Q.5 - Chương 11: Thần Khí Trọng Sinh

Kèm theo một tiếng “Bắt cho ta!” từ trong miệng Long tam trưởng lão, Kim Đỉnh bay khỏi bàn tay lão, ở trong không trung không ngừng lớn lên, từ một Kim Đỉnh cỡ bằng bàn tay, qua giây lát đã biến thành đường kính chuông lớn. Kim Đỉnh bay lên trên đỉnh đầu bốn người Long Thiên Tuyệt, Vân Khê, Lạc Tâm và Liễu Cơ Nhã, từ bên trong phóng ra hồng quang, chiếu lên người bốn người, bốn người cũng lập tức cảm giác được toàn thân bị thứ gì đó cố định lại, không thể nhúc nhích.

Sao lại thế này?

Vân Khê thử cử động tay và chân của mình, lại phát hiện thực khó khăn.

Thứ đồ chơi này cao cấp hơn hẳn Kim Hoà tháp, làm cho người ta không thể hoạt động, khó trách Tiểu Bạch bị hút vào trong đó, khó trách Hoàng Kim cự long cũng không thể giữ nó lại. Trong Kim Đỉnh dường như có bày trận pháp, tia sáng màu hồng càng ngày càng mạnh, một năng lượn từ trong Kim Đỉnh cũng xông ra, giống như một móng vuốt vô hình níu lấy cổ áo mỗi người, cường thế muốn kéo bọn họ vào trong Kim Đỉnh luyện hoá.

“A——– sư huynh, ta trụ không được nữa rồi!” Liễu Cơ Nhã lên tiếng thét gào đầu tiên, trong bốn người, Huyền Giai của nàng là thấp nhất, bình thường luyện khí sư cũng không có tập võ, hai người tuy rằng lúc nhỏ có tập qua, nhưng cũng là vô cùng có hạn. Thân thể của nàng chợt nhẹ, lập tức bị sức mạnh vô hình dẫn dắt, cường thế kéo về hướng Kim Đỉnh.

“Đừng sợ! Ta giúp ngươi!” Lạc Tâm từ bỏ giãy dụa, hai chân rời đất, tuỳ ý cho sức mạnh kia lôi đi, cùng Liễu Cơ Nhã bị kéo vào phía trong Kim Đỉnh.

Hai người Long Thiên Tuyệt và Vân Khê thấy vậy, nhất tề lên tiếng gọi ra thần thú của mình.

“Kì Lân, hiện thân!”

“Cửu cô cô, cứu mạng a!”

Kỳ Lân thân thú hiện thân đầu tiên, một loạt ánh sáng xanh phá không trung mà hiện, ánh vào trong mắt mọi người chính là một con Kỳ Lân, toàn thân cũng là màu xanh, màu lông xanh bên trong hồng quang ánh xạ, loè loè sáng lên. Nó phần phật sinh uy, bổ nhào tới, một cái sừng sắc bén đâm vào đỉnh Kim Đỉnh kia. Chỉ nghe tiếng nổ oanh oanh oanh, Kim Đỉnh hơi chấn động, nhưng cũng không lay chuyển.

Kỳ Lân thần thú trong mũi hổn hển bạch khí, rất là buồn bực, vì thế lại tiếp tục xông lên, một sừng lần nữa va chạm.

Oanh oanh oanh….

Cả bầu trời hội trường, đều là thanh âm giống nhau lần lượt vang vọng khắp nơi trên mặt đất.

“Hửm? Thần thú?” Long tam trưởng lão rất nhanh phát hiện sự có mặt của Kỳ Lân thần thú, mắt lão sáng lên, lão nghênh ngang cười lớn: “Vô dụng thôi! Kim Đỉnh này chính là nhờ lão phu nhiều năm qua lập bao nhiêu công lao hãn mã cho Long gia, mới được gia chủ ban cho, tuyên thưởng công lao lão phu mà tặng trung phẩm đạo khí, cho dù là thần thú cũng không tránh khỏi uy hiếp của nó. Các ngươi vẫn là từ bỏ đi, biết điều một chút khoanh tay chịu trói! Ha ha ha ….”

Lúc này, những người khác ở hội trường khảo hạch cũng đều phản ứng trở lại, lấy Côn Lôn lão giả cầm đầu, đám người Lăng Thiên Cung, đều rối rít rút kiếm hướng Long tam trưởng lão tấn công.

Long tam trưởng lão không nhanh không chậm, cười lành lạnh, đối với việc mọi người vây công, lão cũng không e sợ chút nào.

Hai cánh tay lão mở rộng, cúi người nhảy lên một cái, bay lên trời. Miệng quát lớn một tiếng, từ phía sau hắn bay ra một con Giao Long (thuồng luồng) thật lớn giương nanh múa vuốt, đó chính là huyễn thú của lão.

Côn Lôn lão giả trước giờ luôn lười biếng quần là áo lượt nay khuôn mặt cũng thu liễm lại, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, lão hướng bốn vị đồ đệ phía sau quát khẽ: “Các ngươi lui xuống!” Sau đó một mình bay lên, nghênh hướng Giao Long.

Bàn tay to quơ một trảo, sóng khí cuồn cuộn, dừng ở trên sừng của Giao Long, vỗ mạnh xuống.

Hưu!

Giao Long nhanh nhẹn xoay đi, như cá trạch từ trong tay lão trốn thoát, biến ảo ra vô số tàn ảnh mông lung, làm cho người ta khó có thể phân biệt.

Côn Lôn lão giả tiếp tục truy đuổi, bàn tay không ngừng bổ xuống, giống như một khắc nếu bắt được Giao Long, nó liền lập tức tan biến.

“Tốc độ thật nhanh!” Côn Lôn lão giả híp mắt nhìn về phía Long tam trưởng lão, thầm nghĩ trong lòng, không hổ là cao thủ của Long gia, thực lực không tầm thường tý nào. Cả người lão lay động, miệng quát lớn một tiếng, từ phía sau hắn cũng hiện ra một con huyễn thú.

Đó là một con đại điêu màu đen, toàn thân mặc vũ (lông đen), cả người đen bóng, uy phong lẫm liệt. Nó biến ảo thành hình xong, liền lập tức phi thân bay lên, hướng về phía đỉnh đầu Giao Long chộp tới, móng vuốt sắc bén, như một loại kiếm, mạnh mẽ xơ xác.

Người đối người, huyễn thú đối huyễn thú.

Song phương quấn lấy nhau mà đánh.

Bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong cùng mấy người Độc Cô Mưu, Bách Lý Song cũng rối rít vây kín hướng Long Thiên Diệp, bọn họ tự biết không có cách nào giúp được hai người Vân Khê và Long Thiên Tuyệt, cho nên không thể làm gì khác hơn là hạ thủ với kẻ yếu nhất.

Long Thiên Diệp hờ hững cười một tiếng, từ bên hông rút ra một cây trường tiên, ba ba ba…

Trên trường tiên, có khắc Càn khôn.

Làn khí theo trường tiên mãnh liệt cuộn nhào, bị Ngọc Thụ Lâm Phong, và mấy người Độc Cô Mưu, Bách Lý Song vây kín, mà hắn cư nhiên vẫn còn có thể thong dong có thừa.

“Trường tiên này cũng là một bảo bối a! Long gia bảo bối quả thật quá nhiều đi!” Đinh Phong sợ hãi than, nhìn lại trường tiên trong tay đối phương, hai mắt hắn toả sáng lấp lánh.

“Đại ca, nhị ca, tam ca, đệ muốn trường tiên này!” Hắn xoay vòng thân thể, dưới ba vị huynh trưởng che chở, tránh né tiên ảnh (bóng dáng roi), cường thế tới gần.

“Hừ! Muốn đoạt trường tiên trong tay ta? Mơ tưởng!” Trường tiên trong tay Long Thiên Diệp tốc độ cùng tần suất bay múa càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong hội trường đánh chiến thành một đoàn.

Luyện khí sư và các vị Nguyên lão của Luyện khí minh rối rít đứng lên, vừa xem cuộc chiến, vừa hỏi thăm chủ ý Minh chủ, rút cuộc là hoà giải, là đánh, hay là bàng quan, toàn bộ đều do một câu của Minh chủ định đoạt.

Lúc này, ánh mắt Minh chủ toàn bộ tập trung vào Cửu Long Bảo Đỉnh và mười thần khí được đưa vào trong đó, đối với hắn mà nói, quan sát quá trình luyện khí, mới là trọng yếu nhất.

“Người đâu! Tống cổ toàn bộ những kẻ nhiễu loạn hội trường khảo hạch ra khỏi Luyện khí minh cho ta!” Minh chủ ra lệnh một tiếng, từ ngoài cửa tràn vào mấy tên cao thủ, đồng loạt rút kiếm, hướng phía Long Thiên Diệp và Long tam trưởng lão hai người xông tới.

“Mau mau khoanh tay chịu trói, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí! Lên!”

Vân Khê mắt thấy hai người Liễu Cơ Nhã và Lạc Tâm bị hút vào trong Kim Đỉnh, mình cũng sắp bị hút đi vào, nàng âm thầm cắn răng mà mắng, thời khắc mấu chốt, quả nhiên vẫn không thể dựa vào kẻ khác. Cửu cô cô chết tiệt, uổng cho ta mấy ngày nay còn cho ngươi uống máu không hề gián đoạn, ngươi cư nhiên không chịu giúp sức! Tức chết ta!

Kỳ Lân thần thú còn đang ra sức dùng sừng đâm vào Kim Đỉnh, song tác dụng thoạt nhìn cũng không lớn, thật là tà môn mà, chỉ là một Kim Đỉnh đồng chất, lại có uy lực lớn như vậy, ngay cả thần thú cũng không thể làm gì được nó.

“A—–“ Lực đạo vô hình trong lúc này đột nhiên mạnh lên, hai chân Vân Khê bị nhấc khỏi, lập tức bị kéo vào Kim Đỉnh.

“Khê Nhi—-“ cùng lúc đó hai chân Long Thiên Tuyệt cũng bị rời đất, chỉ nghe phù một tiếng, ngọn lửa trong Cửu Long Bảo Đỉnh cũng bị yếu đi, chỉ còn lại ánh lửa yếu ớt đang tiếp tục toát ra.

“Chủ nhân—–“ Tiểu Tả và nhóm thần khí đều rối rít gào thét, chúng nó thế nhưng đang ở ngay giờ khắc mấu chốt, không thể thi triển sức mạnh tới cứu chủ nhân của bọn nó.

Vân Khê chỉ cảm thấy lực hút trên đỉnh đầu minh càng lúc càng lớn, ngẩng đầu, thấy một mảnh hải dương màu đỏ, nhìn không thấy giới tuyến, nàng căn bản không dự tính được đáy của không gian đỏ này, rút cuộc là khốn cảnh như thế nào đang chờ đợi nàng. Chẳng lẽ nàng thật sự không tránh khỏi một kiếp này, cứ như vậy bị vây trong Kim Đỉnh sao?

“Cửu cô cô—-“ Nàng hét lên một tiếng kêu cứu cuối cùng, âm thanh tán ra thật dài. Ngay ở thời điểm nàng từ bỏ, tốc độ bị hút nào Kim Đỉnh đột nhiên ngừng lại, một cái đuôi dài lông xù màu trắng chặn ngang đem nàng cuốn chặt, kéo nàng rời xa Kim Đỉnh.

Không chỉ nàng, bên hông ba người Long Thiên Tuyệt, Lạc Tâm và Liễu Cơ Nhã cũng đồng thời xuất hiện một cái đuôi dài thuần trắng, đem ba người kéo khỏi Kim Đỉnh, còn lại năm cái đuôi khác thì xoè ra chống đỡ ở năm góc Kim Đỉnh, Cửu cô cô rút cuộc hiện thân rồi, nó hình dáng thoải mái nhìn xuống Vân Khê, nói một câu: “Máu của ngươi, giữ lại một chút cho ta!”

Vân Khê phốc một tiếng, rất muốn hộc máu, Cửu cô cô, lúc này là lúc nào rồi, lão nhân ngài còn muốn máu?

“Cửu cô cô, ngươi trước hết thu Kim Đỉnh lại đã rồi hãy nói, ta sắp chống đỡ không nổi nữa rồi!”

“Cái này không phải đơn giản sao?” Cửu cô cô ánh mắt nhỏ dài lười biếng híp híp lại, đột nhiên ngẩng đầu thét dài một tiếng: “Phá cho ta!”

Chỉ nghe một tiếng ầm ầm nổ tung ở bên tai, hồng quang trên đỉnh đầu bỗng nhiên biến mất, từng mảnh nhỏ Kim Đỉnh từ trên trời rơi xuống lả tả, một pho Kim Đỉnh êm đẹp, lại bị mạnh mẽ nứt toác ra, huỷ hoại chỉ trong chốc lát.

Cả hội trường, chỉ một thoáng yên tĩnh không tiếng động, đều bị một màn kinh người này làm cho sợ hết hồn.

Trên thực tế, kể từ khi Cửu cô cô xuất hiện trong nháy mắt, áp lực cường đại khiến cho tất cả mọi người hít thở không thông. Lại nhìn thấy hành động khủng bố vừa rồi của nó, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Đây chính là trung phẩm đạo khí a, lại cứ như vậy tuỳ tuỳ tiện tiện bị làm hỏng, sức mạnh kinh khủng đến mức nào, mới có thể làm được a?

Vân Khê khẽ nhếch miệng, ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ, Cửu cô cô người cũng quá phá sản rồi, tại sao lại phá hỏng nó? Thu về dùng, không tốt sao? Tựa như Kim Hoà tháp của Thiên Tuyệt, thực sự có ích.

“Không——“ Long tam trưởng lão sợ hãi rống lên, tức giận vô cùng, trong miệng phun ra một ngụm máu đen. Bảo bối của lão a, trung phẩm đạo khí của lão lại bị một con cửu vĩ hồ đánh nát, điều này sao có thể?

“Kim Đỉnh của ta!” Long tam trưởng lão chịu không nổi đả kích trầm trọng này, Kim Đỉnh là tượng trưng vinh quang cả đời của lão, trong tất cả các trưởng lão Long gia, có mấy người có thể được gia chủ thưởng thức và trọng dụng, ban cho Kim Đỉnh chứ? Đó là vinh quang của lão, là sự ghi nhận công lao mấy chục năm cẩn thận phục vụ Long gia của lão. Hiện tại, vinh quang của lão bị phá huỷ, sự ghi nhận công lao của lão cũng bị phá huỷ, lão làm sao có thể không nổi giận?

Long Thiên Diệp thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi run lên, đối phương lại có thần thú cường đại như thế, dễ dàng phá huỷ Kim Đỉnh mà Long Tam trưởng lão vẫn lấy làm kiêu ngạo, thực lực cách xa như thế, bọn họ nếu tiếp tục lưu lại, như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Thừa dịp mọi người đang phân tâm, trường tiên của hắn bay cuộn, quấn bên hông Hoa Sở Sở, trên tay vừa dùng lực, đem nàng lôi đến bên người, tay phải bóp chặt cổ nàng, hướng mọi người đe doạ: “Dừng tay cho ta! Người nào dám cử động, ta liền giết nàng!”

Mọi người rối rít dừng tay, không dám vọng động nửa bước.

“Mưu ca ca! Cứu muội ~ ~!” Hoa Sở Sở hướng phía Độc Cô Mưu hô.

Độc Cô Mưu tiến lên một bước, xuyên thấu qua mũ trùm màu đen, nhìn Hoa Sở Sở, tâm tình của hắn rất phức tạp.

Long Thiên Diệp cười lạnh một tiếng, hướng phía Long Tam trưởng lão hô: “Tam trưởng lão, chúng ta mau rời khỏi đây!”

“Kim Đỉnh! Kim Đỉnh của ta a—“ Long Tam trưởng lão rơi lệ, còn đang tế điệu Kim Đỉnh bị hao tổn của hắn, không chịu rời đi.

“Hồ đồ! Một pho Kim Đỉnh thì tính cái gì? Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, Kim Đỉnh còn có thể có lại, mạng người nếu không có, thì sẽ không còn gì hết!” Long Thiên Diệp nói rõ ràng.

Long tam trưởng lão giật mình tỉnh ngộ, hướng hắn gật đầu, không sai, chỉ cần mạng còn, Kim Đỉnh sẽ có, tất cả cũng sẽ có.

“Đi!”

Hắn tung người nhảy, một tay nhấc Long Thiên Diệp lên, kèm theo Hoa Sở Sở bên người hắn, bay về phía cửa hội trường.

“Cửu cô cô, ngăn cản bọn họ!” Vân Khê gào to một tiếng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, suýt nữa bởi vì mất máu quá nhiều mà bất tỉnh.

“Khê Nhi—“ Long Thiên Tuyệt bước dài tới, đỡ được nàng.

“Muốn đi? Xem Cửu cô cô ta là vô hình sao?” Một cái đuôi màu trắng dài quét ngang phía ngoài cửa, thế công hung mãnh, tuyệt không thể đỡ.

Long tam trưởng lão thấy thế, vội vàng buông lỏng tay đang nắm cổ áo Long Thiên Diệp ra, hấp tấp nói: “Diệp thiếu gia, xin lỗi! Lão phu đi trước một bước, chỉ cần ngươi còn sống, lão phu nhất định sẽ mang cao thủ tới cứu ngươi!”

Nói xong, lão đem hai người Long Thiên Diệp và Hoa Sở Sở đẩy về phía trước, mình thì liều mạng cướp đường mà chạy.

“Tam trưởng lão! Ngươi là tên khốn khiếp!” Long Thiên Diệp không nhịn được mắng, sống chết trước mắt, cái lão chết tiệt này lại tự mình chạy. Giỏi! Rất giỏi! Ngươi chờ đó cho bổn thiếu gia!

Hông hắn đột nhiên căng thẳng, đuôi của cửu vĩ hồ đã cuốn lấy hắn, hắn kinh hô một tiếng, bị cuốn bay lên không trung.

“Buông ta ra! Nếu không buông ta liền giết nàng trước!” Tay hắn nắm Hoa Sở Sở thật chặt, đau đến Hoa Sở Sở nghẹn đỏ mặt.

“Mưu ca ca, cứu ta!”

Lúc này, một bóng người màu đen vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau Long Thiên Diệp, kiếm quang vụt sáng, mắt thấy sẽ đâm xuyên trái tim đối phương.

“Đừng giết hắn! Lưu lại cho hắn một mạng!” Long Thiên Tuyệt đột nhiên lên tiếng nói.

Kiếm Độc Cô Mưu trật đi một góc, đâm vào vai trái Long Thiên Diệp, Long Thiên Diệp đau kêu ra tiếng, thoáng phân tâm, đuôi dài nhanh chóng vung lên, mạnh mẽ cuốn lấy Hoa Sở Sở trước người hắn, đem nàng an toàn rời khỏi bên người Long Thiên Diệp.

“Mưu ca ca—“ Hoa Sở Sở rơi xuống, hoan khoái chạy về phía Độc Cô Mưu, nàng biết, Mưu ca ca nhất định sẽ cứu nàng.

Độc Cô Mưu cứng đờ, đứng tại chỗ, mặc nàng ôm, quay đầu lạnh lẽo nhìn Long Thiên Diệp rơi xuống đất, sát khí bức người, mới vừa rồi nếu không phải Long Thiên Tuyệt kịp thời lên tiếng, hắn đã sớm một kiếm xuyên tim đối phương.

Long Thiên Tuyệt nhìn thoáng qua hắn, rồi nói: “Hắn là nhi tử mà kẻ thù của ta yêu thương nhất, hiện tại Tiểu Mặc bị bắt ở Long gia, an nguy khó liệu. Giữ lại hắn, coi như là giữ một con đường, vạn nhất bọn họ gây bất lợi cho Tiểu Mặc, chúng ta còn có thể lấy tính mạng của hắn ra trao đổi” Hắn nói cực kì bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh.

Trong tất cả những người ở đây, người muốn giết Long Thiên Diệp nhất chính là hắn, nhưng hắn nhất định phải giữ đầu óc tỉnh táo, không thể để thù hận làm mờ mắt, mà không chú ý đại cục.

“Tôn chủ, để cho lão già đáng chết kia chạy thoát rồi! Chúng ta có đuổi theo hay không?” Vân hộ pháp hỏi.

Long Thiên Tuyệt quay đầu, nhìn ngọn lửa sắp dập tắt trong Cửu Long Bảo Đỉnh kia một chút, chân mày căng thẳng, lắc lắc đầu nói: “Bỏ đi! Còn nhiều thời gian, sớm muộn gì cũng cơ hội tận diệt bọn họ!”

Hắn vận khí, ngọn lửa màu vàng lần nửa xuất hiện trong lòng bàn tay, ngọn lửa trong Cửu Long Bảo Đỉnh từ từ dấy lên, lần nữa khôi phục sức sống.

Trước mắt là thời khắc mấu chốt chữa trị thần khí, hắn không thể được cái này lại mất cái khác nữa.

“Khê nhi, nàng còn chống đỡ được nữa không?” Hắn ân cần dò hỏi.

Vân Khê hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Ta không sao, chúng ta tiếp tục!”

Lúc nói những lời này, thân mình nàng cũng có chút lay động rồi, nàng bây giờ sắc mặt trắng bệch, làm sao có thể không có chuyện gì?

Long Thiên Tuyệt nhìn nàng một cái thật sâu, đột nhiên thu tay lại, quả quyết quyết định: “Hôm nay tới đây thôi, ngày mai nói sau”

“Chủ nhân –“ Tiểu Tả và nhóm thần khí nghe vậy, đồng loại phát ra tiếng cầu khẩn manh manh, bọn chúng bây giờ đang ở giữa chữa trị và không chữa trị, loại sắp nếm được tư vị ngon ngọt này, bọn chúng làm sao có thể bỏ qua? Hơn nữa bọn chúng hấp thu rất nhiều tinh tuý từ long tinh thạch, bị vây trong trạng thái bão hoà cao, muốn chúng nó tự đem loại trạng thái này điều chỉnh trở lại rất là khó khăn. Hiện tại nếu đình chỉ hay từ bỏ, hậu quả chỉ có thể là làm cho thương tổn của chúng nó càng thêm nặng nề mà thôi.

Vân Khê cảm giác được tình trạng của nhóm thần khí và Tiểu tả, trong lòng rất là khó xử.

Lúc này, Cửu cô cô đột nhiên lên tiếng: “Chúng nó cần chính là máu thuần khiết, cũng không nhất thiết nhất định phải là máu của ngươi. Ta ngửi thấy, máu trên người trượng phu ngươi cũng là máu thuần khiết, thần khí cũng có thể hấp thu máu trên người hắn. Kể từ đó, sau khi thần khí được chữa trị, ngươi cùng trượng phu ngươi đều có thể triệu hồi và điều khiển sức mạnh thần khí”

Cửu cô cô vừa nói, vừa liếm liếm môi, tựa hồ đã bắt đầu mơ ước được nếm máu trên người Long Thiên Tuyệt đây.

Hai mắt Vân Khê sáng lên, thì ra còn có thể như vậy? Nàng và Long Thiên Tuyệt cùng nhìn nhau, vợ chồng hai người cho tới giờ vẫn là đồng lòng, tâm linh tương thông, xài chung thần khí thì sao? Nàng không lo lắng chút nào đến vấn đề thần khí sẽ thuộc về ai nếu sau này bọn họ tan vỡ, nàng hướng Long Thiên Tuyệt gật đầu, tỏ vẻ nàng đồng ý.

Long Thiên Tuyệt không có do dự, liền cắt qua cánh tay mình, đem máu của mình nhỏ vào trong Cửu Long Bảo Đỉnh. Nếu có thể đổ máu thay Khê nhi, hắn ngàn vạn lần nguyện ý.

Mọi người của Luyện khí minh rối rít tụ lại chung quanh Cửu Long Bảo Đỉnh, xích gần khoảng cách quan sát quá trình chữa trị thần khí, chứng kiến một khắc kì tích ra đời.

Đám người Vân hộ pháp thì chặt chẽ coi chừng Long Thiên Diệp, đã để mất một Long tam trưởng lão, nói gì cũng không thể để hắn chạy thoát lần nữa.

Đinh Phong đã sớm nhìn trúng trường tiên trong tay đối phương, bất chấp tất cả, mạnh mẽ đoạt đi từ tay Long Thiên Diệp, nuốt làm của riêng. Cũng may Vân Khê lúc này không cách nào phân tâm, không để ý đến hành vi của hắn, nếu không loại hành vi tự ý nuốt của riêng này là tuyệt đối không có khả năng phát sinh dưới mí mắt nàng.

Đinh Phong âm thầm cảm thấy may mắn, trộm thành công a.

Nhóm thần khí ngửi thấy được máu mới, nhất thời tinh thần phấn chấn, ánh sáng trắng xung quanh chúng nó không ngừng phát ra, biểu hiện rõ ràng tâm tình chúng nó bây giờ.

Đúng như Cửu cô cô nói, chỉ cần là máu thuần khiết, thần khí đều thích. Bất quá máu thuần khiết bọn chúng yêu thích không phải người nào cũng có thể có, chẳng qua đúng dịp, hai vợ chồng bọn họ lại cùng có máu thuần khiết cực kì đặc thù, nếu không phải như thế, lấy trình độ khó tính của thần khí, thì dù có ngửi cũng không nguyện ý dù chỉ một chút, càng miễn bàn đến hấp thu.

Cửu cô cô thấy không có chuyện gì, hưu một tiếng, biến mất không thấy, trở lại bên trong cửu chuyển linh châu, tiếp tục tu luyện khôi phục.

Ánh mắt mọi người chặt chẽ nhìn thẳng Bảo Đỉnh, nhìn trên tay Long Thiên Tuyệt nhỏ máu ngày càng nhiều, ánh sáng thần khí phát ra càng lớn, mọi người không khỏi ngừng thở.

Keng! Keng! Keng! Keng! …

Cửu Long Bảo Đỉnh kịch liệt chấn động mặt đất, trong Bảo Đỉnh, bạch quang ngập trời, lớn như núi.

Chỉ nghe một tiếng sấm ầm ầm vang lên, đến từ thiên ngoại, bất chợt xé rách bầu trời đánh về phía Bảo Đỉnh.

“A, lôi kiếp!” Minh chủ dẫn đầu kinh hô một tiếng, mang theo đám người Luyện khí minh lui về phía sau.

“Trời giáng kinh lôi, thần vật nhất định xuất hiện!” Minh chủ tâm nhảy nhót, khó nói nên lời, hắn lại có thể có may mắn tận mắt nhìn thấy thần khí trọng sinh (Sống lại), cuộc đời này sống không uổng phí.

“Trời ơi, cư nhiên giáng lôi kiếp, xem ra thần khí thực sự được chữa trị, hơn nữa lần thứ hai tái sinh, uy lực của chúng nó tuyệt không tầm thường a”

“Ta đoán nhất định là tác dụng của máu thuần khiết từ hai vợ chồng, nghe nói chỉ có huyết mạch những người truyền thừa của các gia tộc cổ xưa, mới có thể phát ra hiệu lực kinh người như thế, xem ra xuất thân của hai người họ không hề đơn giản a.”

“Không tốt, mọi người mau nhìn Cửu Long Bảo Đỉnh! Nó …. nó nổ tung!” không biết ai phát hiện đầu tiên, lên tiếng kinh hô, đang lúc ánh mắt mọi người nhìn chăm chú, Cửu Long Bảo Đỉnh ầm ầm nổ tung, giống như Kim Đỉnh, nổ thành mảnh nhỏ.

Luyện khí minh mọi người một trận đau lòng, Cửu Long Bảo Đỉnh thế nhưng là trấn minh chi bảo của Luyện khí minh bọn họ, lại cứ như vậy bị huỷ đi, trong lòng bọn họ vừa hối hận vừa tức giận, lại thật bất đắc dĩ, ai bảo bọn họ đáp ứng cho người ta mượn đây?

Mười thần khí thuận lợi vượt qua lôi kiếp, từ trong Cửu Long Bảo Đỉnh bay ra, một lần nữa quy tụ, trở lại bên người Vân Khê. Bọn chúng ẩn đi tài năng, một lần nữa biến thành các vật phẩm trang sức bình thường, thật giống như chuyện gì cũng chưa hề phát sinh, nhưng mà chỉ có Vân Khê cảm nhận được, trong thân thể của nàng cùng với các thần khí được chữa trị, mà nổi lên một cỗ sức mạnh, toàn bộ cùng nàng luyện hoá và dung hợp.

“Minh chủ, về Cửu Long Bảo Đỉnh…. tại hạ rất xin lỗi” Long Thiên Tuyệt nhìn Cửu Long Bảo Đỉnh bị huỷ, trong lòng có chút bất an, “Nhưng minh chủ yên tâm, nếu sau này Luyện khí minh cần đến, tại hạ nhất định dốc toàn lực, quyết không chối từ!”

Minh chủ mặc dù đau lòng Bảo Đỉnh, bất quá nghe lời nói thành khẩn chân thành của hắn, tâm tình cũng nhất thời chuyển biến tốt đẹp, mở miệng nói: “Long công tử nếu thật sự cảm thấy áy náy, vậy không ngại nhận lời mời của lão phu, trở thành một trong số các nguyên lão của Luyện khí minh ta, thế nào?”

Mọi người Luyện khí minh kinh ngạc, rối rít phản đối.

“Minh chủ, hắn là người ngoài, làm sao có thể đảm đương vị trí nguyên lão của Luyện khí minh ta? Vị trí nguyên lão không phải trò đùa, chỉ có luyện khí đại sư tư chất tốt nhất của Luyện khí minh, mới có tư cách trở thành nguyên lão. Hắn có tài đức gì? Làm sao có thể trở thành nguyên lão?” Kim đại sư phản đối đầu tiên, hắn vốn đã không đối phó nổi với huynh muội Liễu Cơ Nhã và Hoà Tâm rồi, giờ lại đấu với Long Thiên Tuyệt, vậy sau này hắn ở Luyện khí minh còn có địa vị gì nữa?

“Đúng vậy! Hắn làm hỏng trấn minh chi bảo của Luyện khí minh ta, hắn phải bồi thường mới đúng!”

“Đúng! Ta cũng kiên quyết không đồng ý cho hắn gia nhập luyện khí minh. Lão phu ở Luyện khí minh tận tâm tận lực mấy chục năm, đến nay cũng mới chỉ là luyện khí sư, hắn làm sao thoáng cái có thể trở thành nguyên lão? Lão phu không phục!”

“….”

Càng ngày càng nhiều âm thanh phản đối liên tiếp phát ra.

Long Thiên Tuyệt khẽ cau mày, thầm nghĩ, ta còn không hiếm lạ gì cái gọi là nguyên lão của các ngươi, bất quá, các ngươi phản đối như vậy, bổn tôn chính là cố tình muốn đối nghịch cùng các ngươi đấy. Bất quá chỉ là một cái danh hiệu nguyên lão của Luyện khí minh mà thôi, Long Thiên Tuyệt ta lại không xứng làm hay sao?

“Các vị, các vị nói mình ở Luyện khí minh mấy chục năm, nhưng đến nay vẫn không thể lên được một cái danh hiệu nguyên lão. Ta đây xin hỏi, cấp bậc luyện khí của các vị có thể đạt tới đỉnh luyện khí sư không? Vật khí cấp bậc cao nhất mà các vị luyện chế là cấp bậc loại nào? Luyện khí minh có yêu cầu ra sao đối với chức vị nguyên lão? Nhân tài như thế nào mới có đủ tư cách trở thành nguyên lão?”

Nhóm luyện khí sư nhìn nhau, bàn về cấp bậc luyện khí, bọn họ đương nhiên là không bằng hắn, nếu cấp bậc luyện khí của bọn họ sớm đạt trình độ luyện khí sư cấp chín, thì làm sao có thể vẫn là luyện khí sư bình thường tới nay? Quá trình luyện khí của bọn họ, trình độ cao nhất cũng chỉ là hạ phẩm trung phẩm đạo khí thôi, mà hắn lần đầu lại là luyện chế thần khí, trâu như vậy, bọn họ làm sao sánh bằng? Cho dù bọn họ có được năng lực luyện chế thần khí, nhưng nếu không có vật liệu và cơ hội luyện chế, thì dù một thân bổn sự cũng là vô dụng. Việc tốt như luyện chế thần khí, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Nghĩ như vậy, mọi người nhất thời không nói chuyện, nhưng vẫn không cam tâm.

“Ta lại hỏi, các vị cho rằng minh chủ của các người là nhân vật như thế nào? Ông là một người công tư không phân biệt được, ánh mắt vụng về, không biết phân biệt nhân tài và tài trí tầm thường sao? Chẳng lẽ ánh mắt của tất cả các vị đều sáng hơn so với ông, đều giỏi nhìn người, duy chỉ có một mình ông là lão nhân mắt mờ, sẽ không biết nhìn người? Nếu không phải, vậy tại sao ông ấy lại hồ đồ như thế, tuỳ ý đem một ngoại nhân chiêu nạp làm nguyên lão Luyện khí minh?”

“này…” mọi người bị hắn hỏi đến á khẩu không trả lời được, rối rít hướng minh chủ cúi đầu tạ lỗi, “Minh chủ, chúng ta cũng có ý nghi ngờ phán đoán của ngài”

Minh chủ mỉm cười không nói, nhìn Long Thiên Tuyệt, ánh mắt phát sáng.

Một cái Cửu Long Bảo Đỉnh, đổi lại một nguyên lão tiềm chất vô hạn, không lỗ!

Hai người Liễu Cơ Nhã và Hoà Tâm rất là vui mừng, nhất tề hướng minh chủ chúc: “Chúc mừng minh chủ, đã cho luyện khí minh chúng ta tăng thêm một đại tướng!”

“Ha ha, không tệ! Không tệ! Đây là may mắn của Luyện khí minh ta!” Minh chủ cuối cùng ngênh ngang cười to.

Nhóm luyện khí sư thấy việc đã đến nước này, cũng không thể không chấp nhận, rối rít hướng minh chủ và Long Thiên Tuyệt chúc mừng.

Long Thiên Tuyệt cười nhạt, đối với cái hư danh hình thức này hắn căn bản không cần, nếu không phải bởi vì phá huỷ Cửu Long Bảo Đỉnh, hắn mang lòng áy náy, thì hắn tuyệt không nguyện ý khoác lên mình một hư danh có cũng được mà không có cũng chẳng sao này. Hắn nâng tay đỡ Vân Khê sắc mặt tái nhợt, cùng mọi người tạm biệt mấy câu, liền dẫn nàng rời khỏi luyện khí mình, trở về nhà trọ.

Tứ đại hộ pháp xách Long Thiên Diệp lên, theo sát phía sau.

Lại nói Long tam trưởng lão sau khí bỏ lại Long Thiên Diệp, một mình chạy khỏi luyện khí minh, vừa chạy ra ngoài cửa, lão liền tìm kiếm thủ hạ khắp nơi. Xa xa, lão thấy mấy tên thủ hạ từ bên ngoài trở về, trong đó còn có mấy người Long Thiên Thần. Trong lòng liền cảm thấy không ổn, thầm nghĩ những người này sẽ không phải là đã phản bội lão đi?

Lão không cam lòng a

Hôm nay đã hao tổn mất một pho Kim Đỉnh, còn để Diệp thiếu gia bị người ta bắt đi, nếu lão trở lại Long gia, không biết Nhị gia sẽ trừng phạt lão như thế nào? Nói gì thì nói lão cũng không thể để cho thủ hạ của mình đi theo kẻ địch nữa.

Lão tung người lên, nhảy tới trước đoàn người, lạnh lùng mà đứng, mắt lệ (ánh mắt ngoan độc) quét ngang qua những người từng là thủ hạ của mình.

“Tam….tam trưởng lão!” Quen nếp kinh sợ Long tam trưởng lão lạm dụng uy quyền, mấy tên cao thủ quy hàng của Long gia vừa nhìn thấy mặt lão, hai chân bắt đầu nhũn ra.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện