéo bức rèm che. Lông mày Vân Khê gảy nhẹ, sờ cằm, âm thầm chú ý tới vị công tử lắm tiền nhiều của này. Ghế bên cạnh Cừu Mộ Dã lại có người thò đầu ra, cũng là một người quen! Vân Khê khẽ nhếch môi, xoay người nhìn về phía những người đi cùng hôm nay, Độc Cô Mưu vẫn im lặng ngồi một chỗ, đáy mắt của nàng xẹt qua vẻ giảo hoạt. “Độc Cô, ngươi tới đây giúp ta, tìm hiểu xem hôm nay có bao nhiêu người đến.” Độc Cô Mưu hơi sững sờ, không giải thích được dụng ý của nàng. Hắn lạnh lùng ôm kiếm, tiếp tục ngồi tại chỗ, không để ý đến nàng, loại chuyện nhỏ nhặt này, cần làm phiền đến hắn sao? Long Thiên Tuyệt nhướng mày, đến gần Vân Khê, dùng ánh mắt hỏi thăm nàng, cảm thấy nàng cười thật giảo hoạt. Vân Khê hếch cằm chỉ chỉ, Long Thiên Tuyệt theo phướng hương nàng chỉ, thấy được một mặt cô gái, xinh đẹp, khả ái, ngọt ngào, rõ ràng chính là Hoa gia Tiểu công chúa —— Hoa Sở Sở. Hoa Sở Sở từng theo mẹ ruột của nàng lưu vong đến Ngạo Thiên đại lục, được người của Độc Cô lĩnh chăm sóc, hiện tại thật vất vả trở lại Long Tường đại lục, nói vậy nàng cũng đã đi theo mẹ ruột của nàng, trở về Hoa gia. Hoa Sở Sở nhìn ngó, ánh mắt tò mò chớp chớp. Tình cờ lại bắt gặp hai người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt, nàng hơi sững sờ, sau đó mừng rỡ hướng hai người vẫy vẫy tay nhỏ bé, rất nhanh lui đầu, biến mất ở cửa sổ. Cũng không lâu lắm, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Vân Khê nghẹn cười, cố ý nháy mắt, không để cho Phong hộ pháp đám người đi mở cửa, mà đối với Độc Cô Mưu nói: “Độc Cô, mở cửa đi!” Lại là hắn? Độc Cô Mưu hồ nghi ngẩng lên đầu nhìn nàng, cảm thấy hơi là lạ ở, đợi đến ngoài cửa truyền đến tiếng la của Hoa Sở Sở, cả người hắn rõ ràng chấn động. “Mưu ca ca, huynh đang ở đây bên trong sao? Là muội đây! Muội là Sở Sở!” “Độc Cô, tìm ngươi kìa, còn không mau đi mở cửa?” Vân Khê cười trộm, nhìn về phía Độc Cô Mưu. Mặc dù thấy không rõ thần sắc của hắn, nhưng Vân Khê có thể phỏng đoán khẳng định là vẻ mặt lãnh khốc của hắn giờ phút này đã tan vỡ. Độc Cô Mưu vẫn không nhúc nhích, nhưng mũi chân khẽ nhúc nhích lại bán đứng hắn, hắn giờ phút này nhất định vô cùng muốn chạy trốn! Ngoài cửa Hoa Sở Sở, thấy chậm chạp không có ai mở ra cửa, tự nhảy lên cửa sổ mà vào liễu. “Mưu ca ca, huynh quả nhiên ở chỗ này đây? Sao lại không mở cửa cho muội?” Hoa Sở Sở mặc váy dài tinh xảo màu lam, vui mừng chạy tới cạnh Độc Cô Mưu. Độc Cô Mưu thân hình rõ ràng cứng đờ, lộ ra vẻ rất không tự nhiên. “Mưu ca ca, muội đã đi theo nương về nhà, phụ thân cùng người trong nhà đều đối với muội rất tốt. Còn huynh? Gần đây huynh có khỏe không?” Hoa Sở Sở không hề để ý đến sự lãnh đạm của Độc Cô Mưu, tự quyết định, trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Độc Cô Mưu khẽ gật đầu một cái, vẫn không được tự nhiên, hơn nữa có mấy người Vân Khê ở bên cạnh nhìn hắn, hắn muốn tự nhiên cũng không được. Chẳng qua chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, Hoa Sở Sở cũng đã rất thỏa mãn, nụ cười thật tươi, cả người như dính vào vai của hắn, không thèm quan tâm gì đến những người bên cạnh. “Mưu ca ca, không bằng huynh tới Hoa gia, ở cùng một chỗ với muội, giống như hồi còn bé chúng ta vẫn chơi đùa cùng nhau ấy. Muội bảo đảm chỉ cần có muội, không người nào dám khi dễ huynh!” Độc Cô Mưu khẽ nghiêng đầu, xuyên qua màu đen đấu lạp, nhìn nụ cười thuần khiết không tỳ vết của nàng, hắn do dự. Lúc này, ngoài cửa phòng xuất hiện đoàn người, trong đó cầm đầu một gã nam tử ngông nghênh tiến vào. “Sở Sở, sao muội lại chạy nơi này tới? Còn không mau lại đây? Như vậy con ra thể thống gì nữa?” Nam tử thần sắc uy nghiêm quét cả ghế lô, khí tràng cường đại, bẩm sinh quý khí, khiến Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt chú ý đến. Hoa Sở Sở tựa hồ có chút sợ đối phương, bất đắc dĩ buông lỏng tay ra, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Đại ca, muội chỉ là tới thăm Mưu ca ca một chút mà thôi.” Ánh mắt Hoa Ức Phong trong nháy mắt trở nên sắc bén, hai mắt nhìn chằm chằm Độc Cô Mưu, trầm giọng nói: “Ngươi chính là người bị Độc Cô gia trục xuất khỏi cửa?” Hoa Sở Sở nghe vậy, lập tức bất mãn: “Đại ca, làm sao huynh có thể nói như vậy? Mưu ca ca là người tốt, là một người chính trực!” “Người chính trực? Người chính trực sẽ trở thành một sát thủ sao?” Hoa Ức Phong hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn đầy khinh thường. Hai mắt Hoa Sở Sở trừng trừng, vòng qua Hoa Ức Phong, trừng mắt với Độc Cô Kiêu ở phí sau hắn: “Nhất định là ngươi đã nói xấu Mưu ca ca với đại ca của ta, ngươi thật hèn hạ!” Độc Cô Kiêu lúc này tập trung chú ý tới Độc Cô Mưu, làm gì có thời gian chú ý tới nàng? Hắn rất kinh ngạc, lại ở chỗ này thấy y, tâm tình của hắn không khỏi phức tạp. Độc Cô Mưu nhìn hắn, so với hắn bình tĩnh rất nhiều. Hoa Ức Phong trừng mắt, trách mắng: “Chuyện không liên quan đến Kiêu, muội chớ oan uổng hắn. Chuyện của Độc Cô Mưu, tự có những người khác của Độc Cô Lĩnh cho ta biết, tóm lại muội sau này ít tiếp xúc với hắn đi. Muội là tiểu công chúa của Hoa gia, thân phận địa vị không giống bình thường, không nên tùy ý ở cùng chỗ với người đê tiện, tự hạ thân phận của mình.” “Đại ca, muội không cho phép huynh nói Mưu ca ca như vậy! Muội chẳng phải Tiểu công chúa gì cả, Mưu ca ca cũng không phải là người đê tiện, dù sao muội vẫn muốn cùng Mưu ca ca ở chung một chỗ.” Hoa Sở Sở đưa tay, quật cường khoác cánh tay Độc Cô Mưu. Ánh mắt Hoa Ức Phong nhất thời thâm trầm, tiến lên một bước, đem Hoa Sở Sở ương ngạnh kéo ra, giao cho hai gã thuộc hạ đi theo ở bên cạnh hắn. Hai người một tả một hữu, đem Hoa Sở Sở giữ lại. “Đại ca, huynh muốn làm gì? Huynh mau bảo bọn họ buông ra!” Hoa Ức Phong không để ý đến nàng gào thét, một đôi mắt ưng vững vàng ngó chừng Độc Cô Mưu, gằn từng chữ: “Ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, sau này cách xa muội muội của ta ra, nếu không ta sẽ không khách khí!” “Chúng ta đi!” Hắn phất tay một cái, sẽ phải xoay người rời đi. Lúc này, một thanh âm trầm trầm vang lên: “Buông nàng ra!” Hoa Ức Phong dưới chân dừng lại, quay đầu nhìn về phía Độc Cô Mưu, nguy hiểm híp mắt lên: “Ngươi nói cái gì?” “Ta nói, buông nàng ra!” Thanh âm thô ách nhưng rất lưu loát, khí phách mà kiên quyết. Tất cả mọi người tại đó chốc lát giật mình sững sờ. Độc Cô Kiêu vô cùng ngạc nhiên, đại ca lại có thể nói chuyện, hơn nữa lại rất lưu loát. Chẳng lẽ thanh quản của đại ca đã toàn bộ hồi phục? Hoa Sở Sở kinh ngạc, Mưu ca ca lại vì nàng, dám cùng ca ca tranh phong, nàng thật vui vẻ nga! Mưu ca ca, cố gắng lên! Đám người Vân Khê còn lại là vui mừng, thật sự có người có thể làm cho Độc Cô Mưu từ trước đến giờ trầm mặc ít nói phải nổi giận, thậm chí mở miệng nói chuyện, việc này có tính là chuyện vui mừng hay không đây? Bọn họ mỏi mắt mong chờ. Bọn thuộc hạ của Hoa Ức Phong thì rất khiếp sợ, cả Hoa Tây thành, người nào không biết sự lợi hại của đại công tử nhà bọn họ? Kẻ dám nói chuyện như thế cùng đại công tử, cũng đã biến mất trên đời này, người này rốt cuộc ăn gan hùm mật báo gì, lại dám hô to gọi nhỏ đại công tử chứ? Thần sắc mọi người xem kịch vui. Ánh mắt Hoa Ức Phong nhìn trừng trừng Độc Cô Mưu, hàn khí lan tràn. Uy nghiêm của đại công tử Hoa gia há lại bị khiêu khích cùng chà đạp như vậy? “Tiểu tử, ngươi có gan! Muốn ta đem người lưu lại, xem ngươi có bản lãnh hay không?” Hắn chân phải một đập mạnh, tấm ván gỗ thanh tịnh trên mặt đất, nứt ra từng khúc. Oanh! Hơi thở cuồng bạo, ngay lập tức bộc phát, khiến toàn khu ghế lô như nổi loạn. Hắn ngước mắt, ánh mắt màu lam chớp động, bạo khí như phiên giang đảo hải (rời sông lấp biến, vô cùng khí thế, mạnh mẽ) bộc phát. Thực lực Huyền tôn ngũ phẩm! Thuộc hạ của Hoa gia rối rít vì đại công tử cảm thấy tự hào, lấy thực lực đại công tử, nhất định có thể sánh bằng đệ nhất thiên tài trong truyền thuyết của thập đại học viện, Vân Trung Thiên. Hừ, tiểu tử, ngươi chọc tới đại công tử thật sự là quá xui xẻo rồi!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện